Sau Khi Xuyên Sách Cô Phát Điên Vì Không Có Điện Thoại
Chương 13:
Tổng Công Đại Nhân
04/10/2024
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, có người đã hóa giải luồng gió mạnh có thể lấy mạng nàng ta. Long Tương mặt tái mét nhìn lại, thấy được nam nhân mặc đồ đen đã làm nàng ta ngất xỉu sau khi nàng ta ngã khỏi kiệu.
"Vi Vũ?" Việt Châu vẫn còn giận: "Ngươi cản ta làm gì, để ta giải quyết đứa con gái nghịch tử này đi."
... Hóa ra hắn chính là Vân Vi Vũ, người chiến thắng cuối cùng đã ôm được nữ chính về.
Long Tương ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào lưng đối phương, hắn đứng chắn trước mặt nàng ta, giọng điệu bình thản nói: "Sư tôn đừng giận, nếu sư tôn giáng một chưởng xuống, ả ta chắc chắn sẽ chết không toàn thây, sau đó lại phải đưa ai đến Bắc Đình?"
Hắn dịu dàng, cung kính nói: "Ả ta vô lễ với sư tôn như vậy, đợi đến Bắc Đình tự nhiên sẽ phải chịu tội, hà cớ gì sư tôn phải bẩn tay."
Long Tương cười lạnh một tiếng, quay đầu đi.
Đồ khốn, đồ bỏ đi, đừng mong nàng ta nhớ ơn cứu mạng này, cút đi!
Ngay từ khi Vân Vi Vũ xuất hiện, Việt Châu đã bình tĩnh hơn nhiều, không định dạy dỗ Long Tương nữa.
Dù sao nàng ta cũng không phải là những đệ tử dưới trướng của ông ta, từng người đều là tu sĩ, chịu đòn rất giỏi.
Thân thể phàm nhân của nàng ta, cưỡng ép kết huyết thệ với ông ta đã rút ngắn tuổi thọ không ít, lúc đưa đến Bắc Đình còn ngã từ trong trận pháp xuống, độ cao gần bằng mặt trăng rơi thẳng xuống đất, tu sĩ cũng phải uống một bình thuốc, nàng ta không chết được, hoàn toàn là nhờ Vân Vi Vũ kịp thời bảo vệ tim mạch cho nàng ta, cho nàng ta một viên thuốc bảo mệnh thượng hạng.
Nhớ đến viên thuốc đó, Việt Châu còn rất đau lòng, ông ta chỉ có tổng cộng ba viên từ chưởng môn Sinh Diệt Cung, chỉ chia cho con gái yêu và đệ tử lớn mà ông ta tự hào, mình giữ lại một viên, sao lại lãng phí cho Long Tương.
Việt Châu nhắm mắt lại, lấy viên thuốc bảo mệnh còn lại trong nhẫn Càn Khôn ra, đưa cho Vân Vi Vũ nói: "Viên của ngươi đã cho ả ta rồi, viên này ngươi giữ lại đi."
Là sư tôn, ông ta vẫn rất có trách nhiệm, ít nhất đối với Việt Phất Linh và Vân Vi Vũ thì không có gì để nói.
Vân Vi Vũ tất nhiên không nhận.
"Giải quyết nỗi lo cho sư tôn là bổn phận của đệ tử, viên thuốc bảo mệnh kia vốn là thứ sư tôn ban cho, dùng cho sư tôn và sư muội là hợp lý nhất, sư tôn mau thu lại, đừng làm đệ tử khó xử."
"Vi Vũ?" Việt Châu vẫn còn giận: "Ngươi cản ta làm gì, để ta giải quyết đứa con gái nghịch tử này đi."
... Hóa ra hắn chính là Vân Vi Vũ, người chiến thắng cuối cùng đã ôm được nữ chính về.
Long Tương ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào lưng đối phương, hắn đứng chắn trước mặt nàng ta, giọng điệu bình thản nói: "Sư tôn đừng giận, nếu sư tôn giáng một chưởng xuống, ả ta chắc chắn sẽ chết không toàn thây, sau đó lại phải đưa ai đến Bắc Đình?"
Hắn dịu dàng, cung kính nói: "Ả ta vô lễ với sư tôn như vậy, đợi đến Bắc Đình tự nhiên sẽ phải chịu tội, hà cớ gì sư tôn phải bẩn tay."
Long Tương cười lạnh một tiếng, quay đầu đi.
Đồ khốn, đồ bỏ đi, đừng mong nàng ta nhớ ơn cứu mạng này, cút đi!
Ngay từ khi Vân Vi Vũ xuất hiện, Việt Châu đã bình tĩnh hơn nhiều, không định dạy dỗ Long Tương nữa.
Dù sao nàng ta cũng không phải là những đệ tử dưới trướng của ông ta, từng người đều là tu sĩ, chịu đòn rất giỏi.
Thân thể phàm nhân của nàng ta, cưỡng ép kết huyết thệ với ông ta đã rút ngắn tuổi thọ không ít, lúc đưa đến Bắc Đình còn ngã từ trong trận pháp xuống, độ cao gần bằng mặt trăng rơi thẳng xuống đất, tu sĩ cũng phải uống một bình thuốc, nàng ta không chết được, hoàn toàn là nhờ Vân Vi Vũ kịp thời bảo vệ tim mạch cho nàng ta, cho nàng ta một viên thuốc bảo mệnh thượng hạng.
Nhớ đến viên thuốc đó, Việt Châu còn rất đau lòng, ông ta chỉ có tổng cộng ba viên từ chưởng môn Sinh Diệt Cung, chỉ chia cho con gái yêu và đệ tử lớn mà ông ta tự hào, mình giữ lại một viên, sao lại lãng phí cho Long Tương.
Việt Châu nhắm mắt lại, lấy viên thuốc bảo mệnh còn lại trong nhẫn Càn Khôn ra, đưa cho Vân Vi Vũ nói: "Viên của ngươi đã cho ả ta rồi, viên này ngươi giữ lại đi."
Là sư tôn, ông ta vẫn rất có trách nhiệm, ít nhất đối với Việt Phất Linh và Vân Vi Vũ thì không có gì để nói.
Vân Vi Vũ tất nhiên không nhận.
"Giải quyết nỗi lo cho sư tôn là bổn phận của đệ tử, viên thuốc bảo mệnh kia vốn là thứ sư tôn ban cho, dùng cho sư tôn và sư muội là hợp lý nhất, sư tôn mau thu lại, đừng làm đệ tử khó xử."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.