Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

Chương 105: Đệ có cưới hay không?

Lâm Bất Hoan

16/08/2024

Bùi Dã nhân lúc thiếu niên nhìn qua, dùng ánh mắt ám chỉ cậu đừng xen vào.

Nhưng Trì Kính Dao thấy Bùi Dã bị Dương Thành đánh, sao có thể làm như không thấy được?

Huống chi đây vốn là chuyện của hai người bọn cậu, không lý nào lại để Bùi Dã đối mặt một mình được.

Cậu sợ nhất chính là, với tính tình của Dương Thành, nếu bị chọc tức sẽ kéo người ra ngoài đánh một trận.

"Dương tướng quân. . . . . ." Trì Kính Dao nói.

"Đừng nói thay hắn, tức chết ta." Dương Thành đi lại trong phòng, nhìn có vẻ rất tức giận.

Một lúc sau, ông lại đi tới trước mặt Bùi Dã, nhìn hình như lại muốn đánh người.

Trì Kính Dao thấy thế vội nói: "Dương tướng quân. . . . . ."

"Chuyện của ngươi để nói sau." Dương Thành miễn cưỡng kiềm chế cơn giận của mình, quay đầu nhìn Trì Kính Dao, nói: "Tối hôm qua hắn ở trong phòng ngươi cả đêm sao?" Giọng điệu của ông nghe vẻ rất bất mãn với chuyện này.

Trì Kính Dao nghe vậy mặt đỏ bừng, theo phản xạ nhìn về phía Bùi Dã. Tối hôm qua khi Bùi Dã quyết định ở lại, cậu đã ngủ rồi, sáng sớm lúc cậu dậy thì Bùi Dã đã rời đi, cho nên cậu cũng không biết Bùi Dã ở lại qua đêm trong phòng mình.

Nghĩ vậy, thiếu niên vội nói: "Không có."

"Không có?" Dương Thành hỏi: "Nghĩ kỹ rồi lại nói."

Trì Kính Dao lần đầu thấy Dương Thành tức giận như vậy, theo phản xạ lại muốn nhìn Bùi Dã, nhưng bị Dương Thành chặn lại.

"Tối qua nhị ca ta tới thăm ta. . . . . sau đó ta ngủ rồi huynh ấy lại đi." Trì Kính Dao nói.

"Tối hôm qua hắn ở lại chỗ ngươi không rời đi, ngươi cũng không biết sao?" Dương Thành dứt lời quay đầu nhìn về phía Bùi Dã nói: "Được, giỏi lắm. Lừa trên gạt dưới, không gì là ngươi không biết làm."

Ở trong lòng Dương Thành, Trì Kính Dao sẽ không nói dối, cho nên ông khẳng định là Bùi Dã lừa người ta nói sẽ đi nhưng lại không đi. Thậm chí dựa vào đó, ông còn tưởng tượng ra rất nhiều chi tiết, toàn bộ đều là Bùi Dã đã khốn nạn như thế nào, nhân lúc người ta không phòng bị mà khi dễ.

"Một ngày làm sư cả đời làm cha, hôm nay người sư phụ này sẽ thay cha ngươi dạy dỗ ngươi, cho ngươi biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm!" Dương Thành nói.

Ông dứt lời liền hét ra ngoài: "Người đâu!"

"Dương tướng quân!" Trì Kính Dao thấy thế cũng quỳ xuống trước Dương Thành, nói: "Dương tướng quân, không phải lỗi của nhị ca ta! Tối hôm qua là ta tìm huynh ấy. . . . ."

Bùi Dã nhíu mày, lúc này có hơi sốt ruột, muốn ngăn cản Trì Kính Dao.

Hắn hiểu tính tình của Dương Thành, sợ đối phương tức giận ngay cả Trì Kính Dao cũng không tha.

"Ngươi còn nói thay hắn?" Dương Thành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ngươi là đứa nhỏ rất tốt, ta có thể không biết sao? Ngươi còn nhỏ tuổi thì biết cái gì, còn không phải hắn nói gì là ngươi tin vậy hả?"

Trì Kính Dao nghe vậy thầm nghĩ, Dương Thành đang hiểu lầm cậu bị nhị ca lừa.

Nghĩ vậy cậu vội nói: "Không phải như ngài nghĩ đâu, Dương tướng quân!"

"Phải." Bùi Dã nói: "Đều là lỗi của ta."

"Không phải." Trì Kính Dao sốt ruột nói.

