Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão
Chương 107: Ngày mai đệ còn phải cưỡi ngựa đấy
Lâm Bất Hoan
23/08/2024
"Tướng quân. . . . . ." Bùi Thanh nói: "Thật ra mọi người cũng
không quá đáng, đều biết tửu lượng Trì đại phu không cao. . . .
."
Lời này của Bùi Thanh cũng không phải là giả, Trì Kính Dao uống sau, hơn nửa trách nhiệm nằm ở cậu.
Hôm nay Bùi Thanh canh ở hành lang một lúc, Bùi Dã đã phái hắn đi xem Trì Kính Dao, sợ có người thừa cơ khi dễ tân lang. Theo Bùi Thanh chứng kiến, thật sự không có ai ép Trì Kính Dao uống, là chính Trì Kính Dao phấn khích, trái một chén phải một chén nên mới say như vậy.
"Đệ ấy chưa bao giờ thích uống rượu, hôm nay lại uống tới mức không nhận ra ai." Bùi Dã nói.
"Vâng. . . . ." Bùi Thanh vội đáp: "Cũng do thành thân vui sướng quá thôi!"
Bùi Dã nhìn về phía Bùi Thanh, hỏi: "Ngươi còn ấp úng với ta, có phải chuyện đêm nay cũng có phần của ngươi không?"
"Không không, ta không hề uống một chén nào." Bùi Dã vội nói: "Ta sẽ đi liệt kê ra ngay!"
Bùi Thanh dứt lời liền hành lễ với hắn, rồi xoay người rời đi.
Bùi Dã đứng ở hành lang một lúc, cho tới khi cơn tức trong dần tiêu tan, lúc này mới vào phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, đầu Trì Kính Dao hơi choáng váng nên dậy khá sớm.
Sau khi cậu tỉnh dậy, liền phát hiện trên người mình trống trơn, chẳng mặc gì cả.
Trì Kính Dao: . . . . . .
Xong rồi, đêm tân hôn hôm qua cậu và Bùi Dã đã xảy ra chuyện gì, cậu hoàn toàn không nhớ nổi.
Cậu lặng lẽ duỗi tay sờ bên cạnh, phát hiện cậu và Bùi Dã. . . . . . .
"Sáng sớm định làm gì?" Bùi Dã ngái ngủ nói.
Trì Kính Dao ngẩn ra, vội rụt tay về, trên mặt hơi đỏ một chút.
"Nhị ca. . . . ." Trì Kính Dao kéo chăn chui vào trong, nhỏ giọng hỏi: "Tối hôm qua. . . . . tối hôm qua ta uống say, không nhớ rõ gì hết. Chúng ta, chúng ta có làm chuyện kia không?"
Ánh mắt Bùi Dã nhìn hai tai đỏ hồng của thiếu niên, vốn định ăn ngay nói thật với cậu, nhưng nhìn dáng vẻ này lại cảm thấy rất đáng yêu, liền nhịn không được muốn trêu cậu một chút: "Đệ đoán xem?"
"Ta. . . . . ." Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, hai người nằm cùng một chiếc chăn thế này, thật sự không giống như không có gì xảy ra, liền hỏi dò: "Ta không nhớ rõ lắm, có phải đã làm gì đó không?"
Bùi Dã nhíu mày, cố nhịn cười nói: "Ừm, đệ rất biết dỗ người, còn biết nhẹ nhàng."
Đến giờ hắn vẫn nhớ rõ câu cậu nói với hắn lúc say khướt tối qua, lúc này liền lấy ra để trêu thiếu niên.
"Ta sao?" Trì Kính Dao nghe vậy hoảng sợ, khó tin nhìn về phía Bùi Dã: "Ta làm vậy với huynh hả?"
Bùi Dã cố nhịn cười, trưng ra vẻ mặt hơi tủi thân nói: "Đệ không chịu chấp nhận hả?"
"Không có, không có!" Trì Kính Dao mờ mịt nói: "Ta chỉ không ngờ ta lại làm chuyện kia. . . . . . cho huynh. . . . . . ta uống say như vậy, đáng lẽ phải không thể làm được chứ!" Cậu dứt lời lại sợ Bùi Dã không vui, vội nói: "Không phải ta không chấp nhận. . . . . hình như ta đã nhớ ra gì đó rồi. . . . . ."
Bùi Dã nhìn bộ dạng vừa mờ mịt vừa xấu hổ này của cậu, cảm xúc tiêu cực tối qua đọng lại trong lòng nhất thời tiêu tan gần hết. Hắn dịu giọng nói với Trì Kính Dao: "Vậy đệ sẽ chịu trách nhiệm với ta chứ?"
"Đương nhiên!" Trì Kính Dao lén nhìn qua Bùi Dã, vẫn thấy hơi khó tin, nhỏ giọng hỏi: "Nhị ca, không phải huynh đang lừa ta đấy chứ?"
"Không phải đệ nói đã nhớ ra gì đó rồi sao?" Bùi Dã hỏi.
Trì Kính Dao nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, chỉ nhớ mình được người ta đỡ về, sau đó cậu rất hưng phấn đẩy ngã Bùi Dã. Song trong trí nhớ hữu hạn của cậu, lúc đó Bùi Dã không phản kháng chút nào, bộ dạng rất ngoan ngoãn.
Kết hợp với tình hình sáng nay, trên người cậu quả thật không có chỗ nào bất ổn, cho nên có thể hoàn toàn loại trừ khả năng Bùi Dã làm gì đó với cậu.
Trì Kính Dao: . . . . . . .
Xong rồi, cậu thật sự khi dễ nhị ca cậu rồi!
"Nhị ca." Trì Kính Dao ghé tới chậm rãi ôm lấy Bùi Dã nói: "Không phải ta cố ý đâu."
Bùi Dã bị cậu ôm lại thấy nóng người, đẩy người ra một chút, nói: "Mau đứng dậy đi, hôm nay còn phải khởi hành đấy."
Trì Kính Dao vội đáp lời, lúng ta lúng túng mặc y phục vào.
Cả một buổi sáng, cậu đều đắm chìm trong cảm giác khó tin và xấu hổ khó hiểu, cậu vẫn không tin mình có thể lợi hại tới vậy!
Nhưng đồng thời, cậu lại nhịn không được mà hơi thất vọng, vì khó khăn lắm mới chờ tới đêm động phòng hoa chúc, chuyện cần làm đều đã làm, đã vậy cậu còn là phía chủ động, tiếc là cậu chỉ nhớ rõ khúc mở đầu, cả quá trình sau đó đều quên sạch sẽ.
Sau khi rời giường, Trì Kính Dao nhịn không được lén quan sát Bùi Dã vài lần, phát hiện hành động của đối phương vẫn như thường, không hề thấy không thoải mái hay bị thương gì. Trì Kính Dao vừa thấy may là mình không say tới mức làm người ta bị thương, lại vừa thấy hơi xấu hổ một chút xíu, thầm nghĩ có phải do mình quá nhỏ hay không?
Bùi dã vốn chỉ muốn trêu cậu một chút rồi thôi, nhưng thấy Trì Kính Dao vẫn ân cần hỏi han hắn như vậy, một lát hỏi hắn có đau không, lát sau lại hỏi hắn có khó chịu không. Hơn nữa mỗi lần thiếu niên hỏi hắn, rõ ràng là xấu hổ gần chết, nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh, như vậy càng khiến người ta thích trêu chọc.
Có mấy lần Bùi Dã định giải thích rõ ràng với cậu, nhưng cuối cùng lại thôi.
Dù sao hôm nay phải bắt đầu khởi hành, trên hành trình mấy ngày tới hắn cũng không thể khi dễ người ta, cảm giác nhìn mà không ăn được thật sự rất tra tấn người ta. Cho nên Bùi Dã quyết định, hay là cứ trêu cậu mấy lần nữa, đợi khi có thời cơ thích hợp lại nói thật với cậu sau.
