Sau Khi Xuyên Sách, Mèo Mập Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng
Chương 71: Tiền đâu? (2)
Tạp Tạp Er
03/10/2023
Editor: Qingluanpei
Chương 71 Tiền đâu? ( 2)
"Còn có thể thừa bao nhiêu chứ? Cần gì phải tính, trong nhà có cái gì không cần tiêu tiền đâu?" Liễu Chiêu Đệ ậm ờ muốn cho qua.
"Năm trước tôi đưa cô 200 khối, năm nay cũng đưa thêm khoảng 100, hơn nữa còn có tiền bán thịt lần trước, làm sao có thể không còn lại bao nhiêu?" Nguyễn Kiến Đảng thấy cô ta cứ ấp úng liền nghi ngờ hỏi.
"Anh có ý gì hả?" Liễu Chiêu Đệ vốn là đang chột dạ, vừa nghe lời này liền lập tức nổi đóa, trợn mắt nhìn Nguyễn Kiến Đảng: "Nguyễn Kiến Đảng, anh có lương tâm hay không? Tôi sinh dưỡng con cái cho anh, kết quả là anh nghi ngờ tôi trộm tiêu tiền của anh hả? Anh nói rõ cho tôi! Lời này của anh có ý gì hả?"
"Cô tức giận như vậy làm gì? Tôi cũng có nói gì đâu, chỉ bảo cô tính toán lại thôi mà." Nguyễn Kiến Đảng cạn lời nhìn cô ta.
"Vậy tôi nói cho anh biết, không có gì phải tính toán hết, khẳng định là không có 200, 100 đã là nhiều rồi!" Liễu Chiêu Đệ hừ lạnh.
"Vậy tiền kia đâu?" Nguyễn Kiến Đảng trừng mắt, rõ ràng là không mua cái gì, cũng không có ăn sang, làm sao lại không còn tiền.
"Dùng rồi."
"Tiêu vào chỗ nào?"
"Nhiều chỗ cần dùng như vậy, tôi cũng không nhớ."
"...." Nguyễn Kiến Đảng.
Trầm mặc.
Liễu Chiêu Đệ nhìn dáng vẻ trầm mặc của Nguyễn Kiến Đảng đột nhiên cảm thấy bất an, đứng lên muốn đi ra ngoài nhưng lại bị Nguyễn Kiến Đảng kéo lại, ánh mắt sắc bén nhìn cô ta: "Cô mang tiền ra đây, tôi tự mình tính."
"Tính, tính cái gì mà tính!" Liễu Chiêu Đệ luống cuống, lắc lắc nhưng không hất được tay Nguyễn Kiến Đảng ra.
Nguyễn Kiến Đảng nhìn dáng vẻ này của cô ta, cũng không nhiều lời, xoay người đi vào trong phòng. Tuy anh không hỏi đến tiền nhưng vẫn biết Liễu Chiêu Đệ cất tiền ở chỗ nào.
Nhìn thấy Nguyễn Kiến Đảng đi vào phòng, nhắm thẳng đến chỗ cất tiền, trong lòng Liễu Chiêu Đệ rối loạn, vội vàng chạy đến muốn ngăn lại, sốt ruột hô: "Ba sắp nhỏ, để tôi, để tôi tự tính."
"Không cần!" Nếu lúc này còn không rõ trong lòng Liễu Chiêu Đệ có quỷ thì Nguyễn Kiến Đảng chính là một tên ngốc.
Anh hất tay cô ta ra, lấy ra một lon sắt từ khe tường, Liễu Chiêu Đệ gần như là lao tới, chộp lấy tay anh, dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh.
Nguyễn Kiến Đảng lại lần nữa hất cô ta ra.
Mở hộp đựng tiền ra, đổ toàn bộ tiền ra bàn.
Không có tờ 100 khối nào, 50 cũng không, chỉ có 2 tờ 5 khối, mười tờ 1 khối, Nguyễn Kiến Đảng đen mặt đếm đếm, càng đếm sắc mặt càng đen: "27 khối 4 mao?"
"Số tiền còn lại đâu?"
