Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế
Chương 54: Tiểu Tam (1)
Mỹ Ái Phi
21/01/2022
Đoàn người đã đi quá một nửa cánh rừng rậm, lúc này đã bắt đầu cảm nhận được sức nóng của mặt trời chiếu xuống, ai nấy mồ hôi dầm dề, số lần dừng lại nghỉ ngơi cũng bắt đầu nhiều hơn.
"Lát nữa phải ra ngoài cưỡi ngựa thôi, kiểu này mà ngồi trong xe thì ngộp chết mất." Thiên Thiên mặt mày nhăn nhó lấy tay áo chấm mồ hôi.
Diệp Nhược Phi đưa bình nước qua, đầu hắn cũng choáng muốn chết, bởi vì hắn ngồi bên ngoài, đường đi xóc nảy, xe lắc lư lại còn hứng nắng, hắn chỉ mong rằng bản thân đừng có đột nhiên mắc chứng cảm nắng ngay lúc này.
Đoàn người bọn họ giờ đang nghỉ ngơi ở một chỗ có bóng râm phủ rộng, mát mẻ hơn phần nào, dự định là sẽ nghỉ đến khi trời dịu lại rồi tính tiếp.
"Trong hành lý còn nhiều nước không?" Diệp Nhược Phi hỏi.
"Vẫn đủ thưa công tử." Thị vệ Giáp trả lời.
Diệp Nhược Phi gật đầu, còn đủ thì được.
Bầu trời đang có dấu hiệu nắng gắt hơn, chỗ bóng râm họ đang ngồi rất nhanh đã bắt đầu thu lại.
Thiên Thiên dựa lưng vào một gốc đại thụ, tranh thủ chợp mắt một chút, Diệp Nhược Phi cả buổi sáng không ăn gì, lúc này đang trở lại xe ngựa lấy thức ăn.
Vừa mới giở màn xe lên, liền nghe ở phía lùm cây xa xa vang lên tiếng sột soạt.
Tiếng động vang liên tục, giống như có ai đó đang rẽ cành cây bước đi, càng lúc càng gần về phía này.
Diệp Nhược Phi nghiêng đầu nhìn, một cơn gió thổi qua, hắn ngửi được mùi máu nồng vô cùng.
"Công tử cẩn thận." Thị vệ Giáp cũng chú ý bên này, bước tới gần hắn.
Diệp Nhược Phi gật đầu, cũng nâng lên cảnh giác, nhìn chằm chằm chỗ bụi cây đằng xa kia.
Động tĩnh ngày một gần hơn, thị vệ Giáp nắm chặt chuôi kiếm bên hông.
Lúc này, từ trong bụi lùm xuất hiện một người toàn thân đầy máu, người đó vừa nhìn thấy bọn họ liền lập tức ngã khụy.
Thị vệ Giáp dẫn đầu tiến đến gần quan sát, một hồi sau mới kêu lên: "Công tử, đây là Tiểu Tam."
"Tiểu Tam?!" Diệp Nhược Phi kinh ngạc, cũng vội vàng chạy qua.
Thị vệ Giáp vén mái tóc rối tung trên khuôn mặt kia ra, đúng là cậu nhóc Tiểu Tam ở thành Phong Châu, mà sau lưng nó lúc này cắm đầy mũi tên, trên người xem chừng cũng có nhiều vết thương khác, máu chảy nhuộm ướt cả y phục.
Diệp Nhược phi kinh hãi quá độ, vội nói: "Mau mang vào trong xe."
Cả hai nhanh chóng trở lại. Trong xe có để hòm thuốc, thị vệ Giáp đặt Tiểu Tam vào bên trong, Diệp Nhược Phi cũng nhanh chân chui vào.
Động tĩnh bên này đã gây chú ý cho nhóm thị vệ đang nghỉ ngơi bên kia, Thiên Thiên cũng mở mắt ngồi dậy: "Có chuyện gì thế?"