Sáng sớm sau khi đã chuẩn bị xong, Trì Kính Dao vẫn còn thấy xấu hổ.
Cậu sợ sau khi Dương Diệu nhìn thấy lại trêu chọc cậu mấy câu.
Nhưng không biết vì sao, hình như Dương Diệu không vui lắm, như đang có tâm sự gì đó.
Trì Kính Dao hỏi hắn vài câu, hắn cũng không nói, chỉ ấp úng nói dối mấy câu, nói tối hôm qua mình uống say nên ngủ không ngon giấc.
"Danh sách và quà mừng hôm qua, mấy ngày tới để Ngô thúc dẫn ngươi sang sắp xếp lại chút, đưa về thôn trang cho ngươi nhé?" Dương Diệu hỏi.
"Cũng được." Trì Kính Dao nói: "Ngươi tự quyết định đi."
Dương Diệu nghe vậy gật gật đầu, lại dặn dò chút chuyện trên đường đi, rồi không nói gì thêm nữa.
"Ta còn tưởng các ngươi có thể đi cùng đường đến Kì Châu với bọn ta." Trì Kính Dao nói.
"Cha ta nói, ngoại trừ các ngươi vào kinh báo cáo ra, những người khác đều phải đi cùng với đại doanh, ta cũng không ngoại lệ." Dương Diệu nói.
Trì Kính Dao gật đầu nói: "Vậy Đại Lão phải nhờ ngươi và Bao Tử chăm sóc rồi."
"Ngươi yên tâm đi, không để nó đói bụng đâu." Dương Diệu nói.
Nếu là trước kia, phải cách xa Đại Lão lâu như vậy cậu sẽ thấy lo lắng. Nhưng mấy ngày nay ở biên thành, Đại Lão đã sớm thân với Dương Diệu và Nguyễn Bao Tử, thường xuyên đi chơi cùng với họ. Nhất là Dương Diệu, chăm sóc Đại Lão còn cẩn thận hơn cả Trì Kính Dao.
"Đợi một chút. . . . ." Trì Kính Dao cầm lấy cổ tay Dương Diệu, kéo sát vào nhìn thử, phát hiện trên mặt Dương Diệu có một vài vết bầm.
Nếu không để ý kỹ thì quả thật không nhận ra, nhưng ở gần thì vẫn thấy rất rõ ràng.
"Có chuyện gì vậy?" Trì Kính Dao hỏi.
"Không có gì, bị ngã thôi." Dương Diệu nói.
Trì Kính Dao cứ cảm giác hôm nay hắn hơi bất thường, nhưng thấy hắn không chịu nói nên cũng không hỏi lại nữa.
Trước khi đi, Trì Kính Dao tìm cơ hội hỏi Nguyễn Bao Tử, Nguyễn Bao Tử cũng nói không biết.
"Có lẽ uống say nên ngã đấy." Nguyễn Bao Tử nói: "Không sao đâu, hắn khỏe lắm, ngã cũng không vấn đề gì."
Trì Kính Dao nghĩ cũng thấy đúng, liền dặn dò Nguyễn Bao Tử để ý Dương Diệu một chút, lúc này mới xuất phát cùng bọn Bùi Dã.
Lần này Bùi Dã không mang theo bao nhiêu tùy tùng, chỉ dẫn theo một mình Bùi Thanh.
Lần này người doanh trại Kì Châu phải đi kinh thành báo cáo không chỉ có Bùi Dã và Trì Kính Dao, còn có mấy người khác nữa, cùng với Dương Thành.
Trì Kính Dao còn tưởng mọi người sẽ cùng xuất phát, nhưng không biết vì sao, Dương Thành lại mang theo những người khác xuất phát trước, chỉ để lại bọn cậu và Chương sư huynh.
"Sao Dương tướng quấn lại không đi cùng với chúng ta?" Trì Kính Dao khó hiểu nói.
"Vì chúng ta phải ngồi xe ngựa, đi rất chậm." Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao cảm thấy lý do này cũng hợp lý, nên không nghi ngờ nhiều.
Dù sao những người khác đều là quân nhân, chỉ có cậu và Chương sư huynh chưa từng tập võ.
Đường tới kinh thành xa xôi, không phải bọn cậu không thể cưỡi ngựa, nhưng chắc sẽ phải chịu rất nhiều rắc rối.
"Nhị ca, lần này Dương tướng quân không dẫn Dương Diệu đi cùng, bệ hạ sẽ không khó chịu chứ?" Trì Kính Dao hỏi.
GIờ hôn sự của cậu đã không cần phải lo, nhưng cậu vẫn có tâm lý sợ hãi đối với hoàng đế, sợ đối phương mượn chuyện này gây phiền phức cho Dương Thành.
"Chúng ta và Dương tướng quân không giống nhau, đệ không cần phải lo." Bùi Dã an ủi: "Đệ nghĩ xem lúc trước bệ hạ sai người đi truyền chỉ, vì sao không ghi rõ yêu cầu Dương Diệu vào kinh, mà lại sai người truyền chỉ nói miệng chuyện phò mã cho Dương tướng quân?"
Trì Kính Dao nghe hắn nhắc tới mới dần hiểu ra chuyện gì.
Trong mắt hoàng đế, Dương Thành vẫn có chút mặt mũi, cho nên dù hoàng đế có ý tưởng gì, cũng sẽ chọn cách uyển chuyển để hỏi thử ý kiến của Dương Thành xem sao.
Vì như vậy, nếu Dương Thành không vừa ý thì cũng dễ để từ chối.
Vừa không làm ảnh hưởng tới tình quân thần, người ngoài cũng không biết được.
Trì Kính Dao nhịn không được nghĩ thầm, mấy cái chuyện vòng vo phức tạp trong triều đình đúng thật là không ít.
Mọi người ngồi xe ngựa đi ra ngoại thành biên thành, liền thấy một đội người ngựa đợi ở cách đó không xa.
Trì Kính Dao ghé vào cửa xe nhìn ra, khó hiểu hỏi: "Đội Dương tướng quân không phải đã đi từ lâu rồi à? Sao vẫn còn một đội nữa vậy?"
Bùi Dã nhíu mày, nói: "Đó là người của doanh trại Trung Đô."
"Doanh trại Trung Đô?" Trì Kính Dao khó hiểu nói: "Không phải họ đang đợi chúng ta chứ?"
"Đúng là đợi chúng ta." Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao nhìn qua đội ngũ kia, phát hiện trong đó có một chiếc xe ngựa cực kỳ lớn.
"Không phải là. . . . . Tứ hoàng tử Trần Quốc đấy chứ?" Trì Kính Dao nhíu mày hỏi.
Bùi Dã duỗi tay nắm lấy tay Trì Kính Dao, giải thích với cậu: "Lần này về kinh. . . . . có lẽ chúng ta phải đồng hành cùng với bọn họ."
"Vì sao?" Trì Kính Dao khó hiểu nói: "Ta nợ Du tướng quân một ân tình, thay ngài ấy hộ tống chất tử Trần Quốc vào kinh, coi như là trả lại ân tình này cho ngài ấy."
"Huynh nợ ân tình người ta từ bao giờ vậy?" Trì Kính Dao hỏi.
"Viện tử chúng ta thành thân, là do ngài ấy hỗ trợ sắp xếp." Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao ngẩn ra, hỏi: "Không phải nói là Dương tướng quân tìm người mượn sao?"
"Ta cũng nghĩ vậy, sáng sớm hôm nay sư phụ mới nói cho ta việc này." Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao: . . . . . . .
Bảo sao sáng sớm Dương Thành đã chạy mất người, hóa ra còn có chuyện như vậy?
Bọn họ trăm phương ngàn kế để trốn tránh vị Tứ Hoàng tử này, cuối cùng vẫn không thể tránh thoát.
