Sau Khi Xuyên Sách Bị Thừa Tướng Đại Nhân Làm Mềm Chân

Chương 41:

Ái hát kim ngân hoa lộ

27/04/2024

Ôn Giản nhìn nàng một hồi, đột nhiên nói một câu quái lạ: “Hóa ra...nàng thích cái này."

Quý Tang ???

Ôn Giản lại nói: “Nàng thích cứ nói với ta, vừa hay chúng ta cùng nhau học tập.”

Quý Tang: "Hả?"

Ôn Giản giơ tay ra gỡ những thẻ tre ở bệ thứ hai từ trên xuống, đưa cho nàng, suy nghĩ rồi liền rụt tay, Quý Tang ngờ vực nhìn hắn, liền nghe thấy hắn nói: “Trước tiên nàng lên giường đợi ta đi, ta tắm rửa rồi cùng nhau học."

Nói xong, liền đặt thẻ tre về lại vị trí, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài phòng lấy nước.

Quý Tang mơ hồ không hiểu rõ đang xảy ra cái gì.

Ý gì cơ chứ?

Cái gì mà học vậy nhỉ?

Nàng biết chữ, có thể tự mình đọc.

Buổi tối ở cổ đại giải trí thật sự quá ít rồi, nàng chỉ là muốn đọc truyện tranh giết thời gian mà thôi.

Nhưng mà, lẽ nào Ôn Giản nói cần cùng nhau đọc sách, Quý Tang lại cảm thấy như vậy cũng tốt.

Đợi đã, nàng đây là không phải đang mù chữ đó chứ...

Cùng nhau đọc, để hắn đọc nàng nghe. Vừa nghĩ, tâm tình Quý Tang tươi sáng trở lại, đem ngọn nến đang thắp sáng đặt trên ghế, cẩn thận khiêng ghế đến bên cạnh cái giường.

Ánh nến chiếu sáng cả cái giường trơng bóng chiều mờ ảo, nhưng mà cũng sáng, rốt cuộc vẫn không thể so sánh với đèn hiện đại. Quý Tang biết cổ đại có một loại đèn dầu, đợi đến lúc làm giấy bán lấy tiền rồi, sau này trong nhà nên thay đèn dầu, lúc Ôn Giản đọc sách cũng hại mắt nữa.



Quý Tang nghĩ điên nghĩ khùng một hồi, liền thấy Ôn Giản từ bên ngoài phòng cầm theo thẻ tre đi vào.

Trên người hắn chỉ mặc một mỗi chiếc quần trong, buộc lỏng quanh eo, tuy hắn là thư sinh, nhưng mà thân hình lại cực kỳ tuyệt, đặc biệt là các đường trên cơ ngực và bụng, có một chút cơ bắp, nhưng mà đó không phải là cảm giác đang phồng lên, kéo dài từ vòng eo săn chắc xuống bên dưới....mái tóc đen xõa xuống vai hơi tung bay, tay hắn cầm thẻ tre, lúc sải bước tiến lên từng bước một giống như tiên nhân hạ xuống trần gian...

Quý Tang nhìn đến mức ngất ngây, tim rối loạn nhịp, bất giác nuốt nước bọt.

Mà tiếng nước bọt phá tan không gian yên tĩnh.

Ôn Giản nhìn nàng chằm chằm, nàng cảm nhận được ánh mắt ý vị sâu xa của hắn, gương mặt liền nóng bừng lên, con ngươi không ngừng đảo quanh.

Hắn đứng bên giường, thấy nàng gần như chiếm trọn cái giường, lên tiếng: “Nàng nhích vào bên trong nằm đi, ta nằm bên ngoài." Giọng hắn đặc, rõ ràng chỉ một câu đơn giản.

Nhưng mà, Quý Tang đã ướt rồi...

Quý Tang cảm nhận được sự ẩm ướt của quần lót, cả người đều kinh sợ.

Nàng làm sao lại trở nên mẫn cảm như thế!

Quý Tang chậm rãi dịch vào bên trong, sau đó cúi mặt xuống yên lặng nghe thấy tiếng cười khúc khích của Ôn Giản.

Nhiệt độ trên người hắn rất cao, lúc bàn tay của hai người không cẩn thận chạm vào nhau, Quý Tang bị hơi nóng trên người hắn thiêu đốt, nàng vội vã trốn tránh.

Ôn Giản không có ý, vòng tay dài ôm lấy người.

Mũi Quý Tang chạm vào vai của hắn: "Ặc...."

Nàng sờ sờ đầu mũi.

Tiếng cười khúc khích phát ra từ cổ họng của Ôn Giản, sau đó đem thẻ tre đặt lên đùi, mở ra: “Lại đây, cùng nhau xem nè."

Quý Tang dụi mũi nhìn thẻ tre...



Tiếp đến, cả sống lưng cứng đờ!

Đây là... xuân cung đồ?! (Tranh khiêu dâm)

Trên thẻ tre là những cơ thể nam nữ quấn lấy nhau, bức tranh sống động như thật, Ôn Giản trải ra, thế mà lại chỉ vào nữ nhân nằm trên bàn, nam nhân đang giữ lấy mông nữ nhân, dùng lực đánh vào mông...

"Á…!"

Nàng vội che mắt đi: "Ôn Giản, chàng đưa ta xem rốt cuộc là cái thứ gì vậy?!"

Ôn Giản nghiêng nhìn nàng: "... Nàng không phải muốn xem cái này sao?"

Quý Tang: "..."

Quý Tang: “???”

Từ khi nào mà nàng nói muốn xem cái này cơ chứ?

Ôn Giản lườm, con ngươi trực tiếp ở trên gương mặt của nàng.

Làn da của nàng trắng và thanh tú, khác hẳn với những cô nương trong thôn làm việc nặng nhọc, gương mặt nhỏ nhắn nhìn có chút thịt, từ góc độ của hắn nhìn liền có thể thấy đôi lông mi nàng rất dài, đôi mắt to tròn sáng, lúc này đang nổi cơn thịnh nộ, nàng vô ý thức mím môi vì tức giận, nhưng dáng vẻ lại vô cùng đáng yêu.

“Nàng khi nãy không phải nói, cuốn sách gửi ánh bình minh."

Quý Tang: "Đúng vậy a!"

“Vậy không phải là cuốn sách gửi ánh bình minh sao?"

Quý Tang: "!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Xuyên Sách Bị Thừa Tướng Đại Nhân Làm Mềm Chân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook