Sau Khi Xuyên Sách Nữ Phụ Quá Đẹp Trai
Chương 83: Tuyệt Vọng Tìm Kiếm
Nhang Tửu
30/07/2024
Người đẩy xe nghi hoặc: “Sao cảm giác có vẻ nặng hơn?”
“Lảm nhảm cái gì, đi nhanh lên.” Một thanh âm khác thúc giục.
Hai hàng người đuổi theo Bạch Y Tịch, nhìn trên hành lang không có bóng dáng cô, bắt đầu mở từng cánh cửa một đi vào tìm kiếm.
Người đẩy xe đi ngang qua bọn họ, họ chỉ liếc nhìn một cái sau đó tiếp tục mở một cánh cửa khác bắt đầu tìm kiếm: “Tìm nhanh lên cho tôi.”
Xe đẩy đi vào thang máy, đinh một tiếng đóng lại.
Những người phía sau vẫn đang tại lục soát căn phòng, nếu như không tìm thấy người, họ chắc chắn sẽ nhớ đến chiếc xe đẩy này.
Bạch Y Tịch ngón tay nắm chặt, trên đầu mồ hôi chảy càng nhiều hơn, cơ thể của cô nóng bừng muốn nổ tung, cảm giác như mình sắp chết vì sốc nhiệt.
Cô chui ra từ đống chăn bông, làm hai người đẩy xe sợ hãi lùi lại một bước, cô nhẹ nhàng nói lời xin lỗi, nhưng cô phát hiện ra bản thân bắt đầu có chút mềm nhũn, cô mở cửa thang máy, người đẩy xe này sẽ chuyển chăn mền xuống tầng một, cho đến lúc đó, những người đó chắc chắn sẽ đợi cô ở dưới đó để bắt cô, cô phải rời đi ngay bây giờ, hiện tại đang ở tầng thứ mười.
Cô bước ra những bước chân phù phiếm, đây là một khách sạn, cung cấp chỗ cho người ở trọ, có rất nhiều tầng, ngoài ra còn có rất nhiều phòng.
Tầng lầu này không thể ở lại, cô đi xuống cầu thang.
Những người kia hiểu nhiên đã đoán được Bạch Y Tịch đang ở trong xe đẩy, lúc này đang chờ ở tầng một, ngay khi xe đẩy được đẩy ra ngoài, vài người bắt đầu lấy hết chăn ra, nhưng không thấy người nào, người đàn ông hỏi một cách gay gắt: “Người đâu? Đã đi đâu rồi?”
“Cô ấy …… cô ấy đã chui ra ngoài ở tầng mười.” Người đẩy xe run rẩy nói.
Người đàn ông phân phó vài người canh giữ cầu thang, vài người canh giữ trước cửa thang máy, những người còn lại bắt đầu tìm kiếm trên lầu.
Bạch Y Tịch đi xuống lầu, tình cờ nhìn thấy Mộ Hy Hy cùng một người đàn ông.
Mộ Hy Hy nhìn thấy Bạch Y Tịch có chút kinh ngạc: “Cậu làm sao ra được?”
Người đàn ông chỉ lộ ra một con mắt đẹp, con mắt kia bị tóc che khuất, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
“Người đâu, người các người muốn bắt đang ở đây.” Mộ Hy Hy không biết đang nghĩ điều gì, đột nhiên hét lên.
Bạch Y Tịch ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Mộ Hy Hy, nghe thấy tiếng bước chân vội vã, cô nhanh chóng lùi lại, khi quay lại cô nhìn thấy ông Lưu đang đi về phía cô, đôi mắt cô lóe lên, nhanh chóng chạy tới phía sau người đàn ông, nắm lấy tay áo hắn, mặt cô đỏ bừng, nhưng đôi mắt vẫn trong trẻo: “Cứu tôi.”
Trên thân cô được khoác lên một bộ vest đen rộng thùng thình, càng khiến cho cơ thể cô trở nên nhỏ nhắn hơn.
