Sau Khi Xuyên Sách Bị Thừa Tướng Đại Nhân Làm Mềm Chân
Chương 37:
Ái hát kim ngân hoa lộ
27/04/2024
Cởi quần ra, bên dưới nàng còn chưa bôi thuốc."
"Hả???"
Ôn Giản đem thuốc trong tay đưa cho Quý Tang nhìn: “Ta mua thuốc mỡ này, chủ yếu là cho nàng bôi ở phía bên dưới. Ta đặc biệt hỏi đại phu rồi, bây giờ bôi rồi, hai tiếng sau liền có thể làm. Cho nên, bây giờ bôi, tối nay chúng ta liền có thể..."
Mặt Quý Tang đỏ ửng lên, con ngươi sửng sốt nhìn chằm chằm Ôn Giản: "Ôn Giản! Cho nên, chàng đi chợ phiên chỉ vì chuyện này thôi sao?!"
Ôn Giản nghiêm túc nhìn Quý Tang, gật đầu nói: “Chuyện này, đích thực cũng quan trọng mà."
Quý Tang: "!!!"
Quý Tang đóng băng ở đó, nhất thời không tìm ra được lời nào để phản bác lại.
Ôn Giản thấy nàng không động, đôi mắt đen lấp lánh chăm chú ngắm nhìn nàng hỏi: “Nàng sao thế?”
Ánh nhìn của hắn dừng ngay trên quần của nàng, hỏi tiếp: “Đây là muốn ta giúp nàng cởi sao?"
Quý Tang vừa nghe, theo bản năng vội khép chân lại, tức khắc cảm thấy nơi giữa chân chỗ đó có cảm giác mát...
Khụ...
Chiếc quần lót khi nãy bị hôn cho ướt đẫm rồi.
Nàng chốc lát hồi thần lại, cánh tay chống ở trên giường nhanh chóng lùi về phía sau, sợ hãi kêu lên: “Đừng mà, để ta...ta tự mình bôi."
Đôi mắt Ôn Giản rất đen, có một cảm giác thâm tình không thể giải thích được khi chăm chú nhìn nàng: “Nàng...xấu hổ sao?"
Quý Tang cắn môi, đối diện hắn với ánh mắt gượng gạo mà dao động, trong não vù vù vang lên, giống như bị ném một quả bom, còn chưa kịp trả lời hắn, liền nghe thấy tiếng cười nhẹ của hắn: “Xẩu hổ cái gì chứ? Tối qua đều nhìn thấy rõ rồi...giữa phu thê với nhau xấu hổ làm gì chứ.”
Hắn nói xong bàn tay to đã chạm đến thắt lưng của nàng.
“Ôn Giản!” Quý Tang kinh hãi hét lên, vội che lấy eo quần: “Chàng...chàng chàng ra ngoài, tự ta cũng có thể làm được.”
Chỉ cần nghĩ đến chuyện hắn nhìn thấy nàng bị hắn hôn cho quần lót ướt đẫm, nàng liền cảm thấy xấu hổ chết đi được, cả người giống như bị lửa đốt vậy, đôi mắt ngấn lệ nhìn hắn.
Ôn Giản bị làm cho thích thú bởi dáng vẻ phản ứng tức giận của nàng, đôi lông mày nhíu lại chậm rãi dãn ra, nhẹ nhàng đặt bình ngọc ở bên cạnh nàng, sau đó liền đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Cửa phòng đóng lại, áp suất không khí mập mờ xung quanh ngay lập tức tiêu tan, Quý Tang chỉ cảm thấy bản thân giống như con cá mắc cạn quay trở lại dòng nước, há miệng hít thở để trấn an xoa dịu trái tim đang đập của mình.
"Phù..."
Quý Tang luồn tay vào mái tóc chạm vào vùng da đầu đang ngứa ngáy, ra sức gãi, liếc nhìn chiếc bình ngọc sáng bóng trong tay, sau khi trấn tĩnh lại mới lần mò cởi thắt lưng, đầu tiên là cởi quần ngoài, tiếp đến là quần lót, nơi đũng quần cởi xuống quả nhiên ướt đẫm một mảng lớn, trong không trung còn có một sợi chỉ bạc, nàng cởi quần dài đến đầu gối, dừng nơi đó, sau đó tay cầm bình ngọc, nhỏ một ít thuốc mỡ lên đầy ngón tay.
