Sau Khi Xuyên Đến Tôi Dựa Vào Vợ Kiếm Ăn
Chương 16
Thái Thái
22/10/2022
Chu đại phu ra hiệu bảo Tô Vũ kiểm tra bạc, Tô Vũ miễn cưỡng nhận ra mấy chữ “Đại Thông ngân trang”, đeo vòng vàng lên tay Ngưu Thúy Hoa, kéo tay áo xuống che, cất ngân phiếu trên người, lại cất bạc vụn và ba xâu tiền đồng.
Chu đại phu cười híp mắt phượng nhìn Tô Vũ, vẻ mặt hiền lành.
“Đa tạ Chu đại phu.” Tô Vũ thu dọn ổn thỏa: “Vậy bọn ta cũng không làm phiền nữa.”
“Nếu sau này còn đồ thì cầm qua đây, giá cả tất nhiên sẽ công bằng.”
“Cũng chỉ là một lần may mắn.” Tô Vũ sờ mũi.
“Được rồi, trở về đi.” Chu đại phu đuổi người. Tô Vũ mỉm cười kéo Ngưu Thúy Hoa rời đi, Chu đại phu liếc nhìn bàn tay của Tô Vũ kéo cổ tay Ngưu Thúy Hoa, cười lắc đầu.
Ngưu Thúy Hoa vẫn hơi hoảng hốt, bị động kéo đi.
“Ngân trang ở đâu?”
Tô Vũ cúi đầu nhỏ giọng hỏi Ngưu Thúy Hoa, nàng mờ mịt nhìn hắn. Tô Vũ nghĩ xem có cần nhéo nàng hơn, nàng đã giật mình lấy lại tinh thần.
Nàng nghĩ lại câu mà Tô Vũ vừa hỏi, hất tay Tô Vũ ra trở tay kéo hắn, tự đi lên trước: “Đi, chúng ta về nhà.”
Tô Vũ quen gửi tiết kiệm tiền ở ngân hàng: “...”
“Chúng ta không mua ít đồ về à?”
Ngưu Thúy Hoa ngẩn người, lại sợ ngân phiếu bị kẻ trộm để mắt tới, khó xử nhìn Tô Vũ.
“Chàng đến chỗ Nhị Hổ đợi, ta đi mua.”
Tô Vũ không có ý kiến, đi theo Ngưu Thúy đến chỗ xe bò.
Ngưu Nhị Hổ trả hai đồng cho Phan đại gia trông xe bò giúp, mình thì cầm túi nước ngồi trên cái gò bên cạnh Phan đại gia mà lim dim.
“Nhị Hổ.”
“Tỷ, sao hai người về nhanh vậy?” Ngưu Nhị Hổ ngáp, hắn buồn ngủ, nhìn thấy tỷ mình kéo tay tỷ phu, ban ngày ban mặt, thiên hạ thái bình...
“Đưa tỷ phu của đệ quay lại, để chàng ấy đợi cùng đệ.” Ngưu Thúy Hoa kéo Tô Vũ đến bên gò, đưa tiền đồng cho lão đại gia: “Lão gia tử, ông rót cho đương gia ta bát trà.”
“Được, ngồi đi.” Phan đại gia dựa vào nghề trông xe bò làm ăn nuôi gia đình sống qua ngày, bình thường một chiếc xe thu hai đồng trông cả ngày, lại dựng cái lều ở tường thành, che gió che mưa.
Chu đại phu cười híp mắt phượng nhìn Tô Vũ, vẻ mặt hiền lành.
“Đa tạ Chu đại phu.” Tô Vũ thu dọn ổn thỏa: “Vậy bọn ta cũng không làm phiền nữa.”
“Nếu sau này còn đồ thì cầm qua đây, giá cả tất nhiên sẽ công bằng.”
“Cũng chỉ là một lần may mắn.” Tô Vũ sờ mũi.
“Được rồi, trở về đi.” Chu đại phu đuổi người. Tô Vũ mỉm cười kéo Ngưu Thúy Hoa rời đi, Chu đại phu liếc nhìn bàn tay của Tô Vũ kéo cổ tay Ngưu Thúy Hoa, cười lắc đầu.
Ngưu Thúy Hoa vẫn hơi hoảng hốt, bị động kéo đi.
“Ngân trang ở đâu?”
Tô Vũ cúi đầu nhỏ giọng hỏi Ngưu Thúy Hoa, nàng mờ mịt nhìn hắn. Tô Vũ nghĩ xem có cần nhéo nàng hơn, nàng đã giật mình lấy lại tinh thần.
Nàng nghĩ lại câu mà Tô Vũ vừa hỏi, hất tay Tô Vũ ra trở tay kéo hắn, tự đi lên trước: “Đi, chúng ta về nhà.”
Tô Vũ quen gửi tiết kiệm tiền ở ngân hàng: “...”
“Chúng ta không mua ít đồ về à?”
Ngưu Thúy Hoa ngẩn người, lại sợ ngân phiếu bị kẻ trộm để mắt tới, khó xử nhìn Tô Vũ.
“Chàng đến chỗ Nhị Hổ đợi, ta đi mua.”
Tô Vũ không có ý kiến, đi theo Ngưu Thúy đến chỗ xe bò.
Ngưu Nhị Hổ trả hai đồng cho Phan đại gia trông xe bò giúp, mình thì cầm túi nước ngồi trên cái gò bên cạnh Phan đại gia mà lim dim.
“Nhị Hổ.”
“Tỷ, sao hai người về nhanh vậy?” Ngưu Nhị Hổ ngáp, hắn buồn ngủ, nhìn thấy tỷ mình kéo tay tỷ phu, ban ngày ban mặt, thiên hạ thái bình...
“Đưa tỷ phu của đệ quay lại, để chàng ấy đợi cùng đệ.” Ngưu Thúy Hoa kéo Tô Vũ đến bên gò, đưa tiền đồng cho lão đại gia: “Lão gia tử, ông rót cho đương gia ta bát trà.”
“Được, ngồi đi.” Phan đại gia dựa vào nghề trông xe bò làm ăn nuôi gia đình sống qua ngày, bình thường một chiếc xe thu hai đồng trông cả ngày, lại dựng cái lều ở tường thành, che gió che mưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.