Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão
Chương 101: Đừng giận nhị ca nữa. . . . . .
Lâm Bất Hoan
08/08/2024
Bùi Dã vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều giật mình.
Nhưng bọn họ nhanh chóng coi đó là lời nói đùa, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Bọi họ đều coi Trì Kính Dao và Bùi Dã là hai huynh đệ, tất nhiên sẽ không dễ dàng nghĩ theo hướng khác.
Trì Kính Dao nghe thấy Bùi Dã nói câu đó, trái tim như treo tới cổ họng, thấy mọi người không tưởng thật mới thở phào nhẹ nhõm.
"Nhị ca ta hơi say, ha ha." Trì Kính Dao cười gượng hai tiếng, giải thích với mọi người.
Bùi Dã vừa định nói gì đó, Trì Kính Dao sợ hắn lại nói mấy câu mất não, vội duỗi tay bịt miệng hắn lại.
"Tránh bọn ta nói hươu nói vượn, chuyện đi hoa lâu này mà truyền ra ngoài sẽ hủy hoại thanh danh của Trì đại phu, mấy chuyện trêu đùa này không nên tùy tiện nói ra."
Trì Kính Dao cười ngượng, nói: "Nhị ca ta say rồi, ta dẫn huynh ấy đi nghỉ ngơi trước."
"Muốn ta giúp không?" Một tiểu nhị nói.
"Không sao, ta tự làm được." Trì Kính Dao đỡ Bùi Dã dậy, lại nói với mọi người: "Mọi người cứ tiếp tục."
Mọi người thấy Bùi Dã đứng vẫn vững, đi đường cũng không thấy khác thường liền không nói thêm gì nữa.
Trì Kính D ao đỡ Bùi Dã rời khỏi nhà ăn, dọc đường đi không nói một lời nào.
Bên ngoài gió đêm se lạnh, Bùi Dã bị gió thổi dường như cũng hơi tỉnh.
"Đệ không vui sao?" Bùi Dã nói, giọng điệu có vẻ hơi say.
"Nhị ca. . . . . . sao huynh lại nói câu đó với họ?" Trì Kính Dao nghĩ mà hơi sợ, nói: "May là họ không nghĩ nhiều, nếu bọn họ coi là thật thì sao đây?"
"Vốn chính là sự thật, ta cũng đâu nói dối." Bùi Dã nói.
"Huynh. . . . ." Trì Kính Dao muốn phản bác hắn, lại không biết nên nói thế nào.
Vết thương trên miệng cậu quả thật ra Bùi Dã cắn, đối phương không nói sai.
Nhưng chuyện như vậy sao có thể nói cho người khác chứ?
Chẳng lẽ nhị ca cậu không biết, hai nam nhân ở bên nhau trong mắt người ngoài có ý nghĩ gì sao?
Cậu không ngờ Bùi Dã lại nói chuyện này một cách tỉnh bơ như vậy, giống như hoàn toàn không đếm xỉa tới hậu quả.
Bùi Dã nhìn thiếu niên một lúc lâu, nhưng bên ngoài quá tối, hắn không thấy rõ sắc mặt của thiếu niên.
Vì thế, hắn đi từng bước về phía trước, từ từ áp sát đối phương, muốn nhìn rõ hơn một chút.
Trì Kính Dao tưởng hắn muốn hôn mình, duỗi tay đẩy người hắn, nói: "Sẽ bị người ta nhìn thấy đấy!"
Cậu dứt lời liền nhìn xung quanh, dáng vẻ hơi lo lắng.
"Đệ sợ bị người khác biết sao?" Bùi Dã hỏi.
"Đương nhiên là ta sợ rồi!" Trì Kính Dao nói: "Nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta quay về rồi nói."
Cậu không muốn tranh luận chuyện này với Bùi Dã ở bên ngoài, tránh để người khác nhìn thấy lại phiền phức.
Ngô thúc đã sai người dọn dẹp phòng mới cho cậu, Bùi Dã lại được thu xếp vào phòng khách lúc trước hắn từng ở. Nhưng Trì Kính Dao đồng ý để Bùi Dã ở cùng cậu, cho nên nhờ đỡ người về phía phòng của mình.
"Đệ vẫn còn tức giận sao?" Lúc hai người tới phòng của Trì Kính Dao, Bùi Dã dừng bước ở cửa hỏi.
"Không có." Trì Kính Dao nói: "Nhị ca huynh say rồi, đợi huynh tỉnh rượu rồi chúng ta nói sau."
Cậu dứt lời liền muốn kéo Bùi Dã vào phòng, Bùi Dã lại đứng ở cửa không nhúc nhích, nói chắc chắn: "Đệ giận ta."
"Nhị ca. . . . . ." Trì Kính Dao thở dài: "Đi vào trước rồi nói được không?"
"Bọn họ nói đệ đi hoa lâu đệ cũng không giận, ta chỉ nói sự thật sao đệ lại giận ta?" Bùi Dã hỏi.
"Đây là hai chuyện khác nhau!" Trì Kính Dao nói: "Họ chỉ nói đùa thôi."
"Bọn họ cũng cho là ta đang nói đùa." Bùi Dã nói: "Căn bản chẳng ai tin cả."
"Nhưng chẳng may có người tin thì sao?" Trì Kính Dao nói: "Huynh không nghĩ là nếu chuyện truyền ra ngoài, cả thôn trang đều biết. . . . . Không bao lâu sau, người của doanh trại Kì Châu cũng sẽ biết."
Bùi Dã nhìn thiếu niên, trầm giọng nói: "Ta không quan tâm bọn họ có biết hay không."
