Sau Khi Xuyên Hồn, Đại Tư Tế Trở Thành Đại Sư Huyền Học Thiên Kim Thật Sa Cơ

Chương 41: Thẩm Tòng Hưng Tìm Người

Tô Mạn Mạn

17/10/2024

Ba Thẩm bất lực nhìn Thẩm Diệu với bộ dạng cứng đầu không chịu nghe lời, tức giận nói: “Không trở về càng tốt, cứ ở mãi cái nơi nhỏ bé này cả đời đi!”

Nói xong, ông cũng không muốn cãi nhau thêm nữa liền gọi quản gia đến hỏi xem đã sắp xếp chỗ ở chưa.

Quản gia đã chuẩn bị phòng xong, ngay sát bên cạnh Thẩm Diệu, ba Thẩm liếc nhìn con trai một cái rồi bước vào phòng nghỉ ngơi.

...

Sáng hôm sau khi Thẩm Diệu vẫn còn đang ngủ thì bị ba Thẩm đánh thức.

Cậu ta mở mắt, vừa định nổi giận thì nhìn thấy ba mình, những lời trách móc lập tức nghẹn lại trong cổ họng không thốt ra được.

“Mau dậy, chúng ta đi tìm chị con.”

Thẩm Diệu bất đắc dĩ, chậm rãi ngồi dậy dụi dụi mắt: “Có phải chị con hay không còn chưa biết, sao ba vội thế?”

Ba Thẩm lườm cậu ta một cái lạnh lùng: "Bớt nói nhảm, nhanh lên.”

Thẩm Diệu đành phải nghe theo, hai cha con sau khi thu dọn xong quần áo thì đến bệnh viện gặp nhà họ Triệu.

Khi thấy Thẩm Diệu xuất hiện, người nhà họ Triệu có chút căng thẳng nhưng ngay sau đó lại thấy mình như vậy là quá yếu đuối, rõ ràng Thẩm Diệu đâm phải người nhà họ, họ có gì phải sợ?

Ngay khi nhà họ Triệu đang định mạnh mẽ hơn thì ba Thẩm lên tiếng.

“Thật sự xin lỗi, nghe nói hôm qua xe nhà chúng tôi mất lái đã đâm phải con trai nhà ông, tôi đến đây để xin lỗi.”

Ông cụ Triệu nhìn người đàn ông phong thái bất phàm trước mắt, đầy vẻ nghi hoặc.

“Ông là...?”

Ba Thẩm tự giới thiệu: “Tôi là Thẩm Tòng Hưng.”

Ông cụ Triệu kinh ngạc! Người nắm quyền nhà họ Thẩm, Thẩm Tòng Hưng?

Ông ta sao lại đến đây?

“Ông cụ Triệu, đây là chút tấm lòng của tôi, mong ông nhận cho, chuyện hôm qua dù là xe mất lái nhưng cũng là xe của nhà họ Thẩm chúng tôi, trách nhiệm này thuộc về chúng tôi, mọi chi phí cần thiết chúng tôi sẽ lo liệu.”

Ba Thẩm đưa ra món quà đã chuẩn bị sẵn.

Ông cụ Triệu có chút cảm thấy được đề cao, dù sao cũng là người nắm quyền nhà họ Thẩm, trước giờ ông chỉ từng thấy qua trên các tạp chí tài chính.

Không ngờ hôm nay lại gặp được người thật, mà thái độ lại còn rất khiêm nhường.

“Cháu nhà tôi cũng không sao, nếu đã là xe mất lái thì cũng không trách ai được, Thẩm tiên sinh không cần phải khách sáo như vậy.”

Không phải ông cụ Triệu không muốn đòi lại công bằng cho cháu mình, mà là đối diện với Thẩm Tòng Hưng, cả nhà họ Triệu đều không thể tỏ ra cứng rắn, chỉ đành nuốt cục tức vào bụng.

Thấy ông cụ Triệu biết điều như vậy, trong mắt Thẩm Tòng Hưng hiện lên ý cười.



Ông mỉm cười nói: “Hôm nay ngoài việc đến để xin lỗi, tôi còn muốn hỏi thăm ông cụ Triệu về một người.”

Ông cụ Triệu nghi hoặc: "Muốn hỏi thăm ai?”

Ba Thẩm lên tiếng: "Cô gái đi cùng cậu Triệu hôm qua, họ Thẩm.”