"Nhưng đây là nhiệm vụ của Du tướng quân, ngài ấy làm vậy không tính là kháng chỉ sao?" Trì Kính Dao hỏi.
"Người hộ tống vẫn là ngài ấy, chỉ là ngài ấy không muốn đi cùng, để ta đi thay thôi." Bùi Dã nói: "Bệ hạ sẽ không truy cứu đâu."
Trì Kính Dao nghe vậy thở dài, đành phải cam chịu số phận.
Sau khi xe ngựa của bọn cậu tới gần đội ngũ, liền có người đi tới hành lễ với Bùi Dã.
Có thể thấy bọn họ rất kính trọng Bùi Dã, chứ không vì Bùi Dã không phải người doanh trại Trung Đô mà xa cách hay lạnh nhạt.
Bùi Dã nói với họ mấy câu, lại tới bảo Trì Kính Dao và Chương sư huynh sang xe ngựa của doanh trại Trung Đô, Bùi Dã tự đổi ngựa, nhìn có vẻ không định ngồi xe cùng.
"Nhị ca?" Trì Kính Dao hơi lo lắng hỏi: "Huynh có thể. . . . . . cưỡi ngựa sao?"
Bùi Dã ngẩn ra, chợt hiểu được Trì Kính Dao đang lo lắng chuyện gì, bất giác vừa buồn cười lại vừa cảm động.
Thế nhưng trước mắt cũng không có cách nào để giải thích cho Trì Kính Dao, chỉ có thể cười nói: "Không sao, đệ không cần lo cho ta."
Trì Kính Dao nhìn Bùi Dã nhanh chóng xoay người lên ngựa, lúc này thật sự thấy hơi tự ti. . . . . .
Cậu còn tưởng tối qua Bùi Dã bị cậu khi dễ, hôm nay lại không thấy khó chịu chút nào, thậm chí còn có thể cưỡi ngựa như thường!
"Trì đại phu!" Chất tử Trần Quốc nghe nói Trì Kính Dao tới đây, mở cửa sổ xe muốn Trì Kính Dao đi cùng với hắn.
Trong lòng Trì Kính Dao không muốn lắm, nhưng sợ đối phương dây dưa sẽ làm chậm hành trình, đành phải nên xe ngựa của đối phương.
"Du tướng quân nói với ta ngươi sắp tới, ta mừng từ sáng giờ." Chất tử Trần Quốc thấy Trì Kính Dao có chút vui sướng.
Trì Kính Dao bật cười nói: "Gặp ta thì có gì mà mừng?"
"Ngươi đẹp, nếu chúng ta đi cùng xe, dọc đường đi ta sẽ không cảm thấy buồn chán nữa." Chất tử Trần Quốc nói.
Nếu lời này do người khác nói thì sẽ có vẻ mạo phạm không đứng đắn.
Nhưng từ miệng thiếu niên này nói ra lại không khiến người ta phản cảm.
"Ta nghe Du tướng quân nói hôm qua ngươi thành thân hả?" Chất tử Trần Quốc hỏi.
"Ừm." Trì Kính Dao nghe vậy đáp.
"Thật hâm mộ cô nương thành thân với ngươi, nhất định là nàng rất vui sướng." Chất tử Trần Quốc nói: "Nhưng ngươi tốt như vậy, người ngươi thích chắc cũng không kém."
Trì Kính Dao nghe vậy trong lòng rất vui sướng, gật đầu nói: "Đúng, người đó rất tốt."
"Vậy ta yên tâm rồi, chúc các ngươi đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử." Hắn lại nói.
Trì Kính Dao thầm nghĩ, răng long đầu bạc là chắc chắn rồi, sớm sinh quý tử thì không thể.
Có lẽ chất tử Trần Quốc thật sự chấp nhận hoàn cảnh rồi, trên xe ngựa có không ít đồ ăn. Hắn thấy Trì Kính Dao cũng không keo kiệt, lấy từng thứ ra chia cho Trì Kính Dao.
"Ta đã cố ý cho người đặt mấy lớp đệm mềm trong xe ngựa này, cho dù chúng ta đi thẳng một đường vào kinh cũng không mệt." Chất tử Trần Quốc nói.
Trì Kính Dao cười nói: "Có vẻ điện hạ khá chờ mong được vào kinh thành nhỉ?"
Cậu còn tưởng đối phương sẽ không muốn tới kinh thành, dù sao càng tới gần kinh thành cũng đồng nghĩa sẽ càng xa cố quốc.
"Cũng hơi, dù sao hai năm tới ta cũng không thể quay về, đi chỗ nào chẳng như nhau." Chất tử Trần Quốc nói: "Hơn nữa Du tướng quân nói với ta, tới kinh thành có thể gặp được Bùi tướng quân. Ngươi đã quên rồi sao? Ta từng nói với ngươi, ta muốn kết bằng hữu với Bùi tướng quân."
Trì Kính Dao: . . . . . .
Đứa nhỏ này thật là cố chấp, vẫn còn muốn làm bằng hữu với Bùi Dã.
Trì Kính Dao tưởng rằng hắn lại nói liên miên chuyện về Bùi Dã, nhưng bất ngờ là dọc đường đi đối phương không hề nhắc tới Bùi Dã, giống như chuyện làm bằng hữu với Bùi Dã cũng không chiếm nhiều tâm tư của hắn lắm.
Ngược lại hắn tràn ngập hứng thú với Trì Kính Dao.
Nhưng sự hứng thú này cảm giác rất trong sáng đơn thuần, không xen lẫn tạp chất khiến người ta khó chịu.
"Ta biết vì sao ngươi lại không muốn làm bằng hữu của ta rồi." Chất tử Trần Quốc nói.
"Vì sao?" Trì Kính Dao tò mò hỏi.
"Suy cho cùng vẫn là bởi ta là người Trần Quốc." Chất tử Trần Quốc nói: "Trước đó ta không biết chuyện này, còn tưởng rằng cũng không quan trọng, nhưng Du tướng quân nói với ta, hóa ra người Trần Quốc và người Đại Du không thể kết bằng hữu được. . . . . ."
Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, nói: "Cũng không hẳn, chỉ là mẫu thuẫn giữa hai nước chúng ta quá sâu. . . . . . Có lẽ sau khi hòa nghị, dần rồi sẽ tốt lên thôi?"
"Lúc trước ta ở trong chung, phụ hoàng chưa bao giờ nói ta biết chuyện này, tiên sinh cũng chỉ dạy ta cầm kì thi họa, không nói cho ta chuyện này, cho nên ta không hiểu." Chất tử Trần Quốc nói: "Vậy ngươi nói Bùi tướng quân đã giết thượng tướng quân của Trần Quốc bọn ta, ta còn có thể làm bằng hữu của hắn không?"
Trì Kính Dao nghe vậy ngẩn ra, hơi bối rối trước câu hỏi này.
"Tiên sinh của điện hạ không dạy điện hạ chuyện này, ta cũng không dám trả lời." Trì Kính Dao nói: "Có lẽ đợi sau khi điện hạ trưởng thành, có thể tự tìm được đáp án."
Chất tử Trần Quốc gật đầu nói: "Phụ hoàng nói ta vì hòa bình hai nước mới phải tới Đại Du, ta nghĩ Bùi tướng quân hẳn sẽ không từ chối ta đâu."
Trì Kính Dao nghe vậy cũng khống trả lời thế nào, liền nói sang chuyện khác: "Điện hạ thông minh như vậy, chắc cũng rất có thiên phú về cầm kỳ thì họa nhỉ?"
"Ta biết đánh đàn, còn có thể thổi sáo, ngươi muốn nghe không?" Đối phương đột nhiên phấn khích lên, hỏi Trì Kính Dao.
Trì Kính Dao không đành lòng từ chối, vội gật đầu đồng ý.