"Nhưng mà ta quan tâm." Trì Kính Dao nói: "Ta không muốn người ta dị nghị sau lưng huynh, nói những lời khó nghe."
Thiếu niên thật sự hơi tức, giọng điệu khi nói cũng có vẻ hơi kích động. Cậu rất ít khi tức giận trước mặt Bùi Dã, cho dù thi thoảng làm mình làm mẩy với Bùi Dã cũng chỉ qua loa mà thôi, chỉ cần Bùi Dã chút dỗ thì cậu lập tức sẽ chuyển giận thành vui, nhưng lúc này đây cậu thật sự tức giận.
Hai người đứng ở cửa một lúc, ai cũng không nói gì.
Một lát sau, Trì Kính Dao nói: "Vào phòng trước đi."
Cậu nói xong duỗi tay đẩy cửa ra, lúc này lại nghe Bùi Dã bên cạnh nói: "Thôi, Ngô thúc đã sắp xếp phòng cho ta, ta vẫn nên về đó ngủ thì hơn, tránh để người khác thấy ta qua đêm trong phòng đệ. . . . . . Không phải đệ không muốn cho người khác biết sao?"
Trì Kính Dao nghe vậy ngẩn ra, trong lòng nhất thời dậy lên chút bực tức.
Rõ ràng Bùi Dã uống say bắt đầu nói lăng linh tinh với người ngoài, sao giờ lại bắt đầu giận dỗi cậu?
"Đệ mau vào đi, bên ngoài lạnh." Bùi Dã lại nói.
Trì Kính Dao nhìn hắn một cái, không nói gì xoay người vào phòng.
Sau khi về phòng, Trì Kính Dao càng nghĩ càng ấm ức.
Cậu ngồi trên giường bình tĩnh một lát, cuối cùng tìm một bộ y phục sạch sẽ dẫn Đại Lão đi tới phòng tắm.
Sau khi quay về, tâm trạng của cậu vẫn hỏng bét như trước. . . . . .
Đây là lần đầu tiên xung đột ầm ĩ giữa cậu và Bùi Dã kể từ khi yêu nhau.
Cậu thậm chí không biết sao hai người lại cãi cọ như vậy, quả thật không hiểu ra sao.
Khiến cậu tức giận chính là dù nhị ca cậu có gì không vui cũng nên nói rõ ràng ra.
Cứ thế bỏ lại cậu một mình là sao?
Thiếu niên nằm trên giường, thầm nghĩ nếu sáng mai Bùi Dã không tới tìm cậu nói rõ ràng, cậu sẽ tức giận thật sự.
Đêm đó, cậu nằm trên giường trằn trọc hồi lâu, mới mơ màng ngủ.
Có lẽ vì bị ấm ức trước lúc ngủ, giấc mơ đêm đó của cậu cũng không tốt.
Cậu mơ thấy mình và Bùi Dã cùng nhau về nhà.
Dọc đường đi cậu ngàn dặn vạn dò để Bùi Dã đừng làm lộ chuyện gì trước mặt người nhà.
Nhưng Bùi Dã về nhà liền vui sướng, uống rượu say mềm, vì thế không cẩn thận nói toạc chuyện của hai người ra.
Bùi phụ biết chuyện này liền tức giận, Dung nương cứ khóc mãi, Bùi Nguyên và Đinh Tiểu Uyển lại im lặng không nói gì.
"Hai đứa đều là nam nhân, sao lại có thể thành thân được?"
"Hai đứa còn nhỏ, không hiểu chuyện gì hết nên mới đi nhầm đường như vậy."
"Nam nhân và nam nhân không thể ở bên nhau, người ngoài sẽ nhìn hai đứa thế nào đây?"
"Bùi dã, huynh đệ trong quân ngũ của con sẽ nhìn con thế nào?"
"A Dao, nếu Trình đại phu còn sống trên đời, con phải nói sao với ông ấy đây?"
. . . . . . . . . .
Trì Kính Dao không biết làm sao, ở trong mơ gần như không thể thở nổi.
Nhưng vào thời điểm đó, Bùi Dã lại không đi đâu, cậu tìm thế nào cũng không thấy đối phương. . . . . .
"Nhị ca. . . . . ." Thiếu niên ở trong mơ gọi Bùi Dã, giọng hơi nghẹn ngào.
Con khỉ Đại Lão ngủ trên sạp thấp nghe tiếng giương mắt nhìn về phía thiếu niên trên giường, nhỏ giọng "khịt khịt" hai tiếng.
Đúng lúc này, cửa sổ phòng bị mở ra, một bóng người nhảy vào.
Đại Lão cảnh giác nhìn về phía người kia, đợi sau khi nhận ra người đó là Bùi Dã mới thả lòng, đổi một tư thế khác tiếp tục ngủ.
Bùi Dã dựa theo ánh sáng trong căn phòng mờ tối, đi tới bên cạnh giường liền thấy người trên giường nằm co người, thoạt nhìn ngủ không yên ổn. Thân hình thiếu niên vốn nhỏ gầy, giờ chăn mỏng trên người bị đá sang một bên, cả cơ thể đều lộ ra ngoài, nhìn nhỏ nhỏ một cục có hơi đáng thương.
Bùi Dã nhẹ nhàng kéo tấm chăn mỏng lên người thiếu niên, động tác cực kỳ cận thận, sợ khiến người ta tỉnh dậy.
"Nhị ca. . . . . ." Thiếu niên đang ngủ, lại mơ màng gọi Bùi Dã một tiếng.
"Ta đây." Bùi Dã tiến tới ôm thiếu niên vào lòng, nhỏ giọng trấn an: "Nhị ca ở đây."
Trì Kính Dao đang ngủ cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc, cơ thể liền nhích lại gần.
Bùi Dã ôm thiếu niên vào lòng, nhịn không được lại ghé sát tới hôn lên môi thiếu niên.
Trì Kính Dao vốn đang ngủ không yên, bị Bùi Dã hôn như vậy liền tỉnh lại.
Cậ mờ màng lại hoảng sợ, nhưng rất nhanh đã nhận ra người trước mặt là ai.
"Nhị ca?" Trì Kính Dao mờ mịt nói: "Rõ ràng ta đã đóng cửa rồi, huynh vào bằng cách nào vậy?"
"Trèo cửa sổ." Bùi Dã nhỏ giọng nói: "Ta cố ý đợi bọn họ quay về, mới tắt nến trèo vào từ cửa sổ phía sau. Như vậy họ sẽ không biết ta đang ở chỗ của đệ. Lúc ta đi cùng bằng cửa sổ, không ai nhìn thấy."
Hắn vẫn nhớ Trì Kính Dao không muốn người khác biết chuyện của họ, cho nên rất là cẩn thận.
Trì Kính Dao: . . . . . .
Rốt cuộc nhị ca đang say hay là không say đây?
"Huynh không về ngủ sao? Còn tới tìm ta làm gì?" Thiếu niên hơi dỗi nói.
"Ta nhớ đệ." Bùi Dã ghé sát vào tai cậu nói.
Bình thường Bùi Dã rất ít khi thể hiện thẳng thừng tình cảm của mình như thế, có lẽ chỉ khi uống sau mới có thể liều lĩnh vậy.
Trì Kính Dao nghe vậy tai hơi đỏ lên, một bụng ấm ức nhất thời tiêu tan hơn phân nửa, thay vào đó là nhịp tim tăng nhanh hơn.
Hiện giờ hai người cách quá gần, thiếu niên có thể ngửi thấy mùi hương sau khi tắm cùng với mùi rượu thoang thoảng trên cơ thể Bùi Dã.
"Đừng giận nhị ca nữa. . . . . ." Bùi Dã tiến tới bên tai thiếu niên, thấp giọng nỉ non: "Đều do ta không tốt."
Một tay Trì Kính Dao nắm lấy vạt áo của Bùi Dã, mắt hơi nhắm lại, tiện cho Bùi Dã hôn nhẹ lên môi cậu một cái.
"Nhị ca." Thiếu niên hơi tủi thân nói: "Ta không thích huynh uống rượu, uống say vào là huynh sẽ trở nên rất kỳ lạ."
Đệ không thích thì sau này ta không bao giờ uống nữa." Bùi Dã tiến tới hôn nhẹ lên môi cậu lần nữa, hô hấp rối loạn.
Hắn rất muốn liều lĩnh hôn môi thiếu niên, nhưng lý trí còn sót lại nhớ tới miệng thiếu niên còn bị thương, cho nên chỉ có thể vò đầu bứt tai như con khỉ, nôn nóng lại kiềm chế.
Trì Kính Dao có thể cảm nhận được sự kiềm chế của hắn, vì thế chủ động tiến tới hôn Bùi Dã.
Lý trí trong đầu bùi bị thiếu niên trêu chọc như vậy, lúc này liền đứt như dây đàn, không thể khống chế được.
"Ta muốn khi dễ đệ. . . . . ." Bùi Dã vừa hôn môi thiếu niên vừa nói.
Trì Kính Dao bị hắn dọa sợ, theo bản năng muốn đẩy người ra.
Nhưng mà sức của Bùi Dã rất lớn, giam người vào trong lòng khiến cậu không thể giãy ra nổi.
Trì Kính Dao nhạy bén cảm nhận được mùi nguy hiểm.
Cậu cũng không bài xích chuyện thân mật với Bùi Dã, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu hy vọng Bùi Dã phải tỉnh táo, chứ không phải giống như bây giờ. Cậu thậm chí cảm thấy trong lòng Bùi Dã đang bị tắc nghẽn, cần thiết phải được phát tiết ra.
"Nhị ca. . . . . . huynh đừng như vậy." Thiếu niên nói.
Nhưng Bùi Dã như không nghe được lời của cậu, vẫn lỗ mãng, thô lỗ như trước.
Cho tới khi Trì Kính Dao cắn nhẹ lên môi của hắn một cái, Bùi Dã mới chợt tỉnh táo, khôi phục một chút lý trí.
"Rốt cuộc huynh bị sao vậy?" Trì Kính Dao hỏi.
Bùi Dã im lặng một lúc lâu, nói: "Ta rất sợ."
"Sợ điều gì?" Trì Kính Dao hỏi.
"Bọn họ thà tin đệ đi hoa lâu, cũng không tin vết thương của đệ là do ta cắn." Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao nói: "Bọn họ đang nói đùa mà, trong thông trang ai chẳng biết, với tính tình của ta như vậy nào có thể đi hoa lâu?"
"Không phải nói đùa. . . . . . ở trong mắt họ, đệ đi hoa lâu còn đáng tin hơn là ở bên ta." Bùi Dã nói: "Vì ta không phải cô nương, ta và đệ đều là nam."
Trì Kính Dao nghe vậy ngẩn ra, chợt hiểu được nguyên do cho cảm xúc của Bùi Dã.
Cậu còn tưởng đối phương thật sự không để ý tới vấn đề này, hiện giờ xem ra từ sau hôm cậu vô tình nhắc tới chuyện "bỏ trốn", tâm lý của Bùi Dã cũng bắt đầu sinh ra nỗi bất an.