Ông cụ Triệu có chút cảnh giác.

“Anh hỏi thăm cô ấy để làm gì?”

Nhận thấy sự cảnh giác của ông cụ Triệu, ba Thẩm cảm thấy hơi kỳ lạ.

“Là thế này, tôi từng mất một người con gái, tôi nghe con trai tôi nói rằng cô gái đó rất giống với vợ tôi nên tôi mới đến đây muốn xác nhận lại.”

Nếu ba Thẩm không nói lý do, ông cụ Triệu sẽ không nói cho ông biết, nhưng lý do này lại khiến ông sinh nghi.

Nhưng nghĩ kỹ lại, cô gái tên Thẩm Lam Viên đó thật sự rất đặc biệt, không chỉ xinh đẹp như tiên nữ mà khí chất cũng thanh thoát khác thường, chẳng lẽ đây chính là khí chất thiên bẩm của con nhà hào môn sinh ra đã khác biệt với người thường ư?

Thấy ông cụ Triệu chau mày suy nghĩ mà không lên tiếng, ba Thẩm tiếp tục nói: "Xin ông cụ Triệu hãy cho tôi biết.”

Triệu Thiên Tứ không thể tin được, chị Thẩm là người tốt như vậy lại có thể là chị gái của Thẩm Diệu sao? Điều này thật quá chênh lệch!

Ông cụ Triệu suy nghĩ một lát: "Tôi phải hỏi cô ấy trước, nếu cô ấy đồng ý tôi sẽ nói cho ông biết, còn nếu cô ấy không đồng ý, tôi không thể tiết lộ.”

Ba Thẩm không ngờ rằng, ông lão này lại cẩn thận đến vậy.

Hơn nữa, có vẻ ông rất tôn trọng cô gái họ Thẩm đó, nếu không cũng chẳng cần phải hỏi ý kiến cô ấy.

Điều này khiến ba Thẩm càng thêm tò mò về cô gái có khả năng là con gái mình, người mà ông chưa từng gặp mặt.

Ba Thẩm gật đầu: "Được, phiền ông hỏi ngay bây giờ nhé, tôi thật sự rất gấp.”

Ông cụ Triệu gật đầu lấy điện thoại ra, bước sang một bên gọi điện.

Lúc này, Lam Viên đang ngồi thiền tu luyện trên núi Thuấn Hoàng phía sau nhà mình để hấp thu linh khí trời đất.

Điện thoại reo lên, Lam Viên chậm rãi mở mắt liếc nhìn một cái rồi nghe máy.

"Cô Thẩm, người nắm quyền nhà họ Thẩm ở Kinh đô tên Thẩm Tòng Hưng đã đến tìm cô, họ nói rằng cô có khả năng là con gái thất lạc của họ và muốn hỏi thăm địa chỉ của cô, tôi muốn hỏi ý cô có nên nói cho họ không?"

Lam Viên nhíu mày, người nắm quyền nhà họ Thẩm cũng đã đến rồi sao?

Sao nhanh vậy chứ!

Thấy Lam Viên mãi không trả lời, ông cụ Triệu cứ tưởng cô quá đỗi vui mừng nên quên mất trả lời, ông mở lời với giọng điệu ôn hòa, mang theo chút ý cười: "Cô Thẩm, tôi đã nói mà, nhìn khí chất của cô đâu phải người bình thường, không ngờ lại là đại tiểu thư của nhà họ Thẩm, chúc mừng, chúc mừng cô!"

Trong lòng ông cụ Triệu, trở thành đại tiểu thư của nhà họ Thẩm ở Kinh thị là một chuyện vô cùng đáng để chúc mừng, vì vậy ông vô thức gửi lời chúc mừng đến Lam Viên.

Lam Viên lạnh lùng đáp: "Ông cụ Triệu, tôi không phải người nhà họ Thẩm ở đôthị, còn về địa chỉ của tôi, xin đừng tiết lộ."



Nói xong, cô liền cúp máy.

Ông cụ Triệu nhìn điện thoại bị cúp mà lòng thắc mắc không hiểu vì sao Lam Viên lại không thừa nhận, làm đại tiểu thư nhà họ Thẩm thì có gì không tốt chứ?