Lúc Quý Tang nhìn rõ bình thuốc mỡ còn kinh ngạc, y học thời cô đại thật sự cao minh, loại thuốc mỡ này cũng không biết là làm cái gì, đã vậy còn là một loại gel trong suốt, có chút giống với thạch thời hiện đại, nàng tách chân mình ra, mắt nhìn vào đó, nhưng nàng nhìn không rõ bên dưới rốt cuộc bị sưng như thế nào, chỉ có thể cho tay vào dò tìm vuốt lấy.
Bởi vì nhìn không rõ, nàng cong lưng, chỉ có một tay bôi, tay kia móc môi hoa...
Chính tại lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Quý Tang dọa cho hết hồn, sống lưng thẳng lên, hai chân đang còn chống bởi vì quá bất ngờ mà luống cuống kẹp chặt lấy tay của chính bản thân, trên đầu ngón tay lập tức dính một ít nước, thuốc mỡ vừa mới thoa lên môi hoa, nơi đó đã lạnh, lưng nàng tê dại, nhưng nàng không quan tâm nhiều hơn nữa rồi, mặt tái nhớt hét lên: “Chàng... Chàng sao lại vào đây vậy?!”
Ôn Giản cũng không ngờ vừa vào liền nhìn thấy cảnh tượng đầy ướt át như vậy, hơi thở của hắn đột nhiên nặng nề, hắn đang mặc áo và quần trong, Quý Tang dễ dàng nhìn thấy bên dưới nơi chỗ quần hắn đã nhô cao lên, thẳng đến nàng cách qua lớp quần, đầy khiêu khích.
Quý Tang nhìn chằm chằm vào nơi phồng lên, vô thức nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy lỗ chân lông khắp cơ thể sắp nổ tung, rút tay ra cũng không được, không rút cũng không được...
Gương mặt nhỏ nhắn xấu hổ chỉ muốn độn thổ cho xong.
Lắp bắp nói: “Ta... không phải ta nói tự mình bôi sao?"
Ánh mắt của Ôn Giản trở nên tối tăm và nhớp nháp, con ngươi không nhìn thấy đáy kia cứ nhìn chằm chằm vào cặp đùi của nàng. Da chân nàng rất mỏng, lại còn mảnh mai, đầu hắn toàn là cảnh tượng giữ chặt lấy hai chân mà điên cuồng cắm nàng...
"Hả???"
Ôn Giản đem thuốc trong tay đưa cho Quý Tang nhìn: “Ta mua thuốc mỡ này, chủ yếu là cho nàng bôi ở phía bên dưới. Ta đặc biệt hỏi đại phu rồi, bây giờ bôi rồi, hai tiếng sau liền có thể làm. Cho nên, bây giờ bôi, tối nay chúng ta liền có thể..."
Mặt Quý Tang đỏ ửng lên, con ngươi sửng sốt nhìn chằm chằm Ôn Giản: "Ôn Giản! Cho nên, chàng đi chợ phiên chỉ vì chuyện này thôi sao?!"
Ôn Giản nghiêm túc nhìn Quý Tang, gật đầu nói: “Chuyện này, đích thực cũng quan trọng mà."
Quý Tang: "!!!"
Quý Tang đóng băng ở đó, nhất thời không tìm ra được lời nào để phản bác lại.
Ôn Giản thấy nàng không động, đôi mắt đen lấp lánh chăm chú ngắm nhìn nàng hỏi: “Nàng sao thế?”
Ánh nhìn của hắn dừng ngay trên quần của nàng, hỏi tiếp: “Đây là muốn ta giúp nàng cởi sao?"
Quý Tang vừa nghe, theo bản năng vội khép chân lại, tức khắc cảm thấy nơi giữa chân chỗ đó có cảm giác mát...
Khụ...
Chiếc quần lót khi nãy bị hôn cho ướt đẫm rồi.
Nàng chốc lát hồi thần lại, cánh tay chống ở trên giường nhanh chóng lùi về phía sau, sợ hãi kêu lên: “Đừng mà, để ta...ta tự mình bôi."
Đôi mắt Ôn Giản rất đen, có một cảm giác thâm tình không thể giải thích được khi chăm chú nhìn nàng: “Nàng...xấu hổ sao?"