Chất tử Trần Quốc lấy ra cây sáo nhỏ mang bên người, thổi một khúc nhạc cho Trì Kính Dao.
Trì Kính Dao chưa từng nghe khúc nhạc đó, đoán là ca dao Trần Quốc, nghe trong trẻo du dương, rất hợp với khí chất của thiếu niên này.
Ngoài xe ngựa, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng sáo, đều quay đầu nhìn về phía xa ngựa.
"Xem ra chất tử Trần Quốc này rất thích Trì đại phu, nhiều ngày qua bọn ta có nghe thấy hắn thổi sáo bao giờ đâu." Có người nói.
"Còn phải nói à?" Tên khác lại nói: "Lúc trước hắn còn năn nỉ Du tướng quân ba lần bốn lượt đi tặng đồ cho Trì đại phu mà?"
Bùi Dã nghe vậy nhịn không được mà nhíu mày, thúc ngựa đi về phía xe ngựa.
Đúng lúc này, khúc nhạc kết thúc, trong xe ngựa phát ra tiếng khen ngợi của Trì Kính Dao.
"Ngươi thích không?" Trong xe ngựa phát ra giọng của chất tử Trần Quốc.
"Điện hạ thổi hay lắm." Trì Kính Dao nói.
"Ta thổi một khúc khác cho ngươi nhé." Chất tử Trần Quốc nói.
Vừa dứt lời, trong xe ngựa lại phát ra khúc nhạc thứ hai. . . . . .
Bùi Dã: . . . . . .
Ngày hôm đó, Bùi Dã luôn khống chế ngựa đi theo xe ngựa không rời.
Trì Kính Dao hoàn toàn không biết gì hết, cho tới sau khi bọn cậu tìm trạm dịch ngủ trọ hôm đó, mới phát hiện hình như Bùi Dã không vui lắm.
Nhưng giờ cơm tối nhiều người, cậu cũng không thể nói lời thân mật gì với Bùi Dã được.
Đêm đó khi phân phòng, Bùi Dã cố ý nói muốn ở phòng lầu hai, sắp xếp Trì Kính Dao ở một căn phòng ngoài cùng.
Vào nửa đêm, Trì Kính Dao vừa mới rửa mặt xong định đi ngủ, liền nghe thấy ngoài cửa sổ loáng thoáng tiếng động.
Sau đó một bóng người nhảy vào, chính là Bùi Dã.
"Nhị ca?" Trì Kính Dao hỏi: "Sao huynh không vào bằng cửa?"
"Sợ người ta nhìn thấy." Bùi Dã nói.
Hắn nói lời tùy tiện, nhưng rơi vào tai Trì Kính Dao lại mang ý khác.
Thực ra, nếu Bùi Dã đường đường chính chính đi vào bằng cửa, người khác nhìn thấy cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng hắn lén lút như vậy giống như ám chỉ với Trì Kính Dao hắn tới là muốn làm gì đó.
Hơn nữa lúc này hai người mới vừa thành thân, Trì Kính Dao còn hiểu lầm tối hôm qua bọn họ vừa mới động phòng, khó mà không suy nghĩ linh tinh được.
"Ngủ đi, ngày mai còn phải khởi hành sớm nữa." Bùi Dã thổi tắt nến, nằm xuống giường bên cạnh Trì Kính Dao.
Trì Kính Dao nghe vậy hơi ngơ ra, hỏi theo phản xạ: "Cứ ngủ luôn sao?"
"Sao nào? Đêm nay đệ còn muốn làm gì hả?" Bùi Dã hỏi.
Trì Kính Dao cũng không biết Bùi Dã đang trêu cậu, vội đáp: "Không không không. . . . . . ngày mai huynh còn phải cưỡi ngựa mà, thôi bỏ đi."
Trước đó Bùi Dã nghĩ phải nói chuyện tối hôm qua cho Trì Kính Dao, tránh để cậu cứ mãi hiểu lầm.
Nhưng Trì Kính Dao nhắc tới chuyện cưỡi ngựa, trong giọng nói còn có chút "đau lòng" cho hắn, Bùi Dã liền muốn trêu cậu thêm vài câu.
Vì thế hắn trở mình, thấp giọng nói: "Thật ra ta cưỡi ngựa cũng không vất vả đâu, còn có thể nghe được Tứ hoàng tử thổi sáo nữa mà."
Trì Kính Dao nghe vậy liền biết Bùi Dã đang ghen, ghé sát tới ôm lấy Bùi Dã, giải thích: "Huynh cũng biết mà, Tứ điện hạ không có ý xấu, hơn nữa tâm tư hắn đơn thuần, thật ra không hề có ý gì khác với huynh hay với ta."
Bùi Dã duỗi tay ôm lấy Trì Kính Dao nói: "Ta biết, không phải quá tức giận."
"Nhị ca, hay là ngày mai ta cưỡi ngựa cùng huynh nhé?" Trì Kính Dao nói.
"Không cần." Bùi Dã nói: "Lần trước cưỡi ngựa chân bị cọ sứt, đã quên nhanh vậy sao?"
"Vậy ngày mai ta sẽ đi cùng sư huynh, không đi cùng xe ngựa với Tứ điện hạ nữa." Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã nghĩ nghĩ, lại nói: "Thôi, đệ cứ đi cùng hắn đi. Lời ta nói chỉ là trêu đệ thôi, nhị ca đệ nào có nhỏ nhen với người khác như vậy chứ?"
Hôm nay Bùi Dã cố ý đi xem thử chiếc xe ngựa kia của chất tử Trần Quốc, bên trọng quả thật rộng rãi và thoải mái.
Hành trình này còn phải bôn ba rất nhiều ngày, trong lòng hắn vẫn thấy lo lắng Trì Kính Dao chịu khổ.
Thật ra hôm nay Bùi Dã đi theo một đường, cũng biết được chất tử Trần Quốc này mặc dù biểu hiện hơi nhiệt tình quá mức với Trì Kính Dao, nhưng sự nhiệt tình này vẫn chưa lẫn tạp niệm trong đó. Hắn là một nam nhân, vẫn khá mẫn cảm với phương diện này, không đến mức không đoán được.
Nếu không, Trì Kính Dao cũng không thể ngồi cùng xe ngựa với đối phương được.
Lúc này hắn tỏ ra ghen tuông cũng chỉ để trêu chọc Trì Kính Dao chút thôi, muốn xem dáng vẻ quan tâm đến hắn của đối phương.
"Tứ điện hạ thổi sáo quả thật không tồi." Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao nghe vậy thấy hơi khó chịu, biết Bùi Dã không vui, lời nói này cũng chỉ để cậu an tâm mà thôi.
Cậu nghĩ tới chuyện tối hôm qua, luôn cảm thấy phải "bồi thường" một chút cho Bùi Dã.
Vì tối qua cậu quả thật đã uống rất nhiều, có lẽ làm không được tốt.
Nghĩ vậy, Trì Kính Dao hơi ngượng ngùng nói: "Nhị ca, thật ra ta cũng. . . . . biết thổi gì đó đấy."
Bùi Dã nghe vậy hỏi: "Cái gì?"
Trì Kính Dao mò mẫn tiến tới hôn môi Bùi Dã, nói: "Huynh đoán xem."
Bùi Dã không hiểu gì, nhưng hắn cảm giác thiếu niên trong lòng hình như định làm gì đó.
Vì vừa nãy thiếu niên mới hôm hắn, rõ ràng hô hấp không quá thích hợp. Mặc dù lúc này trong phòng rất tối, nhưng hắn có thể tưởng tượng được, lúc này nhất định mặt đối phương đã đỏ bừng, xấu hổ không chịu được.
Bùi Dã vốn không định làm gì, trong lòng hắn hiểu rõ, nếu hắn thật sự làm gì đó, nhất định ngày mai thiếu niên khó mà dậy nổi. Cho dù hắn có kiềm chế, nhất định Trì Kính Dao cũng phải chịu khổ sở.
