Sau Khi Xuyên Sách Bị Thừa Tướng Đại Nhân Làm Mềm Chân
Chương 48:
Ái hát kim ngân hoa lộ
27/04/2024
Nắng chiều vẫn còn ấm, những tấm khăn trải giường ngoài sân đã khô. Sau khi Quý Tang ăn xong, Ôn Lý Thị rửa bát xong thì đi ra khỏi cửa, Quý Tang không có việc gì để làm, vì vậy đi đem khăn trải giường vào phòng, sau khi gấp chúng thì nhanh chóng thu dọn phòng.
Vừa làm xong việc thì nghe thấy trong sân có động tĩnh.
Quý Tang nhìn qua cửa sổ, thì thấy Ôn Giản trở lại với bó tre trên vai.
Nam nhân đã làm việc hồi lâu, mồ hôi chảy đầm đìa, phần trước của áo trên người hở ra, lộ ra một mảng lớn làn da màu mật ong, mồ hôi từ từ trượt xuống trên da, toát ra vẻ hoang dã gợi cảm trên khắp cơ thể của mình. Khi bước vào sân, đôi mắt đen của hắn đảo một vòng quanh sân, cuối cùng dừng lại ở cửa sổ của căn phòng bên kia, tình cờ va chạm với ánh mắt của Quý Tăng.
Khi nhìn thấy Quý Tang đang nhìn trộm mình, đôi môi mỏng của hắn chậm rãi nhếch lên, ánh sáng từ đôi mắt đen láy kia càng trở nên nồng đậm, giống như ánh trăng tàn đổ xuống mặt nước thủy triều đen tối đang dâng trào.
Trái tim Quý Tang chợt nhói lên, nàng hốt hoảng né tránh thu hồi tâm mắt, khuôn mặt trở nên nóng bừng vô cớ, nàng hành động như một đứa trẻ bị cha mẹ bắt quả tang vì làm điều gì đó tồi tệ, đợi khi nghĩ lại, nàng trốn tránh cái gì chứ?!
Trong lòng đang bực tức, thì cửa phòng truyền đến tiếng động.
“Tang Tang, ta về rồi.”
Quý Tang vội vàng giả vờ ngồi ở mép giường, lại kéo thẳng tấm ga trải giường, thân hình nhỏ bé bị kéo vào trong vòng tay cứng ngắc, mùi mồ hôi từ người nam nhân tỏa ra, chắc là do lúc làm việc tóc cột hơi lỏng, vài sợi tóc mai xỏa xuống má Quý Tang, lơ lửng ở đó nhột nhột...
“Về rồi à?”
Quý Tang cúi đầu không nhìn hắn, tự mình trả lời, đợi một lúc không nghe thấy câu trả lời mới quay đầu lại nhìn hắn, lại thấy mới quay đầu khuôn mặt tuấn tú của hắn bỗng trở nên lớn hơn, bờ môi chợt nhếch lên.
Hắn hôn môi nàng và cắn nàng, đầu răng chà nhẹ, nàng mở miệng, đầu lưỡi hắn áp vào răng nàng xông vào như một con rồng, chiếc lưỡi thô ráp liếm láp hàm răng của nàng, quấn chiếc lưỡi nhỏ của nàng, nuốt và cắn nó cho đến khi trong miệng nàng tràn ngập hương vị của hắn mới buông ra...
“Nhớ ta không?” Toàn bộ hơi thở nóng rực từ miệng Ôn Giản phả vào một bên cổ nàng, hắn vòng tay ôm lấy nữ nhân vào trong lòng như vòng sắt, ghé vào vành tai nàng hỏi.
Quý Tang: "...Mới sáng không gặp."
"Ừm.”
"Chàng biết rõ.”
“Một ngày không gặp tưởng chừng ba năm?"
Quý Tang trong lòng vẽ ba dấu chấm, tự hỏi chẳng lẽ người xưa đều xấu xa như vậy sao?
Cảm thấy eo và hông của hắn đẩy vào lưng nàng, nghe hắn nói với giọng khàn khàn: “Đặc biệt là ở đây.”
Đến khi Quý Tang cảm nhận được đó là gì, đầu nàng nổ “ầm” một tiếng, nàng đưa tay đẩy người đó ra xa, rồi quay người lại, mặt đỏ tía tai liếc nhìn tên nam nhân, cau mày nói: “Ôn Giản! Chàng sao lại dây dưa như vậy? Giữa ban ngày ngang nhiên làm chuyện dâm loạn?"