Đối mặt với chuyện tình của hai người, dường như Bùi dã còn mù mờ hơn cả cậu.
Ít nhất cậu còn trải qua cuộc sống ở xã hội hiện đại, biết rằng giữa nam và nam, nữ và nữ đều có thể phát sinh tình yêu, chuyện này có lẽ là số ít nhưng cũng không phải dị biệt, không nên bị gạt bỏ.
Nhưng Bùi Dã không giống vậy, hắn biết rõ người mình thích là ai, nhưng hắn không biết loại tình cảm này được định nghĩa như thế nào. Hơn nữa lúc nãy khi lỡ nói ra câu kia, hắn tinh tường cảm nhận được sự bối rối và bất an của Trì Kính Dao.
Điều đó làm hắn nhận ra rằng, quan hệ giữa hắn và thiếu niên là không thể công khai.
Thực ra, trước khi bày tỏ tình cảm với Trì Kính Dao, nội tâm hắn tràn ngập cảm giác bứt rứt.
Nhưng sự đáp lại của Trì Kính Dao khiến hắn nhanh chóng thoát khỏi tâm trạng phức tạp này.
Hôm nay, có lẽ vì say rượu, cảm xúc tiêu cực này của hắn lại nổi lên.
Nhất là khi thấy dáng vẻ bối rối của Trì Kính Dao. . . . . .
"Bọn họ thấy thế nào ta chẳng thèm quan tâm. . . . ." Bùi Dã nói: "Nhưng ta sợ đệ sẽ bận tâm, ta sợ đệ cuối cùng sẽ nghĩ giống như họ, tìm một cô nương yêu thích để ở bên."
"Nhị ca!" Trì Kính Dao kéo tay của hắn nói: "Ta không thích ai hết, người ta thích chính là huynh."
Như sợ Bùi Dã không tin, cậu dứt lời liền ôm cổ Bùi Dã, nói: "Nếu không huynh cứ khi dễ ta đi, ngay bây giờ luôn, muốn khi dễ kiểu gì cũng được."
Bùi Dã nghe vậy ngẩn ra, bị lời nói của thiếu niên dọa sợ.
Trì Kính Dao lại càng nói càng nghiêm túc, duỗi tay muốn cởi y phục của Bùi Dã.
"Đệ đừng quậy nữa!" Bùi Dã giữ lấy vạt áo của mình.
Thiếu niên thấy thế lại đi cởi đai lưng của hắn, Bùi Dã không thể không nhảy xuống giường, thậm chí còn cảnh giác lùi về phía sau vài bước.
"Không phải huynh nói muốn khi dễ ta sao?" Trì Kính Dao hỏi.
"Ta hơi say. . . . . . nói mê sảng thôi." Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao ngồi trên giường nhìn hắn, im lặng một lúc lâu, sau đó nhịn không được mà hít hít cái mũi.
Bùi Dã nhất thời hoảng hốt, hỏi: "Đệ khóc à?"
Hắn không hỏi thì thôi, vừa hỏi xong là thiếu niên lại càng tủi thân hơn.
"Rõ ràng là huynh thích ta trước, giờ ta cũng thích huynh, huynh lại nói những lời như vậy. . . . . . Ta có nói sẽ ở cạnh cô nương nào bao giờ, cô nương người ta chưa chắc đã để ý ta đây." Thiếu niên thút thít nói: "Ta không cho huynh nói với họ, chỉ là sợ huynh giống như bây giờ. Nếu người ngoài biết chuyện của chúng ta, tất nhiên sẽ dị nghị những lời khó nghe sau lưng, đến lúc đó huynh lại phát điên. . . . . ."
Thiếu niên càng nói càng ấm ức, lúc này Bùi Dã đã hoàn toàn tỉnh rượu, thấy áy náy và đau lòng.
Hắn tiến tới ôm thiếu niên vào lòng, nói: "Là ta không tốt, đều là lỗi của ta."
"Huynh sai chỗ nào?" Trì Kính Dao hỏi.
"Ta. . . . ." Bùi Dã ngẩn ra, vội đáp: "Ta không nên uống rượu, không nên nói vết thương của đệ là do ta cắn, không nên dỗi đi ngủ một mình, không nên nửa đêm lén tới tìm đệ, còn muốn khi dễ đệ, không nên nói những lời làm đệ không vui."
"Còn gì nữa?" Thiếu niên hỏi.
"Còn có. . . . . . không nên không cho đệ cởi y phục của ta ra." Bùi Dã nói.
Thiếu niên nghe vậy nhất thời bị hắn chọc cười, cũng thấy hơi ngượng.
Cậu nằm trong lòng Bùi Dã, không khỏi nhớ tới giấc mơ trước khi Bùi Dã tới.
Thật ra chuyện mà Bùi Dã lo lắng, sao cậu lại không thấy lo được chứ?
Bùi Dã sợ sau này cậu sẽ thành thân với người khác.
Còn cậu lại sợ. . . . . . chẳng may Dung nương và Bùi phụ không đống ý cho họ ở bên nhau, vậy họ nên làm gì đây?
"Nhị ca." Trì Kính Dao nói: "Huynh có thể đồng ý với ta một chuyện được không?"
"Ừm." Bùi Dã ôm cậu chặt hơn một chút.
"Từ giờ chúng ta hãy ở bên nhau thật tốt, đừng ai nghĩ tới những chuyện chưa xảy ra nữa, được không?" Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã nghe vậy im lặng một lúc lâu, nói: "Được, ta đồng ý với đệ."
Trì Kính Dao nghe vậy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu muốn ít nhất trước khi quay về Kì Châu, cậu và nhị ca vẫn có thể vui vẻ ở bên nhau.