Quý Tang cắn môi, đối diện hắn với ánh mắt gượng gạo mà dao động, trong não vù vù vang lên, giống như bị ném một quả bom, còn chưa kịp trả lời hắn, liền nghe thấy tiếng cười nhẹ của hắn: “Xẩu hổ cái gì chứ? Tối qua đều nhìn thấy rõ rồi...giữa phu thê với nhau xấu hổ làm gì chứ.”
Hắn nói xong bàn tay to đã chạm đến thắt lưng của nàng.
“Ôn Giản!” Quý Tang kinh hãi hét lên, vội che lấy eo quần: “Chàng...chàng chàng ra ngoài, tự ta cũng có thể làm được.”
Chỉ cần nghĩ đến chuyện hắn nhìn thấy nàng bị hắn hôn cho quần lót ướt đẫm, nàng liền cảm thấy xấu hổ chết đi được, cả người giống như bị lửa đốt vậy, đôi mắt ngấn lệ nhìn hắn.
Ôn Giản bị làm cho thích thú bởi dáng vẻ phản ứng tức giận của nàng, đôi lông mày nhíu lại chậm rãi dãn ra, nhẹ nhàng đặt bình ngọc ở bên cạnh nàng, sau đó liền đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Cửa phòng đóng lại, áp suất không khí mập mờ xung quanh ngay lập tức tiêu tan, Quý Tang chỉ cảm thấy bản thân giống như con cá mắc cạn quay trở lại dòng nước, há miệng hít thở để trấn an xoa dịu trái tim đang đập của mình.
"Phù..."
Quý Tang luồn tay vào mái tóc chạm vào vùng da đầu đang ngứa ngáy, ra sức gãi, liếc nhìn chiếc bình ngọc sáng bóng trong tay, sau khi trấn tĩnh lại mới lần mò cởi thắt lưng, đầu tiên là cởi quần ngoài, tiếp đến là quần lót, nơi đũng quần cởi xuống quả nhiên ướt đẫm một mảng lớn, trong không trung còn có một sợi chỉ bạc, nàng cởi quần dài đến đầu gối, dừng nơi đó, sau đó tay cầm bình ngọc, nhỏ một ít thuốc mỡ lên đầy ngón tay.
Lúc Quý Tang nhìn rõ bình thuốc mỡ còn kinh ngạc, y học thời cô đại thật sự cao minh, loại thuốc mỡ này cũng không biết là làm cái gì, đã vậy còn là một loại gel trong suốt, có chút giống với thạch thời hiện đại, nàng tách chân mình ra, mắt nhìn vào đó, nhưng nàng nhìn không rõ bên dưới rốt cuộc bị sưng như thế nào, chỉ có thể cho tay vào dò tìm vuốt lấy.
Bởi vì nhìn không rõ, nàng cong lưng, chỉ có một tay bôi, tay kia móc môi hoa...
Chính tại lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Quý Tang dọa cho hết hồn, sống lưng thẳng lên, hai chân đang còn chống bởi vì quá bất ngờ mà luống cuống kẹp chặt lấy tay của chính bản thân, trên đầu ngón tay lập tức dính một ít nước, thuốc mỡ vừa mới thoa lên môi hoa, nơi đó đã lạnh, lưng nàng tê dại, nhưng nàng không quan tâm nhiều hơn nữa rồi, mặt tái nhớt hét lên: “Chàng... Chàng sao lại vào đây vậy?!”
Ôn Giản cũng không ngờ vừa vào liền nhìn thấy cảnh tượng đầy ướt át như vậy, hơi thở của hắn đột nhiên nặng nề, hắn đang mặc áo và quần trong, Quý Tang dễ dàng nhìn thấy bên dưới nơi chỗ quần hắn đã nhô cao lên, thẳng đến nàng cách qua lớp quần, đầy khiêu khích.
Quý Tang nhìn chằm chằm vào nơi phồng lên, vô thức nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy lỗ chân lông khắp cơ thể sắp nổ tung, rút tay ra cũng không được, không rút cũng không được...
Gương mặt nhỏ nhắn xấu hổ chỉ muốn độn thổ cho xong.
Lắp bắp nói: “Ta... không phải ta nói tự mình bôi sao?"
Ánh mắt của Ôn Giản trở nên tối tăm và nhớp nháp, con ngươi không nhìn thấy đáy kia cứ nhìn chằm chằm vào cặp đùi của nàng. Da chân nàng rất mỏng, lại còn mảnh mai, đầu hắn toàn là cảnh tượng giữ chặt lấy hai chân mà điên cuồng cắm nàng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.