Nhưng thấy thiếu niên chủ động như vậy, hắn lại nhịn không được mà dao động.
Lời này của Bùi Thanh cũng không phải là giả, Trì Kính Dao uống sau, hơn nửa trách nhiệm nằm ở cậu.
Hôm nay Bùi Thanh canh ở hành lang một lúc, Bùi Dã đã phái hắn đi xem Trì Kính Dao, sợ có người thừa cơ khi dễ tân lang. Theo Bùi Thanh chứng kiến, thật sự không có ai ép Trì Kính Dao uống, là chính Trì Kính Dao phấn khích, trái một chén phải một chén nên mới say như vậy.
"Đệ ấy chưa bao giờ thích uống rượu, hôm nay lại uống tới mức không nhận ra ai." Bùi Dã nói.
"Vâng. . . . ." Bùi Thanh vội đáp: "Cũng do thành thân vui sướng quá thôi!"
Bùi Dã nhìn về phía Bùi Thanh, hỏi: "Ngươi còn ấp úng với ta, có phải chuyện đêm nay cũng có phần của ngươi không?"
"Không không, ta không hề uống một chén nào." Bùi Dã vội nói: "Ta sẽ đi liệt kê ra ngay!"
Bùi Thanh dứt lời liền hành lễ với hắn, rồi xoay người rời đi.
Bùi Dã đứng ở hành lang một lúc, cho tới khi cơn tức trong dần tiêu tan, lúc này mới vào phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, đầu Trì Kính Dao hơi choáng váng nên dậy khá sớm.
Sau khi cậu tỉnh dậy, liền phát hiện trên người mình trống trơn, chẳng mặc gì cả.
Trì Kính Dao: . . . . . .
Xong rồi, đêm tân hôn hôm qua cậu và Bùi Dã đã xảy ra chuyện gì, cậu hoàn toàn không nhớ nổi.
Cậu lặng lẽ duỗi tay sờ bên cạnh, phát hiện cậu và Bùi Dã. . . . . . .
"Sáng sớm định làm gì?" Bùi Dã ngái ngủ nói.
Trì Kính Dao ngẩn ra, vội rụt tay về, trên mặt hơi đỏ một chút.
"Nhị ca. . . . ." Trì Kính Dao kéo chăn chui vào trong, nhỏ giọng hỏi: "Tối hôm qua. . . . . tối hôm qua ta uống say, không nhớ rõ gì hết. Chúng ta, chúng ta có làm chuyện kia không?"
Ánh mắt Bùi Dã nhìn hai tai đỏ hồng của thiếu niên, vốn định ăn ngay nói thật với cậu, nhưng nhìn dáng vẻ này lại cảm thấy rất đáng yêu, liền nhịn không được muốn trêu cậu một chút: "Đệ đoán xem?"
"Ta. . . . . ." Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, hai người nằm cùng một chiếc chăn thế này, thật sự không giống như không có gì xảy ra, liền hỏi dò: "Ta không nhớ rõ lắm, có phải đã làm gì đó không?"
Bùi Dã nhíu mày, cố nhịn cười nói: "Ừm, đệ rất biết dỗ người, còn biết nhẹ nhàng."
Đến giờ hắn vẫn nhớ rõ câu cậu nói với hắn lúc say khướt tối qua, lúc này liền lấy ra để trêu thiếu niên.
"Ta sao?" Trì Kính Dao nghe vậy hoảng sợ, khó tin nhìn về phía Bùi Dã: "Ta làm vậy với huynh hả?"
Bùi Dã cố nhịn cười, trưng ra vẻ mặt hơi tủi thân nói: "Đệ không chịu chấp nhận hả?"
"Không có, không có!" Trì Kính Dao mờ mịt nói: "Ta chỉ không ngờ ta lại làm chuyện kia. . . . . . cho huynh. . . . . . ta uống say như vậy, đáng lẽ phải không thể làm được chứ!" Cậu dứt lời lại sợ Bùi Dã không vui, vội nói: "Không phải ta không chấp nhận. . . . . hình như ta đã nhớ ra gì đó rồi. . . . . ."
Bùi Dã nhìn bộ dạng vừa mờ mịt vừa xấu hổ này của cậu, cảm xúc tiêu cực tối qua đọng lại trong lòng nhất thời tiêu tan gần hết. Hắn dịu giọng nói với Trì Kính Dao: "Vậy đệ sẽ chịu trách nhiệm với ta chứ?"
"Đương nhiên!" Trì Kính Dao lén nhìn qua Bùi Dã, vẫn thấy hơi khó tin, nhỏ giọng hỏi: "Nhị ca, không phải huynh đang lừa ta đấy chứ?"
"Không phải đệ nói đã nhớ ra gì đó rồi sao?" Bùi Dã hỏi.
Trì Kính Dao nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, chỉ nhớ mình được người ta đỡ về, sau đó cậu rất hưng phấn đẩy ngã Bùi Dã. Song trong trí nhớ hữu hạn của cậu, lúc đó Bùi Dã không phản kháng chút nào, bộ dạng rất ngoan ngoãn.
Kết hợp với tình hình sáng nay, trên người cậu quả thật không có chỗ nào bất ổn, cho nên có thể hoàn toàn loại trừ khả năng Bùi Dã làm gì đó với cậu.
Trì Kính Dao: . . . . . . .
Xong rồi, cậu thật sự khi dễ nhị ca cậu rồi!
"Nhị ca." Trì Kính Dao ghé tới chậm rãi ôm lấy Bùi Dã nói: "Không phải ta cố ý đâu."
Bùi Dã bị cậu ôm lại thấy nóng người, đẩy người ra một chút, nói: "Mau đứng dậy đi, hôm nay còn phải khởi hành đấy."
Trì Kính Dao vội đáp lời, lúng ta lúng túng mặc y phục vào.
Cả một buổi sáng, cậu đều đắm chìm trong cảm giác khó tin và xấu hổ khó hiểu, cậu vẫn không tin mình có thể lợi hại tới vậy!
Nhưng đồng thời, cậu lại nhịn không được mà hơi thất vọng, vì khó khăn lắm mới chờ tới đêm động phòng hoa chúc, chuyện cần làm đều đã làm, đã vậy cậu còn là phía chủ động, tiếc là cậu chỉ nhớ rõ khúc mở đầu, cả quá trình sau đó đều quên sạch sẽ.
Sau khi rời giường, Trì Kính Dao nhịn không được lén quan sát Bùi Dã vài lần, phát hiện hành động của đối phương vẫn như thường, không hề thấy không thoải mái hay bị thương gì. Trì Kính Dao vừa thấy may là mình không say tới mức làm người ta bị thương, lại vừa thấy hơi xấu hổ một chút xíu, thầm nghĩ có phải do mình quá nhỏ hay không?
Bùi dã vốn chỉ muốn trêu cậu một chút rồi thôi, nhưng thấy Trì Kính Dao vẫn ân cần hỏi han hắn như vậy, một lát hỏi hắn có đau không, lát sau lại hỏi hắn có khó chịu không. Hơn nữa mỗi lần thiếu niên hỏi hắn, rõ ràng là xấu hổ gần chết, nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh, như vậy càng khiến người ta thích trêu chọc.
Có mấy lần Bùi Dã định giải thích rõ ràng với cậu, nhưng cuối cùng lại thôi.
Dù sao hôm nay phải bắt đầu khởi hành, trên hành trình mấy ngày tới hắn cũng không thể khi dễ người ta, cảm giác nhìn mà không ăn được thật sự rất tra tấn người ta. Cho nên Bùi Dã quyết định, hay là cứ trêu cậu mấy lần nữa, đợi khi có thời cơ thích hợp lại nói thật với cậu sau.
Sáng sớm sau khi đã chuẩn bị xong, Trì Kính Dao vẫn còn thấy xấu hổ.
