Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Đều Phải Tự Cứu Lấy Mình
Chương 14: NỮ CHÍNH
Hiệp Nhất Khẩu Điền
30/08/2024
Thứ Tư.
Địa điểm được chọn là một quán trà sữa gần Đại học thủ đô.
An Tiểu Hi ngồi một góc trong quán, say sưa ngắm nhìn bức tường đầy những mẩu giấy ghi chú dễ thương, với nhiều lời nhắn hài hước. Đang mải mê đọc, cô bỗng nghe thấy có người gọi tên mình từ phía sau.
“An Tiểu Hi.”
Cô nhận ra ngay giọng nói quen thuộc, quay đầu lại với nụ cười trên môi, nhìn thấy người đến là Khương Vân Thăng. Nhưng khi ánh mắt dừng lại trên người cô gái bên cạnh anh, chiếc macaron trong tay cô rơi xuống đất.
Gương mặt xinh đẹp mê hồn, làn da trắng ngần, đôi chân dài miên man, và nụ cười quyến rũ – cô gái này không ai khác chính là Tần Tử Khanh, nhân vật nữ chính trong truyện!
Miệng của An Tiểu Hân mở to, đủ để chứa cả một quả trứng gà.
Khương Vân Thăng nắm tay cô gái bước lại gần hơn: “Giới thiệu với em, đây là bạn gái anh, Tần Tử Khanh.”
Nói xong, anh quay sang nhìn cô gái với ánh mắt đầy yêu thương: “Tử Khanh, đây là em gái anh, An Tiểu Hi.”
Bùm——
An Tiểu Hi cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ. Nữ chính thật sự xuất hiện trước mắt cô rồi!
Là nữ chính a a a!
“Em không thể tưởng tượng nổi đâu, anh với Tử Khanh sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm luôn đấy! Nhưng anh lại sinh sớm hơn cô ấy nửa giờ, haha.” Khương Vân Thăng nói với vẻ mặt đầy tự hào.
Không thể tưởng tượng nổi? Cô thậm chí còn không dám tin vào điều này!
Không ngờ, anh trai ngốc nghếch nhà mình lại cướp mất người yêu định mệnh của nam chính!
Tình tiết đã hoàn toàn lệch khỏi cốt truyện rồi. Có khi nào đây là tuyến truyện ẩn? Nữ chính lén trốn tránh mối tình đầu?
Không được, cô phải phá hoại! Cô phải trở thành "Long Tỉnh Trà" chính hiệu!
Tần Tử Khanh đưa tay ra: “Xin chào Tiểu Hi, chị là Tần Tử Khanh.”
An Tiểu Hi theo phản xạ nắm lấy tay cô ấy: “Chào chị, em là An Tiểu Hi.”
Không thể trách cô được, ai mà không thích một chị gái thơm tho, mềm mại chứ? Cô không thể “trà xanh” chút nào được!
“Các em cứ nói chuyện nha, anh đi mua chút đồ ăn nhé.” Khương Vân Thăng nói rồi ân cần di chuyển ghế ngồi cho Tần Tử Khanh trước khi rời đi.
An Tiểu Hi cẩn thận hỏi: “Chị Tử Khanh, chị học trường nào vậy?”
“Lớp 1 ngành Tài chính, Đại học thủ đô.” Tần Tử Khanh trả lời.
Trong đầu An Tiểu Hân hiện lên một giọng nói.
First kill !!!
“Vậy chị với anh em có dự định gì chưa?” Cô hỏi tiếp.
Tần Tử Khanh suy nghĩ một chút: “Ý em là dự định tương lai đúng không?”
An Tiểu Hi gật đầu.
“Chị định kết hôn với anh ấy vào năm ba.”
Double kill !!!
An Tiểu Hi không chịu thua, tiếp tục hỏi: “Chị đã quyết định rồi sao?”
Tần Tử Khanh gật đầu chắc nịch: “Ừ, chị rất thích anh ấy.”
Triple kill !!!
“Thế còn anh em thì sao?” Cô hỏi thêm.