Ánh mắt Ôn Giản sáng ngời, khóe môi nhếch lên, vươn tay nhéo cằm nàng hôn thật mạnh, sau đó rất nhanh dời đi, dùng đầu ngón tay xoa xoa đôi môi đỏ mọng của nàng hết lần này đến lần khác, đầy vẻ hưởng thụ.
Nhưng miệng lại chuyển đề tài: “Ta cùng cha đi ra phía sau núi mang về ba mươi bó tre, lát nữa sẽ ra chặt tre."
Chủ đề thay đổi nhanh đến nỗi Quý Tang cách một lúc mới “Ồ” lên.
Nàng vừa mở miệng, ngón tay của nam nhân đã duỗi ra đưa vào trong, đầu lưỡi nàng lướt qua đầu ngón tay hắn, hơi thở hắn đột nhiên trầm xuống, ánh mắt trở nên nóng bỏng.
Môi mỏng của Ôn Giản khẽ nhếch: “Bằng không mau chóng giải quyết chiến sự, sau đó đi chẻ tre?"
Quý Tang đột nhiên ngửa đầu ra sau, tức giận ném cho hắn một cái nhìn: “A...Ôn Giản. Chàng thật bốc mùi!”
Cổ họng Ôn Giản nở nụ cười sảng khoái, hắn nhìn nàng chằm chằm: “Ha ha, đây mới là mùi vị nam nhân.”
Nói xong, đứng thẳng dậy, dùng ngón tay nhéo má nàng nói: “Không trêu nàng nữa, ta đi làm việc trước."
Nói xong liền sải bước đi ra ngoài, chỉ để lại một bóng lưng cao lớn.
Nam nhân vừa đi, mùi nội tiết tố nồng nặc lập tức biến mất, trái tim đang căng thẳng của Quý Tang đột nhiên thả lỏng, ánh mắt không khỏi nhìn ra ngoài, liền thấy Ôn Giản ôm bó tre ở góc tường, hắn xắn tay áo lên trên bắp tay, khi hắn mang hai bó tre, những đường gân trên cánh tay nổi lên, trông đặc biệt mạnh mẽ.
Đôi tay đó...
Chính đôi bàn tay đó đã xoa bóp vú, ấn vào âm vật của nàng và... thao thật mạnh vào người nàng, mang lại cho nàng những khoái cảm tột độ.
Sau khi Ôn Giản đặt xong cây tre, dường như cảm thấy rằng nàng đang nhìn hắn, lại nhìn về phía cửa sổ.
Quý Tang sực tỉnh, đột ngột đứng dậy, bước ra ngoài được hai bước thì phát hiện giữa hai chân đã ươn ướt.
Vừa làm xong việc thì nghe thấy trong sân có động tĩnh.
Quý Tang nhìn qua cửa sổ, thì thấy Ôn Giản trở lại với bó tre trên vai.
Nam nhân đã làm việc hồi lâu, mồ hôi chảy đầm đìa, phần trước của áo trên người hở ra, lộ ra một mảng lớn làn da màu mật ong, mồ hôi từ từ trượt xuống trên da, toát ra vẻ hoang dã gợi cảm trên khắp cơ thể của mình. Khi bước vào sân, đôi mắt đen của hắn đảo một vòng quanh sân, cuối cùng dừng lại ở cửa sổ của căn phòng bên kia, tình cờ va chạm với ánh mắt của Quý Tăng.
Khi nhìn thấy Quý Tang đang nhìn trộm mình, đôi môi mỏng của hắn chậm rãi nhếch lên, ánh sáng từ đôi mắt đen láy kia càng trở nên nồng đậm, giống như ánh trăng tàn đổ xuống mặt nước thủy triều đen tối đang dâng trào.
Trái tim Quý Tang chợt nhói lên, nàng hốt hoảng né tránh thu hồi tâm mắt, khuôn mặt trở nên nóng bừng vô cớ, nàng hành động như một đứa trẻ bị cha mẹ bắt quả tang vì làm điều gì đó tồi tệ, đợi khi nghĩ lại, nàng trốn tránh cái gì chứ?!
Trong lòng đang bực tức, thì cửa phòng truyền đến tiếng động.
“Tang Tang, ta về rồi.”
Quý Tang vội vàng giả vờ ngồi ở mép giường, lại kéo thẳng tấm ga trải giường, thân hình nhỏ bé bị kéo vào trong vòng tay cứng ngắc, mùi mồ hôi từ người nam nhân tỏa ra, chắc là do lúc làm việc tóc cột hơi lỏng, vài sợi tóc mai xỏa xuống má Quý Tang, lơ lửng ở đó nhột nhột...