"Phải."

"Không phải!"

"Câm miệng hết cho ta!" Dương Thành tức giận nói: "Nói nữa là ta xử lý cả hai ngươi!"

Trì Kính Dao bị ông hù dọa, nhất thời ngậm miệng.

"Tướng quân." Lúc này thân binh của Dương Thành ở cửa hỏi: "Tướng quân có gì căn dặn?"

Vẻ mặt Trì Kính Dao lo lắng nhìn Dương Thành, sợ ông sai người đánh gậy Bùi Dã.

Cũng may lý trí của Dương Thành vẫn còn, ông khoát tay với thân binh nói: "Tránh xa ra một chút, đừng cho ai tới gần, ta và Bùi tướng quân có chuyện cần nói."

"Vâng." Thân binh kia nhận lệnh vội lui xuống.

Dương Thành im lặng một lúc lâu, Trì Kính Dao căng thẳng đến mức không dám thở mạnh.

Bùi Dã vẫn nháy mắt với cậu bảo đi trước, cậu không dám nói lời nào, chỉ xoay mặt không nhìn đối phương.

Dương Thành tức giận xoa xoa ấn đường, nói với Trì Kính Dao: "Ta hỏi ngươi, ngươi đừng quan tâm với hắn, cứ nói cho ta biết ngươi nghĩ như thế nào?"

"Ta không thể đi làm phò mã. . . . . như vậy không chỉ tự hại ta, cũng hại công chúa." Trì Kính Dao nói: "Việc này không phải lỗi của nhị ca ta, ta đã không còn là trẻ con nữa, ta biết mình đang làm gì."

Dương Thành nghe vậy nhìn chằm chằm vào thiếu niên một lúc lâu, thấy ánh mắt cậu kiên định, không hề có ý lùi bước.

"Bắt đầu từ khi nào?" Dương Thành hỏi.

Bùi Dã vừa định mở miệng, ông lại nói: "Ngươi câm miệng, để Trì đại phu nói."

Trì Kính Dao vội nói: "Lúc ở trại thương binh. . . . . . sau khi nhị ca ta tỉnh lại."

Dương Thành ngẩn ra, hiển nhiên hơi bất ngờ với đáp án này.

Mời vừa rồi lúc ông nghe Bùi Dã nói, còn tưởng rằng Bùi Dã gây họa cho người ta từ lâu, giờ xem ra là ông đã hiểu lầm tiểu tử này rồi.

Nếu Bùi Dã dám xuống tay khi người ta còn nhỏ, hôm nay dù nói gì ông cũng phải đánh hắn một trận, nếu không người sư phụ này thật sự vô dụng.

"Hắn có lừa ngươi hay bức ép gì ngươi không?" Dương Thành hỏi.

"Không có." Trì Kính Dao nói: "Đều là ta tự nguyện."

Trì Kính Dao biết, hầu hết ai khi đối mặt với tình trạng này, luôn có xu hướng thiên vị người nhỏ tuổi hơn, hoặc là một người thoạt nhìn nhỏ yếu hơn, lo lắng bên kia mê hoặc hay bức ép cậu.

Nghĩ vậy, cậu lại nói: "Nhị ca ta không làm gì quá đáng, cũng không chủ động thân mật với ta."

"Được rồi, không cần phải nói chi tiết tới vậy đâu." Dương Thành thở dài nói: "Hai người các ngươi đều là nam, không thể nào thành thân được, cũng không thể sinh con. . . . . . ham mê nhất thời thì thôi, nhưng chung quy không thể để lâu dài."

"Dương tướng quân. . . . . ." Trì Kính Dao nói: "Nếu ta là một cô nương, nhưng trời sinh có bệnh không thể mang thai, ngài vẫn sẽ ngăn cản nhị ca và ta ở bên nhau sao? Hay là nói, ngài cảm thấy nếu ta không thể mang thai, cả đời này sẽ không thể gả được cho người mình thích?"

Dương Thành nghĩ nghĩ, nói: "Tất nhiên sẽ không, đó không phải lỗi của ngươi."

"Vậy vì sao ta không phải là cô nương, lại không được chứ?" Trì Kính Dao hỏi: "Trên đời này cũng không phải ai thành hôn đều có con, một khi đã vậy, sống cùng với cô nương hay là nam tử thì có gì khác nhau?"

"Đương nhiên là khác nhau!" Dương Thành nói: "Các ngươi. . . . . . . ngươi còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện gì hết, sau này ngươi sẽ thấy hối hận."

