Sau Khi Xuyên Sách Ta Bị Vai Ác Theo Dõi
Chương 19:
Toái Toái Niệm
07/05/2024
Thời gian tiếp theo, Lâm Thanh Vãn không phải đi theo bên cạnh Lăng Tức Trần để luyện kiếm một chút thì chính là tìm cảm giác tồn tại, thỉnh thoảng còn cùng Triệu Hoan Nhan ra sau núi để giết yêu thú.
Quả nhiên vẫn là nữ chính nhập gia tùy tục, rảnh rỗi thì thích thức ăn ngon giống như nàng.
Ngoại trừ tăng tu vi ra, nàng sẽ còn hỏi han ân cần Hề Huyền Lương, nói hoa mỹ chính là muốn xem hắn luyện kiếm, muốn trông thấy hắn ở nội môn.
Trên thực tế, nàng đến để lấy hảo cảm, nếu không có việc gì nàng sẽ giúp đỡ chút việc trong lúc khổ luyện.
Nàng quyết chí làm tiểu đệ của Hề Huyền Lương, dù sao cũng chẳng thể thực hiện được mỹ nhân kế với hắn.
Để tránh chọc giận hắn.
Chẳng bằng làm một thuộc hạ.
Trước cuộc thi ba ngày, Lăng Tức Trần đang bận rộn bôn tẩu vì chuyện này, trông thấy nàng, nhân tiện nói: "Sư muội đến rất đúng lúc, theo ta cùng đi đón khách nào."
"Khách? Là khách phương nào?"
"Đại đệ tử của một vị tiên nhân tọa hạ Tiên đảo, Tùng Tề."
Trên đường đi, Lâm Thanh Vãn hỏi hệ thống một cách câu được câu không.
Sau khi ta hoàn thành nhiệm vụ, thật sự có thể trở về nhà sao?
[Có thể.]
Nếu ta chết đi thì sao, có thể sống lại không?
[Không thể.]
Vậy ta ngăn cản Hề Huyền Lương nhập ma thì sao?
[Thứ ba, để Ma tộc thua bởi tiên môn, để thế giới này quay về hòa bình.]
[Ma, chỉ bao hàm Ma tộc của Hề Huyền Lương.]
Nói tóm lại, không thể.
Xảy ra chuyện lớn ta có thể chạy không, ví dụ như... Không đi theo kịch bản?
[Lúc chuyện lớn cần ký chủ, ký chủ không thể từ chối.]
Cho nên, ta không thể thay đổi tổng thể hướng đi của toàn bộ tiểu thuyết, chỉ có thể làm chuyện mình thích, nói lời mình muốn nói ở một vài nơi không đáng kể?
[Ký chủ thông minh.]
Lâm Thanh Vãn trầm mặc thật sâu.
Trước khi nhiệm vụ hoàn thành, ta sẽ chết sao, bị Hề Huyền Lương giết chết.
[Chuyện này là ngoại lệ, cho ký chủ đủ không gian phát huy, hành vi của ký chủ sẽ quyết định kết cục của ngài.]
Nói cách khác, nó không ngăn cản việc nàng tìm đường sống, nhưng lại giới hạn rất nhiều tự do của nàng.
Ví dụ như nói sau khi giúp đỡ Lăng Tức Trần đối đầu với Hề Huyền Lương cũng được tính đúng không?
Để Ma tộc thua Tiên môn, không phải chính là ý này hay sao.
Nói dễ nghe một chút là cho nàng không gian để phát huy.
Nói khó nghe chút là buộc nàng từng bước đến gần con đường cùng.
Trước khi đi vào tông môn, có một bóng dáng cao gầy đi về phía bọn họ, trên mặt hắn ta mang một nụ cười, hành lễ: "Làm phiền rồi, Lăng huynh."
"Người đến là khách, Linh Đạo Tông của ta đã chuẩn bị tốt chỗ ở, huynh cứ đi theo ta."