Tần Tử Khanh hơi ngượng ngùng cúi đầu: “Anh ấy còn nóng lòng hơn chị. Nếu không phải do chưa đủ tuổi thì bọn chị có lẽ đã kết hôn rồi.”
Quadra kill !!!
An Tiểu Hân hít một hơi thật sâu: “Vậy hai người đã...”
Nhìn ánh mắt của cô, Tần Tử Khanh hiểu ngay, cô khẽ gật đầu với vẻ e thẹn.
Gòy xong, toàn quân bị diệt sạch!
An Tiểu Hi nuốt nước bọt, âm thầm giơ ngón tay cái lên để tạo nút Like cho anh mình.
Khương Vân Thăng, anh đúng là lợi hại…
“Vậy chị có biết Bùi Linh không?” An Tiểu Hi hỏi tiếp.
Tần Tử Khanh gật đầu: "Biết chứ, bọn chị còn hay thảo luận bài tập cùng nhau mà."
"Chị... không có tình cảm với anh ấy sao?" An Tiểu Hi dò hỏi.
"Không có đâu, bọn chị chỉ là bạn bình thường thôi." Tần Tử Khanh trả lời chắc nịch.
"Vậy anh ấy có tình cảm với chị không?" An Tiểu Hi tiếp tục hỏi.
Tần Tử Khanh suy nghĩ kỹ rồi trả lời: "Chỉ là đối tác học tập thôi, cậu ấy chỉ bàn về mấy vấn đề tài chính với chị."
An Tiểu Hi nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán, dù đã vào hè nhưng cô lại thấy lạnh đến lạ...
Thế giới này bị làm sao vậy? Nam chính và nữ chính lại không yêu nhau...
"Vậy Bùi Linh đã có bạn gái chưa?" An Tiểu Hi nhanh chóng hỏi tiếp.
"Chưa đâu, cậu ta bây giờ còn lạnh lùng hơn hồi cấp ba nhiều."
Khương Vân Thăng quay lại, trên tay bưng một khay lớn đồ ăn, nói tiếp: "Nghe nói không có cô gái nào tỏ tình mà có thể cười ra về, có người còn khóc nữa."
Tần Tử Khanh thấy anh trở lại, liền lấy khăn giấy lau mồ hôi cho anh. Khương Vân Thăng thì ân cần cắm ống hút vào ly trà sữa rồi đưa cho nữ chính.
Nhìn cặp đôi trước mặt đầy tình cảm, An Tiểu Hi quyết định phải đi tìm Bùi Linh.
Nhờ Tần Tử Khanh, cô biết rõ lịch học buổi chiều của Bùi Linh.
Cô quyết định đến lớp của Bùi Linh khi sắp hết giờ học. Chỉ liếc mắt một cái, cô đã nhận ra Bùi Linh giữa đám đông.
Anh ấy nổi bật không thể lẫn vào đâu được. Nhân vật chính luôn là tâm điểm dù ở bất cứ đâu.
Khi cô đang nghĩ cách để anh phát hiện ra mình thì Bùi Linh như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Nhìn thấy cô, anh rõ ràng hơi sững sờ một chút.
An Tiểu Hi có phần lúng túng, cố nặn ra một nụ cười giả tạo để xua tan bầu không khí ngượng ngùng này.
Bùi Linh bật dậy ngay lập tức, tiến lại gần cô.
“Anh còn chưa tan học mà.” An Tiểu Hi nhắc nhở, bỏ lớp thế này liệu có ổn không?
“Đi theo tôi.” Bùi Linh không nói gì thêm, nắm lấy tay cô, dẫn thẳng lên tầng thượng.
Trên tầng thượng, chỉ còn lại hai người.
“Halo, lâu rồi không gặp ha, không ngờ anh vẫn nhớ đến em.” An Tiểu Hân cười chào, cố giữ vẻ tự nhiên.
“Tôi chưa bao giờ quên.” Bùi Linh đáp, mắt ánh vô cùng nóng bỏng.
Điều này làm An Tiểu Hi có chút lúng túng.
“Tôi đã đi tìm em, nhưng lần nào cũng không gặp được.” Bùi Linh tiến lại gần hơn, ánh mắt anh không rời khỏi cô.