"Nhưng nếu ta vào kinh làm phò mã, giờ ta sẽ thấy hối hận." Trì Kính Dao nói.

Dương Thành nói: "Ngươi không nghĩ là, vì ngươi suốt ngày ở cùng với hắn quá thân mật, cho nên mới lạc lối như vậy?"

"Sau khi tới biên thành, thời gian ta và nhị ca ở bên nhau còn không nhiều bằng thời gian ta ở cùng Dương Diệu." Trì Kính Dao nói: "Nếu ta bị lạc lối, cũng nên cùng với Dương Diệu mới đúng."

Dương Thành nghe vậy suýt nữa bị cậu chọc tức tới mức bật cười, gắng sức nhịn không cười ra tiếng.

Thậm chí ông còn nhịn không được mà nghĩ, quả nhiên tiểu tử thối nhà ông không làm người ta thích, Trì đại phu thích nam nhân mà không để ý tới Dương Diệu.

"Thôi." Dương Thành khoát tay với hai người: "Cút đi, nhìn là thấy phiền."

Trì Kính Dao nghe vậy quay đầu nhìn về phía Bùi Dã, vẻ mặt lộ vẻ thấp thỏm.

Bùi Dã lại hành lễ với Dương Thành, sau đó mới dẫn Trì Kính Dao ra khỏi doanh trại.

Bùi Thanh đang đứng đợi ở cách đó không xa, thấy hai người đi ra vội bước tới, nhìn qua vết thương trên mặt Bùi Dã, muốn nói lại thôi.

"Nhị ca, Dương tướng quân vẫn còn tức giận sao?" Trì Kính Dao hỏi.

"Để ông ấy bình tĩnh chút đã." Bùi Dã nói: "Đệ về đi, đừng làm gì hết, ngoan ngoãn ngồi đợi."

Thiếu niên hiển nhiên vẫn muốn hỏi hẳn gì đó, lại sợ chẳng may Dương Thành đi ra thấy hai người tụ lại nói chuyện lại tức giận, đành phải làm theo lời Bùi Dã đi về trước.

Sau khi Trì Kính Dao quay lại tiểu viện, thấy Dương Diệu đang ngồi trong sân đút cho Đại Lão ăn gì đó.

Đại Lão bình thường thông minh ngoan ngoãn, không chỉ là Dương Diệu, những người xung quanh gần như đều thích nó, nhưng nó lại phá lệ thích Dương Diệu hơn một chút.

"Sáng sớm đi đâu vậy?" Dương Diệu nhìn về phía Trì Kính Dao, phát hiện vẻ mặt cậu không ổn lắm, vội hỏi: "Lại cãi nhau với nhị ca ngươi sao?"



"Không có." Trì Kính Dao đi tới ngồi bên cạnh hắn, lơ đãng hỏi: "Bao Tử đâu?"

"Tới phòng thuốc rồi, sắp xếp lại dược liệu cho Chương đại phu." Dương Diệu nói.

Hắn vừa đút cho Đại Lão vừa nhìn chằm chằm Trì Kính Dao, hỏi: "Tối qua nghe bọn họ nói những lời kia nên không vui hả? Bọn họ đều nói bừa thôi, Bùi tướng quân cũng không phải người muốn dựa hơi quyền thế."

Tối hôm qua hắn đã nhận ra Trì Kính Dao không vui, hôm nay liền nghĩ nhất định phải an ủi một phen.

Trì Kính Dao im lặng một lúc lâu, nói: "Cha ngươi biết rồi."

"Cha ta biết cái gì?" Dương Diệu mờ mịt nói.

"Cha ngươi biết chuyện của ta và nhị ca ta." Trì Kính Dao nói.

Dương Diệu nghe vậy hoảng sợ, vẻ mặt đầy lo lắng.

"Ông. . . . . ông ấy phản ứng thế nào?" Dương Diệu hỏi.

"Rất tức giận, đánh nhị ca của ta." Trì Kính Dao hơi lo lắng nói.

Dương Diệu gãi đầu, nói: "Không phải các ngươi đã định hôn sự từ nhỏ sao? Cha ta cần gì phải tức giận?"

Trì Kính Dao liếc mắt nhìn Dương Diệu một cái, lúc này mới hiểu vì sao Dương Thành không cho con mình đi làm phò mã.

Có đôi khi Dương Diệu rất thông minh, nhưng khi ngốc thì không ai bằng.

