Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng
Chương 33: Người Này Rất Đáng Để Kết Thân
Nhạc Tại Đương Hạ
04/01/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhìn bộ dáng thiếu sức sống vì đói rũ rượi của nó, Chu Oánh ngược lại nhớ tới lúc nàng và chồng vừa mới xuyên tới thế giới này, cảm giác vừa lạnh vừa đói ấy, thật đúng là dễ khiến cho người khác đồng tình.
Tuy nhiên, nàng cũng không muốn để nó đi vào trong ngôi miếu, dù sao thì mấy loài động vật hoang dã này thường thường sẽ dẫn theo mấy con rận, bọ chét, côn trùng có hại trên thân của chúng, vì thế nàng không thể không phòng.
Cuối cùng, nàng dứt khoát lấy ra một cọng xương sườn khoảng 1 ký từ trong không gian ra, định dùng nó để dụ con chó hoang rời khỏi miếu Mẹ.
Quả nhiên, con chó vừa nghe thấy mùi máu tươi thì lập tức đứng lên, háo hức nhìn cọng xương sườn trên tay nàng, cái đuôi lắc qua lắc lại.
Chu Oánh thấy tình hình có chuyển biến thì rất vui, nàng cố ý vừa quơ cọng xương sườn trên tay vừa đi ra ngoài, khi đã rời khỏi cửa của miếu Mẹ, nàng trực tiếp ném cọng xương sườn ấy đến bụi cỏ cách đó không xa.
Chó hoang thấy vậy thì lập tức sủa gâu gâu, chạy vọt tới, cuối cùng nó ngậm cọng xương sườn lên, nhanh chóng chạy vào rừng.
Còn về phía Chu Oánh, sau khi nàng trở về, nàng vội vàng gom hết mọi thứ đồ vật bỏ vào trong không gian, rồi tiến hành phun thuốc sát trùng qua mọi ngóc ngách trong miếu Mẹ.
Mùi hương của cồn quá khó ngửi, nên nàng đành phải quay người đi ra.
Vừa đứng vững gót chân, nàng liền thấy một bóng người đang gấp gáp chạy về hướng này, sau khi nàng nhìn rõ được người tới là ai thì vô cùng kinh ngạc nói: "Điền đại ca, huynh đến đây làm gì thế…?"
"Cố đệ muội, hai vợ chồng muội không sao chứ, lúc nãy, ta nghe trên núi có tiếng kêu rất thảm thiết, ta sợ hai người xảy ra chuyện gì cho nên chạy tới xem một chút."- Điền Gia Vượng thở hồng hộc mà hỏi.
"Có hai tên trộm đột nhật nơi này, có điều chúng bị chồng muội đuổi đi rồi, tiếng kêu kia hẳn là của hai tên đó."
"Trộm sao, muội biết bọn chúng là ai không?"
"Một người tên là Tiền Tráng, kẻ còn lại là Cố Nhị Giang."
"Lại là hai mối tai họa này, nhưng mà ta nói này, nơi đây không phải nơi thích hợp để sống định cư luôn đâu, hai người mau mau bàn bạc chuyển chỗ ở đi."
Hắn ta vừa dứt lời thì vừa lúc nhìn thấy có hai bóng người dìu dắt nhau, khập khễnh đi nhanh xuống dưới núi.
Ở phía sau còn có một bóng người gầy yếu đang chạy nhanh về phía này, Chu Oánh nhìn thấy hắn thì lập tức vui mừng ngoắc lại: "Duệ ca."
Điền Gia Vượng thấy hắn trở về thì thở phào một hơi, đồng thời cũng vẫy vẫy tay theo Chu Oánh: "Cố lão đệ không sao là tốt rồi, vậy bây giờ vợ chồng đệ về nghỉ ngơi sớm đi, ta thì đi về đây."
"Để Điền đại ca lo lắng rồi, huynh vào trong ngồi một chút đi."- Cố Thừa Duệ chạy nhanh mấy bước tới nói.
"Hôm khác đi, ta đi vội quá, chưa kịp khóa cửa nhà, hơi không yên tâm."- Điền Gia Vượng nói xong thì quay người chạy xuống núi.