“Anh đến trường tìm em á?” An Tiểu Hi ngạc nhiên hỏi.
Bùi Linh gật đầu, bất cứ khi nào có thời gian, anh đều đến tìm cô, nhưng lần nào cũng không gặp: “Tại sao lần nào tôi cũng không tìm được em?”
An Tiểu Hi xấu hổ gãi đầu: “Có khi nào là khi anh đi tìm em, thì em cũng đang đến đây để tìm anh không?”
Bùi Linh ngẩn người: "Em cũng từng đến tìm anh sao?"
"Uhm, đúng vậy." An Tiểu Hi trả lời: "Ngay từ năm nhất, em đã bắt đầu đi tìm anh, nhưng lần nào cũng không gặp."
Bùi Linh áp sát, dồn cô vào góc tường: "Em còn nhớ những lời em nói trên sân thượng năm lớp 12 không?"
"Hả? Lời gì cơ?" An Tiểu Hi ngơ ngác hỏi.
Bùi Linh hơi mất tự nhiên, vành tai từ từ ửng đỏ: "Em nói... muốn trộm hôn anh."
"Anh nghe thấy ư?" An Tiểu Hi có chút bất ngờ.
"Ừ." Anh cúi xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào cô: "Bây giờ anh để em hôn đấy."
"Ch-ch-chuyện gì cơ?" An Tiểu Hân hoảng hốt đến lắp bắp.
Bùi Linh thở dài: "Thôi được rồi, vẫn là để anh làm vậy."
Nói xong, anh cúi xuống và đặt lên môi cô một nụ hôn.
Bộ não của An Tiểu Hi lập tức đình trệ, cảm giác ấm áp trên môi như nhắc nhở cô rằng chuyện này đang thực sự xảy ra.
Bùi Linh đang hôn cô! Và là hôn môi!
"Nhắm mắt lại." Bùi Linh khẽ nhắc.
An Tiểu Hi lập tức nhắm chặt mắt.
Tiếng cười trầm thấp của anh vang lên bên tai cô, nụ hôn trên môi vẫn tiếp tục...
Địa điểm được chọn là một quán trà sữa gần Đại học thủ đô.
An Tiểu Hi ngồi một góc trong quán, say sưa ngắm nhìn bức tường đầy những mẩu giấy ghi chú dễ thương, với nhiều lời nhắn hài hước. Đang mải mê đọc, cô bỗng nghe thấy có người gọi tên mình từ phía sau.
“An Tiểu Hi.”
Cô nhận ra ngay giọng nói quen thuộc, quay đầu lại với nụ cười trên môi, nhìn thấy người đến là Khương Vân Thăng. Nhưng khi ánh mắt dừng lại trên người cô gái bên cạnh anh, chiếc macaron trong tay cô rơi xuống đất.
Gương mặt xinh đẹp mê hồn, làn da trắng ngần, đôi chân dài miên man, và nụ cười quyến rũ – cô gái này không ai khác chính là Tần Tử Khanh, nhân vật nữ chính trong truyện!
Miệng của An Tiểu Hân mở to, đủ để chứa cả một quả trứng gà.
Khương Vân Thăng nắm tay cô gái bước lại gần hơn: “Giới thiệu với em, đây là bạn gái anh, Tần Tử Khanh.”
Nói xong, anh quay sang nhìn cô gái với ánh mắt đầy yêu thương: “Tử Khanh, đây là em gái anh, An Tiểu Hi.”
Bùm——
An Tiểu Hi cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ. Nữ chính thật sự xuất hiện trước mắt cô rồi!
Là nữ chính a a a!
“Em không thể tưởng tượng nổi đâu, anh với Tử Khanh sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm luôn đấy! Nhưng anh lại sinh sớm hơn cô ấy nửa giờ, haha.” Khương Vân Thăng nói với vẻ mặt đầy tự hào.
Không thể tưởng tượng nổi? Cô thậm chí còn không dám tin vào điều này!
Không ngờ, anh trai ngốc nghếch nhà mình lại cướp mất người yêu định mệnh của nam chính!