Nhưng bọn họ nhanh chóng coi đó là lời nói đùa, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Bọi họ đều coi Trì Kính Dao và Bùi Dã là hai huynh đệ, tất nhiên sẽ không dễ dàng nghĩ theo hướng khác.
Trì Kính Dao nghe thấy Bùi Dã nói câu đó, trái tim như treo tới cổ họng, thấy mọi người không tưởng thật mới thở phào nhẹ nhõm.
"Nhị ca ta hơi say, ha ha." Trì Kính Dao cười gượng hai tiếng, giải thích với mọi người.
Bùi Dã vừa định nói gì đó, Trì Kính Dao sợ hắn lại nói mấy câu mất não, vội duỗi tay bịt miệng hắn lại.
"Tránh bọn ta nói hươu nói vượn, chuyện đi hoa lâu này mà truyền ra ngoài sẽ hủy hoại thanh danh của Trì đại phu, mấy chuyện trêu đùa này không nên tùy tiện nói ra."
Trì Kính Dao cười ngượng, nói: "Nhị ca ta say rồi, ta dẫn huynh ấy đi nghỉ ngơi trước."
"Muốn ta giúp không?" Một tiểu nhị nói.
"Không sao, ta tự làm được." Trì Kính Dao đỡ Bùi Dã dậy, lại nói với mọi người: "Mọi người cứ tiếp tục."
Mọi người thấy Bùi Dã đứng vẫn vững, đi đường cũng không thấy khác thường liền không nói thêm gì nữa.
Trì Kính D ao đỡ Bùi Dã rời khỏi nhà ăn, dọc đường đi không nói một lời nào.
Bên ngoài gió đêm se lạnh, Bùi Dã bị gió thổi dường như cũng hơi tỉnh.
"Đệ không vui sao?" Bùi Dã nói, giọng điệu có vẻ hơi say.
"Nhị ca. . . . . . sao huynh lại nói câu đó với họ?" Trì Kính Dao nghĩ mà hơi sợ, nói: "May là họ không nghĩ nhiều, nếu bọn họ coi là thật thì sao đây?"
"Vốn chính là sự thật, ta cũng đâu nói dối." Bùi Dã nói.
"Huynh. . . . ." Trì Kính Dao muốn phản bác hắn, lại không biết nên nói thế nào.
Vết thương trên miệng cậu quả thật ra Bùi Dã cắn, đối phương không nói sai.
Nhưng chuyện như vậy sao có thể nói cho người khác chứ?
Chẳng lẽ nhị ca cậu không biết, hai nam nhân ở bên nhau trong mắt người ngoài có ý nghĩ gì sao?
Cậu không ngờ Bùi Dã lại nói chuyện này một cách tỉnh bơ như vậy, giống như hoàn toàn không đếm xỉa tới hậu quả.
Bùi Dã nhìn thiếu niên một lúc lâu, nhưng bên ngoài quá tối, hắn không thấy rõ sắc mặt của thiếu niên.
Vì thế, hắn đi từng bước về phía trước, từ từ áp sát đối phương, muốn nhìn rõ hơn một chút.
Trì Kính Dao tưởng hắn muốn hôn mình, duỗi tay đẩy người hắn, nói: "Sẽ bị người ta nhìn thấy đấy!"
Cậu dứt lời liền nhìn xung quanh, dáng vẻ hơi lo lắng.
"Đệ sợ bị người khác biết sao?" Bùi Dã hỏi.
"Đương nhiên là ta sợ rồi!" Trì Kính Dao nói: "Nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta quay về rồi nói."
Cậu không muốn tranh luận chuyện này với Bùi Dã ở bên ngoài, tránh để người khác nhìn thấy lại phiền phức.
Ngô thúc đã sai người dọn dẹp phòng mới cho cậu, Bùi Dã lại được thu xếp vào phòng khách lúc trước hắn từng ở. Nhưng Trì Kính Dao đồng ý để Bùi Dã ở cùng cậu, cho nên nhờ đỡ người về phía phòng của mình.
"Đệ vẫn còn tức giận sao?" Lúc hai người tới phòng của Trì Kính Dao, Bùi Dã dừng bước ở cửa hỏi.
"Không có." Trì Kính Dao nói: "Nhị ca huynh say rồi, đợi huynh tỉnh rượu rồi chúng ta nói sau."
Cậu dứt lời liền muốn kéo Bùi Dã vào phòng, Bùi Dã lại đứng ở cửa không nhúc nhích, nói chắc chắn: "Đệ giận ta."
"Nhị ca. . . . . ." Trì Kính Dao thở dài: "Đi vào trước rồi nói được không?"
"Bọn họ nói đệ đi hoa lâu đệ cũng không giận, ta chỉ nói sự thật sao đệ lại giận ta?" Bùi Dã hỏi.
"Đây là hai chuyện khác nhau!" Trì Kính Dao nói: "Họ chỉ nói đùa thôi."
"Bọn họ cũng cho là ta đang nói đùa." Bùi Dã nói: "Căn bản chẳng ai tin cả."
"Nhưng chẳng may có người tin thì sao?" Trì Kính Dao nói: "Huynh không nghĩ là nếu chuyện truyền ra ngoài, cả thôn trang đều biết. . . . . Không bao lâu sau, người của doanh trại Kì Châu cũng sẽ biết."
Bùi Dã nhìn thiếu niên, trầm giọng nói: "Ta không quan tâm bọn họ có biết hay không."
"Nhưng mà ta quan tâm." Trì Kính Dao nói: "Ta không muốn người ta dị nghị sau lưng huynh, nói những lời khó nghe."