Kết quả, Lâm Thanh Vãn lại thành thành thật thật theo y trở về.
Lăng Tức Trần chậm rãi trò chuyện với Tùng Tề: "Không biết Tề huynh đến đây đã báo cho Bạch Vũ Tiên biết chưa."
"Huynh đừng có giễu cợt ta, ta với huynh bên ngoài quen biết nhiều năm như vậy, huynh còn không biết ta sao, rước họa hay sao, nào dám truyền tin cho sư phụ chứ?"
"Ha ha ha ha..."
"Ta đã báo cho cha ta chuyện huynh đến rồi, huynh cứ an tâm ở lại, vừa vặn mấy hôm nữa Linh Đạo Tông của ta tổ chức cuộc thi ngoại môn, để huynh mở mang tầm mắt một chút."
"Vậy ta đến đúng lúc nhỉ..." Tùng Tề cười vang, lập tức liếc sang Lâm Thanh Vãn đang cúi đầu ở bên cạnh, hắn ta ôm ngực hỏi: "Đây hẳn là tiểu sư muội mà huynh nhắc đến trong thư nhỉ?"
"Sao không nói lời nào thế?"
Lăng Tức Trần nghe vậy, gọi nàng một tiếng: "Thanh Vãn."
"A, chào Tề sư huynh." Lâm Thanh Vãn kịp phản ứng lại, ngoan ngoãn chào người ta.
"Nha đầu này không tệ, nhìn qua chính là một người thông minh."
Lâm Thanh Vãn ngượng ngùng cười.
Sắp xếp cẩn thận cho Tùng Tề rồi, lúc trở về, nàng không khỏi hỏi thăm Lăng Tức Trần: "Hóa ra hai người là người quen cũ sao?"
"Mấy năm trước ta xuống núi, ngẫu nhiên quen biết, sau này lúc rảnh rỗi cũng thường thư từ qua lại."
"Đúng rồi... Tề sư huynh của muội thích uống rượu, tối nay muội đến trong viện ta lấy hai vò rượu đến đây cho huynh ấy nhé, ta còn phải đến chỗ sư phụ để báo cáo tiến trình ngày hôm nay."
"Vâng, đại sư huynh yên tâm."
Quả nhiên vẫn là nữ chính nhập gia tùy tục, rảnh rỗi thì thích thức ăn ngon giống như nàng.
Ngoại trừ tăng tu vi ra, nàng sẽ còn hỏi han ân cần Hề Huyền Lương, nói hoa mỹ chính là muốn xem hắn luyện kiếm, muốn trông thấy hắn ở nội môn.
Trên thực tế, nàng đến để lấy hảo cảm, nếu không có việc gì nàng sẽ giúp đỡ chút việc trong lúc khổ luyện.
Nàng quyết chí làm tiểu đệ của Hề Huyền Lương, dù sao cũng chẳng thể thực hiện được mỹ nhân kế với hắn.
Để tránh chọc giận hắn.
Chẳng bằng làm một thuộc hạ.
Trước cuộc thi ba ngày, Lăng Tức Trần đang bận rộn bôn tẩu vì chuyện này, trông thấy nàng, nhân tiện nói: "Sư muội đến rất đúng lúc, theo ta cùng đi đón khách nào."
"Khách? Là khách phương nào?"
"Đại đệ tử của một vị tiên nhân tọa hạ Tiên đảo, Tùng Tề."
Trên đường đi, Lâm Thanh Vãn hỏi hệ thống một cách câu được câu không.
Sau khi ta hoàn thành nhiệm vụ, thật sự có thể trở về nhà sao?
[Có thể.]
Nếu ta chết đi thì sao, có thể sống lại không?
[Không thể.]
Vậy ta ngăn cản Hề Huyền Lương nhập ma thì sao?
[Thứ ba, để Ma tộc thua bởi tiên môn, để thế giới này quay về hòa bình.]
[Ma, chỉ bao hàm Ma tộc của Hề Huyền Lương.]
