Sau Khi Xuyên Sách Nữ Phụ Quá Đẹp Trai
Chương 87: Không Sợ
Nhang Tửu
30/07/2024
Một lát sau, Bạch Y Tịch cuối cùng cũng biết báo đen đã đưa cô đi đâu. Nó đưa đến trước phòng khách, giây tiếp theo cô lại nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu.
Trước mặt Vân Nghiêu, một người mặc đồ đen bị trói đang quỳ, xung quanh là thuộc hạ của hắn trong bộ vest chỉnh tề. Một trong hai con mắt của hắn lộ ra vẻ lạnh lùng và khát máu, bàn tay trắng nõn thon dài cầm một con dao găm, một giây tiếp theo, một tia sáng lạnh lẽo xẹt qua, một bên tai của người mặc đồ đen bị cắt ra, lăn về phía xa.
“A!” Người mặc đồ đen hét lên đau đớn.
“Giết chết.” Vân Nghiêu ném con dao găm đi, không có cảm xúc với vết máu đỏ trên sàn, ngồi trở lại vị trí “Có bắt được người đó không?”
Vừa dứt lời, hắn ngước mắt lên, tình cờ nhìn thấy khuôn mặt lơ ngơ của Bạch Y Tịch, ngón tay hơi dừng lại, sau đó nở nụ cười tà ác.
“Chủ nhân, hắn bắt cóc người phụ nữ mà cậu mang về vài ngày trước làm con tin.”
“Không cần để ý cô ấy.” Thanh âm lạnh lẽo bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Hắn lập tức ngước mắt nhìn Bạch Y Tịch: "Lại đây."
Bạch Y Tịch nhìn quanh một chút, không có ai, thật sự là gọi cô. Cô lặng lẽ nuốt nước miếng, có chút sợ hãi.
Tuy nhiên, cô vẫn xuống khỏi con báo đen, chậm rãi bước tới, vẻ mặt bình tĩnh, dù sao trước kia cô từng gặp qua kẻ hung ác, chỉ là quá lâu chưa trải qua mà thôi, không kịp phản ứng.
Cô bước đến bên cạnh hắn, mái tóc hơi rối bù nhưng vẫn không thể cản trở vẻ ngoài xinh đẹp của cô, theo thời gian, càng ngày càng đẹp, cô khẽ cười, cư xử rất lễ phép: "Vân gia, có chuyện gì sao?"
Vân Nghiêu đứng dậy, dùng đôi tay đẫm máu chạm vào má cô, trong mắt tối tăm không rõ: “Sợ sao?”
"Không sợ." Bạch Y Tịch cố ý không để ý đến bàn tay đẫm máu.
"Hửm." Hắn cười khẽ một tiếng, "Nếu như anh thích em thì sao?"
Em sợ không?
Bạch Y Tịch ngước mắt nhìn vào trong mắt anh, đôi đồng tử đen phản chiếu toàn bộ diện mạo của cô, như thể muốn hút cả người cô vào.
"Không sợ." Bạch Y Tịch cười đáp lại.
“Tại sao?” Hắn lấy ra một chiếc cúc áo nhỏ khua trước mặt cô, một tay bóp lấy cằm cô: “Lừa anh, chân em sẽ không còn nữa, nghĩ kỹ chưa?”
"Nếu thích tôi, vậy anh nhất định sẽ đối xử tốt với tôi, sẽ không làm tổn thương tôi, tôi sao phải sợ!" Bạch Y Tịch bình tĩnh nói.
Vân Nghiêu cụp mắt nhìn cô, không biết cảm xúc gì, cuối cùng chỉ có một câu: “Nhớ kỹ lời em nói.”
Hawns nhấn nút, vòng bom nhỏ quanh mắt cá chân cô bị ngắt kết nối.
Bạch Y Tịch sửng sốt, nhưng Vân Nghiêu đã đi xa, những người phía sau cũng đi theo hắn.
Bạch Y Tịch mím môi, Dạ Thời Hàn, cô nhận ra anh.
Những cảm xúc trong mắt anh không thể giấu được bất cứ ai.
Mộ Hy Hy thực tế không bị đánh nặng lắm, cô sau khi được chữa trị đã tỉnh, vốn muốn nhìn thấy bộ dạng Bạch Y Tịch bị báo đen tra tấn, nhưng cô cũng không muốn bị bắt làm con tin.
"Các người đừng tới đây, nếu không ta sẽ đánh chết người phụ nữ này." Người đàn ông túm lấy cổ Mộ Hy Hy, kéo cô về phía sau, bọn họ trúng kế, hôm nay chính là một âm mưu, cho rằng có thể giết, cho Vân Nghiêu một bài học, đừng ngang ngược như vậy ở trong con đường đen tối.
Vân Nghiêu đi tới, mọi người nhanh chóng nhường đường.
"Chú Vân, cứu cháu." Mộ Hy Hy lúc này không còn cảm thấy Vân Nghiêu đáng sợ nữa, so với người hiện tại muốn cô chết, cô càng nguyện ý ở bên cạnh Vân Nghiêu, cô tràn ngập hy vọng nhìn về phía Vân Nghiêu.
Vân Nghiêu thậm chí không nhìn cô, nhìn kẻ giết người bằng ánh mắt thờ ơ, giọng thờ ơ: "Nổ súng đi."
Mọi người đều biết người phụ nữ đó đối với chủ nhân không hề quan trọng chút nào.
Kẻ giết người không chú ý đến chuyện gì đang xảy ra phía sau, một viên đạn sượt qua má Mộ Hy Hy rồi trúng vào hắn.
