Sau Khi Xuyên Sách Nữ Phụ Quá Đẹp Trai
Chương 57: Tổ Đội
Nhang Tửu
09/07/2024
Viên Thê vô ý thức ngẩng đầu nhìn Bạch Y Tịch.
Bạch Y Tịch nhìn tên học sinh nhỏ béo đang đứng trước mặt cô, hình như gọi là Bành Đạt, thuận miệng hỏi: “Bành Đạt, cùng một đội không?”
Bành Đạt cả người thịt mỡ run lên, sau đó cả người đều bắt đầu run rẩy, điều này khiến cho Bạch Y Tịch một đầu mờ mịt, bởi vì đối phương quay lưng về phía cô, nên không biết đối phương là khóc hay cười.
“Cậu …… cậu không sao chứ?” Bạch Y Tịch chọc chọc vào bờ vai thịt của hắn.
Bành Đạt chầm chậm quay người lại, Bạch Y Tịch nhìn thấy một đôi mắt đỏ như mắt thỏ, hắn nói với giọng mũi: “Từ nhỏ đến lớn, loại làm việc nhóm này, không có người nào nguyện cùng đội với tôi cả, cậu là người đầu tiên.”
“A.” Bạch Y Tịch sửng sốt: “Không sao, sau này rồi sẽ có, có người thứ nhất chắc chắn có người thứ hai.”
Bạch Y Tịch vừa nói vừa đi đến một cái bàn vẫy tay với hắn: “Chúng ta dùng cái bàn này đi.”
Rất nhiều nam sinh muốn cùng Bạch Y Tịch lập đội nhìn thấy cảnh này không cam lòng, đi về phía cô: “Cậu và tôi lập đội đi, tên béo này vừa nhìn là biết chỉ có thể ăn chứ không biết nấu ăn.”
Bành Đạt rất tức giận: “Ai nói tôi chỉ có thể ăn chứ không thể nấu ăn? Cậu không biết là vì ăn mà tôi có tài nấu ăn sao?”
Người chỉ ăn mà không biết nấu ăn Bạch Y Tịch: ……
“Không cần.” Bạch Y Tịch vẫn cự tuyệt nam sinh kia.
Viên Thê nhìn thấy Bạch Y Tịch đã có đồng đội, hơi mím môi, cụp mắt xuống.
“Lớp trưởng, cậu có muốn lập đội với tôi không, tôi rất giỏi làm bánh trứng.” Mộ Trình là người đầu tiên tiến tới trước mặt Viên Thê.
“Lớp trưởng, tôi cũng biết nấu ăn, cậu có muốn cùng tôi lập đội không?” Một nữ sinh khác tiến đến.
“Lớp trưởng, cậu cùng tôi lập đội đi, tất cả việc làm bánh trứng cứ để tôi lo.” Một nữ sinh khác nói.
“Lớp trưởng, tôi sẽ làm món bánh trà chanh mà cậu yêu thích, cùng tôi lập đội đi!” Lại một nữ sinh khác tới hỏi.
……
“Bạn học này đã đến trước, nên tôi sẽ cùng với bạn học này tổ đội.” Viên Thê nở một nụ cười dịu dàng.
“Lớp trưởng, tôi tên Mộ Trình.” Mộ Trình rất cao hứng, may mắn là cô chạy tới nhanh, lúc này đứng bên cạnh lớp trưởng, nhịp tim không khỏi đập nhanh hơn rất nhiều.
Chu Linh Linh cũng cùng một nam sinh trong lớp tiến hành lập đội, ngay sau khi xếp cặp và tìm được vị trí, cô giáo bắt đầu làm mẫu.
Bạch Y Tịch nhìn Viên Thê cách một con đường nhỏ bên cạnh, người sau mỉm cười đáp lại. Cô lễ phép cười đáp lại.
Cô xem xong phần làm mẫu của cô giáo, không có cảm giác gì cả.
Tuy nhiên tiểu mập mạp khéo léo đang dùng găng tay trong suốt nhào bột, Bạch Y Tịch xem một lát hỏi: “Tôi cần làm gì không?”
“Cậu trước tiên đập mấy quả trứng vào trộn đều.” Tiểu mập mạp chỉ vào những quả trứng được xếp ngay ngắn trước mặt Bạch Y Tịch.
Bạch Y Tịch cầm trứng lên, đập nó vào mép bát sứ, nghĩ muốn học cách đập trứng để chúng nó rơi xuống, giây tiếp theo, toàn bộ vỏ trứng được đập vỡ thành từng mảnh cùng với lòng đỏ và lòng trắng trứng rơi vào đáy bát sứ, vỏ trứng vỡ nổi lên cùng với vỏ trứng trộn lẫn ở phía dưới như đang chế nhạo tay nghề của Bạch Y Tịch.
Bạch Y Tịch khóe miệng hơi co giật, lấy một quả trứng khác, đập mạnh, cũng nhận được một kết quả tương tự.
Cô lặng lẽ rút tay lại: “Tôi nhào bột nhé?”
Bành Đạt nhìn thảm tượng trước mặt, nuốt nước bọt, chỉ có thể nhường ra vị trí của mình: “Vậy cậu tới nhào bột đi.”
Giây tiếp theo, khối bột vốn rất cứng rắn bị cô bẻ gãy.
Bạch Y Tịch: Chuyện gì xảy ra vậy?
Bành Đạt nhìn hai miếng bột ném trên bàn gỗ, không khỏi xấu hổ: “Ủy viên học tập, để tôi làm đi, cậu chỉ cần nhìn thôi, không cần làm gì cả.”
Bạch Y Tịch thức thời nhường ra vị trí của mình.
Sau đó liếc nhìn Viên Thê đang nhào bột, đôi bàn tay trắng nõn đặt trên khối bột, giống như đang làm một tác phẩm nghệ thuật.
Bạch Y Tịch nhìn tên học sinh nhỏ béo đang đứng trước mặt cô, hình như gọi là Bành Đạt, thuận miệng hỏi: “Bành Đạt, cùng một đội không?”
Bành Đạt cả người thịt mỡ run lên, sau đó cả người đều bắt đầu run rẩy, điều này khiến cho Bạch Y Tịch một đầu mờ mịt, bởi vì đối phương quay lưng về phía cô, nên không biết đối phương là khóc hay cười.
“Cậu …… cậu không sao chứ?” Bạch Y Tịch chọc chọc vào bờ vai thịt của hắn.
Bành Đạt chầm chậm quay người lại, Bạch Y Tịch nhìn thấy một đôi mắt đỏ như mắt thỏ, hắn nói với giọng mũi: “Từ nhỏ đến lớn, loại làm việc nhóm này, không có người nào nguyện cùng đội với tôi cả, cậu là người đầu tiên.”
“A.” Bạch Y Tịch sửng sốt: “Không sao, sau này rồi sẽ có, có người thứ nhất chắc chắn có người thứ hai.”
Bạch Y Tịch vừa nói vừa đi đến một cái bàn vẫy tay với hắn: “Chúng ta dùng cái bàn này đi.”
Rất nhiều nam sinh muốn cùng Bạch Y Tịch lập đội nhìn thấy cảnh này không cam lòng, đi về phía cô: “Cậu và tôi lập đội đi, tên béo này vừa nhìn là biết chỉ có thể ăn chứ không biết nấu ăn.”
Bành Đạt rất tức giận: “Ai nói tôi chỉ có thể ăn chứ không thể nấu ăn? Cậu không biết là vì ăn mà tôi có tài nấu ăn sao?”
Người chỉ ăn mà không biết nấu ăn Bạch Y Tịch: ……
“Không cần.” Bạch Y Tịch vẫn cự tuyệt nam sinh kia.
Viên Thê nhìn thấy Bạch Y Tịch đã có đồng đội, hơi mím môi, cụp mắt xuống.
“Lớp trưởng, cậu có muốn lập đội với tôi không, tôi rất giỏi làm bánh trứng.” Mộ Trình là người đầu tiên tiến tới trước mặt Viên Thê.
“Lớp trưởng, tôi cũng biết nấu ăn, cậu có muốn cùng tôi lập đội không?” Một nữ sinh khác tiến đến.
“Lớp trưởng, cậu cùng tôi lập đội đi, tất cả việc làm bánh trứng cứ để tôi lo.” Một nữ sinh khác nói.
“Lớp trưởng, tôi sẽ làm món bánh trà chanh mà cậu yêu thích, cùng tôi lập đội đi!” Lại một nữ sinh khác tới hỏi.
……
“Bạn học này đã đến trước, nên tôi sẽ cùng với bạn học này tổ đội.” Viên Thê nở một nụ cười dịu dàng.
“Lớp trưởng, tôi tên Mộ Trình.” Mộ Trình rất cao hứng, may mắn là cô chạy tới nhanh, lúc này đứng bên cạnh lớp trưởng, nhịp tim không khỏi đập nhanh hơn rất nhiều.
Chu Linh Linh cũng cùng một nam sinh trong lớp tiến hành lập đội, ngay sau khi xếp cặp và tìm được vị trí, cô giáo bắt đầu làm mẫu.
Bạch Y Tịch nhìn Viên Thê cách một con đường nhỏ bên cạnh, người sau mỉm cười đáp lại. Cô lễ phép cười đáp lại.
Cô xem xong phần làm mẫu của cô giáo, không có cảm giác gì cả.
Tuy nhiên tiểu mập mạp khéo léo đang dùng găng tay trong suốt nhào bột, Bạch Y Tịch xem một lát hỏi: “Tôi cần làm gì không?”
“Cậu trước tiên đập mấy quả trứng vào trộn đều.” Tiểu mập mạp chỉ vào những quả trứng được xếp ngay ngắn trước mặt Bạch Y Tịch.
Bạch Y Tịch cầm trứng lên, đập nó vào mép bát sứ, nghĩ muốn học cách đập trứng để chúng nó rơi xuống, giây tiếp theo, toàn bộ vỏ trứng được đập vỡ thành từng mảnh cùng với lòng đỏ và lòng trắng trứng rơi vào đáy bát sứ, vỏ trứng vỡ nổi lên cùng với vỏ trứng trộn lẫn ở phía dưới như đang chế nhạo tay nghề của Bạch Y Tịch.
Bạch Y Tịch khóe miệng hơi co giật, lấy một quả trứng khác, đập mạnh, cũng nhận được một kết quả tương tự.
Cô lặng lẽ rút tay lại: “Tôi nhào bột nhé?”
Bành Đạt nhìn thảm tượng trước mặt, nuốt nước bọt, chỉ có thể nhường ra vị trí của mình: “Vậy cậu tới nhào bột đi.”
Giây tiếp theo, khối bột vốn rất cứng rắn bị cô bẻ gãy.
Bạch Y Tịch: Chuyện gì xảy ra vậy?
Bành Đạt nhìn hai miếng bột ném trên bàn gỗ, không khỏi xấu hổ: “Ủy viên học tập, để tôi làm đi, cậu chỉ cần nhìn thôi, không cần làm gì cả.”
Bạch Y Tịch thức thời nhường ra vị trí của mình.
Sau đó liếc nhìn Viên Thê đang nhào bột, đôi bàn tay trắng nõn đặt trên khối bột, giống như đang làm một tác phẩm nghệ thuật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.