Nhìn bộ dáng thiếu sức sống vì đói rũ rượi của nó, Chu Oánh ngược lại nhớ tới lúc nàng và chồng vừa mới xuyên tới thế giới này, cảm giác vừa lạnh vừa đói ấy, thật đúng là dễ khiến cho người khác đồng tình.
Tuy nhiên, nàng cũng không muốn để nó đi vào trong ngôi miếu, dù sao thì mấy loài động vật hoang dã này thường thường sẽ dẫn theo mấy con rận, bọ chét, côn trùng có hại trên thân của chúng, vì thế nàng không thể không phòng.
Cuối cùng, nàng dứt khoát lấy ra một cọng xương sườn khoảng 1 ký từ trong không gian ra, định dùng nó để dụ con chó hoang rời khỏi miếu Mẹ.
Quả nhiên, con chó vừa nghe thấy mùi máu tươi thì lập tức đứng lên, háo hức nhìn cọng xương sườn trên tay nàng, cái đuôi lắc qua lắc lại.
Chu Oánh thấy tình hình có chuyển biến thì rất vui, nàng cố ý vừa quơ cọng xương sườn trên tay vừa đi ra ngoài, khi đã rời khỏi cửa của miếu Mẹ, nàng trực tiếp ném cọng xương sườn ấy đến bụi cỏ cách đó không xa.
Chó hoang thấy vậy thì lập tức sủa gâu gâu, chạy vọt tới, cuối cùng nó ngậm cọng xương sườn lên, nhanh chóng chạy vào rừng.
Còn về phía Chu Oánh, sau khi nàng trở về, nàng vội vàng gom hết mọi thứ đồ vật bỏ vào trong không gian, rồi tiến hành phun thuốc sát trùng qua mọi ngóc ngách trong miếu Mẹ.
Mùi hương của cồn quá khó ngửi, nên nàng đành phải quay người đi ra.
Vừa đứng vững gót chân, nàng liền thấy một bóng người đang gấp gáp chạy về hướng này, sau khi nàng nhìn rõ được người tới là ai thì vô cùng kinh ngạc nói: "Điền đại ca, huynh đến đây làm gì thế…?"
"Cố đệ muội, hai vợ chồng muội không sao chứ, lúc nãy, ta nghe trên núi có tiếng kêu rất thảm thiết, ta sợ hai người xảy ra chuyện gì cho nên chạy tới xem một chút."- Điền Gia Vượng thở hồng hộc mà hỏi.
"Có hai tên trộm đột nhật nơi này, có điều chúng bị chồng muội đuổi đi rồi, tiếng kêu kia hẳn là của hai tên đó."
"Trộm sao, muội biết bọn chúng là ai không?"
"Một người tên là Tiền Tráng, kẻ còn lại là Cố Nhị Giang."
"Lại là hai mối tai họa này, nhưng mà ta nói này, nơi đây không phải nơi thích hợp để sống định cư luôn đâu, hai người mau mau bàn bạc chuyển chỗ ở đi."
Hắn ta vừa dứt lời thì vừa lúc nhìn thấy có hai bóng người dìu dắt nhau, khập khễnh đi nhanh xuống dưới núi.
Ở phía sau còn có một bóng người gầy yếu đang chạy nhanh về phía này, Chu Oánh nhìn thấy hắn thì lập tức vui mừng ngoắc lại: "Duệ ca."
Điền Gia Vượng thấy hắn trở về thì thở phào một hơi, đồng thời cũng vẫy vẫy tay theo Chu Oánh: "Cố lão đệ không sao là tốt rồi, vậy bây giờ vợ chồng đệ về nghỉ ngơi sớm đi, ta thì đi về đây."
"Để Điền đại ca lo lắng rồi, huynh vào trong ngồi một chút đi."- Cố Thừa Duệ chạy nhanh mấy bước tới nói.
"Hôm khác đi, ta đi vội quá, chưa kịp khóa cửa nhà, hơi không yên tâm."- Điền Gia Vượng nói xong thì quay người chạy xuống núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.