Sau Khi Xuyên Sách Bị Thừa Tướng Đại Nhân Làm Mềm Chân
Chương 6:
Ái hát kim ngân hoa lộ
25/04/2024
Quý Tang tự mình nhào nặn lấy bộ ngực rồi cự nhẹ, sau đó vui vẻ thay áo yếm mới, thay hỷ phục xong, mặc trên mình một bộ y phục bình thường mới xuống giường, sau đó đi đến bàn trang điểm buộc mái tóc đen của mình thành kiểu đuôi ngựa đơn giản nhất, lấy một chậu nước, rửa mặt.
Quý Tang chưa được ăn gì kể từ lúc tỉnh dậy, chuyện gì đến thì đến vậy, đợi thu dọn xong rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Đi được hai bước, dừng bước lại, hướng về Ôn Giản đang chăm chú đọc sách nói: “Ôn Giản, ta đến phòng bếp nấu cơm, chàng...muốn ăn cái gì?”
Ôn Giản cuối cùng cũng áp chế được ngọn lửa đang bùng lên ở bụng dưới, đôi lông mày khô khốc, tre vẫn còn ở trên bàn, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Tang, cả người ngơ ngác đi.
Gương mặt nhỏ nhắn của Quý Tang không có trang điểm, da lại trắng sáng, vốn không có gì đặc biệt ngoạn ngục, nhưng gương mặt lại vô cùng thu hút, không có nhiều biểu cảm khi hỏi hắn, ánh mắt lại linh động mê người, dường như có thể nói chuyện vậy.
Khác với Quý Tang hắn quen biết trước đây.
Quý Tang thấy hắn chỉ nhìn không trả lời, nhíu mày nghi ngờ, hỏi thêm một lần nữa: “Ôn Giản?”
Giọng nói ngọt ngào mềm mại nhẹ nhàng, thôi qua màng nhĩ của hắn.
Lúc này...
Ôn Giản chỉ cảm thấy trong mũi có chút nóng, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng hốt hoảng của Quý Tang: “Này, Ôn Giản...chàng không sao chứ? Chàng sao mà tự nhiên chảy máu mũi vậy chứ?!
Ôn Giản: “...”
Quý Tang vô thức đi tìm khăn giấy, hai giây sau phản ứng lại mới biết nơi chưa có, nhìn tứ phía, lấy một mảnh vải đưa qua đó: “Chàng...chàng mau ngẩng đầu lên đi, ừ...ngăn chặn máu chảy ra.”
Ôn Giản không ngờ bản thân lại mất bình tĩnh thế này, cũng có nhìn rõ nàng đưa cho bản thân là cái gì, tay vội vàng nắm lấy, nhét mảnh vải vào mũi, máu múi thấm đẫm mảnh vải ở trên tay.
Quý Tang căng thẳng nhìn Ôn Giản, đợi một lúc, thấy máu đã ngừng chảy: “Không sao chứ?”
Gương mặt lạnh lùng của Ôn Giản ửng đỏ lạ thường, không thừa nhận bản thân là vì hỏa khí quá lớn, kìm nén một hồi lâu mới lên tiếng.
“Trời nóng quá thôi.”
Quý Tang cảm nhận không khí ẩm ướt, rõ ràng trời mới mưa hôm qua, chỗ nào mà khô nóng đâu chứ? Nhưng nàng không phản bác lại, chỉ gật đầu “Ồ.”
Trong mũi của Ôn Giản có một mùi thơm nhè nhẹ, rất dễ ngửi, mùi này càng ngửi càng lúc làm cổ họng hắn khô khốc.
Hắn nghi ngờ nhìn mảnh vải màu hồng nhạt ở trong tay, máu mũi đã ngừng chảy, hắn lấy mảnh vải ra có thể nhìn rõ, mảnh vải ấy rất mềm mại, hắn nới lỏng tay ra, mảnh vải mở ra....
Nhìn kỹ, trên đó còn thêu một bông hoa trà màu đỏ lớn, lá của hoa trà đã dính đầy máu, một dải ruy băng mong treo trong không khí, gió vừa thổi, nhẹ nhàng đung đưa, chiếc còn lại quấn quanh ngón tay giữa mảnh khảnh của hắn, hình ảnh gợϊ ȶìиᏂ khó hiểu.
“Khụ...”
