Sau Khi Xuyên Hồn, Đại Tư Tế Trở Thành Đại Sư Huyền Học Thiên Kim Thật Sa Cơ
Chương 29: Đừng Có Vu Oan
Tô Mạn Mạn
17/10/2024
Những lời cậu ta nói không sai, từ nhỏ đến giờ, cậu ta chưa bao giờ bị thương, ngay cả một vết thương nhỏ cũng không có, mọi thứ đều thuận lợi một cách đáng kinh ngạc.
Lam Viên thấy cậu ta không để tâm đến những lời mình nói, cô cũng chẳng bận tâm thêm.
Người trẻ mà! Phải trải qua vài lần đau khổ mới biết nghe lời, Lam Viên biết rằng ngày mai Triệu Thiên Tứ nhất định sẽ tìm đến cô.
Triệu Thiên Tứ gọi món ăn và ngồi chung bàn với Lam Viên cùng Thẩm Dật, Thẩm Dật rất bực mình vì Triệu Thiên Tứ cứ chăm chăm nhìn chị mình, Lam Viên cũng nhận ra ánh mắt đó nhưng không để tâm.
Thẩm Dật không ngờ có ngày mình lại ngồi chung bàn ăn với Triệu Thiên Tứ, còn Triệu Thiên Tứ cũng không nghĩ rằng sẽ có lúc ngồi chung bàn với người mình thường hay bắt nạt, bỗng nhiên cậu ta cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Thực ra, Triệu Thiên Tứ thường chỉ không kiềm chế được cái miệng luôn nói ra những lời khó nghe, ngoài điều đó ra, cậu ta chưa từng động tay động chân với Thẩm Dật.
Ban đầu Triệu Thiên Tứ không ghét Thẩm Dật, thậm chí còn thích và muốn làm bạn với cậu, nhưng Chu An bạn cậu ta nói rằng Thẩm Dật rất ghét những cậu công tử nhà giàu như cậu ta, nói rằng bọn họ đều là những kẻ ăn không ngồi rồi, lười học chỉ biết chơi bời.
Triệu Thiên Tứ nghe được những lời này rất tức giận, cậu ta vốn là con cưng của trời, người khác luôn muốn làm thân với cậu ta chứ cậu ta chưa bao giờ phải cầu cạnh ai.
Lâu dần, cậu ta bắt đầu ghét Thẩm Dật và thường cùng đám bạn trêu chọc cậu, tuy nhiên, ngoài việc nói xấu, cậu ta chưa từng động tay đánh Thẩm Dật.
Trong lúc ăn, Triệu Thiên Tứ liên tục trò chuyện với Lam Viên và khi biết cô đang ở khách sạn Thiên Hòa, cậu lập ta tức vui vẻ nói rằng đó chính là khách sạn của nhà mình.
"Chị Thẩm, lát nữa tôi sẽ đến khách sạn nói với quản lý miễn phí tiền phòng cho chị và bác gái."
Triệu Thiên Tứ là người rất hào phóng, nếu ghét ai thì ghét thật, nhưng nếu thích ai, cậu cũng thật lòng không tiếc gì, chính vì tính cách này mà cậu ta có nhiều bạn bè theo đuổi, vì ai đi theo cậu ta cũng được hưởng lợi.
Tuy nhiên, Lam Viên từ chối. "Không cần đâu, chị với cậu không thân cũng chẳng phải bạn bè, cũng chẳng phải người nhà, nói nghiêm túc thì cậu còn bắt nạt em trai chị, chúng ta đáng ra nên coi nhau là kẻ thù nhưng vì cậu còn trẻ nên chị không tính toán với cậu."
"Chị nói gì vậy, chẳng phải là anh Thiên của chúng tôi không thèm so đo với chị sao? Chị đừng không biết điều." Chu An là một người bạn đi theo Triệu Thiên Tứ, cất lời.
Lam Viên liếc nhìn Chu An, đây là lần thứ hai hắn nói năng không tôn trọng cô, chỉ cần một cái nhìn, Lam Viên đã nhận ra Chu An có tướng mặt của một kẻ xấu, cực kỳ ích kỷ và thực dụng, thích nói xấu sau lưng và đâm chọc người khác.
Với một kẻ như thế bên cạnh, không ngạc nhiên khi Triệu Thiên Tứ từ một người có vận mệnh tốt lại gặp phải cảnh tàn phế trong nửa đời còn lại.
Mọi chuyện đều bắt nguồn từ Chu An, sau khi Triệu Thiên Tứ bị tàn phế, Chu An vẫn ở bên cạnh trở thành cánh tay phải của cậu ta, sống rất thoải mái.