"Cái này.... Cái này em có thể giải thích, em có thể giải thích!" Liễu Chiêu Đệ sốt ruột nhìn anh, đôi mắt ửng đỏ: "Năm trước nhà chúng ta vốn dĩ tiết kiệm được 200, thật đấy. Chỉ là khoảng thời gian trước em trở về.... Mẹ em nói tìm đối tượng cho Lai Phúc, đối phương cũng không cần tứ đại kiện (*) gì đó, chỉ cần một chiếc xe đạp hiệu Phi Cáp là được."
(*) Tứ đại kiện: Là một thuật ngữ được đặt ra ở Trung Quốc vào cuối những năm 1950, để chỉ 4 món đồ gia dụng mà gia đình nào cũng mong muốn sở hữu vì đất nước này có khả năng sản xuất ra chúng. Bốn đồ dùng trong nhà là: đài, xe đạp, máy may và đồng hồ. (Theo Baidu)
"Anh cũng biết rõ hoàn cảnh nhà em, mẹ em chỉ mượn chút tiền thôi. Anh cứ yên tâm, chờ em trai em có tiền, nó chắc chắn sẽ trả lại. Chắc chắn mà."
"Vậy số tiền bán thịt mấy hôm trước đâu? Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô một miếng cũng không để lại, toàn bộ mang đi bán, bét nhất cũng phải có 40 khối chứ?"
"Cái đó.... Cái đó...." Liễu Chiêu Đệ liếm liếm môi, vẻ mặt càng thêm chột dạ, không dám nhìn thẳng vào Nguyễn Kiến Đảng, quay mặt sang một bên, nhỏ giọng giải thích: "Em... Em không bán chỗ thịt đó.... Mẹ em nói Lai Phúc sắp làm đám cưới, đến lúc đó đằng nào cũng phải đi mua thịt, không bằng... không bằng đem hết chỗ thịt đó làm thành thịt khô, đến lúc đó đỡ phải đi mua...."
"Cho nên cô đưa hết tiền cho nhà mẹ đẻ, thịt cũng đưa hết luôn, đúng không?" Nguyễn Kiến Đảng thật sự không thể tin nổi.
Chương 71 Tiền đâu? ( 2)
"Còn có thể thừa bao nhiêu chứ? Cần gì phải tính, trong nhà có cái gì không cần tiêu tiền đâu?" Liễu Chiêu Đệ ậm ờ muốn cho qua.
"Năm trước tôi đưa cô 200 khối, năm nay cũng đưa thêm khoảng 100, hơn nữa còn có tiền bán thịt lần trước, làm sao có thể không còn lại bao nhiêu?" Nguyễn Kiến Đảng thấy cô ta cứ ấp úng liền nghi ngờ hỏi.
"Anh có ý gì hả?" Liễu Chiêu Đệ vốn là đang chột dạ, vừa nghe lời này liền lập tức nổi đóa, trợn mắt nhìn Nguyễn Kiến Đảng: "Nguyễn Kiến Đảng, anh có lương tâm hay không? Tôi sinh dưỡng con cái cho anh, kết quả là anh nghi ngờ tôi trộm tiêu tiền của anh hả? Anh nói rõ cho tôi! Lời này của anh có ý gì hả?"
"Cô tức giận như vậy làm gì? Tôi cũng có nói gì đâu, chỉ bảo cô tính toán lại thôi mà." Nguyễn Kiến Đảng cạn lời nhìn cô ta.
"Vậy tôi nói cho anh biết, không có gì phải tính toán hết, khẳng định là không có 200, 100 đã là nhiều rồi!" Liễu Chiêu Đệ hừ lạnh.
"Vậy tiền kia đâu?" Nguyễn Kiến Đảng trừng mắt, rõ ràng là không mua cái gì, cũng không có ăn sang, làm sao lại không còn tiền.
"Dùng rồi."
"Tiêu vào chỗ nào?"
"Nhiều chỗ cần dùng như vậy, tôi cũng không nhớ."
"...." Nguyễn Kiến Đảng.
Trầm mặc.
