Sau Khi Xuyên Sách, Mèo Mập Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng
Chương 99: Ly hôn (4)
Tạp Tạp Er
16/10/2023
Editor: Qingluanpei
Chương 99 Ly hôn ( 4)
"Vậy được rồi, khi nào rảnh rỗi thì đi mua. Ngày mai cầm 1 cân thịt đến nhà Tiền người mù ở Đội trên, hỏi ông ấy xem ngày nào thích hợp đào móng."
"Vâng." Nguyễn Kiến Quốc gật đầu, ông cũng nghĩ sớm một chút tìm ngày dọn nhà.
Bốn người về đến cổng thôn đã từ xa nhìn thấy một bóng người nhỏ bé đang đứng chờ, vừa nhìn thấy bọn họ đã lập tức chạy đến đón.
"Sao Tiểu Tư lại chờ ở chỗ này?" Bây giờ Nguyễn Lâm thị chỉ nhìn thấy Hứa Tư là thích rồi, cười hỏi, lấy giấy dầu từ trong túi ra, móc mấy cái bánh quy và kẹo đưa cho hắn.
Hứa Tư cũng không thích ăn mấy thứ đồ ăn vặt này, so với mấy thứ này thì hắn càng thích ăn thịt hơn. Nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều mềm mại đáng yêu ở bên cạnh, hắn lại nhận lấy kẹo và bánh quy, sau đó bóc một cái nhét vào miệng nhỏ của Nguyễn Kiều Kiều.
"Ăn." Ánh mắt chuyên chú nhìn cô.
Nguyễn Kiều Kiều há mồm, kẹo cứng tiếp xúc với đầu lưỡi, hương vị ngọt ngào kia làm cô thỏa mãn nheo mắt lại.
Hứa Tư nhìn cô, giống như cũng thỏa mãn theo vậy.
Nguyễn Lâm thị bất đắc dĩ nói: "Tiểu Tư không cần cho em đâu, chỗ bà còn rất nhiều, đủ để em ăn mà."
"Em ấy thích." Hứa Tiêu nghiêm túc trả lời.
"....." Nguyễn Lâm thị, thôi, hắn thích Kiều Kiều như vậy, bà nhìn cũng cảm thấy vui vẻ.
"Bà mua 2 cuộn vải, chờ về đến nhà bà đo kích cỡ, làm cho cháu 2 bộ quần áo."
Cũng không biết Hứa Tư có nghe thấy hay không, hắn vẫn còn đang nhìn Nguyễn Kiều Kiều ăn kẹo, tay nhỏ tự giác duỗi ra dắt tay cô cùng nhau đi về nhà.
"...." Nguyễn Thỉ.
Tuy tên này là ân nhân của nhà bọn họ, nhưng sao nhìn lại ngứa mắt thế nhỉ?
Nguyễn Thỉ cảm thấy cậu nên nhẫn nhịn, không thể không lễ phép với ân nhân cứu mạng được.
Trở về nhà, Nguyễn Lâm thị đo kích cỡ cho Hứa Tư, sau đó để hắn dẫn Nguyễn Kiều Kiều đi chơi.
_________
Bệnh viện.
Sau khi đám người Nguyễn Kiều Kiều rời đi, Liễu Chiêu Đệ lập tức vọt vào phòng bệnh, sắc mặt khó coi nói với Nguyễn Kiến Đảng: "Cha sắp nhỏ, giờ anh thấy chưa, trong mắt mẹ căn bản là không có đứa con trai này. Bây giờ anh còn đang ở bệnh viện, tiền thuốc men vẫn chưa thấy đâu, bà ấy đã nghĩ giúp nhà anh cả xây nhà mới, lại còn là nhà lầu nữa!"
"....." Nguyễn Kiến Đảng. Anh chưa bao giờ giống như hôm nay thấy rõ ràng như vậy, anh thật sự không thể tiếp tục sống chung với người phụ nữ này nữa.