Cậu sợ sau khi Dương Diệu nhìn thấy lại trêu chọc cậu mấy câu.
Nhưng không biết vì sao, hình như Dương Diệu không vui lắm, như đang có tâm sự gì đó.
Trì Kính Dao hỏi hắn vài câu, hắn cũng không nói, chỉ ấp úng nói dối mấy câu, nói tối hôm qua mình uống say nên ngủ không ngon giấc.
"Danh sách và quà mừng hôm qua, mấy ngày tới để Ngô thúc dẫn ngươi sang sắp xếp lại chút, đưa về thôn trang cho ngươi nhé?" Dương Diệu hỏi.
"Cũng được." Trì Kính Dao nói: "Ngươi tự quyết định đi."
Dương Diệu nghe vậy gật gật đầu, lại dặn dò chút chuyện trên đường đi, rồi không nói gì thêm nữa.
"Ta còn tưởng các ngươi có thể đi cùng đường đến Kì Châu với bọn ta." Trì Kính Dao nói.
"Cha ta nói, ngoại trừ các ngươi vào kinh báo cáo ra, những người khác đều phải đi cùng với đại doanh, ta cũng không ngoại lệ." Dương Diệu nói.
Trì Kính Dao gật đầu nói: "Vậy Đại Lão phải nhờ ngươi và Bao Tử chăm sóc rồi."
"Ngươi yên tâm đi, không để nó đói bụng đâu." Dương Diệu nói.
Nếu là trước kia, phải cách xa Đại Lão lâu như vậy cậu sẽ thấy lo lắng. Nhưng mấy ngày nay ở biên thành, Đại Lão đã sớm thân với Dương Diệu và Nguyễn Bao Tử, thường xuyên đi chơi cùng với họ. Nhất là Dương Diệu, chăm sóc Đại Lão còn cẩn thận hơn cả Trì Kính Dao.
"Đợi một chút. . . . ." Trì Kính Dao cầm lấy cổ tay Dương Diệu, kéo sát vào nhìn thử, phát hiện trên mặt Dương Diệu có một vài vết bầm.
Nếu không để ý kỹ thì quả thật không nhận ra, nhưng ở gần thì vẫn thấy rất rõ ràng.
"Có chuyện gì vậy?" Trì Kính Dao hỏi.
"Không có gì, bị ngã thôi." Dương Diệu nói.
Trì Kính Dao cứ cảm giác hôm nay hắn hơi bất thường, nhưng thấy hắn không chịu nói nên cũng không hỏi lại nữa.
Trước khi đi, Trì Kính Dao tìm cơ hội hỏi Nguyễn Bao Tử, Nguyễn Bao Tử cũng nói không biết.
"Có lẽ uống say nên ngã đấy." Nguyễn Bao Tử nói: "Không sao đâu, hắn khỏe lắm, ngã cũng không vấn đề gì."
Trì Kính Dao nghĩ cũng thấy đúng, liền dặn dò Nguyễn Bao Tử để ý Dương Diệu một chút, lúc này mới xuất phát cùng bọn Bùi Dã.
Lần này Bùi Dã không mang theo bao nhiêu tùy tùng, chỉ dẫn theo một mình Bùi Thanh.
Lần này người doanh trại Kì Châu phải đi kinh thành báo cáo không chỉ có Bùi Dã và Trì Kính Dao, còn có mấy người khác nữa, cùng với Dương Thành.
Trì Kính Dao còn tưởng mọi người sẽ cùng xuất phát, nhưng không biết vì sao, Dương Thành lại mang theo những người khác xuất phát trước, chỉ để lại bọn cậu và Chương sư huynh.
"Sao Dương tướng quấn lại không đi cùng với chúng ta?" Trì Kính Dao khó hiểu nói.
"Vì chúng ta phải ngồi xe ngựa, đi rất chậm." Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao cảm thấy lý do này cũng hợp lý, nên không nghi ngờ nhiều.
Dù sao những người khác đều là quân nhân, chỉ có cậu và Chương sư huynh chưa từng tập võ.
Đường tới kinh thành xa xôi, không phải bọn cậu không thể cưỡi ngựa, nhưng chắc sẽ phải chịu rất nhiều rắc rối.
"Nhị ca, lần này Dương tướng quân không dẫn Dương Diệu đi cùng, bệ hạ sẽ không khó chịu chứ?" Trì Kính Dao hỏi.
GIờ hôn sự của cậu đã không cần phải lo, nhưng cậu vẫn có tâm lý sợ hãi đối với hoàng đế, sợ đối phương mượn chuyện này gây phiền phức cho Dương Thành.
"Chúng ta và Dương tướng quân không giống nhau, đệ không cần phải lo." Bùi Dã an ủi: "Đệ nghĩ xem lúc trước bệ hạ sai người đi truyền chỉ, vì sao không ghi rõ yêu cầu Dương Diệu vào kinh, mà lại sai người truyền chỉ nói miệng chuyện phò mã cho Dương tướng quân?"
Trì Kính Dao nghe hắn nhắc tới mới dần hiểu ra chuyện gì.
Trong mắt hoàng đế, Dương Thành vẫn có chút mặt mũi, cho nên dù hoàng đế có ý tưởng gì, cũng sẽ chọn cách uyển chuyển để hỏi thử ý kiến của Dương Thành xem sao.
Vì như vậy, nếu Dương Thành không vừa ý thì cũng dễ để từ chối.
Vừa không làm ảnh hưởng tới tình quân thần, người ngoài cũng không biết được.
Trì Kính Dao nhịn không được nghĩ thầm, mấy cái chuyện vòng vo phức tạp trong triều đình đúng thật là không ít.
Mọi người ngồi xe ngựa đi ra ngoại thành biên thành, liền thấy một đội người ngựa đợi ở cách đó không xa.
Trì Kính Dao ghé vào cửa xe nhìn ra, khó hiểu hỏi: "Đội Dương tướng quân không phải đã đi từ lâu rồi à? Sao vẫn còn một đội nữa vậy?"
Bùi Dã nhíu mày, nói: "Đó là người của doanh trại Trung Đô."
"Doanh trại Trung Đô?" Trì Kính Dao khó hiểu nói: "Không phải họ đang đợi chúng ta chứ?"
"Đúng là đợi chúng ta." Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao nhìn qua đội ngũ kia, phát hiện trong đó có một chiếc xe ngựa cực kỳ lớn.
"Không phải là. . . . . Tứ hoàng tử Trần Quốc đấy chứ?" Trì Kính Dao nhíu mày hỏi.
Bùi Dã duỗi tay nắm lấy tay Trì Kính Dao, giải thích với cậu: "Lần này về kinh. . . . . có lẽ chúng ta phải đồng hành cùng với bọn họ."
"Vì sao?" Trì Kính Dao khó hiểu nói: "Ta nợ Du tướng quân một ân tình, thay ngài ấy hộ tống chất tử Trần Quốc vào kinh, coi như là trả lại ân tình này cho ngài ấy."
"Huynh nợ ân tình người ta từ bao giờ vậy?" Trì Kính Dao hỏi.
"Viện tử chúng ta thành thân, là do ngài ấy hỗ trợ sắp xếp." Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao ngẩn ra, hỏi: "Không phải nói là Dương tướng quân tìm người mượn sao?"
"Ta cũng nghĩ vậy, sáng sớm hôm nay sư phụ mới nói cho ta việc này." Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao: . . . . . . .
Bảo sao sáng sớm Dương Thành đã chạy mất người, hóa ra còn có chuyện như vậy?
Bọn họ trăm phương ngàn kế để trốn tránh vị Tứ Hoàng tử này, cuối cùng vẫn không thể tránh thoát.
"Nhưng đây là nhiệm vụ của Du tướng quân, ngài ấy làm vậy không tính là kháng chỉ sao?" Trì Kính Dao hỏi.
"Người hộ tống vẫn là ngài ấy, chỉ là ngài ấy không muốn đi cùng, để ta đi thay thôi." Bùi Dã nói: "Bệ hạ sẽ không truy cứu đâu."
Trì Kính Dao nghe vậy thở dài, đành phải cam chịu số phận.
Sau khi xe ngựa của bọn cậu tới gần đội ngũ, liền có người đi tới hành lễ với Bùi Dã.
Có thể thấy bọn họ rất kính trọng Bùi Dã, chứ không vì Bùi Dã không phải người doanh trại Trung Đô mà xa cách hay lạnh nhạt.
Bùi Dã nói với họ mấy câu, lại tới bảo Trì Kính Dao và Chương sư huynh sang xe ngựa của doanh trại Trung Đô, Bùi Dã tự đổi ngựa, nhìn có vẻ không định ngồi xe cùng.
"Nhị ca?" Trì Kính Dao hơi lo lắng hỏi: "Huynh có thể. . . . . . cưỡi ngựa sao?"
Bùi Dã ngẩn ra, chợt hiểu được Trì Kính Dao đang lo lắng chuyện gì, bất giác vừa buồn cười lại vừa cảm động.
Thế nhưng trước mắt cũng không có cách nào để giải thích cho Trì Kính Dao, chỉ có thể cười nói: "Không sao, đệ không cần lo cho ta."
Trì Kính Dao nhìn Bùi Dã nhanh chóng xoay người lên ngựa, lúc này thật sự thấy hơi tự ti. . . . . .
Cậu còn tưởng tối qua Bùi Dã bị cậu khi dễ, hôm nay lại không thấy khó chịu chút nào, thậm chí còn có thể cưỡi ngựa như thường!
"Trì đại phu!" Chất tử Trần Quốc nghe nói Trì Kính Dao tới đây, mở cửa sổ xe muốn Trì Kính Dao đi cùng với hắn.
Trong lòng Trì Kính Dao không muốn lắm, nhưng sợ đối phương dây dưa sẽ làm chậm hành trình, đành phải nên xe ngựa của đối phương.
"Du tướng quân nói với ta ngươi sắp tới, ta mừng từ sáng giờ." Chất tử Trần Quốc thấy Trì Kính Dao có chút vui sướng.
Trì Kính Dao bật cười nói: "Gặp ta thì có gì mà mừng?"
"Ngươi đẹp, nếu chúng ta đi cùng xe, dọc đường đi ta sẽ không cảm thấy buồn chán nữa." Chất tử Trần Quốc nói.
Nếu lời này do người khác nói thì sẽ có vẻ mạo phạm không đứng đắn.
Nhưng từ miệng thiếu niên này nói ra lại không khiến người ta phản cảm.
"Ta nghe Du tướng quân nói hôm qua ngươi thành thân hả?" Chất tử Trần Quốc hỏi.
"Ừm." Trì Kính Dao nghe vậy đáp.
"Thật hâm mộ cô nương thành thân với ngươi, nhất định là nàng rất vui sướng." Chất tử Trần Quốc nói: "Nhưng ngươi tốt như vậy, người ngươi thích chắc cũng không kém."
Trì Kính Dao nghe vậy trong lòng rất vui sướng, gật đầu nói: "Đúng, người đó rất tốt."
"Vậy ta yên tâm rồi, chúc các ngươi đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử." Hắn lại nói.
Trì Kính Dao thầm nghĩ, răng long đầu bạc là chắc chắn rồi, sớm sinh quý tử thì không thể.
Có lẽ chất tử Trần Quốc thật sự chấp nhận hoàn cảnh rồi, trên xe ngựa có không ít đồ ăn. Hắn thấy Trì Kính Dao cũng không keo kiệt, lấy từng thứ ra chia cho Trì Kính Dao.
"Ta đã cố ý cho người đặt mấy lớp đệm mềm trong xe ngựa này, cho dù chúng ta đi thẳng một đường vào kinh cũng không mệt." Chất tử Trần Quốc nói.
Trì Kính Dao cười nói: "Có vẻ điện hạ khá chờ mong được vào kinh thành nhỉ?"
Cậu còn tưởng đối phương sẽ không muốn tới kinh thành, dù sao càng tới gần kinh thành cũng đồng nghĩa sẽ càng xa cố quốc.
"Cũng hơi, dù sao hai năm tới ta cũng không thể quay về, đi chỗ nào chẳng như nhau." Chất tử Trần Quốc nói: "Hơn nữa Du tướng quân nói với ta, tới kinh thành có thể gặp được Bùi tướng quân. Ngươi đã quên rồi sao? Ta từng nói với ngươi, ta muốn kết bằng hữu với Bùi tướng quân."
Trì Kính Dao: . . . . . .
Đứa nhỏ này thật là cố chấp, vẫn còn muốn làm bằng hữu với Bùi Dã.
Trì Kính Dao tưởng rằng hắn lại nói liên miên chuyện về Bùi Dã, nhưng bất ngờ là dọc đường đi đối phương không hề nhắc tới Bùi Dã, giống như chuyện làm bằng hữu với Bùi Dã cũng không chiếm nhiều tâm tư của hắn lắm.
Ngược lại hắn tràn ngập hứng thú với Trì Kính Dao.
Nhưng sự hứng thú này cảm giác rất trong sáng đơn thuần, không xen lẫn tạp chất khiến người ta khó chịu.
"Ta biết vì sao ngươi lại không muốn làm bằng hữu của ta rồi." Chất tử Trần Quốc nói.
"Vì sao?" Trì Kính Dao tò mò hỏi.
"Suy cho cùng vẫn là bởi ta là người Trần Quốc." Chất tử Trần Quốc nói: "Trước đó ta không biết chuyện này, còn tưởng rằng cũng không quan trọng, nhưng Du tướng quân nói với ta, hóa ra người Trần Quốc và người Đại Du không thể kết bằng hữu được. . . . . ."
Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, nói: "Cũng không hẳn, chỉ là mẫu thuẫn giữa hai nước chúng ta quá sâu. . . . . . Có lẽ sau khi hòa nghị, dần rồi sẽ tốt lên thôi?"
"Lúc trước ta ở trong chung, phụ hoàng chưa bao giờ nói ta biết chuyện này, tiên sinh cũng chỉ dạy ta cầm kì thi họa, không nói cho ta chuyện này, cho nên ta không hiểu." Chất tử Trần Quốc nói: "Vậy ngươi nói Bùi tướng quân đã giết thượng tướng quân của Trần Quốc bọn ta, ta còn có thể làm bằng hữu của hắn không?"
Trì Kính Dao nghe vậy ngẩn ra, hơi bối rối trước câu hỏi này.
"Tiên sinh của điện hạ không dạy điện hạ chuyện này, ta cũng không dám trả lời." Trì Kính Dao nói: "Có lẽ đợi sau khi điện hạ trưởng thành, có thể tự tìm được đáp án."
Chất tử Trần Quốc gật đầu nói: "Phụ hoàng nói ta vì hòa bình hai nước mới phải tới Đại Du, ta nghĩ Bùi tướng quân hẳn sẽ không từ chối ta đâu."
Trì Kính Dao nghe vậy cũng khống trả lời thế nào, liền nói sang chuyện khác: "Điện hạ thông minh như vậy, chắc cũng rất có thiên phú về cầm kỳ thì họa nhỉ?"
"Ta biết đánh đàn, còn có thể thổi sáo, ngươi muốn nghe không?" Đối phương đột nhiên phấn khích lên, hỏi Trì Kính Dao.
Trì Kính Dao không đành lòng từ chối, vội gật đầu đồng ý.
Chất tử Trần Quốc lấy ra cây sáo nhỏ mang bên người, thổi một khúc nhạc cho Trì Kính Dao.