“Cứu cô, vậy cô báo đáp tôi thế nào?” Người đàn ông nâng cằm cô lên.
Bạch Y Tịch nhìn vào đôi mắt đó, đột nhiên có chút quen thuộc, chưa kịp nghĩ nhiều, một cơn đau nhói đến từ quai hàm của cô đã truyền tới.
Cô lấy lại tinh thần, nắm chặt ngón tay: “Anh muốn gì?”
“Muốn cô.”
Một câu rơi xuống.
Bạch Y Tịch không khỏi sửng sốt, ngay cả Mộ Hy Hy cũng sửng sốt, ông Lưu đi tới cũng kiêng kỵ nhìn người đàn ông đó, nịnh nọt nói: “Vân gia, cậu nhìn ta bắt người này lâu như vậy, cậu……”
“Cô ấy là của tôi.” Đôi mắt lạnh lùng chết người của người đàn ông nhìn ông Lưu: “Sao, ông Lưu có ý kiến?”
Ông Lưu đổ mồ hôi đầm đìa sau lưng, gượng cười nói: “Vậy, vậy cậu từ từ tận hưởng đi.”
Vân Nghiêu bế Bạch Y Tịch lên, cả cơ thể nhỏ bé đều ép vào người hắn, rất nóng.
Cô nhắm chặt mí mắt, nghiến răng nghiến lợi, cơ thể cô rất nóng, hơi thở lạnh lẽo nam tính trên người hắn, còn có mùi hương quen thuộc, cô đau khổ mở đôi mắt ngấn nước: “Tôi nghĩ tôi cần bác sĩ.”
Khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười khát máu, răng cắn vào tai cô, kéo mạnh một cái, máu chảy ra.
Bạch Y Tịch cảm thấy rất lạnh cũng rất đau, cô cảm giác máu của mình đang chảy ra, đầu óc đã muốn nóng đến hôn mê.
“Em đối với một người đàn ông xa lạ mà cũng có thể tùy tiện đưa ra lời hứa sao?” Giọng nói kia rất lạnh còn mang theo ghen tuông rất sâu.
“Vậy anh tính là gì?”
Vân Nghiêu, thật ra là ……
“Lảm nhảm cái gì, đi nhanh lên.” Một thanh âm khác thúc giục.
Hai hàng người đuổi theo Bạch Y Tịch, nhìn trên hành lang không có bóng dáng cô, bắt đầu mở từng cánh cửa một đi vào tìm kiếm.
Người đẩy xe đi ngang qua bọn họ, họ chỉ liếc nhìn một cái sau đó tiếp tục mở một cánh cửa khác bắt đầu tìm kiếm: “Tìm nhanh lên cho tôi.”
Xe đẩy đi vào thang máy, đinh một tiếng đóng lại.
Những người phía sau vẫn đang tại lục soát căn phòng, nếu như không tìm thấy người, họ chắc chắn sẽ nhớ đến chiếc xe đẩy này.
Bạch Y Tịch ngón tay nắm chặt, trên đầu mồ hôi chảy càng nhiều hơn, cơ thể của cô nóng bừng muốn nổ tung, cảm giác như mình sắp chết vì sốc nhiệt.
Cô chui ra từ đống chăn bông, làm hai người đẩy xe sợ hãi lùi lại một bước, cô nhẹ nhàng nói lời xin lỗi, nhưng cô phát hiện ra bản thân bắt đầu có chút mềm nhũn, cô mở cửa thang máy, người đẩy xe này sẽ chuyển chăn mền xuống tầng một, cho đến lúc đó, những người đó chắc chắn sẽ đợi cô ở dưới đó để bắt cô, cô phải rời đi ngay bây giờ, hiện tại đang ở tầng thứ mười.
Cô bước ra những bước chân phù phiếm, đây là một khách sạn, cung cấp chỗ cho người ở trọ, có rất nhiều tầng, ngoài ra còn có rất nhiều phòng.
Tầng lầu này không thể ở lại, cô đi xuống cầu thang.
