Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng
Chương 26: Hối Hận (1)
Nhạc Tại Đương Hạ
04/01/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Ta có ấn tượng một chút, hắn ta đúng thật là một người tốt, nhưng mà số lại rất khổ, cuộc đời hơi lênh đênh."- Cố Thừa Duệ gật đầu nói.
Khi nguyên chủ lên núi đốn củi có từng gặp mặt hắn ta, thậm chí hắn ta còn giúp nguyên chủ khiêng củi nữa kìa, có thể nói đây là một trong những người trong thôn – vốn là cũng chẳng nhiều - không bài xích bọn họ.
"Số khổ sao?"
"Đúng vậy, nghe nói là cha mẹ mất sớm, lúc đấy hắn ta mới được có vài tuổi thôi, chính vì thế Điền Gia Vượng cùng chị gái phải sống nương tựa lẫn nhau cho đến lớn. Sống vất vả thế là cùng, sau bao nhiêu năm, hắn ta cũng kiếm được chút ngon ngọt của cuộc đời - cưới vợ và sinh con, kết quả là vợ hắn ta vì khó sinh mà qua đời cùng với đứa trẻ tội nghiệp trong bụng. Đi theo ngay sau đó là anh rể của hắn ta vì bị lợn rừng trên núi đâm chết, để lại người chị cùng với hai cô con gái bị đuổi về nhà mẹ đẻ. Chính vì thế, trừ khi gặp được kỳ ngộ hoặc chị của hắn ta dẫn theo hai đứa nhỏ kia tái giá, nếu không chỉ sợ hắn ta không thể bước tiếp cưới vợ mới."
"Tuy nhiên, nghe thì có vẻ hắn ta là một người trọng tình trọng nghĩa."- Sau khi Chu Oánh nói xong, bụng nàng cũng bắt đầu sôi sục lên, kêu òm ọp, khiến cho mặt chủ nhân của nó lập tức chuyển đỏ còn hơn quả cà chua.
Cố Thừa Duệ nghe thấy tiếng kêu thì hơi sửng sốt một chút, sau đó hắn cất hòm thuốc về chỗ cũ: "Nàng đi rửa tay đi, ta làm món bún gạo huyết vịt nàng thích rồi này."
"Thật sao, yêu chàng quá đi à."- Chu Oánh vừa dứt lời thì lập tức nhào tới hôn lên mặt hắn một cái, lúc này mới quay người đi rửa tay.
Sau bữa ăn, hai người cùng rời khỏi không gian, rồi dựa trên ký hiệu đã đánh dấu trên đường để đi về, lúc trở về còn may mắn đụng trúng cây bạch chỉ*.
*Cây bạch chỉ:
Khi ra được bên ngoài, người trên đường dần dần trở nên tấp nập, hai vợ chồng mỗi người cõng bó củi trên lưng với xách bao bố đi về hướng miếu Mẹ.
Trở về miếu, Chu Oánh lấy con gà rừng kia ra để Cố Thừa Duệ làm thịt, còn nàng thì đi lột một ít vỏ hạt dẻ.
Cuối cùng, một nồi gà hầm hạt dẻ thơm phức đã ra lò, hai người cùng nhào vô ăn ngon lành.
Hai người bên này đang ăn vui vẻ, thế nhưng ở nhà cũ Cố gia hiện giờ thì như loạn hết cả lên, bởi vì khi đến giờ cơm thì mấy người này mới phát hiện nước ở trong lu nước đã cạn kiệt.
Đại phòng đổ thừa đám người nhị phòng ham ăn biếng làm, nói bọn họ chỉ biết nấu cơm mà không chịu gánh nước.
Nhị phòng thì bảo là đại phòng đổi trắng thay đen, làm cơm xong mà không biết đổ đầy nước vào lu, cố ý để nước cạn sạch lại cho bọn họ.
Lão phu nhân Kiều thị nghe tiếng chửi mắng ầm ĩ bên ngoài dường như không ngừng được, bà ta tức giận gõ mạnh cây gậy chống của mình xuống đất: "Đều im lặng hết cho ta, cả đám cãi nhau om sòm thế còn ra thể thống gì nữa, đúng là mấy con đàn bà chanh chua."
"Ta có ấn tượng một chút, hắn ta đúng thật là một người tốt, nhưng mà số lại rất khổ, cuộc đời hơi lênh đênh."- Cố Thừa Duệ gật đầu nói.
Khi nguyên chủ lên núi đốn củi có từng gặp mặt hắn ta, thậm chí hắn ta còn giúp nguyên chủ khiêng củi nữa kìa, có thể nói đây là một trong những người trong thôn – vốn là cũng chẳng nhiều - không bài xích bọn họ.
"Số khổ sao?"
"Đúng vậy, nghe nói là cha mẹ mất sớm, lúc đấy hắn ta mới được có vài tuổi thôi, chính vì thế Điền Gia Vượng cùng chị gái phải sống nương tựa lẫn nhau cho đến lớn. Sống vất vả thế là cùng, sau bao nhiêu năm, hắn ta cũng kiếm được chút ngon ngọt của cuộc đời - cưới vợ và sinh con, kết quả là vợ hắn ta vì khó sinh mà qua đời cùng với đứa trẻ tội nghiệp trong bụng. Đi theo ngay sau đó là anh rể của hắn ta vì bị lợn rừng trên núi đâm chết, để lại người chị cùng với hai cô con gái bị đuổi về nhà mẹ đẻ. Chính vì thế, trừ khi gặp được kỳ ngộ hoặc chị của hắn ta dẫn theo hai đứa nhỏ kia tái giá, nếu không chỉ sợ hắn ta không thể bước tiếp cưới vợ mới."
"Tuy nhiên, nghe thì có vẻ hắn ta là một người trọng tình trọng nghĩa."- Sau khi Chu Oánh nói xong, bụng nàng cũng bắt đầu sôi sục lên, kêu òm ọp, khiến cho mặt chủ nhân của nó lập tức chuyển đỏ còn hơn quả cà chua.
Cố Thừa Duệ nghe thấy tiếng kêu thì hơi sửng sốt một chút, sau đó hắn cất hòm thuốc về chỗ cũ: "Nàng đi rửa tay đi, ta làm món bún gạo huyết vịt nàng thích rồi này."
"Thật sao, yêu chàng quá đi à."- Chu Oánh vừa dứt lời thì lập tức nhào tới hôn lên mặt hắn một cái, lúc này mới quay người đi rửa tay.
Sau bữa ăn, hai người cùng rời khỏi không gian, rồi dựa trên ký hiệu đã đánh dấu trên đường để đi về, lúc trở về còn may mắn đụng trúng cây bạch chỉ*.
*Cây bạch chỉ:
Khi ra được bên ngoài, người trên đường dần dần trở nên tấp nập, hai vợ chồng mỗi người cõng bó củi trên lưng với xách bao bố đi về hướng miếu Mẹ.
Trở về miếu, Chu Oánh lấy con gà rừng kia ra để Cố Thừa Duệ làm thịt, còn nàng thì đi lột một ít vỏ hạt dẻ.
Cuối cùng, một nồi gà hầm hạt dẻ thơm phức đã ra lò, hai người cùng nhào vô ăn ngon lành.
Hai người bên này đang ăn vui vẻ, thế nhưng ở nhà cũ Cố gia hiện giờ thì như loạn hết cả lên, bởi vì khi đến giờ cơm thì mấy người này mới phát hiện nước ở trong lu nước đã cạn kiệt.
Đại phòng đổ thừa đám người nhị phòng ham ăn biếng làm, nói bọn họ chỉ biết nấu cơm mà không chịu gánh nước.
Nhị phòng thì bảo là đại phòng đổi trắng thay đen, làm cơm xong mà không biết đổ đầy nước vào lu, cố ý để nước cạn sạch lại cho bọn họ.
Lão phu nhân Kiều thị nghe tiếng chửi mắng ầm ĩ bên ngoài dường như không ngừng được, bà ta tức giận gõ mạnh cây gậy chống của mình xuống đất: "Đều im lặng hết cho ta, cả đám cãi nhau om sòm thế còn ra thể thống gì nữa, đúng là mấy con đàn bà chanh chua."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.