Trì Kính Dao chưa từng nghe khúc nhạc đó, đoán là ca dao Trần Quốc, nghe trong trẻo du dương, rất hợp với khí chất của thiếu niên này.
Ngoài xe ngựa, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng sáo, đều quay đầu nhìn về phía xa ngựa.
"Xem ra chất tử Trần Quốc này rất thích Trì đại phu, nhiều ngày qua bọn ta có nghe thấy hắn thổi sáo bao giờ đâu." Có người nói.
"Còn phải nói à?" Tên khác lại nói: "Lúc trước hắn còn năn nỉ Du tướng quân ba lần bốn lượt đi tặng đồ cho Trì đại phu mà?"
Bùi Dã nghe vậy nhịn không được mà nhíu mày, thúc ngựa đi về phía xe ngựa.
Đúng lúc này, khúc nhạc kết thúc, trong xe ngựa phát ra tiếng khen ngợi của Trì Kính Dao.
"Ngươi thích không?" Trong xe ngựa phát ra giọng của chất tử Trần Quốc.
"Điện hạ thổi hay lắm." Trì Kính Dao nói.
"Ta thổi một khúc khác cho ngươi nhé." Chất tử Trần Quốc nói.
Vừa dứt lời, trong xe ngựa lại phát ra khúc nhạc thứ hai. . . . . .
Bùi Dã: . . . . . .
Ngày hôm đó, Bùi Dã luôn khống chế ngựa đi theo xe ngựa không rời.
Trì Kính Dao hoàn toàn không biết gì hết, cho tới sau khi bọn cậu tìm trạm dịch ngủ trọ hôm đó, mới phát hiện hình như Bùi Dã không vui lắm.
Nhưng giờ cơm tối nhiều người, cậu cũng không thể nói lời thân mật gì với Bùi Dã được.
Đêm đó khi phân phòng, Bùi Dã cố ý nói muốn ở phòng lầu hai, sắp xếp Trì Kính Dao ở một căn phòng ngoài cùng.
Vào nửa đêm, Trì Kính Dao vừa mới rửa mặt xong định đi ngủ, liền nghe thấy ngoài cửa sổ loáng thoáng tiếng động.
Sau đó một bóng người nhảy vào, chính là Bùi Dã.
"Nhị ca?" Trì Kính Dao hỏi: "Sao huynh không vào bằng cửa?"
"Sợ người ta nhìn thấy." Bùi Dã nói.
Hắn nói lời tùy tiện, nhưng rơi vào tai Trì Kính Dao lại mang ý khác.
Thực ra, nếu Bùi Dã đường đường chính chính đi vào bằng cửa, người khác nhìn thấy cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng hắn lén lút như vậy giống như ám chỉ với Trì Kính Dao hắn tới là muốn làm gì đó.
Hơn nữa lúc này hai người mới vừa thành thân, Trì Kính Dao còn hiểu lầm tối hôm qua bọn họ vừa mới động phòng, khó mà không suy nghĩ linh tinh được.
"Ngủ đi, ngày mai còn phải khởi hành sớm nữa." Bùi Dã thổi tắt nến, nằm xuống giường bên cạnh Trì Kính Dao.
Trì Kính Dao nghe vậy hơi ngơ ra, hỏi theo phản xạ: "Cứ ngủ luôn sao?"
"Sao nào? Đêm nay đệ còn muốn làm gì hả?" Bùi Dã hỏi.
Trì Kính Dao cũng không biết Bùi Dã đang trêu cậu, vội đáp: "Không không không. . . . . . ngày mai huynh còn phải cưỡi ngựa mà, thôi bỏ đi."
Trước đó Bùi Dã nghĩ phải nói chuyện tối hôm qua cho Trì Kính Dao, tránh để cậu cứ mãi hiểu lầm.
Nhưng Trì Kính Dao nhắc tới chuyện cưỡi ngựa, trong giọng nói còn có chút "đau lòng" cho hắn, Bùi Dã liền muốn trêu cậu thêm vài câu.
Vì thế hắn trở mình, thấp giọng nói: "Thật ra ta cưỡi ngựa cũng không vất vả đâu, còn có thể nghe được Tứ hoàng tử thổi sáo nữa mà."
Trì Kính Dao nghe vậy liền biết Bùi Dã đang ghen, ghé sát tới ôm lấy Bùi Dã, giải thích: "Huynh cũng biết mà, Tứ điện hạ không có ý xấu, hơn nữa tâm tư hắn đơn thuần, thật ra không hề có ý gì khác với huynh hay với ta."
Bùi Dã duỗi tay ôm lấy Trì Kính Dao nói: "Ta biết, không phải quá tức giận."
"Nhị ca, hay là ngày mai ta cưỡi ngựa cùng huynh nhé?" Trì Kính Dao nói.
"Không cần." Bùi Dã nói: "Lần trước cưỡi ngựa chân bị cọ sứt, đã quên nhanh vậy sao?"
"Vậy ngày mai ta sẽ đi cùng sư huynh, không đi cùng xe ngựa với Tứ điện hạ nữa." Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã nghĩ nghĩ, lại nói: "Thôi, đệ cứ đi cùng hắn đi. Lời ta nói chỉ là trêu đệ thôi, nhị ca đệ nào có nhỏ nhen với người khác như vậy chứ?"
Hôm nay Bùi Dã cố ý đi xem thử chiếc xe ngựa kia của chất tử Trần Quốc, bên trọng quả thật rộng rãi và thoải mái.
Hành trình này còn phải bôn ba rất nhiều ngày, trong lòng hắn vẫn thấy lo lắng Trì Kính Dao chịu khổ.
Thật ra hôm nay Bùi Dã đi theo một đường, cũng biết được chất tử Trần Quốc này mặc dù biểu hiện hơi nhiệt tình quá mức với Trì Kính Dao, nhưng sự nhiệt tình này vẫn chưa lẫn tạp niệm trong đó. Hắn là một nam nhân, vẫn khá mẫn cảm với phương diện này, không đến mức không đoán được.
Nếu không, Trì Kính Dao cũng không thể ngồi cùng xe ngựa với đối phương được.
Lúc này hắn tỏ ra ghen tuông cũng chỉ để trêu chọc Trì Kính Dao chút thôi, muốn xem dáng vẻ quan tâm đến hắn của đối phương.
"Tứ điện hạ thổi sáo quả thật không tồi." Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao nghe vậy thấy hơi khó chịu, biết Bùi Dã không vui, lời nói này cũng chỉ để cậu an tâm mà thôi.
Cậu nghĩ tới chuyện tối hôm qua, luôn cảm thấy phải "bồi thường" một chút cho Bùi Dã.
Vì tối qua cậu quả thật đã uống rất nhiều, có lẽ làm không được tốt.
Nghĩ vậy, Trì Kính Dao hơi ngượng ngùng nói: "Nhị ca, thật ra ta cũng. . . . . biết thổi gì đó đấy."
Bùi Dã nghe vậy hỏi: "Cái gì?"
Trì Kính Dao mò mẫn tiến tới hôn môi Bùi Dã, nói: "Huynh đoán xem."
Bùi Dã không hiểu gì, nhưng hắn cảm giác thiếu niên trong lòng hình như định làm gì đó.
Vì vừa nãy thiếu niên mới hôm hắn, rõ ràng hô hấp không quá thích hợp. Mặc dù lúc này trong phòng rất tối, nhưng hắn có thể tưởng tượng được, lúc này nhất định mặt đối phương đã đỏ bừng, xấu hổ không chịu được.
Bùi Dã vốn không định làm gì, trong lòng hắn hiểu rõ, nếu hắn thật sự làm gì đó, nhất định ngày mai thiếu niên khó mà dậy nổi. Cho dù hắn có kiềm chế, nhất định Trì Kính Dao cũng phải chịu khổ sở.
Nhưng thấy thiếu niên chủ động như vậy, hắn lại nhịn không được mà dao động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.