Nguyễn Lâm thị bất công, chuyện này người nhà họ Nguyễn ai cũng biết, bao gồm cả bọn Nguyễn Thỉ. Nhưng thế thì làm sao? Trước không nói đến sau khi phân nhà, bà luôn sống chung với Đại phòng, không đòi hỏi một đồng phí phụng dưỡng của ba anh em bọn họ. Cho dù muốn, Nguyễn Lâm thị thật sự có tiền, bà muốn thiên vị ai, bất công ai bọn họ cũng không quản được.
Bởi vì tiền kia là của Nguyễn Lâm thị, bà có quyền tự do chi phối.
Anh thật sự không hiểu Liễu Chiêu Đệ rốt cuộc bất mãn điều gì.
"Liễu Chiêu Đệ." Anh ngẩng đầu.
Liễu Chiêu Đệ nhìn chồng mình, cảm thấy vẻ mặt của anh có chút không thích hợp.
Quả nhiên, giây tiếp theo Nguyễn Kiến Đảng đã nói: "Sau khi xuất viện, chúng ta ly hôn đi. Sau này cô về nhà mẹ đẻ ở, chúng ta từ đây không còn liên quan gì đến nhau nữa."
Nói ra hai chữ 'ly hôn', Nguyễn Kiến Đảng cũng không cảm thấy trầm trọng như trong tưởng tượng, ngược lại lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hai chữ này lại giống như một quả bom dội thẳng xuống đầu Liễu Chiêu Đệ, đập khiến đầu óc cô ta ngốc luôn, trong khoảng thời gian ngắn cũng không phản ứng lại.
Chờ đến khi phản ứng lại, cô ta không thể tin được trừng Nguyễn Kiến Đảng, âm thanh bén nhọn: "Anh nói cái gì cơ?"
"Ly hôn." Nguyễn Kiến Đảng lặp lại, trong mắt không có chút hoài niệm nào, kỳ thật anh đã sớm nên đề ra ở lúc cô ta châm ngòi Nguyễn Kiều Kiều, làm hại con bé rời nhà trốn đi.
Chương 99 Ly hôn ( 4)
"Vậy được rồi, khi nào rảnh rỗi thì đi mua. Ngày mai cầm 1 cân thịt đến nhà Tiền người mù ở Đội trên, hỏi ông ấy xem ngày nào thích hợp đào móng."
"Vâng." Nguyễn Kiến Quốc gật đầu, ông cũng nghĩ sớm một chút tìm ngày dọn nhà.
Bốn người về đến cổng thôn đã từ xa nhìn thấy một bóng người nhỏ bé đang đứng chờ, vừa nhìn thấy bọn họ đã lập tức chạy đến đón.
"Sao Tiểu Tư lại chờ ở chỗ này?" Bây giờ Nguyễn Lâm thị chỉ nhìn thấy Hứa Tư là thích rồi, cười hỏi, lấy giấy dầu từ trong túi ra, móc mấy cái bánh quy và kẹo đưa cho hắn.
Hứa Tư cũng không thích ăn mấy thứ đồ ăn vặt này, so với mấy thứ này thì hắn càng thích ăn thịt hơn. Nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều mềm mại đáng yêu ở bên cạnh, hắn lại nhận lấy kẹo và bánh quy, sau đó bóc một cái nhét vào miệng nhỏ của Nguyễn Kiều Kiều.
"Ăn." Ánh mắt chuyên chú nhìn cô.
Nguyễn Kiều Kiều há mồm, kẹo cứng tiếp xúc với đầu lưỡi, hương vị ngọt ngào kia làm cô thỏa mãn nheo mắt lại.
Hứa Tư nhìn cô, giống như cũng thỏa mãn theo vậy.
Nguyễn Lâm thị bất đắc dĩ nói: "Tiểu Tư không cần cho em đâu, chỗ bà còn rất nhiều, đủ để em ăn mà."
"Em ấy thích." Hứa Tiêu nghiêm túc trả lời.
