Sau Khi Xuyên Sách Ta Bị Vai Ác Theo Dõi
Chương 16:
Toái Toái Niệm
07/05/2024
Nàng quỳ ngồi gần sát hắn, tạo cảm giác như một cái ôm.
Nhưng nàng thề với trời, thật sự chỉ là quấn băng mà thôi.
Nhưng nàng lại không biết tư thế lúc này của hai người mập mờ đến thế nào.
Thậm chí, dưới đáy mắt thiếu niên chính là da thịt trắng noãn cùng với xương quai xanh tinh xảo của thiếu nữ, phiến da thịt kia lúc thì đến gần lúc thì xa xa, trôi nổi ngay trước mắt hắn.
Vất vả lắm mới quấn xong, nàng phát hiện Hề Huyền Lương đang theo dõi mình, khó hiểu: "Nhìn, nhìn ta làm gì?"
Hắn không nói chuyện.
Lâm Thanh Vãn càng nghĩ càng nhiều, nhìn gương mặt dễ dàng mê hoặc lòng người ở trước mắt, nàng bắt đầu đánh giá.
Nàng bỗng dưng nhích đến gần, mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, rất rất gần, ánh mắt của hắn nhìn thẳng, không có chút ý tứ tránh né nào.
Nàng ra vẻ mập mờ, đảo mắt nhìn thoáng qua bờ môi của hắn, nhẹ giọng nói nhỏ: "Hề Huyền Lương, ngươi cảm thấy ta giống một nữ nhân không?"
Giới thiệu vắn tắt nói, ngoài Triệu Hoan Nhan đều không được, nàng rất hoài nghi, một mỹ nhân như nàng đây, nói không thích thì vẫn còn nghe được, nhưng làm sao cũng không thể xem nàng thành nam nhân được, đúng không?
Nếu có thể đi đường tắt, nàng cũng là không ngại quyến rũ một chút đâu.
[Cảnh cáo cảnh cáo! Ký chủ không thể tiếp xúc quá mức với hắn!]
Lâm Thanh Vãn không để ý đến giọng nói này, nàng đã thăm dò rõ ràng, cảnh cáo của hệ thống thật ra chỉ là lời cảnh cáo mà thôi, nếu như nàng thật phạm quy, vậy thứ đến trước nhất chính là thông báo trừng phạt.
Hề Huyền Lương cười đến mức không chân thật, thậm chí mà nói có mấy phần lạnh lùng, hắn nói: "Lâm sư tỷ, thế này là có ý gì?"
"Không bằng sư đệ đoán thử xem..." Hô hấp của nàng nhẹ nhàng lướt qua gương mặt hắn, giao triền với hơi thở của hắn.
Nàng càng ngày càng gần.
Thật lòng không biết, lòng bàn tay của nàng đã đầy mồ hôi.
Chẳng qua, nàng đang cố giả vờ trấn định.
"Thủ đoạn của sư tỷ lúc này, càng lúc càng không cao minh rồi." Hắn nhắm mắt lại nói.
Lâm Thanh Vãn muốn nhìn ra sự xúc động trên mặt hắn, nhưng lại không có, không hề xúc động, nhưng cũng không chán ghét.
Nàng động viên, đặt tay lên đầu vai của hắn, thuận theo đó mà vỗ về cổ hắn.
Nàng bỗng nhiên ép đến, một cái hôn mềm mại mập mờ chuẩn xác rơi lên gương mặt hắn.
Hệ thống cảnh cáo đến mức muốn phát điên rồi, nàng vẫn còn khiêu khích, nhìn Hề Huyền Lương trợn mắt nhướng mày.
Hửm....
Nàng thừa nhận, không phải Triệu Hoan Nhan thì không được.
Vừa rồi, rõ ràng trong ánh mắt Hề Huyền Lương nhìn nàng có chán ghét.
Nàng ngượng ngùng đưa tay ra lau lau mặt cho hắn: "Chỉ đùa một chút mà thôi, đừng nóng giận đừng nóng giận, cùng lắm thì cho ngươi hôn lại vậy."
Nàng lại ngoan ngoãn mặc quần áo tử tế lại cho hắn, bày ra một nụ cười làm lành: "Để bày tỏ sự áy náy, sư tỷ đưa ngươi lang bạt Thiên Tháp, ta tặng ngươi một món quà có được không?"
