Sau Khi Xuyên Sách Cô Phát Điên Vì Không Có Điện Thoại
Chương 36:
Tổng Công Đại Nhân
04/10/2024
Bắc Đình Xuân để lại đồ rồi biến mất tại chỗ, không cần Long Tương tốn nhiều lời cũng có thể đoán được hết tâm ý của nàng ta.
Chẳng trách Vương hậu lại thích nàng ta.
Nhưng kết cục của nàng ta cũng khá thảm.
Là nữ quan thân tín của Vương hậu, Bắc Đình Xuân cũng chết dưới tay thủ hạ của Bắc Đình Tuyết, chôn vùi trong một nửa sinh mạng của Tuyết cảnh.
Từ xưa đến nay, cuộc chiến quyền lực đại khái đều đẫm máu và vô tình như vậy.
Trong lòng Long Tương, một người hiện đại, không thể nào chấp nhận và tôn trọng được.
Chất liệu váy áo mà Bắc Đình Xuân mang đến rất tốt, mỏng nhẹ thoáng khí, màu sắc rõ ràng, là màu hồng đào xanh nhạt rất có hơi thở mùa xuân.
Long Tương cảm thấy mình hoàn toàn không phù hợp với phong cách này nhưng đây cũng không phải lúc kén chọn.
Cô nhanh chóng mặc vào, phát hiện ra rằng mặc dù váy áo mỏng nhẹ nhưng mặc vào lại rất ấm áp, hơi lạnh còn sót lại trên người cô do Bắc Đình Tuyết để lại đều biến mất không thấy đâu.
"Ta xong rồi."
Cô vừa mặc xong liền lên tiếng, nhìn tốc độ Bắc Đình Xuân mang quần áo đến, Vương hậu hẳn là rất nóng lòng muốn gặp cô, vậy thì cô cũng đừng chần chừ nữa.
Quả nhiên Bắc Đình Xuân xuất hiện rất nhanh, cô vừa dứt lời thì nàng ta đã xuất hiện, nhìn Long Tương một lúc mới dịu dàng cúi đầu nói: "Thái tử phi mời bên này."
Long Tương đi theo, do dự một chút rồi nói: "Trước tiên đừng gọi ta là Thái tử phi, vẫn chưa cử hành hôn lễ chính thức, ta nhiều nhất chỉ được coi là hôn thê, gọi như vậy còn sớm. Ta tên là Long Tương, ngươi gọi tên ta là được."
Bắc Đình Xuân khựng lại, đôi mắt đầy sức sống ngạc nhiên liếc nhìn cô, nhanh chóng thu lại, tiếp tục cúi đầu nói: "Vâng."
Dù sao thì sau này Bắc Đình Tuyết cũng sẽ ra lệnh không cho người khác gọi cô là Thái tử phi, toàn bộ Vương thành, hễ là người có thể tiếp xúc với nữ phụ, đều chỉ gọi cô một tiếng Long cô nương. Vậy thì cô còn không bằng tự mình từ chối sớm, như vậy còn thể diện hơn.
Nơi ở của Vương hậu không xa cung điện nơi Long Tương ở nhưng hoàn cảnh lại khác xa nhau một trời một vực.
Đi đến đây Long Tương mới chợt nhớ ra, Vương thành Bắc Đình có vương tộc và dân chúng sinh sống, tự nhiên không thể nào hoang vu và lạnh lẽo được, chỉ là cô bị bỏ mặc ở nơi như vậy mà thôi.
Bắc Đình lúc này mưa phùn hoa lê, cây nước gió nhẹ, khi ở mặt đất nhìn thấy hơi nước mờ ảo của Vương thành, là vì nơi này đang tại hạ mưa.
Chẳng trách Vương hậu lại thích nàng ta.
Nhưng kết cục của nàng ta cũng khá thảm.
Là nữ quan thân tín của Vương hậu, Bắc Đình Xuân cũng chết dưới tay thủ hạ của Bắc Đình Tuyết, chôn vùi trong một nửa sinh mạng của Tuyết cảnh.
Từ xưa đến nay, cuộc chiến quyền lực đại khái đều đẫm máu và vô tình như vậy.
Trong lòng Long Tương, một người hiện đại, không thể nào chấp nhận và tôn trọng được.
Chất liệu váy áo mà Bắc Đình Xuân mang đến rất tốt, mỏng nhẹ thoáng khí, màu sắc rõ ràng, là màu hồng đào xanh nhạt rất có hơi thở mùa xuân.
Long Tương cảm thấy mình hoàn toàn không phù hợp với phong cách này nhưng đây cũng không phải lúc kén chọn.
Cô nhanh chóng mặc vào, phát hiện ra rằng mặc dù váy áo mỏng nhẹ nhưng mặc vào lại rất ấm áp, hơi lạnh còn sót lại trên người cô do Bắc Đình Tuyết để lại đều biến mất không thấy đâu.
"Ta xong rồi."
Cô vừa mặc xong liền lên tiếng, nhìn tốc độ Bắc Đình Xuân mang quần áo đến, Vương hậu hẳn là rất nóng lòng muốn gặp cô, vậy thì cô cũng đừng chần chừ nữa.
Quả nhiên Bắc Đình Xuân xuất hiện rất nhanh, cô vừa dứt lời thì nàng ta đã xuất hiện, nhìn Long Tương một lúc mới dịu dàng cúi đầu nói: "Thái tử phi mời bên này."
Long Tương đi theo, do dự một chút rồi nói: "Trước tiên đừng gọi ta là Thái tử phi, vẫn chưa cử hành hôn lễ chính thức, ta nhiều nhất chỉ được coi là hôn thê, gọi như vậy còn sớm. Ta tên là Long Tương, ngươi gọi tên ta là được."
Bắc Đình Xuân khựng lại, đôi mắt đầy sức sống ngạc nhiên liếc nhìn cô, nhanh chóng thu lại, tiếp tục cúi đầu nói: "Vâng."
Dù sao thì sau này Bắc Đình Tuyết cũng sẽ ra lệnh không cho người khác gọi cô là Thái tử phi, toàn bộ Vương thành, hễ là người có thể tiếp xúc với nữ phụ, đều chỉ gọi cô một tiếng Long cô nương. Vậy thì cô còn không bằng tự mình từ chối sớm, như vậy còn thể diện hơn.
Nơi ở của Vương hậu không xa cung điện nơi Long Tương ở nhưng hoàn cảnh lại khác xa nhau một trời một vực.
Đi đến đây Long Tương mới chợt nhớ ra, Vương thành Bắc Đình có vương tộc và dân chúng sinh sống, tự nhiên không thể nào hoang vu và lạnh lẽo được, chỉ là cô bị bỏ mặc ở nơi như vậy mà thôi.
Bắc Đình lúc này mưa phùn hoa lê, cây nước gió nhẹ, khi ở mặt đất nhìn thấy hơi nước mờ ảo của Vương thành, là vì nơi này đang tại hạ mưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.