"....." Nguyễn Lâm thị, thôi, hắn thích Kiều Kiều như vậy, bà nhìn cũng cảm thấy vui vẻ.
"Bà mua 2 cuộn vải, chờ về đến nhà bà đo kích cỡ, làm cho cháu 2 bộ quần áo."
Cũng không biết Hứa Tư có nghe thấy hay không, hắn vẫn còn đang nhìn Nguyễn Kiều Kiều ăn kẹo, tay nhỏ tự giác duỗi ra dắt tay cô cùng nhau đi về nhà.
"...." Nguyễn Thỉ.
Tuy tên này là ân nhân của nhà bọn họ, nhưng sao nhìn lại ngứa mắt thế nhỉ?
Nguyễn Thỉ cảm thấy cậu nên nhẫn nhịn, không thể không lễ phép với ân nhân cứu mạng được.
Trở về nhà, Nguyễn Lâm thị đo kích cỡ cho Hứa Tư, sau đó để hắn dẫn Nguyễn Kiều Kiều đi chơi.
_________
Bệnh viện.
Sau khi đám người Nguyễn Kiều Kiều rời đi, Liễu Chiêu Đệ lập tức vọt vào phòng bệnh, sắc mặt khó coi nói với Nguyễn Kiến Đảng: "Cha sắp nhỏ, giờ anh thấy chưa, trong mắt mẹ căn bản là không có đứa con trai này. Bây giờ anh còn đang ở bệnh viện, tiền thuốc men vẫn chưa thấy đâu, bà ấy đã nghĩ giúp nhà anh cả xây nhà mới, lại còn là nhà lầu nữa!"
"....." Nguyễn Kiến Đảng. Anh chưa bao giờ giống như hôm nay thấy rõ ràng như vậy, anh thật sự không thể tiếp tục sống chung với người phụ nữ này nữa.
Nguyễn Lâm thị bất công, chuyện này người nhà họ Nguyễn ai cũng biết, bao gồm cả bọn Nguyễn Thỉ. Nhưng thế thì làm sao? Trước không nói đến sau khi phân nhà, bà luôn sống chung với Đại phòng, không đòi hỏi một đồng phí phụng dưỡng của ba anh em bọn họ. Cho dù muốn, Nguyễn Lâm thị thật sự có tiền, bà muốn thiên vị ai, bất công ai bọn họ cũng không quản được.
Bởi vì tiền kia là của Nguyễn Lâm thị, bà có quyền tự do chi phối.
Anh thật sự không hiểu Liễu Chiêu Đệ rốt cuộc bất mãn điều gì.
"Liễu Chiêu Đệ." Anh ngẩng đầu.
Liễu Chiêu Đệ nhìn chồng mình, cảm thấy vẻ mặt của anh có chút không thích hợp.
Quả nhiên, giây tiếp theo Nguyễn Kiến Đảng đã nói: "Sau khi xuất viện, chúng ta ly hôn đi. Sau này cô về nhà mẹ đẻ ở, chúng ta từ đây không còn liên quan gì đến nhau nữa."
Nói ra hai chữ 'ly hôn', Nguyễn Kiến Đảng cũng không cảm thấy trầm trọng như trong tưởng tượng, ngược lại lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hai chữ này lại giống như một quả bom dội thẳng xuống đầu Liễu Chiêu Đệ, đập khiến đầu óc cô ta ngốc luôn, trong khoảng thời gian ngắn cũng không phản ứng lại.
Chờ đến khi phản ứng lại, cô ta không thể tin được trừng Nguyễn Kiến Đảng, âm thanh bén nhọn: "Anh nói cái gì cơ?"
"Ly hôn." Nguyễn Kiến Đảng lặp lại, trong mắt không có chút hoài niệm nào, kỳ thật anh đã sớm nên đề ra ở lúc cô ta châm ngòi Nguyễn Kiều Kiều, làm hại con bé rời nhà trốn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.