Mộ Hy Hy mặt đầy máu, hai tay run rẩy.
“Chủ nhân, ở sân sau tìm thấy một túi thức ăn có độc.”
Trước mặt Vân Nghiêu, một người mặc đồ đen bị trói đang quỳ, xung quanh là thuộc hạ của hắn trong bộ vest chỉnh tề. Một trong hai con mắt của hắn lộ ra vẻ lạnh lùng và khát máu, bàn tay trắng nõn thon dài cầm một con dao găm, một giây tiếp theo, một tia sáng lạnh lẽo xẹt qua, một bên tai của người mặc đồ đen bị cắt ra, lăn về phía xa.
“A!” Người mặc đồ đen hét lên đau đớn.
“Giết chết.” Vân Nghiêu ném con dao găm đi, không có cảm xúc với vết máu đỏ trên sàn, ngồi trở lại vị trí “Có bắt được người đó không?”
Vừa dứt lời, hắn ngước mắt lên, tình cờ nhìn thấy khuôn mặt lơ ngơ của Bạch Y Tịch, ngón tay hơi dừng lại, sau đó nở nụ cười tà ác.
“Chủ nhân, hắn bắt cóc người phụ nữ mà cậu mang về vài ngày trước làm con tin.”
“Không cần để ý cô ấy.” Thanh âm lạnh lẽo bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Hắn lập tức ngước mắt nhìn Bạch Y Tịch: "Lại đây."
Bạch Y Tịch nhìn quanh một chút, không có ai, thật sự là gọi cô. Cô lặng lẽ nuốt nước miếng, có chút sợ hãi.
Tuy nhiên, cô vẫn xuống khỏi con báo đen, chậm rãi bước tới, vẻ mặt bình tĩnh, dù sao trước kia cô từng gặp qua kẻ hung ác, chỉ là quá lâu chưa trải qua mà thôi, không kịp phản ứng.
Cô bước đến bên cạnh hắn, mái tóc hơi rối bù nhưng vẫn không thể cản trở vẻ ngoài xinh đẹp của cô, theo thời gian, càng ngày càng đẹp, cô khẽ cười, cư xử rất lễ phép: "Vân gia, có chuyện gì sao?"
Vân Nghiêu đứng dậy, dùng đôi tay đẫm máu chạm vào má cô, trong mắt tối tăm không rõ: “Sợ sao?”
"Không sợ." Bạch Y Tịch cố ý không để ý đến bàn tay đẫm máu.
"Hửm." Hắn cười khẽ một tiếng, "Nếu như anh thích em thì sao?"
Em sợ không?
Bạch Y Tịch ngước mắt nhìn vào trong mắt anh, đôi đồng tử đen phản chiếu toàn bộ diện mạo của cô, như thể muốn hút cả người cô vào.
"Không sợ." Bạch Y Tịch cười đáp lại.
“Tại sao?” Hắn lấy ra một chiếc cúc áo nhỏ khua trước mặt cô, một tay bóp lấy cằm cô: “Lừa anh, chân em sẽ không còn nữa, nghĩ kỹ chưa?”
"Nếu thích tôi, vậy anh nhất định sẽ đối xử tốt với tôi, sẽ không làm tổn thương tôi, tôi sao phải sợ!" Bạch Y Tịch bình tĩnh nói.
Vân Nghiêu cụp mắt nhìn cô, không biết cảm xúc gì, cuối cùng chỉ có một câu: “Nhớ kỹ lời em nói.”
Hawns nhấn nút, vòng bom nhỏ quanh mắt cá chân cô bị ngắt kết nối.
Bạch Y Tịch sửng sốt, nhưng Vân Nghiêu đã đi xa, những người phía sau cũng đi theo hắn.
Bạch Y Tịch mím môi, Dạ Thời Hàn, cô nhận ra anh.
Những cảm xúc trong mắt anh không thể giấu được bất cứ ai.
Mộ Hy Hy thực tế không bị đánh nặng lắm, cô sau khi được chữa trị đã tỉnh, vốn muốn nhìn thấy bộ dạng Bạch Y Tịch bị báo đen tra tấn, nhưng cô cũng không muốn bị bắt làm con tin.
"Các người đừng tới đây, nếu không ta sẽ đánh chết người phụ nữ này." Người đàn ông túm lấy cổ Mộ Hy Hy, kéo cô về phía sau, bọn họ trúng kế, hôm nay chính là một âm mưu, cho rằng có thể giết, cho Vân Nghiêu một bài học, đừng ngang ngược như vậy ở trong con đường đen tối.
Vân Nghiêu đi tới, mọi người nhanh chóng nhường đường.
"Chú Vân, cứu cháu." Mộ Hy Hy lúc này không còn cảm thấy Vân Nghiêu đáng sợ nữa, so với người hiện tại muốn cô chết, cô càng nguyện ý ở bên cạnh Vân Nghiêu, cô tràn ngập hy vọng nhìn về phía Vân Nghiêu.
Vân Nghiêu thậm chí không nhìn cô, nhìn kẻ giết người bằng ánh mắt thờ ơ, giọng thờ ơ: "Nổ súng đi."
Mọi người đều biết người phụ nữ đó đối với chủ nhân không hề quan trọng chút nào.
Kẻ giết người không chú ý đến chuyện gì đang xảy ra phía sau, một viên đạn sượt qua má Mộ Hy Hy rồi trúng vào hắn.
Mộ Hy Hy mặt đầy máu, hai tay run rẩy.
“Chủ nhân, ở sân sau tìm thấy một túi thức ăn có độc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.