Sau Khi Xuyên Sách Nữ Phụ Quá Đẹp Trai
Chương 47: Cho Em Ba Ngày Để Yêu Anh
Nhang Tửu
23/06/2024
Sau khi những người đó bị kéo đi, thân ảnh thon dài bước về phía cô, nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng như muốn đốt cháy cô. Chiếc mặt nạ rơi xuống, để lộ khuôn mặt đẹp trai quen thuộc của cô, nhưng đôi mắt đó lại tràn ngập khí chất hủy diệt.
Bạch Y Tịch không thể không lùi về sau khi đối phương dần dần đến gần. Mỗi lần lùi lại một bước, cô lại thấy sự lạnh lẽo của màn đêm trước mặt càng thêm mãnh liệt, đúng vậy, cô nhận ra người này là nhân cách phụ.
Cùng lúc đó, chú Lâm đang đứng từ xa cũng nhận thấy điều đó, ông không khỏi nghĩ đến những điều kỳ lạ trong những ngày ở nước ngoài, đôi khi thủ đoạn quá tàn nhẫn, không giống thiếu gia, hẳn là lúc đó nhân cách phụ xuất hiện, nhưng nhân cách phụ lại giấu được tất cả mọi người, nghĩ đến đây, chú Lâm không khỏi cảm thấy da đầu tê dại, nhân cách phụ này xuất hiện lâu như vậy, vậy thiếu gia của ông thế nào?
"Bé đáng yêu, em sợ anh sao?" Dạ Thời Hàn đi tới, trong ngõ có thể nghe rõ tiếng bước chân của anh, giống như đang giẫm lên trái tim người khác.
Anh chú ý tới động tác của Bạch Y Tịch, ánh mắt càng lúc càng u ám.
"Chào, Dạ Thời Hàn, sao anh lại đến đây?" Bạch Y Tịch đụng phải bức tường phía sau, buộc phải dừng lại, cô chỉ có thể nở một nụ cười xấu hổ với anh.
Anh dừng lại, đặt một tay lên tường, tay còn lại nâng cằm cô lên, nhìn xuống đôi mắt mở to của cô.
“Bé đáng yêu, anh có nói qua chưa, thứ thuộc về anh, đừng để người khác chạm vào?” Ánh mắt anh lạnh như băng lại tàn nhẫn: “Anh sẽ hủy diệt.”
Bàn tay anh đang nâng cằm cô từ từ siết chặt, phải biết anh cảm thấy tức giận như thế nào khi nhìn thấy một người đàn ông khác ôm eo cô, lúc đó anh cảm thấy bị phản bội, nói làm cô dâu của anh, đảo mắt lại ôm ấp cùng một chỗ với người đàn ông khác, một khi đã như vậy, đồ không nghe lời, vậy thì hủy diệt.
Cô cảm nhận được hơi thở của tử vong, quai hàm đau đớn khiến cô không thể kìm được nước mắt, rên rỉ một tiếng.
"Cái kia, anh buông tay trước, chúng ta nói chuyện đi." Cô hai tay ôm lấy cổ tay đối phương, ánh mắt thành kính, nhưng kỳ thực trong lòng đã cuồng nộ rồi, hiếm có người nào khiến cho cô nóng nảy như vậy.
Dạ Thời Hàn nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngấn nước của cô, cằm cô đã đỏ bừng vì bị anh bóp, như thể cô là một cô bé đáng thương bị anh bắt nạt vậy. Anh buông lỏng tay, mặc dù biết cô thật sự không muốn nói chuyện, nhưng anh vẫn muốn xem cô muốn nói cái gì.
"Anh có phải là thích em không?" Bạch Y Tịch ngẩng đầu.
Dạ Thời Hàn hơi nheo mắt lại, không ngờ cô lại hỏi ra vấn đề như vậy.
“A.” Dạ Thời Hàn luồn đôi tay mảnh khảnh của mình vào mái tóc dài của cô. Anh cúi người xuống, thì thầm vào tai cô, giọng nói khàn khàn trầm ấm: “Anh thích em còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Nghe được thanh âm trầm thấp này, trái tim cô hơi căng thẳng.
"Đã như vậy, thích em thì nên tôn trọng em, bây giờ, xin hãy tránh xa em ra một chút." Bạch Y Tịch nói hết câu này một cách nghiêm túc.
Nhưng Dạ Thời Hàn ánh mắt nguy hiểm nheo lại: "Tránh xa một chút?"
"Đúng vậy, em cho anh một cơ hội theo đuổi em, thế nào?" Ánh mắt cô sáng ngời nhìn anh như đang thương lượng.
Dạ Thời Hàn cười nhẹ: "Em phải hiểu rõ, em bây giờ không có tư cách thương lượng điều kiện với anh."