Thiếu niên thật sự hơi tức, giọng điệu khi nói cũng có vẻ hơi kích động. Cậu rất ít khi tức giận trước mặt Bùi Dã, cho dù thi thoảng làm mình làm mẩy với Bùi Dã cũng chỉ qua loa mà thôi, chỉ cần Bùi Dã chút dỗ thì cậu lập tức sẽ chuyển giận thành vui, nhưng lúc này đây cậu thật sự tức giận.
Hai người đứng ở cửa một lúc, ai cũng không nói gì.
Một lát sau, Trì Kính Dao nói: "Vào phòng trước đi."
Cậu nói xong duỗi tay đẩy cửa ra, lúc này lại nghe Bùi Dã bên cạnh nói: "Thôi, Ngô thúc đã sắp xếp phòng cho ta, ta vẫn nên về đó ngủ thì hơn, tránh để người khác thấy ta qua đêm trong phòng đệ. . . . . . Không phải đệ không muốn cho người khác biết sao?"
Trì Kính Dao nghe vậy ngẩn ra, trong lòng nhất thời dậy lên chút bực tức.
Rõ ràng Bùi Dã uống say bắt đầu nói lăng linh tinh với người ngoài, sao giờ lại bắt đầu giận dỗi cậu?
"Đệ mau vào đi, bên ngoài lạnh." Bùi Dã lại nói.
Trì Kính Dao nhìn hắn một cái, không nói gì xoay người vào phòng.
Sau khi về phòng, Trì Kính Dao càng nghĩ càng ấm ức.
Cậu ngồi trên giường bình tĩnh một lát, cuối cùng tìm một bộ y phục sạch sẽ dẫn Đại Lão đi tới phòng tắm.
Sau khi quay về, tâm trạng của cậu vẫn hỏng bét như trước. . . . . .
Đây là lần đầu tiên xung đột ầm ĩ giữa cậu và Bùi Dã kể từ khi yêu nhau.
Cậu thậm chí không biết sao hai người lại cãi cọ như vậy, quả thật không hiểu ra sao.
Khiến cậu tức giận chính là dù nhị ca cậu có gì không vui cũng nên nói rõ ràng ra.
Cứ thế bỏ lại cậu một mình là sao?
Thiếu niên nằm trên giường, thầm nghĩ nếu sáng mai Bùi Dã không tới tìm cậu nói rõ ràng, cậu sẽ tức giận thật sự.
Đêm đó, cậu nằm trên giường trằn trọc hồi lâu, mới mơ màng ngủ.
Có lẽ vì bị ấm ức trước lúc ngủ, giấc mơ đêm đó của cậu cũng không tốt.
Cậu mơ thấy mình và Bùi Dã cùng nhau về nhà.
Dọc đường đi cậu ngàn dặn vạn dò để Bùi Dã đừng làm lộ chuyện gì trước mặt người nhà.
Nhưng Bùi Dã về nhà liền vui sướng, uống rượu say mềm, vì thế không cẩn thận nói toạc chuyện của hai người ra.
Bùi phụ biết chuyện này liền tức giận, Dung nương cứ khóc mãi, Bùi Nguyên và Đinh Tiểu Uyển lại im lặng không nói gì.
"Hai đứa đều là nam nhân, sao lại có thể thành thân được?"
"Hai đứa còn nhỏ, không hiểu chuyện gì hết nên mới đi nhầm đường như vậy."
"Nam nhân và nam nhân không thể ở bên nhau, người ngoài sẽ nhìn hai đứa thế nào đây?"
"Bùi dã, huynh đệ trong quân ngũ của con sẽ nhìn con thế nào?"
"A Dao, nếu Trình đại phu còn sống trên đời, con phải nói sao với ông ấy đây?"
. . . . . . . . . .
Trì Kính Dao không biết làm sao, ở trong mơ gần như không thể thở nổi.
Nhưng vào thời điểm đó, Bùi Dã lại không đi đâu, cậu tìm thế nào cũng không thấy đối phương. . . . . .
"Nhị ca. . . . . ." Thiếu niên ở trong mơ gọi Bùi Dã, giọng hơi nghẹn ngào.
Con khỉ Đại Lão ngủ trên sạp thấp nghe tiếng giương mắt nhìn về phía thiếu niên trên giường, nhỏ giọng "khịt khịt" hai tiếng.
Đúng lúc này, cửa sổ phòng bị mở ra, một bóng người nhảy vào.
Đại Lão cảnh giác nhìn về phía người kia, đợi sau khi nhận ra người đó là Bùi Dã mới thả lòng, đổi một tư thế khác tiếp tục ngủ.
Bùi Dã dựa theo ánh sáng trong căn phòng mờ tối, đi tới bên cạnh giường liền thấy người trên giường nằm co người, thoạt nhìn ngủ không yên ổn. Thân hình thiếu niên vốn nhỏ gầy, giờ chăn mỏng trên người bị đá sang một bên, cả cơ thể đều lộ ra ngoài, nhìn nhỏ nhỏ một cục có hơi đáng thương.
Bùi Dã nhẹ nhàng kéo tấm chăn mỏng lên người thiếu niên, động tác cực kỳ cận thận, sợ khiến người ta tỉnh dậy.
"Nhị ca. . . . . ." Thiếu niên đang ngủ, lại mơ màng gọi Bùi Dã một tiếng.
"Ta đây." Bùi Dã tiến tới ôm thiếu niên vào lòng, nhỏ giọng trấn an: "Nhị ca ở đây."