Nói tóm lại, không thể.
Xảy ra chuyện lớn ta có thể chạy không, ví dụ như... Không đi theo kịch bản?
[Lúc chuyện lớn cần ký chủ, ký chủ không thể từ chối.]
Cho nên, ta không thể thay đổi tổng thể hướng đi của toàn bộ tiểu thuyết, chỉ có thể làm chuyện mình thích, nói lời mình muốn nói ở một vài nơi không đáng kể?
[Ký chủ thông minh.]
Lâm Thanh Vãn trầm mặc thật sâu.
Trước khi nhiệm vụ hoàn thành, ta sẽ chết sao, bị Hề Huyền Lương giết chết.
[Chuyện này là ngoại lệ, cho ký chủ đủ không gian phát huy, hành vi của ký chủ sẽ quyết định kết cục của ngài.]
Nói cách khác, nó không ngăn cản việc nàng tìm đường sống, nhưng lại giới hạn rất nhiều tự do của nàng.
Ví dụ như nói sau khi giúp đỡ Lăng Tức Trần đối đầu với Hề Huyền Lương cũng được tính đúng không?
Để Ma tộc thua Tiên môn, không phải chính là ý này hay sao.
Nói dễ nghe một chút là cho nàng không gian để phát huy.
Nói khó nghe chút là buộc nàng từng bước đến gần con đường cùng.
Trước khi đi vào tông môn, có một bóng dáng cao gầy đi về phía bọn họ, trên mặt hắn ta mang một nụ cười, hành lễ: "Làm phiền rồi, Lăng huynh."
"Người đến là khách, Linh Đạo Tông của ta đã chuẩn bị tốt chỗ ở, huynh cứ đi theo ta."
Kết quả, Lâm Thanh Vãn lại thành thành thật thật theo y trở về.
Lăng Tức Trần chậm rãi trò chuyện với Tùng Tề: "Không biết Tề huynh đến đây đã báo cho Bạch Vũ Tiên biết chưa."
"Huynh đừng có giễu cợt ta, ta với huynh bên ngoài quen biết nhiều năm như vậy, huynh còn không biết ta sao, rước họa hay sao, nào dám truyền tin cho sư phụ chứ?"
"Ha ha ha ha..."
"Ta đã báo cho cha ta chuyện huynh đến rồi, huynh cứ an tâm ở lại, vừa vặn mấy hôm nữa Linh Đạo Tông của ta tổ chức cuộc thi ngoại môn, để huynh mở mang tầm mắt một chút."
"Vậy ta đến đúng lúc nhỉ..." Tùng Tề cười vang, lập tức liếc sang Lâm Thanh Vãn đang cúi đầu ở bên cạnh, hắn ta ôm ngực hỏi: "Đây hẳn là tiểu sư muội mà huynh nhắc đến trong thư nhỉ?"
"Sao không nói lời nào thế?"
Lăng Tức Trần nghe vậy, gọi nàng một tiếng: "Thanh Vãn."
"A, chào Tề sư huynh." Lâm Thanh Vãn kịp phản ứng lại, ngoan ngoãn chào người ta.
"Nha đầu này không tệ, nhìn qua chính là một người thông minh."
Lâm Thanh Vãn ngượng ngùng cười.
Sắp xếp cẩn thận cho Tùng Tề rồi, lúc trở về, nàng không khỏi hỏi thăm Lăng Tức Trần: "Hóa ra hai người là người quen cũ sao?"
"Mấy năm trước ta xuống núi, ngẫu nhiên quen biết, sau này lúc rảnh rỗi cũng thường thư từ qua lại."
"Đúng rồi... Tề sư huynh của muội thích uống rượu, tối nay muội đến trong viện ta lấy hai vò rượu đến đây cho huynh ấy nhé, ta còn phải đến chỗ sư phụ để báo cáo tiến trình ngày hôm nay."
"Vâng, đại sư huynh yên tâm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.