Liễu Chiêu Đệ nhìn dáng vẻ trầm mặc của Nguyễn Kiến Đảng đột nhiên cảm thấy bất an, đứng lên muốn đi ra ngoài nhưng lại bị Nguyễn Kiến Đảng kéo lại, ánh mắt sắc bén nhìn cô ta: "Cô mang tiền ra đây, tôi tự mình tính."
"Tính, tính cái gì mà tính!" Liễu Chiêu Đệ luống cuống, lắc lắc nhưng không hất được tay Nguyễn Kiến Đảng ra.
Nguyễn Kiến Đảng nhìn dáng vẻ này của cô ta, cũng không nhiều lời, xoay người đi vào trong phòng. Tuy anh không hỏi đến tiền nhưng vẫn biết Liễu Chiêu Đệ cất tiền ở chỗ nào.
Nhìn thấy Nguyễn Kiến Đảng đi vào phòng, nhắm thẳng đến chỗ cất tiền, trong lòng Liễu Chiêu Đệ rối loạn, vội vàng chạy đến muốn ngăn lại, sốt ruột hô: "Ba sắp nhỏ, để tôi, để tôi tự tính."
"Không cần!" Nếu lúc này còn không rõ trong lòng Liễu Chiêu Đệ có quỷ thì Nguyễn Kiến Đảng chính là một tên ngốc.
Anh hất tay cô ta ra, lấy ra một lon sắt từ khe tường, Liễu Chiêu Đệ gần như là lao tới, chộp lấy tay anh, dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh.
Nguyễn Kiến Đảng lại lần nữa hất cô ta ra.
Mở hộp đựng tiền ra, đổ toàn bộ tiền ra bàn.
Không có tờ 100 khối nào, 50 cũng không, chỉ có 2 tờ 5 khối, mười tờ 1 khối, Nguyễn Kiến Đảng đen mặt đếm đếm, càng đếm sắc mặt càng đen: "27 khối 4 mao?"
"Số tiền còn lại đâu?"
"Cái này.... Cái này em có thể giải thích, em có thể giải thích!" Liễu Chiêu Đệ sốt ruột nhìn anh, đôi mắt ửng đỏ: "Năm trước nhà chúng ta vốn dĩ tiết kiệm được 200, thật đấy. Chỉ là khoảng thời gian trước em trở về.... Mẹ em nói tìm đối tượng cho Lai Phúc, đối phương cũng không cần tứ đại kiện (*) gì đó, chỉ cần một chiếc xe đạp hiệu Phi Cáp là được."
(*) Tứ đại kiện: Là một thuật ngữ được đặt ra ở Trung Quốc vào cuối những năm 1950, để chỉ 4 món đồ gia dụng mà gia đình nào cũng mong muốn sở hữu vì đất nước này có khả năng sản xuất ra chúng. Bốn đồ dùng trong nhà là: đài, xe đạp, máy may và đồng hồ. (Theo Baidu)
"Anh cũng biết rõ hoàn cảnh nhà em, mẹ em chỉ mượn chút tiền thôi. Anh cứ yên tâm, chờ em trai em có tiền, nó chắc chắn sẽ trả lại. Chắc chắn mà."
"Vậy số tiền bán thịt mấy hôm trước đâu? Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô một miếng cũng không để lại, toàn bộ mang đi bán, bét nhất cũng phải có 40 khối chứ?"
"Cái đó.... Cái đó...." Liễu Chiêu Đệ liếm liếm môi, vẻ mặt càng thêm chột dạ, không dám nhìn thẳng vào Nguyễn Kiến Đảng, quay mặt sang một bên, nhỏ giọng giải thích: "Em... Em không bán chỗ thịt đó.... Mẹ em nói Lai Phúc sắp làm đám cưới, đến lúc đó đằng nào cũng phải đi mua thịt, không bằng... không bằng đem hết chỗ thịt đó làm thành thịt khô, đến lúc đó đỡ phải đi mua...."
"Cho nên cô đưa hết tiền cho nhà mẹ đẻ, thịt cũng đưa hết luôn, đúng không?" Nguyễn Kiến Đảng thật sự không thể tin nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.