Trì Kính Dao đang ngủ cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc, cơ thể liền nhích lại gần.
Bùi Dã ôm thiếu niên vào lòng, nhịn không được lại ghé sát tới hôn lên môi thiếu niên.
Trì Kính Dao vốn đang ngủ không yên, bị Bùi Dã hôn như vậy liền tỉnh lại.
Cậ mờ màng lại hoảng sợ, nhưng rất nhanh đã nhận ra người trước mặt là ai.
"Nhị ca?" Trì Kính Dao mờ mịt nói: "Rõ ràng ta đã đóng cửa rồi, huynh vào bằng cách nào vậy?"
"Trèo cửa sổ." Bùi Dã nhỏ giọng nói: "Ta cố ý đợi bọn họ quay về, mới tắt nến trèo vào từ cửa sổ phía sau. Như vậy họ sẽ không biết ta đang ở chỗ của đệ. Lúc ta đi cùng bằng cửa sổ, không ai nhìn thấy."
Hắn vẫn nhớ Trì Kính Dao không muốn người khác biết chuyện của họ, cho nên rất là cẩn thận.
Trì Kính Dao: . . . . . .
Rốt cuộc nhị ca đang say hay là không say đây?
"Huynh không về ngủ sao? Còn tới tìm ta làm gì?" Thiếu niên hơi dỗi nói.
"Ta nhớ đệ." Bùi Dã ghé sát vào tai cậu nói.
Bình thường Bùi Dã rất ít khi thể hiện thẳng thừng tình cảm của mình như thế, có lẽ chỉ khi uống sau mới có thể liều lĩnh vậy.
Trì Kính Dao nghe vậy tai hơi đỏ lên, một bụng ấm ức nhất thời tiêu tan hơn phân nửa, thay vào đó là nhịp tim tăng nhanh hơn.
Hiện giờ hai người cách quá gần, thiếu niên có thể ngửi thấy mùi hương sau khi tắm cùng với mùi rượu thoang thoảng trên cơ thể Bùi Dã.
"Đừng giận nhị ca nữa. . . . . ." Bùi Dã tiến tới bên tai thiếu niên, thấp giọng nỉ non: "Đều do ta không tốt."
Một tay Trì Kính Dao nắm lấy vạt áo của Bùi Dã, mắt hơi nhắm lại, tiện cho Bùi Dã hôn nhẹ lên môi cậu một cái.
"Nhị ca." Thiếu niên hơi tủi thân nói: "Ta không thích huynh uống rượu, uống say vào là huynh sẽ trở nên rất kỳ lạ."
Đệ không thích thì sau này ta không bao giờ uống nữa." Bùi Dã tiến tới hôn nhẹ lên môi cậu lần nữa, hô hấp rối loạn.
Hắn rất muốn liều lĩnh hôn môi thiếu niên, nhưng lý trí còn sót lại nhớ tới miệng thiếu niên còn bị thương, cho nên chỉ có thể vò đầu bứt tai như con khỉ, nôn nóng lại kiềm chế.
Trì Kính Dao có thể cảm nhận được sự kiềm chế của hắn, vì thế chủ động tiến tới hôn Bùi Dã.
Lý trí trong đầu bùi bị thiếu niên trêu chọc như vậy, lúc này liền đứt như dây đàn, không thể khống chế được.
"Ta muốn khi dễ đệ. . . . . ." Bùi Dã vừa hôn môi thiếu niên vừa nói.
Trì Kính Dao bị hắn dọa sợ, theo bản năng muốn đẩy người ra.
Nhưng mà sức của Bùi Dã rất lớn, giam người vào trong lòng khiến cậu không thể giãy ra nổi.
Trì Kính Dao nhạy bén cảm nhận được mùi nguy hiểm.
Cậu cũng không bài xích chuyện thân mật với Bùi Dã, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu hy vọng Bùi Dã phải tỉnh táo, chứ không phải giống như bây giờ. Cậu thậm chí cảm thấy trong lòng Bùi Dã đang bị tắc nghẽn, cần thiết phải được phát tiết ra.
"Nhị ca. . . . . . huynh đừng như vậy." Thiếu niên nói.
Nhưng Bùi Dã như không nghe được lời của cậu, vẫn lỗ mãng, thô lỗ như trước.
Cho tới khi Trì Kính Dao cắn nhẹ lên môi của hắn một cái, Bùi Dã mới chợt tỉnh táo, khôi phục một chút lý trí.
"Rốt cuộc huynh bị sao vậy?" Trì Kính Dao hỏi.
Bùi Dã im lặng một lúc lâu, nói: "Ta rất sợ."
"Sợ điều gì?" Trì Kính Dao hỏi.
"Bọn họ thà tin đệ đi hoa lâu, cũng không tin vết thương của đệ là do ta cắn." Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao nói: "Bọn họ đang nói đùa mà, trong thông trang ai chẳng biết, với tính tình của ta như vậy nào có thể đi hoa lâu?"
"Không phải nói đùa. . . . . . ở trong mắt họ, đệ đi hoa lâu còn đáng tin hơn là ở bên ta." Bùi Dã nói: "Vì ta không phải cô nương, ta và đệ đều là nam."
Trì Kính Dao nghe vậy ngẩn ra, chợt hiểu được nguyên do cho cảm xúc của Bùi Dã.
Cậu còn tưởng đối phương thật sự không để ý tới vấn đề này, hiện giờ xem ra từ sau hôm cậu vô tình nhắc tới chuyện "bỏ trốn", tâm lý của Bùi Dã cũng bắt đầu sinh ra nỗi bất an.
Đối mặt với chuyện tình của hai người, dường như Bùi dã còn mù mờ hơn cả cậu.