Những người kia hiểu nhiên đã đoán được Bạch Y Tịch đang ở trong xe đẩy, lúc này đang chờ ở tầng một, ngay khi xe đẩy được đẩy ra ngoài, vài người bắt đầu lấy hết chăn ra, nhưng không thấy người nào, người đàn ông hỏi một cách gay gắt: “Người đâu? Đã đi đâu rồi?”
“Cô ấy …… cô ấy đã chui ra ngoài ở tầng mười.” Người đẩy xe run rẩy nói.
Người đàn ông phân phó vài người canh giữ cầu thang, vài người canh giữ trước cửa thang máy, những người còn lại bắt đầu tìm kiếm trên lầu.
Bạch Y Tịch đi xuống lầu, tình cờ nhìn thấy Mộ Hy Hy cùng một người đàn ông.
Mộ Hy Hy nhìn thấy Bạch Y Tịch có chút kinh ngạc: “Cậu làm sao ra được?”
Người đàn ông chỉ lộ ra một con mắt đẹp, con mắt kia bị tóc che khuất, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
“Người đâu, người các người muốn bắt đang ở đây.” Mộ Hy Hy không biết đang nghĩ điều gì, đột nhiên hét lên.
Bạch Y Tịch ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Mộ Hy Hy, nghe thấy tiếng bước chân vội vã, cô nhanh chóng lùi lại, khi quay lại cô nhìn thấy ông Lưu đang đi về phía cô, đôi mắt cô lóe lên, nhanh chóng chạy tới phía sau người đàn ông, nắm lấy tay áo hắn, mặt cô đỏ bừng, nhưng đôi mắt vẫn trong trẻo: “Cứu tôi.”
Trên thân cô được khoác lên một bộ vest đen rộng thùng thình, càng khiến cho cơ thể cô trở nên nhỏ nhắn hơn.
“Cứu cô, vậy cô báo đáp tôi thế nào?” Người đàn ông nâng cằm cô lên.
Bạch Y Tịch nhìn vào đôi mắt đó, đột nhiên có chút quen thuộc, chưa kịp nghĩ nhiều, một cơn đau nhói đến từ quai hàm của cô đã truyền tới.
Cô lấy lại tinh thần, nắm chặt ngón tay: “Anh muốn gì?”
“Muốn cô.”
Một câu rơi xuống.
Bạch Y Tịch không khỏi sửng sốt, ngay cả Mộ Hy Hy cũng sửng sốt, ông Lưu đi tới cũng kiêng kỵ nhìn người đàn ông đó, nịnh nọt nói: “Vân gia, cậu nhìn ta bắt người này lâu như vậy, cậu……”
“Cô ấy là của tôi.” Đôi mắt lạnh lùng chết người của người đàn ông nhìn ông Lưu: “Sao, ông Lưu có ý kiến?”
Ông Lưu đổ mồ hôi đầm đìa sau lưng, gượng cười nói: “Vậy, vậy cậu từ từ tận hưởng đi.”
Vân Nghiêu bế Bạch Y Tịch lên, cả cơ thể nhỏ bé đều ép vào người hắn, rất nóng.
Cô nhắm chặt mí mắt, nghiến răng nghiến lợi, cơ thể cô rất nóng, hơi thở lạnh lẽo nam tính trên người hắn, còn có mùi hương quen thuộc, cô đau khổ mở đôi mắt ngấn nước: “Tôi nghĩ tôi cần bác sĩ.”
Khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười khát máu, răng cắn vào tai cô, kéo mạnh một cái, máu chảy ra.
Bạch Y Tịch cảm thấy rất lạnh cũng rất đau, cô cảm giác máu của mình đang chảy ra, đầu óc đã muốn nóng đến hôn mê.
“Em đối với một người đàn ông xa lạ mà cũng có thể tùy tiện đưa ra lời hứa sao?” Giọng nói kia rất lạnh còn mang theo ghen tuông rất sâu.
“Vậy anh tính là gì?”
Vân Nghiêu, thật ra là ……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.