"Ngươi thật sự cảm thấy có nhà nào sẽ tìm cho con mình một nam hài làm tức phụ nuôi từ bé hả?" Trì Kính Dao bất đắc dĩ nói.

"Ta cảm thấy sẽ không đâu. . . . . . chỉ là lúc đó các ngươi đã nói với ta như vậy mà." Dương Diệu nói: "Nếu không phải chính miệng ngươi thừa nhận, đương nhiên ra sẽ không tin."

Trì Kính Dao bất đắc dĩ, quả thực không biết nên giải thích với hắn thế nào.

Những năm gần đây, sở dĩ cậu vẫn không giải thích cho Dương Diệu chính vì nghĩ sẽ không ai coi chuyện này là thật.

Giống như chuyện một cộng một bằng hai, vì quá đơn giản, nếu nghiêm túc giải thích ngược lại khiến mình có vẻ ngốc.

Thực ra, trước đó Trì Kính Dao không rõ là Dương Diệu giả ngủ hay là đang nói giỡn.

Cũng may Dương Diệu không ngốc quá mức, tự suy nghĩ một lúc dường như cũng hiểu ra.

"Cho nên ngay từ đầu hai ngươi không phải. . . . . sau này mới tốt hơn hả?" Dương Diệu hỏi.

"Ngươi nghĩ sao?" Trì Kính Dao nói.

Vẻ mặt đó của Dương Diệu cực kỳ phấn khích, hắn nhíu mày suy tư một lúc, dường như đang nghĩ rốt cuộc Trì Kính Dao và Bùi Dã chính thức quen nhau từ khi nào, nhưng hắn nghĩ nửa ngày vẫn không rõ. Trong trí nhớ của hắn, từ nhỏ Trì Kính Dao và Bùi Dã đã thân mật vượt mức bình thường, nhiều năm qua sự thân mật đó trong mắt hắn vẫn không hề thay đổi.

Nếu không như vậy, mấy năm nay hắn cũng không hiểu lầm như tên ngốc mãi thế được.

Cho dù sau đó Trì Kính Dao có nói hết với hắn lúc thổ lộ tình cảm với Bùi Dã, hắn cũng chỉ Trì Kính Dao đã trưởng thành và ngộ ra, chưa bao giờ hoài nghi mối quan hệ trước đó của hai người.

"Trước đó các ngươi thật sự không phải?" Dương Diệu lại nhịn không được mà hỏi.

"Không phải." Trì Kính Dao nói: "Nhưng giờ cũng không khác lắm."

Dương Diệu gật gật đầu, nhanh chóng tiếp nhận chuyện này.

Giống như năm đó tiếp nhận chuyện Trì Kính Dao là tức phụ nuôi từ bé của Bùi Dã, dường như dù có là chuyện thái quá cỡ nào, tới chỗ hắn đều trở nên cực kỳ đơn giản.

"Mấy năm này cha ta luôn coi Bùi tướng quân như nửa con trai. Đối với ngươi cũng vậy, ông ấy rất thích ngươi, lúc bé còn nói nếu ngươi là một cô nương, nhất định phải cưới về làm tức phụ của ta." Dương Diệu nói xong nhịn không được mà cười cười, sau đó lại cảm thấy tình hình trước mắt không thích hợp để cười, vội làm vẻ nghiêm túc nói: "Cha ta chỉ dọa ngoài miệng thôi, sẽ không thật sự bỏ mặc nhị ca ngươi đâu, ngươi cứ yên tâm đi."

Trì Kính Dao nghe vậy thở dài, trong lòng không khỏi thấy buồn bã.

Thật ra cậu có thể hiểu được cơn tức của Dương Thành, đừng nói là xã hội cổ đại, cho dù là thế kỷ 21, thông tin và văn hóa đã cởi mở, phần lớn cha mẹ cũng không thể thản nhiên chấp nhận chuyện con mình là đồng tính. Nói cách khác, ngày càng có nhiều người dần chấp nhận tình yêu đồng giới nhà sự tu dưỡng và tầm nhìn của họ, nhưng tiền đề là chuyện đó không thể xảy ra với con cái của họ.

Dương Thành rất để ý Bùi Dã, đối xử với Bùi Dã bằng nửa đứa con của mình, giờ chợt biết được việc này tất nhiên sẽ khó chấp nhận.

Thậm chí Trì Kính Dao còn đoán được phản ứng của Bùi phụ và Dung nương thông qua Dương Thành nữa.

