Sau Khi Xuyên Sách Cô Phát Điên Vì Không Có Điện Thoại
Chương 40:
Tổng Công Đại Nhân
04/10/2024
Nhưng nam chính đã xuất hiện sớm để gặp cô, có thể ngày lấy máu sẽ được đẩy lên sớm cũng nên.
Không biết đồ ăn ở đây thế nào, trước kia ở Ly Hỏa, không nói đến những thứ khác, đồ ăn mà Vân Vi Vũ chuẩn bị vẫn ổn.
Chỉ tiếc là lượng máu cô vừa mới bồi bổ lại, chỉ sợ sẽ bị Bắc Đình Tuyết hút sạch trong một bữa.
Long Tương nhéo nhéo mặt mình, cô nằm ở bệ cửa sổ bắt đầu chờ bữa tối.
Nơi này cũng không có đồng hồ, cô hoàn toàn không biết mấy giờ, chỉ có thể nhìn sắc trời.
So với mặt đất, Vương thành Bắc Đình thường xuyên ẩn núp, thời gian mặt trời mọc và lặn có lẽ cũng không hoàn toàn giống với mặt đất.
Lúc này mưa đã tạnh, nhìn sắc trời vẫn còn hơi âm u, không biết còn bao lâu nữa mới đến tối.
Đói quá.
Dạ dày cô mách bảo rằng không còn xa nữa.
Khi hoàng hôn buông xuống, Long Tương bắt đầu buồn ngủ, cuối cùng cũng có chút động tĩnh trong phòng.
Cô đột nhiên mở mắt, thấy trên chiếc bàn tròn ở giữa phòng đã bày bữa tối hôm nay.
Các món ăn rất ngon, không hề kém so với những gì cô ăn ở Ly Hỏa, thậm chí còn có món sườn hấp mà cô thường yêu cầu Vân Vi Vũ làm.
... Bỗng nhớ đến tiếng cười nghe được ở Ly Hỏa, xem ra chắc chắn là Bắc Đình Tuyết rồi.
Hắn nằm trên giường không thể cử động, vậy thì làm sao có thể có thiên lý nhãn và thuận phong nhĩ, biết rõ mọi chuyện của cô ở Ly Hỏa?
Long Tương vừa ăn vừa suy nghĩ, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chuỗi vòng cổ bằng đá quý đeo trên ngực.
Trước khi đến đây, thứ duy nhất trên người cô có liên quan đến Bắc Đình chính là thứ này.
Đây là sính lễ mà Vương thành Bắc Đình ban cho Thái tử phi tương lai.
Mặc dù thẩm mỹ lòe loẹt khiến Long Tương không thể đồng tình nhưng nó thực sự rất quý giá, mỗi viên đá quý đều có lợi rất lớn cho tu sĩ. Sau này, trong cốt truyện, sau khi nữ chính có được nó, nó gần như trở thành một BUG, không cần bàn đến thanh lam vô hạn.
Nhưng đối với một phàm nhân như Long Tương, những thứ này chỉ là vô bổ, ngược lại còn rước họa vào thân.
Khốn kiếp.
Thật đáng ghét.
Nếu tên cha tệ hại kia không phá hủy tiên căn của cô trên đường đưa nữ phụ đến thay thế để gả đi thì bảo vật này đã là của cô rồi.
Nữ chính đã có rất nhiều bàn tay vàng rồi, hẳn cũng không thiếu thứ này, cô lấy ra dùng một chút, ít nhất là có thể điều chỉnh cuộc sống tồi tệ của mình mà không làm thay đổi diễn biến cốt truyện.
Không biết đồ ăn ở đây thế nào, trước kia ở Ly Hỏa, không nói đến những thứ khác, đồ ăn mà Vân Vi Vũ chuẩn bị vẫn ổn.
Chỉ tiếc là lượng máu cô vừa mới bồi bổ lại, chỉ sợ sẽ bị Bắc Đình Tuyết hút sạch trong một bữa.
Long Tương nhéo nhéo mặt mình, cô nằm ở bệ cửa sổ bắt đầu chờ bữa tối.
Nơi này cũng không có đồng hồ, cô hoàn toàn không biết mấy giờ, chỉ có thể nhìn sắc trời.
So với mặt đất, Vương thành Bắc Đình thường xuyên ẩn núp, thời gian mặt trời mọc và lặn có lẽ cũng không hoàn toàn giống với mặt đất.
Lúc này mưa đã tạnh, nhìn sắc trời vẫn còn hơi âm u, không biết còn bao lâu nữa mới đến tối.
Đói quá.
Dạ dày cô mách bảo rằng không còn xa nữa.
Khi hoàng hôn buông xuống, Long Tương bắt đầu buồn ngủ, cuối cùng cũng có chút động tĩnh trong phòng.
Cô đột nhiên mở mắt, thấy trên chiếc bàn tròn ở giữa phòng đã bày bữa tối hôm nay.
Các món ăn rất ngon, không hề kém so với những gì cô ăn ở Ly Hỏa, thậm chí còn có món sườn hấp mà cô thường yêu cầu Vân Vi Vũ làm.
... Bỗng nhớ đến tiếng cười nghe được ở Ly Hỏa, xem ra chắc chắn là Bắc Đình Tuyết rồi.
Hắn nằm trên giường không thể cử động, vậy thì làm sao có thể có thiên lý nhãn và thuận phong nhĩ, biết rõ mọi chuyện của cô ở Ly Hỏa?
Long Tương vừa ăn vừa suy nghĩ, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chuỗi vòng cổ bằng đá quý đeo trên ngực.
Trước khi đến đây, thứ duy nhất trên người cô có liên quan đến Bắc Đình chính là thứ này.
Đây là sính lễ mà Vương thành Bắc Đình ban cho Thái tử phi tương lai.
Mặc dù thẩm mỹ lòe loẹt khiến Long Tương không thể đồng tình nhưng nó thực sự rất quý giá, mỗi viên đá quý đều có lợi rất lớn cho tu sĩ. Sau này, trong cốt truyện, sau khi nữ chính có được nó, nó gần như trở thành một BUG, không cần bàn đến thanh lam vô hạn.
Nhưng đối với một phàm nhân như Long Tương, những thứ này chỉ là vô bổ, ngược lại còn rước họa vào thân.
Khốn kiếp.
Thật đáng ghét.
Nếu tên cha tệ hại kia không phá hủy tiên căn của cô trên đường đưa nữ phụ đến thay thế để gả đi thì bảo vật này đã là của cô rồi.
Nữ chính đã có rất nhiều bàn tay vàng rồi, hẳn cũng không thiếu thứ này, cô lấy ra dùng một chút, ít nhất là có thể điều chỉnh cuộc sống tồi tệ của mình mà không làm thay đổi diễn biến cốt truyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.