Tình tiết đã hoàn toàn lệch khỏi cốt truyện rồi. Có khi nào đây là tuyến truyện ẩn? Nữ chính lén trốn tránh mối tình đầu?
Không được, cô phải phá hoại! Cô phải trở thành "Long Tỉnh Trà" chính hiệu!
Tần Tử Khanh đưa tay ra: “Xin chào Tiểu Hi, chị là Tần Tử Khanh.”
An Tiểu Hi theo phản xạ nắm lấy tay cô ấy: “Chào chị, em là An Tiểu Hi.”
Không thể trách cô được, ai mà không thích một chị gái thơm tho, mềm mại chứ? Cô không thể “trà xanh” chút nào được!
“Các em cứ nói chuyện nha, anh đi mua chút đồ ăn nhé.” Khương Vân Thăng nói rồi ân cần di chuyển ghế ngồi cho Tần Tử Khanh trước khi rời đi.
An Tiểu Hi cẩn thận hỏi: “Chị Tử Khanh, chị học trường nào vậy?”
“Lớp 1 ngành Tài chính, Đại học thủ đô.” Tần Tử Khanh trả lời.
Trong đầu An Tiểu Hân hiện lên một giọng nói.
First kill !!!
“Vậy chị với anh em có dự định gì chưa?” Cô hỏi tiếp.
Tần Tử Khanh suy nghĩ một chút: “Ý em là dự định tương lai đúng không?”
An Tiểu Hi gật đầu.
“Chị định kết hôn với anh ấy vào năm ba.”
Double kill !!!
An Tiểu Hi không chịu thua, tiếp tục hỏi: “Chị đã quyết định rồi sao?”
Tần Tử Khanh gật đầu chắc nịch: “Ừ, chị rất thích anh ấy.”
Triple kill !!!
“Thế còn anh em thì sao?” Cô hỏi thêm.
Tần Tử Khanh hơi ngượng ngùng cúi đầu: “Anh ấy còn nóng lòng hơn chị. Nếu không phải do chưa đủ tuổi thì bọn chị có lẽ đã kết hôn rồi.”
Quadra kill !!!
An Tiểu Hân hít một hơi thật sâu: “Vậy hai người đã...”
Nhìn ánh mắt của cô, Tần Tử Khanh hiểu ngay, cô khẽ gật đầu với vẻ e thẹn.
Gòy xong, toàn quân bị diệt sạch!
An Tiểu Hi nuốt nước bọt, âm thầm giơ ngón tay cái lên để tạo nút Like cho anh mình.
Khương Vân Thăng, anh đúng là lợi hại…
“Vậy chị có biết Bùi Linh không?” An Tiểu Hi hỏi tiếp.
Tần Tử Khanh gật đầu: "Biết chứ, bọn chị còn hay thảo luận bài tập cùng nhau mà."
"Chị... không có tình cảm với anh ấy sao?" An Tiểu Hi dò hỏi.
"Không có đâu, bọn chị chỉ là bạn bình thường thôi." Tần Tử Khanh trả lời chắc nịch.
"Vậy anh ấy có tình cảm với chị không?" An Tiểu Hi tiếp tục hỏi.
Tần Tử Khanh suy nghĩ kỹ rồi trả lời: "Chỉ là đối tác học tập thôi, cậu ấy chỉ bàn về mấy vấn đề tài chính với chị."
An Tiểu Hi nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán, dù đã vào hè nhưng cô lại thấy lạnh đến lạ...
Thế giới này bị làm sao vậy? Nam chính và nữ chính lại không yêu nhau...
"Vậy Bùi Linh đã có bạn gái chưa?" An Tiểu Hi nhanh chóng hỏi tiếp.
"Chưa đâu, cậu ta bây giờ còn lạnh lùng hơn hồi cấp ba nhiều."
Khương Vân Thăng quay lại, trên tay bưng một khay lớn đồ ăn, nói tiếp: "Nghe nói không có cô gái nào tỏ tình mà có thể cười ra về, có người còn khóc nữa."