Bạch Y Tịch nghe vậy, trong lòng càng thêm nóng nảy, nhưng trên mặt lại không biểu hiện: "Vậy anh muốn thế nào?"
“Cho em ba ngày,” đầu ngón tay anh lướt qua đôi môi đỏ mọng của cô, “yêu anh.”
Bạch Y Tịch không thể không lùi về sau khi đối phương dần dần đến gần. Mỗi lần lùi lại một bước, cô lại thấy sự lạnh lẽo của màn đêm trước mặt càng thêm mãnh liệt, đúng vậy, cô nhận ra người này là nhân cách phụ.
Cùng lúc đó, chú Lâm đang đứng từ xa cũng nhận thấy điều đó, ông không khỏi nghĩ đến những điều kỳ lạ trong những ngày ở nước ngoài, đôi khi thủ đoạn quá tàn nhẫn, không giống thiếu gia, hẳn là lúc đó nhân cách phụ xuất hiện, nhưng nhân cách phụ lại giấu được tất cả mọi người, nghĩ đến đây, chú Lâm không khỏi cảm thấy da đầu tê dại, nhân cách phụ này xuất hiện lâu như vậy, vậy thiếu gia của ông thế nào?
"Bé đáng yêu, em sợ anh sao?" Dạ Thời Hàn đi tới, trong ngõ có thể nghe rõ tiếng bước chân của anh, giống như đang giẫm lên trái tim người khác.
Anh chú ý tới động tác của Bạch Y Tịch, ánh mắt càng lúc càng u ám.
"Chào, Dạ Thời Hàn, sao anh lại đến đây?" Bạch Y Tịch đụng phải bức tường phía sau, buộc phải dừng lại, cô chỉ có thể nở một nụ cười xấu hổ với anh.
Anh dừng lại, đặt một tay lên tường, tay còn lại nâng cằm cô lên, nhìn xuống đôi mắt mở to của cô.
“Bé đáng yêu, anh có nói qua chưa, thứ thuộc về anh, đừng để người khác chạm vào?” Ánh mắt anh lạnh như băng lại tàn nhẫn: “Anh sẽ hủy diệt.”
Bàn tay anh đang nâng cằm cô từ từ siết chặt, phải biết anh cảm thấy tức giận như thế nào khi nhìn thấy một người đàn ông khác ôm eo cô, lúc đó anh cảm thấy bị phản bội, nói làm cô dâu của anh, đảo mắt lại ôm ấp cùng một chỗ với người đàn ông khác, một khi đã như vậy, đồ không nghe lời, vậy thì hủy diệt.
Cô cảm nhận được hơi thở của tử vong, quai hàm đau đớn khiến cô không thể kìm được nước mắt, rên rỉ một tiếng.
"Cái kia, anh buông tay trước, chúng ta nói chuyện đi." Cô hai tay ôm lấy cổ tay đối phương, ánh mắt thành kính, nhưng kỳ thực trong lòng đã cuồng nộ rồi, hiếm có người nào khiến cho cô nóng nảy như vậy.
Dạ Thời Hàn nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngấn nước của cô, cằm cô đã đỏ bừng vì bị anh bóp, như thể cô là một cô bé đáng thương bị anh bắt nạt vậy. Anh buông lỏng tay, mặc dù biết cô thật sự không muốn nói chuyện, nhưng anh vẫn muốn xem cô muốn nói cái gì.
"Anh có phải là thích em không?" Bạch Y Tịch ngẩng đầu.
Dạ Thời Hàn hơi nheo mắt lại, không ngờ cô lại hỏi ra vấn đề như vậy.
“A.” Dạ Thời Hàn luồn đôi tay mảnh khảnh của mình vào mái tóc dài của cô. Anh cúi người xuống, thì thầm vào tai cô, giọng nói khàn khàn trầm ấm: “Anh thích em còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Nghe được thanh âm trầm thấp này, trái tim cô hơi căng thẳng.
"Đã như vậy, thích em thì nên tôn trọng em, bây giờ, xin hãy tránh xa em ra một chút." Bạch Y Tịch nói hết câu này một cách nghiêm túc.
Nhưng Dạ Thời Hàn ánh mắt nguy hiểm nheo lại: "Tránh xa một chút?"
"Đúng vậy, em cho anh một cơ hội theo đuổi em, thế nào?" Ánh mắt cô sáng ngời nhìn anh như đang thương lượng.
Dạ Thời Hàn cười nhẹ: "Em phải hiểu rõ, em bây giờ không có tư cách thương lượng điều kiện với anh."
Bạch Y Tịch nghe vậy, trong lòng càng thêm nóng nảy, nhưng trên mặt lại không biểu hiện: "Vậy anh muốn thế nào?"
“Cho em ba ngày,” đầu ngón tay anh lướt qua đôi môi đỏ mọng của cô, “yêu anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.