Ông cụ Triệu bất đắc dĩ, chuyện của người khác ông không tiện xen vào, dù ông cũng muốn tiết lộ thông tin cho Thẩm Tòng Hưng, bán cho ông một cái nhân tình nhưng nghĩ đến ân huệ mà Lam Viên đã dành cho nhà họ Triệu, ông không thể làm trái ý cô ấy.

"Xin lỗi, Thẩm tiên sinh, cô Thẩm không muốn tiết lộ."

Thẩm Tòng Hưng nhíu mày không hiểu được suy nghĩ của Lam Viên. thân phận đại tiểu thư nhà họ Thẩm chẳng đủ hấp dẫn sao? Cô ấy lại từ chối cơ hội trở thành người nhà họ Thẩm.

Thẩm Tòng Hưng rời đi, ông cũng không làm khó ông cụ Triệu, việc hỏi thăm nhà họ Triệu chỉ là để có được thông tin nhanh chóng hơn, dù không có nhà họ Triệu, ông cũng có thể tìm ra địa chỉ của cô gái đó, chỉ là mất thêm chút thời gian mà thôi.

Sau khi cúp máy, Lam Viên bực mình nhíu mày, cái nhà họ Thẩm ở Kinh đô này có thể đừng làm phiền cuộc sống yên bình của cô được không?

Lam Viên hiểu rõ nhà họ Thẩm này sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến.

Cô thở dài bất lực, nhìn đồng hồ rồi chuẩn bị xuống núi trở về nhà.

Trên đường về, cô lại hái thêm vài cây dược liệu, đến khi về đến nhà thì trong túi đã có mấy gốc thuốc quý.

Trong vườn sau nhà đã trồng hơn mười loại dược liệu khác nhau, tất cả đều do cô lên núi hái về.

Mẹ Thẩm đã chuẩn bị xong bữa sáng, thấy Lam Viên về thì liền gọi cô qua ăn.

Chỉ là vừa mới ngồi xuống, bên ngoài đã vang lên tiếng của bà cụ Thẩm.

Lam Viên vốn đang đói bụng, bữa ăn còn chưa kịp động đũa đã bị phá hỏng tâm trạng, cộng thêm cuộc điện thoại hồi sáng làm cô thực sự phiền lòng.

Cô cố nén bực mình không ra mở cửa để Thẩm Dật đi, còn mình thì bắt đầu ăn sáng.

"Lâm Tố Lan, cô đúng là biết tiêu tiền mà con trai tôi liều mạng kiếm về đấy! Cô còn biết xấu hổ không? Cô không thấy hổ thẹn với số tiền mà con trai tôi dùng mạng đổi lấy sao? Cô còn có lương tâm không? Lương tâm của cô bà chắc bị chó ăn mất rồi hay sao mà dám lãng phí số tiền đó như thế!"

Bà cụ Thẩm vừa vào nhà đã chỉ tay vào mặt mẹ Thẩm mà mắng té tát, đi cùng bà là con dâu cả Chu Xuân Lan.

Chỉ khác với trước kia, lần này Chu Xuân Lan không hùa theo để mắng mà chỉ đứng một bên mắt đảo nhìn xung quanh.

So với trước đây, căn nhà này thực sự là biệt thự rồi, nội thất đẹp như vậy, đồ đạc tốt như thế, Chu Xuân Lan chưa từng thấy qua, trong mắt bà ta ánh lên vẻ tham lam và ghen tị.

"Mẹ, mẹ nói phải có trách nhiệm, mẹ không sợ khi nói như vậy sẽ làm Minh Văn đau lòng sao? Minh Văn đi rồi, mẹ lại không thèm quan tâm đến ba mẹ con tôi nữa đúng không?"

Mẹ Thẩm giờ đây tâm trạng tốt hơn, áp lực trong lòng đã hết, con gái giờ giỏi giang có năng lực nên bà nói chuyện cũng tự tin hơn nhiều.

Trong trí nhớ của bà cụ Thẩm, đây là lần đầu tiên Lâm Tố Lan phản bác lại bà ta, dám nói chuyện như vậy với bà ta.

"Giỏi lắm, giờ cô dám nói như vậy với mẹ chồng rồi hả? Ai cho cô cái gan đó?"

"Là tôi cho đấy."

Lam Viên vừa ăn xong, lạnh lùng đáp lại bà ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Xuyên Hồn, Đại Tư Tế Trở Thành Đại Sư Huyền Học Thiên Kim Thật Sa Cơ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook