Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng
Chương 29: Bị Nhắm Đến (2)
Nhạc Tại Đương Hạ
26/02/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trời đã về đêm, đôi vợ chồng Chu Oánh đang vây quanh đống lửa, cùng nấu một nồi nước lê chưng đường phèn, sau khi uống xong thì họ định đi vào không gian ngủ, nhưng lúc này Cố Thừa Duệ lại phát hiện có người đang ở gần đó, lập tức đưa ngón tay lên miệng, ra hiệu cho Chu Oánh im lặng.
Chu Oánh hiểu ý, nàng cúi người nhặt hai nhánh củi lớn, nhẹ nhàng đi tới rồi đưa cho hắn một nhánh.
Sau đó, hai người tách ra đứng ở hai bên cánh cửa, lẳng lặng chờ người ở bên ngoài tiến đến, định đẩy người vào trong, đóng cửa lại đánh chó.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, tiếng bước chân càng ngày càng lớn dần, hai người lập tức giơ lên nhánh củi phòng bị.
Ngay sau đó, họ nhìn thấy hai tên đàn ông dáng dấp không cao một trước một sau cảnh giác mò vào, khi hai tên kia thấy bọn họ đứng ở hai bên cửa, trên tay còn cầm củi thì bọn chúng ngây ngẩn cả người.
Khi bọn họ lấy lại tinh thần, hai người liếc nhau một cái rồi đồng thời nhào về phía Cố Thừa Duệ, chỉ cần đè áp hắn nằm xuống đất, vậy Chu Oánh chẳng phải sẽ chỉ biết mặc cho bọn họ “bắt nạt” sao, trong mắt hai tên tà dâm ấy, nàng như một bé thỏ trắng vậy.
Cố Thừa Duệ thấy vậy, ngược lại còn vui hơn, sau đó, hắn vung gậy trực tiếp đập vào bả vai của người đứng bên trái.
Người kia hét thảm một tiếng, trực tiếp ngã xuống đất, vừa ôm cánh tay vừa đau đớn kêu gào.
Tên còn lại thấy tình hình không ổn thì vội quay người chạy, nhưng Cố Thừa Duệ đã nhảy lên, bay đến đạp lên lưng tên đó một cước.
Tên kia bị đạp cho một cước thì hơi lảo đảo rồi trực tiếp ngã nhào ra mặt đất, hắn ta cũng lập tức kêu thảm một tiếng, sau đó bịt kín mũi lại.
Khi hắn ta nhìn thấy những giọt máu nhỏ tí tách xuống đất thông qua các khe hở của ngón tay, hắn ta lập tức bò lên, muốn chạy ra bên ngoài.
Nhưng không may cho hắn ta, Chu Oánh đã đứng chờ sẵn ở trước cửa, không đợi người phản ứng, nàng đã đạp thêm một cước lên vai của hắn ta, đồng thời, cũng tiến nhanh về trước hai bước, một cước nhắm ngay vào hậu môn của hắn ta, để cho hắn ta muốn đứng dậy cũng không đứng dậy được.
Sau đó, nàng xoay người vỗ vỗ mặt của hắn ta bằng nhánh củi to khi nãy, còn cười tủm tỉm hỏi: "Các ngươi là ai, đêm hôm khuya khoắt tới đây là có mục đích gì? Nhớ là phải ăn ngay nói thật nha, ta từng nghe nói là trên Tề Sơn rộng lớn, bao la này có rất nhiều sói, ngươi thử đoán xem nếu có ai đó im hơi lặng tiếng biến mất thì người dân có phát hiện không nhỉ?"
"Ai chịu khai trước thì tội sẽ nhẹ hơn, còn người nói sau thì có thể ở lại giúp ta luyện tập võ một xíu, trùng hợp ta đang thiếu người luyện cùng." Lúc này, Cố Thừa Duệ lên tiếng nói, sau đó, xách cái tên đã bị hắn đạp cho ngã nhoài ra, quăng cho nằm song song với đồng bọn của hắn ta.