Tần Tử Khanh thấy anh trở lại, liền lấy khăn giấy lau mồ hôi cho anh. Khương Vân Thăng thì ân cần cắm ống hút vào ly trà sữa rồi đưa cho nữ chính.
Nhìn cặp đôi trước mặt đầy tình cảm, An Tiểu Hi quyết định phải đi tìm Bùi Linh.
Nhờ Tần Tử Khanh, cô biết rõ lịch học buổi chiều của Bùi Linh.
Cô quyết định đến lớp của Bùi Linh khi sắp hết giờ học. Chỉ liếc mắt một cái, cô đã nhận ra Bùi Linh giữa đám đông.
Anh ấy nổi bật không thể lẫn vào đâu được. Nhân vật chính luôn là tâm điểm dù ở bất cứ đâu.
Khi cô đang nghĩ cách để anh phát hiện ra mình thì Bùi Linh như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Nhìn thấy cô, anh rõ ràng hơi sững sờ một chút.
An Tiểu Hi có phần lúng túng, cố nặn ra một nụ cười giả tạo để xua tan bầu không khí ngượng ngùng này.
Bùi Linh bật dậy ngay lập tức, tiến lại gần cô.
“Anh còn chưa tan học mà.” An Tiểu Hi nhắc nhở, bỏ lớp thế này liệu có ổn không?
“Đi theo tôi.” Bùi Linh không nói gì thêm, nắm lấy tay cô, dẫn thẳng lên tầng thượng.
Trên tầng thượng, chỉ còn lại hai người.
“Halo, lâu rồi không gặp ha, không ngờ anh vẫn nhớ đến em.” An Tiểu Hân cười chào, cố giữ vẻ tự nhiên.
“Tôi chưa bao giờ quên.” Bùi Linh đáp, mắt ánh vô cùng nóng bỏng.
Điều này làm An Tiểu Hi có chút lúng túng.
“Tôi đã đi tìm em, nhưng lần nào cũng không gặp được.” Bùi Linh tiến lại gần hơn, ánh mắt anh không rời khỏi cô.
“Anh đến trường tìm em á?” An Tiểu Hi ngạc nhiên hỏi.
Bùi Linh gật đầu, bất cứ khi nào có thời gian, anh đều đến tìm cô, nhưng lần nào cũng không gặp: “Tại sao lần nào tôi cũng không tìm được em?”
An Tiểu Hi xấu hổ gãi đầu: “Có khi nào là khi anh đi tìm em, thì em cũng đang đến đây để tìm anh không?”
Bùi Linh ngẩn người: "Em cũng từng đến tìm anh sao?"
"Uhm, đúng vậy." An Tiểu Hi trả lời: "Ngay từ năm nhất, em đã bắt đầu đi tìm anh, nhưng lần nào cũng không gặp."
Bùi Linh áp sát, dồn cô vào góc tường: "Em còn nhớ những lời em nói trên sân thượng năm lớp 12 không?"
"Hả? Lời gì cơ?" An Tiểu Hi ngơ ngác hỏi.
Bùi Linh hơi mất tự nhiên, vành tai từ từ ửng đỏ: "Em nói... muốn trộm hôn anh."
"Anh nghe thấy ư?" An Tiểu Hi có chút bất ngờ.
"Ừ." Anh cúi xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào cô: "Bây giờ anh để em hôn đấy."
"Ch-ch-chuyện gì cơ?" An Tiểu Hân hoảng hốt đến lắp bắp.
Bùi Linh thở dài: "Thôi được rồi, vẫn là để anh làm vậy."
Nói xong, anh cúi xuống và đặt lên môi cô một nụ hôn.
Bộ não của An Tiểu Hi lập tức đình trệ, cảm giác ấm áp trên môi như nhắc nhở cô rằng chuyện này đang thực sự xảy ra.
Bùi Linh đang hôn cô! Và là hôn môi!
"Nhắm mắt lại." Bùi Linh khẽ nhắc.
An Tiểu Hi lập tức nhắm chặt mắt.
Tiếng cười trầm thấp của anh vang lên bên tai cô, nụ hôn trên môi vẫn tiếp tục...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.