“Về rồi à?”
Quý Tang cúi đầu không nhìn hắn, tự mình trả lời, đợi một lúc không nghe thấy câu trả lời mới quay đầu lại nhìn hắn, lại thấy mới quay đầu khuôn mặt tuấn tú của hắn bỗng trở nên lớn hơn, bờ môi chợt nhếch lên.
Hắn hôn môi nàng và cắn nàng, đầu răng chà nhẹ, nàng mở miệng, đầu lưỡi hắn áp vào răng nàng xông vào như một con rồng, chiếc lưỡi thô ráp liếm láp hàm răng của nàng, quấn chiếc lưỡi nhỏ của nàng, nuốt và cắn nó cho đến khi trong miệng nàng tràn ngập hương vị của hắn mới buông ra...
“Nhớ ta không?” Toàn bộ hơi thở nóng rực từ miệng Ôn Giản phả vào một bên cổ nàng, hắn vòng tay ôm lấy nữ nhân vào trong lòng như vòng sắt, ghé vào vành tai nàng hỏi.
Quý Tang: "...Mới sáng không gặp."
"Ừm.”
"Chàng biết rõ.”
“Một ngày không gặp tưởng chừng ba năm?"
Quý Tang trong lòng vẽ ba dấu chấm, tự hỏi chẳng lẽ người xưa đều xấu xa như vậy sao?
Cảm thấy eo và hông của hắn đẩy vào lưng nàng, nghe hắn nói với giọng khàn khàn: “Đặc biệt là ở đây.”
Đến khi Quý Tang cảm nhận được đó là gì, đầu nàng nổ “ầm” một tiếng, nàng đưa tay đẩy người đó ra xa, rồi quay người lại, mặt đỏ tía tai liếc nhìn tên nam nhân, cau mày nói: “Ôn Giản! Chàng sao lại dây dưa như vậy? Giữa ban ngày ngang nhiên làm chuyện dâm loạn?"
Ánh mắt Ôn Giản sáng ngời, khóe môi nhếch lên, vươn tay nhéo cằm nàng hôn thật mạnh, sau đó rất nhanh dời đi, dùng đầu ngón tay xoa xoa đôi môi đỏ mọng của nàng hết lần này đến lần khác, đầy vẻ hưởng thụ.
Nhưng miệng lại chuyển đề tài: “Ta cùng cha đi ra phía sau núi mang về ba mươi bó tre, lát nữa sẽ ra chặt tre."
Chủ đề thay đổi nhanh đến nỗi Quý Tang cách một lúc mới “Ồ” lên.
Nàng vừa mở miệng, ngón tay của nam nhân đã duỗi ra đưa vào trong, đầu lưỡi nàng lướt qua đầu ngón tay hắn, hơi thở hắn đột nhiên trầm xuống, ánh mắt trở nên nóng bỏng.
Môi mỏng của Ôn Giản khẽ nhếch: “Bằng không mau chóng giải quyết chiến sự, sau đó đi chẻ tre?"
Quý Tang đột nhiên ngửa đầu ra sau, tức giận ném cho hắn một cái nhìn: “A...Ôn Giản. Chàng thật bốc mùi!”
Cổ họng Ôn Giản nở nụ cười sảng khoái, hắn nhìn nàng chằm chằm: “Ha ha, đây mới là mùi vị nam nhân.”
Nói xong, đứng thẳng dậy, dùng ngón tay nhéo má nàng nói: “Không trêu nàng nữa, ta đi làm việc trước."
Nói xong liền sải bước đi ra ngoài, chỉ để lại một bóng lưng cao lớn.
Nam nhân vừa đi, mùi nội tiết tố nồng nặc lập tức biến mất, trái tim đang căng thẳng của Quý Tang đột nhiên thả lỏng, ánh mắt không khỏi nhìn ra ngoài, liền thấy Ôn Giản ôm bó tre ở góc tường, hắn xắn tay áo lên trên bắp tay, khi hắn mang hai bó tre, những đường gân trên cánh tay nổi lên, trông đặc biệt mạnh mẽ.
Đôi tay đó...
Chính đôi bàn tay đó đã xoa bóp vú, ấn vào âm vật của nàng và... thao thật mạnh vào người nàng, mang lại cho nàng những khoái cảm tột độ.
Sau khi Ôn Giản đặt xong cây tre, dường như cảm thấy rằng nàng đang nhìn hắn, lại nhìn về phía cửa sổ.
Quý Tang sực tỉnh, đột ngột đứng dậy, bước ra ngoài được hai bước thì phát hiện giữa hai chân đã ươn ướt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.