Thị vệ Ất ngắn gọn báo cáo: "Bẩm, tìm thấy Tiểu Tam bị thương."
"Tiểu Tam?" Thiên Thiên ngạc nhiên.
Diệp Nhược Phi ở trong xe mất một lúc lâu sau mới chui ra ngoài, nói với thị vệ Giáp: "Tiểu Tam bị thương quá nặng rồi, phải nhanh tìm một chỗ đàng hoàng để chữa."
Thị vệ Giáp nghiêm mặt gật đầu, quay trở lại thông báo với mọi người, tất cả liền thu xếp lên đường ngay.
Tiểu Tam nằm bên trong xe, hai bên rèm đã được kéo hết ra để thoáng khí, thế nhưng cậu nhóc hít thở vẫn rất khó khăn, Diệp Nhược Phi bắt mạch cho, mạch tượng yếu ớt đến khiến người ta sợ hãi, hắn cũng không dám rút mấy mũi tên ra, chỉ có thể để người nằm sấp rồi trị sơ qua mấy vết thương khác.
"Sao lại nghiêm trọng như vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi?" Thiên Thiên nhìn thấy không khỏi nhíu mày.
Diệp Nhược Phi lắc đầu, may mắn những mũi tên không có độc, nếu không thì với số lượng thảo dược hắn có bây giờ không thể nào xử lý được.
"Ra khỏi khu rừng này chính là Bồ Đề Thôn, đến đó chắc sẽ có hiệu thuốc." Thiên Thiên nhìn ra được hắn đang lo lắng, bèn nói.
"Ừm." Diệp Nhược Phi trả lời, sau đó tiếp tục trầm mặc cầm máu.
Cũng bởi vì chuyện phát sinh đột ngột này mà tốc độ của đoàn người bắt đầu nhanh lên không ít, trong suốt quá trình di chuyển Diệp Nhược Phi luôn tận lực giữ cho thân thể cậu nhóc không chuyển động quá nhiều tránh ảnh hưởng vết thương trên lưng, cố đến nỗi mồ hôi đầy đầu, có giọt mồ hôi rơi vào trong mắt mà hắn chẳng có thời gian lau, sợ xảy ra chuyện bất trắc.
Không biết thành Phong Châu đã xảy ra chuyện gì, một mình Tiểu Tam bôn ba trong rừng không biết mất bao lâu mới tìm thấy bọn họ, có thể thấy sau khi nhìn thấy họ nó đã ngã xuống, giống như đã cạn kiệt sức lực để chống chọi.
Cả một đường tất cả đều im lặng, không khí trầm mặc có chút nghiêm trọng. Thiên Thiên nhìn Diệp Nhược Phi cố gắng bên trong xe, không khỏi thở dài.
Gấp rút đi từ giữa trưa đến khi xế chiều rốt cuộc cũng vào được đến Bồ Đề thôn, lại hối hả tìm một nhà đại phu. Sau khi đưa được Tiểu Tam vào bên trong cho đại phu chữa trị, mới thả lỏng được một hơi.
Diệp Nhược Phi cũng vào bên trong cùng xem xét, còn đám Thiên Thiên thì đi tìm khách điếm đặt phòng trọ.
Bận rộn mãi, trời lại tối thêm một chập, Tiểu Tam mới miễn cưỡng tỉnh lại.
Cậu nhóc vừa hé mắt ra là Diệp Nhược Phi đã vội vàng bắt mạch ngay, cảm nhận được mạch đập tuy vẫn còn yếu ớt nhưng đã ổn định lại, hắn thở phào.
"Cứ để tiểu bằng hữu này nghỉ ngơi ở chỗ ta cũng được, dù sao cũng chưa hoàn toàn đi lại được đâu." Đại phu bưng chậu nước nhiễm màu đỏ thẫm ra ngoài, nói với Diệp Nhược Phi.