Ít nhất cậu còn trải qua cuộc sống ở xã hội hiện đại, biết rằng giữa nam và nam, nữ và nữ đều có thể phát sinh tình yêu, chuyện này có lẽ là số ít nhưng cũng không phải dị biệt, không nên bị gạt bỏ.
Nhưng Bùi Dã không giống vậy, hắn biết rõ người mình thích là ai, nhưng hắn không biết loại tình cảm này được định nghĩa như thế nào. Hơn nữa lúc nãy khi lỡ nói ra câu kia, hắn tinh tường cảm nhận được sự bối rối và bất an của Trì Kính Dao.
Điều đó làm hắn nhận ra rằng, quan hệ giữa hắn và thiếu niên là không thể công khai.
Thực ra, trước khi bày tỏ tình cảm với Trì Kính Dao, nội tâm hắn tràn ngập cảm giác bứt rứt.
Nhưng sự đáp lại của Trì Kính Dao khiến hắn nhanh chóng thoát khỏi tâm trạng phức tạp này.
Hôm nay, có lẽ vì say rượu, cảm xúc tiêu cực này của hắn lại nổi lên.
Nhất là khi thấy dáng vẻ bối rối của Trì Kính Dao. . . . . .
"Bọn họ thấy thế nào ta chẳng thèm quan tâm. . . . ." Bùi Dã nói: "Nhưng ta sợ đệ sẽ bận tâm, ta sợ đệ cuối cùng sẽ nghĩ giống như họ, tìm một cô nương yêu thích để ở bên."
"Nhị ca!" Trì Kính Dao kéo tay của hắn nói: "Ta không thích ai hết, người ta thích chính là huynh."
Như sợ Bùi Dã không tin, cậu dứt lời liền ôm cổ Bùi Dã, nói: "Nếu không huynh cứ khi dễ ta đi, ngay bây giờ luôn, muốn khi dễ kiểu gì cũng được."
Bùi Dã nghe vậy ngẩn ra, bị lời nói của thiếu niên dọa sợ.
Trì Kính Dao lại càng nói càng nghiêm túc, duỗi tay muốn cởi y phục của Bùi Dã.
"Đệ đừng quậy nữa!" Bùi Dã giữ lấy vạt áo của mình.
Thiếu niên thấy thế lại đi cởi đai lưng của hắn, Bùi Dã không thể không nhảy xuống giường, thậm chí còn cảnh giác lùi về phía sau vài bước.
"Không phải huynh nói muốn khi dễ ta sao?" Trì Kính Dao hỏi.
"Ta hơi say. . . . . . nói mê sảng thôi." Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao ngồi trên giường nhìn hắn, im lặng một lúc lâu, sau đó nhịn không được mà hít hít cái mũi.
Bùi Dã nhất thời hoảng hốt, hỏi: "Đệ khóc à?"
Hắn không hỏi thì thôi, vừa hỏi xong là thiếu niên lại càng tủi thân hơn.
"Rõ ràng là huynh thích ta trước, giờ ta cũng thích huynh, huynh lại nói những lời như vậy. . . . . . Ta có nói sẽ ở cạnh cô nương nào bao giờ, cô nương người ta chưa chắc đã để ý ta đây." Thiếu niên thút thít nói: "Ta không cho huynh nói với họ, chỉ là sợ huynh giống như bây giờ. Nếu người ngoài biết chuyện của chúng ta, tất nhiên sẽ dị nghị những lời khó nghe sau lưng, đến lúc đó huynh lại phát điên. . . . . ."
Thiếu niên càng nói càng ấm ức, lúc này Bùi Dã đã hoàn toàn tỉnh rượu, thấy áy náy và đau lòng.
Hắn tiến tới ôm thiếu niên vào lòng, nói: "Là ta không tốt, đều là lỗi của ta."
"Huynh sai chỗ nào?" Trì Kính Dao hỏi.
"Ta. . . . ." Bùi Dã ngẩn ra, vội đáp: "Ta không nên uống rượu, không nên nói vết thương của đệ là do ta cắn, không nên dỗi đi ngủ một mình, không nên nửa đêm lén tới tìm đệ, còn muốn khi dễ đệ, không nên nói những lời làm đệ không vui."
"Còn gì nữa?" Thiếu niên hỏi.
"Còn có. . . . . . không nên không cho đệ cởi y phục của ta ra." Bùi Dã nói.
Thiếu niên nghe vậy nhất thời bị hắn chọc cười, cũng thấy hơi ngượng.
Cậu nằm trong lòng Bùi Dã, không khỏi nhớ tới giấc mơ trước khi Bùi Dã tới.
Thật ra chuyện mà Bùi Dã lo lắng, sao cậu lại không thấy lo được chứ?
Bùi Dã sợ sau này cậu sẽ thành thân với người khác.
Còn cậu lại sợ. . . . . . chẳng may Dung nương và Bùi phụ không đống ý cho họ ở bên nhau, vậy họ nên làm gì đây?
"Nhị ca." Trì Kính Dao nói: "Huynh có thể đồng ý với ta một chuyện được không?"
"Ừm." Bùi Dã ôm cậu chặt hơn một chút.
"Từ giờ chúng ta hãy ở bên nhau thật tốt, đừng ai nghĩ tới những chuyện chưa xảy ra nữa, được không?" Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã nghe vậy im lặng một lúc lâu, nói: "Được, ta đồng ý với đệ."
Trì Kính Dao nghe vậy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu muốn ít nhất trước khi quay về Kì Châu, cậu và nhị ca vẫn có thể vui vẻ ở bên nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.