Nhất định là vô cùng đau đớn, tức không chịu được. . . . . .

"Hay là ta đi tìm cha ta cầu xin?" Dương Diệu nói.

"Đừng thêm dầu vào lửa." Trì Kính Dao nói: "Nếu ngài ấy hỏi ngươi, ngươi cứ giả vờ như không biết gì hết, không thì người tiếp theo bị đánh có thể chính afl ngươi đấy."

Dương Diệu khó hiểu nói: "Sao ta lại bị đánh?"

"Biết chuyện không báo, tội chồng thêm tội, hơn nữa ngươi là con ruột của ngài ấy, càng dễ ra tay hơn." Trì Kính Dao nói.

Dương Diệu: . . . . . . .

"Ngươi còn mua thoại bản kiểu đó cho bọn ta xem nữa." Trì Kính Dao nói.

"Trước đó các ngươi không phải quan hệ kiểu vậy, không phải bởi vì những cuốn thoại bản ta cho các ngươi nên mới thế này đấy chứ?" Dương Diệu hỏi.

Trì Kính Dao bất đắc dĩ nói: "Ai lại chỉ bởi vì đọc thoại bản nam nhân và nam nhân ở bên nhau mà lại bắt đầu thích nam nhân được chứ? Ta và nhị ca ta cũng đọc không ít thoại bản nam nhân và nữ nhân, sao mà bọn ta lại không thích cô nương?"

"Đúng, có lý." Dương Diệu thở phào nói: "Vậy ta yên tâm rồi."

Trì Kính Dao vừa nói vậy, hắn cũng hiểu ra, trong doanh trại cũng có không ít người từng đọc những thoại bản như này mà vẫn thích cô nương đó thôi.

Có thể thấy được, người ta thích nam hay nữ, chẳng liên quan gì tới thoại bản mà họ đọc!

Trì Kính Dao cũng không nói chuyện phò mã cho Dương Diệu, tránh để hắn lo lắng theo.

Nhưng trong lòng cậu tự biết, với cục diện trước mắt này, bọn họ phải nghĩ ra biện pháp thích hợp để giải quyết. . . . .

Bên kia, Bùi Thanh cầm thuốc trị thương bôi lên vết thương cho Bùi Dã.

Bùi Dã lại không kiên nhẫn, khoát tay áo ý bảo hắn không cần phải phiền phức.

"Sao ngài phải nói cho Dương tướng quân?" Bùi Thanh khó hiểu nói: "Biết rõ ngài ấy nhất định sẽ không vui."

"Liệu giấu được không?" Bùi Dã nói: "Ngay cả ngươi còn không giấu được, sao mà gạt ngài ấy đây?"

Chuyện của Bùi Dã và Trì Kính Dao, vốn không định nói cho Bùi Thanh, nhưng trước giờ Bùi Thanh giỏi đoán ý, lâu ngày đi theo hắn luôn có thể nhìn ra chút manh mối.

Sau đó Bùi Dã không tiếp tục giấu hắn nữa.

Bùi Thanh khá thản nhiên, vẫn chưa biểu lộ sự kinh ngạc hay khó hiểu, giống như chuyện này đúng lẽ phải vậy.

"Chẳng may Dương tướng quân biết việc này, ngược lại càng quyết tâm đưa Trì đại phu tới kinh thành thì sao?" Bùi Thanh nói: "Dù sao nếu Trì đại phu bị chỉ hôn, hai người cũng sẽ không còn khả năng nữa."

"Ngài ấy sẽ không làm vậy đâu." Bùi Dã nói: "Ngài ấy chỉ muốn giúp ta, chứ không muốn hủy hoại ta."

Bùi Thanh vẫn không hiểu nổi, hỏi: "Sao tướng quân lại khẳng định như vậy?"

"Lúc trước ngài ấy đã cho người đi cản lại người truyền chỉ." Bùi Dã nói: "Nếu ngài ấy không thèm để ý tới suy nghĩ của ta, một lòng một dạ chỉ muốn tạo tiền đồ tốt cho ta, không cần phải làm nhiều chuyện rắc rối như vậy."

Vì Dương Thành từng nói với hắn, để Trì Kính Dao đi làm phò mã, thật ra cũng chỉ để giúp ích cho tương lai của Bùi Dã trong triều mà thôi.

Nhưng dù vậy, sau khi Bùi Dã phản đối, Dương Thành vẫn từ bỏ suy nghĩ trong đầu.