Cả người Ôn Giản bất động, đôi mắt sâu thẳm, vừa nhìn một cái có thể biết nói cái gì, máu mũi vừa ngừng chảy lại có xu hướng muốn tiếp tục chảy.
Hắn có thể nhìn ra, Quý Tang đương nhiên cũng có thể nhìn ra.
Quý Tang chưa được ăn gì kể từ lúc tỉnh dậy, chuyện gì đến thì đến vậy, đợi thu dọn xong rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Đi được hai bước, dừng bước lại, hướng về Ôn Giản đang chăm chú đọc sách nói: “Ôn Giản, ta đến phòng bếp nấu cơm, chàng...muốn ăn cái gì?”
Ôn Giản cuối cùng cũng áp chế được ngọn lửa đang bùng lên ở bụng dưới, đôi lông mày khô khốc, tre vẫn còn ở trên bàn, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Tang, cả người ngơ ngác đi.
Gương mặt nhỏ nhắn của Quý Tang không có trang điểm, da lại trắng sáng, vốn không có gì đặc biệt ngoạn ngục, nhưng gương mặt lại vô cùng thu hút, không có nhiều biểu cảm khi hỏi hắn, ánh mắt lại linh động mê người, dường như có thể nói chuyện vậy.
Khác với Quý Tang hắn quen biết trước đây.
Quý Tang thấy hắn chỉ nhìn không trả lời, nhíu mày nghi ngờ, hỏi thêm một lần nữa: “Ôn Giản?”
Giọng nói ngọt ngào mềm mại nhẹ nhàng, thôi qua màng nhĩ của hắn.
Lúc này...
Ôn Giản chỉ cảm thấy trong mũi có chút nóng, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng hốt hoảng của Quý Tang: “Này, Ôn Giản...chàng không sao chứ? Chàng sao mà tự nhiên chảy máu mũi vậy chứ?!
Ôn Giản: “...”
Quý Tang vô thức đi tìm khăn giấy, hai giây sau phản ứng lại mới biết nơi chưa có, nhìn tứ phía, lấy một mảnh vải đưa qua đó: “Chàng...chàng mau ngẩng đầu lên đi, ừ...ngăn chặn máu chảy ra.”
Ôn Giản không ngờ bản thân lại mất bình tĩnh thế này, cũng có nhìn rõ nàng đưa cho bản thân là cái gì, tay vội vàng nắm lấy, nhét mảnh vải vào mũi, máu múi thấm đẫm mảnh vải ở trên tay.
Quý Tang căng thẳng nhìn Ôn Giản, đợi một lúc, thấy máu đã ngừng chảy: “Không sao chứ?”
Gương mặt lạnh lùng của Ôn Giản ửng đỏ lạ thường, không thừa nhận bản thân là vì hỏa khí quá lớn, kìm nén một hồi lâu mới lên tiếng.
“Trời nóng quá thôi.”
Quý Tang cảm nhận không khí ẩm ướt, rõ ràng trời mới mưa hôm qua, chỗ nào mà khô nóng đâu chứ? Nhưng nàng không phản bác lại, chỉ gật đầu “Ồ.”
Trong mũi của Ôn Giản có một mùi thơm nhè nhẹ, rất dễ ngửi, mùi này càng ngửi càng lúc làm cổ họng hắn khô khốc.
Hắn nghi ngờ nhìn mảnh vải màu hồng nhạt ở trong tay, máu mũi đã ngừng chảy, hắn lấy mảnh vải ra có thể nhìn rõ, mảnh vải ấy rất mềm mại, hắn nới lỏng tay ra, mảnh vải mở ra....
Nhìn kỹ, trên đó còn thêu một bông hoa trà màu đỏ lớn, lá của hoa trà đã dính đầy máu, một dải ruy băng mong treo trong không khí, gió vừa thổi, nhẹ nhàng đung đưa, chiếc còn lại quấn quanh ngón tay giữa mảnh khảnh của hắn, hình ảnh gợϊ ȶìиᏂ khó hiểu.
“Khụ...”
Cả người Ôn Giản bất động, đôi mắt sâu thẳm, vừa nhìn một cái có thể biết nói cái gì, máu mũi vừa ngừng chảy lại có xu hướng muốn tiếp tục chảy.
Hắn có thể nhìn ra, Quý Tang đương nhiên cũng có thể nhìn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.