Nếu không phải sau này vì quá kiêu ngạo mà đắc tội với người khác rồi bị một chiếc xe đâm chết, có lẽ toàn bộ sản nghiệp của Triệu Thiên Tứ sẽ rơi vào tay hắn.
Vừa nghe Chu An nói, Triệu Thiên Tứ không hài lòng liếc mắt nhìn hắn một cái, Chu An lập tức thấy tủi thân, trước đây hắn có nói gì vô lễ với ai, Triệu Thiên Tứ cũng chẳng quan tâm, nhưng hôm nay vì chị của Thẩm Dật mà Triệu Thiên Tứ đã hai lần tỏ thái độ với hắn.
Chu An ghét nhất là Thẩm Dật, hắn cũng chẳng kém ai nhưng suốt cả năm học, người đứng đầu vẫn luôn là Thẩm Dật.
Cả cô gái mà hắn thích cũng chỉ khen ngợi và yêu mến Thẩm Dật, mà Thẩm Dật chỉ là một kẻ nghèo kiết xác, ngoài thành tích ra thì chẳng có gì cả.
"Chu An, câm miệng lại, đừng xen vào nữa." Triệu Thiên Tứ lần này tỏ ra càng khó chịu.
"Chị Thẩm, thực ra tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, trước đây tôi cũng muốn kết bạn với Thẩm Dật nhưng cậu ấy nói cậu ấy ghét nhất mấy cậu công tử nhà giàu, bảo tôi là đồ lười nhác, kiêu căng, tự mãn, không biết học hành tử tế, coi thường tôi nên tôi mới tức giận."
Thẩm Dật lập tức thanh minh: "Triệu Thiên Tứ, đừng vu oan cho người khác, tôi chưa bao giờ nói mấy lời đó cả nếu cậu không đến bắt nạt tôi, tôi còn chẳng biết cậu là ai đấy, làm sao tôi có thể nói mấy chuyện đó về cậu được."
Chu An cúi đầu, sợ rằng câu chuyện sẽ đến tai mình.
Cái gì đến cũng đến, Triệu Thiên Tứ nói: "Cậu không nói trước mặt tôi nhưng Chu An đã nghe thấy, cậu ấy nghe thấy cậu nói với người khác như vậy về tôi, không tin cậu có thể hỏi cậu ấy."
Triệu Thiên Tứ chưa bao giờ nghĩ rằng Chu An lại lừa dối mình.
Lam Viên thấy cậu ta không để tâm đến những lời mình nói, cô cũng chẳng bận tâm thêm.
Người trẻ mà! Phải trải qua vài lần đau khổ mới biết nghe lời, Lam Viên biết rằng ngày mai Triệu Thiên Tứ nhất định sẽ tìm đến cô.
Triệu Thiên Tứ gọi món ăn và ngồi chung bàn với Lam Viên cùng Thẩm Dật, Thẩm Dật rất bực mình vì Triệu Thiên Tứ cứ chăm chăm nhìn chị mình, Lam Viên cũng nhận ra ánh mắt đó nhưng không để tâm.
Thẩm Dật không ngờ có ngày mình lại ngồi chung bàn ăn với Triệu Thiên Tứ, còn Triệu Thiên Tứ cũng không nghĩ rằng sẽ có lúc ngồi chung bàn với người mình thường hay bắt nạt, bỗng nhiên cậu ta cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Thực ra, Triệu Thiên Tứ thường chỉ không kiềm chế được cái miệng luôn nói ra những lời khó nghe, ngoài điều đó ra, cậu ta chưa từng động tay động chân với Thẩm Dật.
Ban đầu Triệu Thiên Tứ không ghét Thẩm Dật, thậm chí còn thích và muốn làm bạn với cậu, nhưng Chu An bạn cậu ta nói rằng Thẩm Dật rất ghét những cậu công tử nhà giàu như cậu ta, nói rằng bọn họ đều là những kẻ ăn không ngồi rồi, lười học chỉ biết chơi bời.
Triệu Thiên Tứ nghe được những lời này rất tức giận, cậu ta vốn là con cưng của trời, người khác luôn muốn làm thân với cậu ta chứ cậu ta chưa bao giờ phải cầu cạnh ai.
Lâu dần, cậu ta bắt đầu ghét Thẩm Dật và thường cùng đám bạn trêu chọc cậu, tuy nhiên, ngoài việc nói xấu, cậu ta chưa từng động tay đánh Thẩm Dật.