Trời đã về đêm, đôi vợ chồng Chu Oánh đang vây quanh đống lửa, cùng nấu một nồi nước lê chưng đường phèn, sau khi uống xong thì họ định đi vào không gian ngủ, nhưng lúc này Cố Thừa Duệ lại phát hiện có người đang ở gần đó, lập tức đưa ngón tay lên miệng, ra hiệu cho Chu Oánh im lặng.
Chu Oánh hiểu ý, nàng cúi người nhặt hai nhánh củi lớn, nhẹ nhàng đi tới rồi đưa cho hắn một nhánh.
Sau đó, hai người tách ra đứng ở hai bên cánh cửa, lẳng lặng chờ người ở bên ngoài tiến đến, định đẩy người vào trong, đóng cửa lại đánh chó.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, tiếng bước chân càng ngày càng lớn dần, hai người lập tức giơ lên nhánh củi phòng bị.
Ngay sau đó, họ nhìn thấy hai tên đàn ông dáng dấp không cao một trước một sau cảnh giác mò vào, khi hai tên kia thấy bọn họ đứng ở hai bên cửa, trên tay còn cầm củi thì bọn chúng ngây ngẩn cả người.
Khi bọn họ lấy lại tinh thần, hai người liếc nhau một cái rồi đồng thời nhào về phía Cố Thừa Duệ, chỉ cần đè áp hắn nằm xuống đất, vậy Chu Oánh chẳng phải sẽ chỉ biết mặc cho bọn họ “bắt nạt” sao, trong mắt hai tên tà dâm ấy, nàng như một bé thỏ trắng vậy.
Cố Thừa Duệ thấy vậy, ngược lại còn vui hơn, sau đó, hắn vung gậy trực tiếp đập vào bả vai của người đứng bên trái.
Người kia hét thảm một tiếng, trực tiếp ngã xuống đất, vừa ôm cánh tay vừa đau đớn kêu gào.
Tên còn lại thấy tình hình không ổn thì vội quay người chạy, nhưng Cố Thừa Duệ đã nhảy lên, bay đến đạp lên lưng tên đó một cước.
Tên kia bị đạp cho một cước thì hơi lảo đảo rồi trực tiếp ngã nhào ra mặt đất, hắn ta cũng lập tức kêu thảm một tiếng, sau đó bịt kín mũi lại.
Khi hắn ta nhìn thấy những giọt máu nhỏ tí tách xuống đất thông qua các khe hở của ngón tay, hắn ta lập tức bò lên, muốn chạy ra bên ngoài.
Nhưng không may cho hắn ta, Chu Oánh đã đứng chờ sẵn ở trước cửa, không đợi người phản ứng, nàng đã đạp thêm một cước lên vai của hắn ta, đồng thời, cũng tiến nhanh về trước hai bước, một cước nhắm ngay vào hậu môn của hắn ta, để cho hắn ta muốn đứng dậy cũng không đứng dậy được.
Sau đó, nàng xoay người vỗ vỗ mặt của hắn ta bằng nhánh củi to khi nãy, còn cười tủm tỉm hỏi: "Các ngươi là ai, đêm hôm khuya khoắt tới đây là có mục đích gì? Nhớ là phải ăn ngay nói thật nha, ta từng nghe nói là trên Tề Sơn rộng lớn, bao la này có rất nhiều sói, ngươi thử đoán xem nếu có ai đó im hơi lặng tiếng biến mất thì người dân có phát hiện không nhỉ?"
"Ai chịu khai trước thì tội sẽ nhẹ hơn, còn người nói sau thì có thể ở lại giúp ta luyện tập võ một xíu, trùng hợp ta đang thiếu người luyện cùng." Lúc này, Cố Thừa Duệ lên tiếng nói, sau đó, xách cái tên đã bị hắn đạp cho ngã nhoài ra, quăng cho nằm song song với đồng bọn của hắn ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.