Nhưng nàng thề với trời, thật sự chỉ là quấn băng mà thôi.
Nhưng nàng lại không biết tư thế lúc này của hai người mập mờ đến thế nào.
Thậm chí, dưới đáy mắt thiếu niên chính là da thịt trắng noãn cùng với xương quai xanh tinh xảo của thiếu nữ, phiến da thịt kia lúc thì đến gần lúc thì xa xa, trôi nổi ngay trước mắt hắn.
Vất vả lắm mới quấn xong, nàng phát hiện Hề Huyền Lương đang theo dõi mình, khó hiểu: "Nhìn, nhìn ta làm gì?"
Hắn không nói chuyện.
Lâm Thanh Vãn càng nghĩ càng nhiều, nhìn gương mặt dễ dàng mê hoặc lòng người ở trước mắt, nàng bắt đầu đánh giá.
Nàng bỗng dưng nhích đến gần, mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, rất rất gần, ánh mắt của hắn nhìn thẳng, không có chút ý tứ tránh né nào.
Nàng ra vẻ mập mờ, đảo mắt nhìn thoáng qua bờ môi của hắn, nhẹ giọng nói nhỏ: "Hề Huyền Lương, ngươi cảm thấy ta giống một nữ nhân không?"
Giới thiệu vắn tắt nói, ngoài Triệu Hoan Nhan đều không được, nàng rất hoài nghi, một mỹ nhân như nàng đây, nói không thích thì vẫn còn nghe được, nhưng làm sao cũng không thể xem nàng thành nam nhân được, đúng không?
Nếu có thể đi đường tắt, nàng cũng là không ngại quyến rũ một chút đâu.
[Cảnh cáo cảnh cáo! Ký chủ không thể tiếp xúc quá mức với hắn!]
Lâm Thanh Vãn không để ý đến giọng nói này, nàng đã thăm dò rõ ràng, cảnh cáo của hệ thống thật ra chỉ là lời cảnh cáo mà thôi, nếu như nàng thật phạm quy, vậy thứ đến trước nhất chính là thông báo trừng phạt.
Hề Huyền Lương cười đến mức không chân thật, thậm chí mà nói có mấy phần lạnh lùng, hắn nói: "Lâm sư tỷ, thế này là có ý gì?"
"Không bằng sư đệ đoán thử xem..." Hô hấp của nàng nhẹ nhàng lướt qua gương mặt hắn, giao triền với hơi thở của hắn.
Nàng càng ngày càng gần.
Thật lòng không biết, lòng bàn tay của nàng đã đầy mồ hôi.
Chẳng qua, nàng đang cố giả vờ trấn định.
"Thủ đoạn của sư tỷ lúc này, càng lúc càng không cao minh rồi." Hắn nhắm mắt lại nói.
Lâm Thanh Vãn muốn nhìn ra sự xúc động trên mặt hắn, nhưng lại không có, không hề xúc động, nhưng cũng không chán ghét.
Nàng động viên, đặt tay lên đầu vai của hắn, thuận theo đó mà vỗ về cổ hắn.
Nàng bỗng nhiên ép đến, một cái hôn mềm mại mập mờ chuẩn xác rơi lên gương mặt hắn.
Hệ thống cảnh cáo đến mức muốn phát điên rồi, nàng vẫn còn khiêu khích, nhìn Hề Huyền Lương trợn mắt nhướng mày.
Hửm....
Nàng thừa nhận, không phải Triệu Hoan Nhan thì không được.
Vừa rồi, rõ ràng trong ánh mắt Hề Huyền Lương nhìn nàng có chán ghét.
Nàng ngượng ngùng đưa tay ra lau lau mặt cho hắn: "Chỉ đùa một chút mà thôi, đừng nóng giận đừng nóng giận, cùng lắm thì cho ngươi hôn lại vậy."
Nàng lại ngoan ngoãn mặc quần áo tử tế lại cho hắn, bày ra một nụ cười làm lành: "Để bày tỏ sự áy náy, sư tỷ đưa ngươi lang bạt Thiên Tháp, ta tặng ngươi một món quà có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.