Trong lúc ăn, Triệu Thiên Tứ liên tục trò chuyện với Lam Viên và khi biết cô đang ở khách sạn Thiên Hòa, cậu lập ta tức vui vẻ nói rằng đó chính là khách sạn của nhà mình.
"Chị Thẩm, lát nữa tôi sẽ đến khách sạn nói với quản lý miễn phí tiền phòng cho chị và bác gái."
Triệu Thiên Tứ là người rất hào phóng, nếu ghét ai thì ghét thật, nhưng nếu thích ai, cậu cũng thật lòng không tiếc gì, chính vì tính cách này mà cậu ta có nhiều bạn bè theo đuổi, vì ai đi theo cậu ta cũng được hưởng lợi.
Tuy nhiên, Lam Viên từ chối. "Không cần đâu, chị với cậu không thân cũng chẳng phải bạn bè, cũng chẳng phải người nhà, nói nghiêm túc thì cậu còn bắt nạt em trai chị, chúng ta đáng ra nên coi nhau là kẻ thù nhưng vì cậu còn trẻ nên chị không tính toán với cậu."
"Chị nói gì vậy, chẳng phải là anh Thiên của chúng tôi không thèm so đo với chị sao? Chị đừng không biết điều." Chu An là một người bạn đi theo Triệu Thiên Tứ, cất lời.
Lam Viên liếc nhìn Chu An, đây là lần thứ hai hắn nói năng không tôn trọng cô, chỉ cần một cái nhìn, Lam Viên đã nhận ra Chu An có tướng mặt của một kẻ xấu, cực kỳ ích kỷ và thực dụng, thích nói xấu sau lưng và đâm chọc người khác.
Với một kẻ như thế bên cạnh, không ngạc nhiên khi Triệu Thiên Tứ từ một người có vận mệnh tốt lại gặp phải cảnh tàn phế trong nửa đời còn lại.
Mọi chuyện đều bắt nguồn từ Chu An, sau khi Triệu Thiên Tứ bị tàn phế, Chu An vẫn ở bên cạnh trở thành cánh tay phải của cậu ta, sống rất thoải mái.
Nếu không phải sau này vì quá kiêu ngạo mà đắc tội với người khác rồi bị một chiếc xe đâm chết, có lẽ toàn bộ sản nghiệp của Triệu Thiên Tứ sẽ rơi vào tay hắn.
Vừa nghe Chu An nói, Triệu Thiên Tứ không hài lòng liếc mắt nhìn hắn một cái, Chu An lập tức thấy tủi thân, trước đây hắn có nói gì vô lễ với ai, Triệu Thiên Tứ cũng chẳng quan tâm, nhưng hôm nay vì chị của Thẩm Dật mà Triệu Thiên Tứ đã hai lần tỏ thái độ với hắn.
Chu An ghét nhất là Thẩm Dật, hắn cũng chẳng kém ai nhưng suốt cả năm học, người đứng đầu vẫn luôn là Thẩm Dật.
Cả cô gái mà hắn thích cũng chỉ khen ngợi và yêu mến Thẩm Dật, mà Thẩm Dật chỉ là một kẻ nghèo kiết xác, ngoài thành tích ra thì chẳng có gì cả.
"Chu An, câm miệng lại, đừng xen vào nữa." Triệu Thiên Tứ lần này tỏ ra càng khó chịu.
"Chị Thẩm, thực ra tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, trước đây tôi cũng muốn kết bạn với Thẩm Dật nhưng cậu ấy nói cậu ấy ghét nhất mấy cậu công tử nhà giàu, bảo tôi là đồ lười nhác, kiêu căng, tự mãn, không biết học hành tử tế, coi thường tôi nên tôi mới tức giận."
Thẩm Dật lập tức thanh minh: "Triệu Thiên Tứ, đừng vu oan cho người khác, tôi chưa bao giờ nói mấy lời đó cả nếu cậu không đến bắt nạt tôi, tôi còn chẳng biết cậu là ai đấy, làm sao tôi có thể nói mấy chuyện đó về cậu được."
Chu An cúi đầu, sợ rằng câu chuyện sẽ đến tai mình.
Cái gì đến cũng đến, Triệu Thiên Tứ nói: "Cậu không nói trước mặt tôi nhưng Chu An đã nghe thấy, cậu ấy nghe thấy cậu nói với người khác như vậy về tôi, không tin cậu có thể hỏi cậu ấy."
Triệu Thiên Tứ chưa bao giờ nghĩ rằng Chu An lại lừa dối mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.