"Đa tạ." Diệp Nhược Phi gật đầu.
Chờ khi đại phu ra khỏi cửa, Tiểu Tam mới khàn giọng cất tiếng: "... Diệp công tử."
"Ta đây, ngươi đừng động đậy, vết thương của ngươi nặng lắm, nhiều nhất phải tĩnh dưỡng nửa tháng mới được." Diệp Nhược Phi quay lại nói.
Vừa mới dứt câu, đã thấy hốc mắt cậu nhóc đỏ bừng, tiếp theo nước mắt tràn ra như đê vỡ bờ.
Diệp Nhược Phi cuống lên: "Ngươi làm sao vậy? Đừng khóc."
Tiểu Tam nức nở thảm thương vô cùng: "Thành Phong Châu... Thành Phong Châu..."
Nghe vậy, Diệp Nhược Phi liền bình tĩnh lại, dịu giọng nói: "Ngươi từ từ thôi, đừng khóc, thành Phong Châu bị làm sao rồi?"
Tiểu Tam khóc một lúc giọng mũi đã khản đặc: "Bên ngoài biển... Ngoài biển có một đám người đi vào. Vừa mới vào tới đã bắt đầu... chém gϊếŧ. Ôn đại nhân cũng bị gϊếŧ mất rồi!"
Diệp Nhược Phi nghe vậy kinh hoảng, thành Phong Châu vậy mà bị thảm sát!
Chỉ thấy Tiểu Tam càng nói càng mất khống chế: "Ôn đại nhân thái độ đối với họ tốt lắm, thế mà họ... họ... Ngay cả thằng bé sơ sinh mới hai tháng tuổi cũng bị bọn họ gϊếŧ chết! Già trẻ đều chạy không thoát! Ôn đại nhân... Là Ôn đại nhân cản giúp ta... kêu ta chạy khỏi đó!! Bọn chúng phóng mưa tên, ai cũng không trốn được! Là Ôn đại nhân chết vì ta!!"
Càng nói càng lộn xộn, thấy hai mắt của Tiểu Tam dần đỏ ngầu, có dấu hiệu mất khống chế, Diệp Nhược Phi mới tỉnh lại từ trong hãi hùng, vội vàng trấn an nó.
"... Cả thành Phong Châu bị máu tưới đầy... Bọn họ thì cười đắc ý!" Giọng của Tiểu Tam run rẩy đến không nghe rõ, ngay cả cơ thể cũng không nhịn được run lên.
Diệp Nhược Phi trong lòng cũng sợ hãi, thế nhưng vẫn tỏ ra bình thường, nhẹ nhàng trấn an: "Ngươi bình tĩnh, bây giờ không sao nữa rồi. Đừng kích động, nha, không sao nữa rồi."
Có lẽ là do tâm lý bị tác động quá mạnh mẽ, Tiểu Tam sau khi phát tiết xong liền ngất đi.
Diệp Nhược Phi mất một lúc lâu mới có thể bình tĩnh được từ những thông tin vừa nghe, lòng hắn không khỏi trùng xuống, nhắm chặt hai mắt thở ra một hơi nặng nề.
Bọn họ vừa mới đi bao lâu chứ, thành Phong Châu cứ như vậy bị gϊếŧ sạch rồi, thật sự không dám tin.
Nhìn hai tay vẫn còn hơi run rẩy của bản thân, Diệp Nhược Phi trong lòng dấy nên xót xa. Hắn đứng dậy dém lại chăn cho Tiểu Tam, lại nhờ đại phu để ý tâm trạng cậu nhóc một chút, sau đó mới đi ra ngoài.
Thiên Thiên đang chờ sẵn ở cửa, lúc hắn đi ra đã thấy đôi mắt đối phương hoen đỏ, hiển nhiên đã nghe thấy tất cả.
Thở dài, hắn vỗ vai Thiên Thiên: "Đi thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.