Chỉ tiếc là trời không chiều lòng người, viện Thái Y lại gửi tới một công văn muốn Trì Kính Dao vào kinh.

"Ta chưa từng tới kinh thành, cũng chưa từng gặp bệ hạ, cho nên không dám tùy tiện đoán tâm ý của đối phương." Bùi Dã nói: "Nếu chỉ mình ta vào kinh, dù bệ hạ có ban cho cái gì, ta cũng có thể ứng phó. Cùng lắm thì khiến người ta nóng giận, đánh ta một trận là được, cũng không đến mức chém đầu ta."

Nhưng Trì Kính Dao không như vậy. . . . . . .

Với cơ thể của hắn, một trận đánh cũng không lấy mạng của hắn.

Cho nên nếu thật sự được tứ hôn, Bùi Dã dám công khai nói dối để thể hiện sự từ chối, chính hắn cũng có thể nghĩ tới hậu quả của việc đó, cũng có thể gánh chịu được. Nhưng sự việc chuyển sang người Trì Kính Dao, hắn không dám hấp tấp dùng cách này.

Đây cũng là nguyên nhân hắn khai thật với Dương Thành, vì Dương Thành giỏi cân nhắc lợi - hại, cũng tìm được phương án tốt nhất giỏi hơn hắn.

"Dương tướng quân có thể nghĩ ra cách sao?" Bùi Thanh hỏi.



"Có thể." Bùi Dã nói: "Chỉ là ngài ấy có chịu hay không thôi."

Hai ngày sau, Bùi Dã vẫn bận rộn quân vụ doanh trại Kì Châu như trước, không thể lười biếng được.

Hai ngày liên tiếp Dương Thành không gặp hắn, cho tới xế chiều ngày thứ ba mới gọi hắn tới.

Lúc Bùi Dã vào cửa, mặt Dương Thành vốn lạnh tanh, nhưng sau khi ông nhìn qua vết thương trên mặt đối phương, biểu cảm cũng hơi thả lỏng một chút.

Hai ngày nay ông cũng đã nghĩ rất nhiều, cảm xúc đã sớm không còn kích động như trước.

"Hỏi lại ngươi lần cuối, thật sự không thể từ bỏ được sao?" Dương Thành hỏi.

"Sư phụ. . . . ." Bùi Dã nghiêm túc nhìn ông nói: "Ngài còn nhớ không? Trước trận chiến cuối cùng kia, ngài hỏi ta có thể lấy mạng thượng tướng quân Trần Quốc không, ta nói có thể, cuối cùng ta cũng làm được. Nhiều năm qua như vậy, mọi việc ngài giao ta đều làm được hết, duy chỉ có chuyện này là không thể."

Dương Thành nghe vậy nhịn không được nhíu mày, ông biết trận chiến mà Bùi Dã nhắc tới tàn khốc tới mức nào, người Trần Quốc liều chết trong một trận, gần như đã dốc hết toàn lực. Lúc đó Bùi dã gần như đã lấy mạng của mình để đổi mạng của thượng tướng quân Trần Quốc, may là Bùi Dã mạng lớn nên không chết.

Dương Thành đến giờ vẫn còn nhớ tới bộ dạng của Bùi Dã nằm hôn mê bất tỉnh trên giường.

Vào lúc đó, ông thật sự nghĩ Bùi Dã sẽ không qua khỏi.

"Ngay lúc ta trúng tên, liền cảm thấy mình tám phần là không qua nổi." Bùi Dã nói: "Bọn họ nâng ta từ tiền tuyến về, dọc đường đi ta cảm giác Bùi Thanh thường xuyên kiểm tra hơi thở của ta, lúc đó ta nhịn không được mà nghĩ. . . . . . nếu Bùi Thanh nâng về chỉ là một khối thi thể, đệ ấy sẽ đau lòng tới mức nào?"

Bùi Dã không biết nghĩ tới chuyện gì, nhịn không được cười khổ, nói: "Vào lúc đó, ta thậm chí còn chưa biết tình cảm của đệ ấy đổi với ta, nhưng ta chỉ biết là. . . . . đệ ấy nhất định sẽ đau lòng khổ sở vì ta. Ta vừa nghĩ, hy vọng đệ ấy có thể nhanh chóng quên ta đi, đừng đau lòng vì ta, lại vừa thấy không cam lòng, muốn đệ ấy phải nhớ ta cả đời. . . . . ."

"Sư phụ." Bùi Dã nhìn về phía Dương Thành nói: "Nếu đồ nhi có thể từ bỏ, ngày đó Bùi Thanh nâng về chỉ là một khối thi thể."

Dương Thành nghe vậy im lặng một lúc lâu, cuối cùng thở dài nói: "Nghiệt đồ."

"Nói dự tính của ngươi trước xem nào." Dương Thành nói.

Bùi Dã nghe vậy nói chuyện mình nói dối bị thương cho ông.

"Ngươi thật sự không biết xấu hổ hả?" Dương Thành ghét bỏ liếc mắt nhìn Bùi Dã, nói: "Nhưng thật ra cách này cũng được."

Bùi Dã nói: "Ta chỉ lo cho đệ ấy. . . . . . ."

"Bệ hạ là người thông minh, nhưng lúc cần hồ đồ sẽ giả vờ hồ đồ." Dương Thành nói: "Chỉ là biện pháp ngươi dùng một lần thì không sao, nếu dùng hai lần thì hơi không ổn."

Ý là cái cớ từ chối hôn sự này chỉ có thể để hắn dùng, Trì Kính Dao không thể dùng được nữa.

"Ngoại trừ cách này, còn cách nào khác không?" Bùi Dã hỏi.

Dương Thành nói: "Lấy cớ nhiều sẽ không còn là cớ nữa, nếu muốn Trì đại phu không bị định hôn, các duy nhất chính là. . . ."

Ông nhìn về phía Bùi Dã, nhíu mày nói: "Để Trì đại phu thành thân trước khi tới kinh thành."

Hoàng đế thích ban hôn cho người ta, nhưng chỉ giới hạn trong những người chưa kết hôn, nếu đã thành thân rồi thì ngài ấy sẽ không đến mức bắt người ta ly hôn được chứ?

"May là đã cản lại người truyền chỉ lúc trước, hiện giờ không có chuyện phò mã, cho dù hắn vội vàng thành thân cũng không làm bệ hạ bất mãn." Dương Thành nói. Dù sao, nếu ông không nhắc tới, hoàng đế căn bản không biết Trì Kính Dao là người thế nào, tất nhiên cũng sẽ không thêm Trì Kính Dao vào danh sách chọn phò mã trong tình huống không hề biết gì.

"Ta chỉ có thể nghĩ được cách này thôi, dùng hay không ngươi tự quyết định đi." Dương Thành nói.

Bùi Dã nhíu mày đựng tại chỗ một lúc lâu, chưa nói một câu nào.

Sau khi rời khỏi chỗ của Dương Thành, Bùi Dã liền tới tiểu viện.

Trì Kính Dao đã nhiều ngày tự nghĩ cách, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn không thể đưa ra được cách nào, thấy hắn tới vội kéo hắn vào phòng.

"Dương tướng quân không làm khó huynh chứ?" Thiếu niên hỏi.

"Không có." Bùi Dã nói.

Lúc này Trì Kính Dao mới thở phào, nói: "Ta hỏi Dương Diệu tình huống ở kinh thành, khả năng cao là bê hạ sẽ triệu kiến trước, sau đó lại thiết yến. Nếu ngài ấy cố ý tứ hôn cho chúng ta, hơn phân nửa là tìm cớ nói ở yến tiệc."

"Ta chỉ cần gây ra chút rắc rối trong yến tiệc, để ngài ấy không có cơ hội mở miệng, nói không chừng có thể thoát được." Trì Kính Dao nói.

"Đệ muốn làm gì?" Bùi Dã hỏi.

Trì Kính Dao nói: "Huynh còn nhớ chuyện ta từng nói với huynh, ta làm sao mà thoát được khỏi tay đám buôn người?"

Bùi Dã nghe vậy nhíu mày, liền nghe thiếu niên lại nói: "Đến lúc đó ta lấy trong túi ra, lén ăn trước yến tiệc, đến lúc đó sẽ phát bệnh trông rất nguy kịch, rắc rối như vậy, có lẽ ngài ấy không thể nhắc tới chuyện tứ hôn nữa."

"Nếu ngài ấy không nói ở yến tiệc thì sao?" Bùi Dã hỏi: "Nếu ngài ấy đợi đệ ổn hơn rồi mới nói thì sao?"

Trì Kính Dao nghe vậy cười ngượng ngùng, nói: "Ta còn nghĩ tới một cách, hay là ta dịch dung biến mình trở nên xấu xí một chút. . . . . ."

"Đó là tội khi quân." Bùi Dã nói.

"Hay là. . . . . ."

"Dương tướng quân đã nghĩ ra một cách." Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao vội hỏi: "Là cách gì?"

"Trước khi đi tới kinh thành, cho ngươi thành thân trước." Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao ngẩn ra, lộ ra vẻ mặt khó tin.

"Nếu ta muốn thành thân, vậy có khác gì làm phò mã đâu?" Trì Kính Dao nói.

"Đương nhiên là khác." Bùi Dã nói: "Thành thân được chọn người, ngươi có thể tự mình chọn."

Trì Kính Dao nhìn chằm chằm Bùi Dã một lúc lâu, hỏi: "Nhị ca, huynh đang nghiêm túc hả?"

"Ta nghĩ rồi, cách này quả thật rất ổn." Bùi Dã nói: "Một khi bệ hạ biết đệ đã thành thân, có lẽ sẽ không hỏi nữa."

"Nhưng ta không muốn!" Trì Kính Dao nói: "Ta không thích ai khác, cũng không vô duyên vô cớ làm ảnh hưởng tới một cô nương."

Ánh mắt Bùi Dã né tránh, nói: "Dương tướng quân có một bằng hữu cũ ở biên thành, trong nhà có một người con, 20 tuổi chưa định hôn sự. . . . . ."

"Nhị ca!" Trì Kính Dao sốt ruột nói: "Ta sẽ không thành thân với người khác!"

"Đứa con nhà này họ Bùi. . . . . ." Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao nghe vậy sửng sốt, giương mắt nhìn về phía Bùi Dã, thấy được chút ý cười nơi đáy mắt của đối phương.

Hai mươi tuổi chưa hôn phối, họ Bùi. . . . . .

"Nhị ca?" Thiếu niên nói: "Chuyện đó không thể nào. . . . . ."

"Đệ thành hôn, ngoại trừ cha nương và đại ca đại tẩu, không ai sẽ hỏi về nhà thê tử của đệ." Bùi Dã nói: "Người ngoài chỉ biết là đệ cưới tức phụ, còn đệ cưới là ngươi hay quỷ, đệ không nói không ai truy hỏi đâu."

Tim Trì Kính Dao đập loạn nhịp, trong khoảng thời gian ngắn vừa lo lắng lại vừa căng thẳng.

"Đây là tội khi quân đó, chẳng may bệ hạ hỏi thì sao? Chẳng may ngài ấy cho người điều tra. . . . ." Trì Kính Dao nói.

"Lúc trước sư phụ đề cử chọn đệ làm phò mã với người truyền chỉ, nhưng người kia đã được sư phụ xử lý ổn rồi." Bùi Dã nói: "Cho nên từ đầu bệ hạ đã không xếp đệ vào số người được chọn làm phò mã. Sau đó lại có ý chỉ cho đệ vào kinh, là bởi vì viện phán viện Thái Y muốn gặp đệ, cho nên trong mắt bệ hạ đệ chỉ là một quân y có y thuật cao siêu."

Dựa theo tính cách thích tứ hôn của hoàng đế, nếu thấy Trì Kính Dao trẻ tuổi xinh đẹp, nhất định sẽ động tâm muốn tứ hôn cho cậu.

Nhưng ngài ấy thuận miệng hỏi nếu biết thiếu niên đã thành thân, khả năng sẽ chỉ cười trừ, không có lý gì mà phải bám dai không bỏ.

"Huống chi người biết việc này rất ít, chỉ cần chúng ta không nói, không ai biết người đệ cưới là ai." Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao lo lắng bước qua bước lại trong phòng, lại nói: "Nhưng thành thân là đại sự. . . . . ."

"Đệ nhập tịch vào nhà Trình đại phu, giờ Trình đại phu đã không còn trên nhân thế." Bùi Dã nói: "Chương sư huynh và sư phụ ta có thể thay trưởng bối của đệ, thay đệ sắp xếp hôn sự."

"Vậy nếu cha nương biết. . . . . . ." Trì Kính Dao vẫn hơi lo lắng.

"Ta sẽ giải thích với họ, đệ không cần lo lắng." Bùi Dã nói.

Bùi Dã duỗi tay nắm lấy tay thiếu niên, hỏi: "Giờ chỉ có một cách này thôi, đệ có cưới hay không?"

Trì Kính Dao: . . . . . .

Đột ngột quá đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook