Sau Khi Xuyên Sách Ta Bị Vai Ác Theo Dõi
Chương 35:
Toái Toái Niệm
07/05/2024
Sau khi xác nhận Hề Huyền Lương, Công Tôn Ngọc lại rơi vào trầm mặc.
Thật lâu sau, ông ấy nở nụ cười: "Ta cũng không biết ngươi có tu vi như thế này đấy."
Ba vị tông chủ đều đã xem qua cuộc so tài rồi, làm khó cho ông ấy vẫn còn nhớ kỹ Hề Huyền Lương như vậy.
Hề Huyền Lương nói một cách không kiêu ngạo không tự ti: "Đệ tử chẳng qua chỉ đang tranh đoạt mạng sống trước thời khắc sinh tử mấu chốt mà thôi, tu vi chỉ có thể xem là tạm chấp nhận được mà thôi."
Công Tôn Ngọc lắc đầu, bất đắc dĩ cười một tiếng, sau một lúc suy tư, dò hỏi: "Hôm nay, nếu không phải ngươi ngẫu nhiên gặp được và cứu ta, chỉ sợ mạng của ta đã về với đất vàng rồi, ta lại hỏi ngươi một câu, ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy không?" Kỳ thật, lúc nói ra lời này, ông ấy đã đoán được sẽ có kết quả như thế nào.
Nhưng mỗi năm khi gặp được, kiểu gì ông ấy cũng sẽ hỏi một chút xem đối phương có đồng ý chọn ông ấy làm sư phụ hay không, bình thường, kết quả đều khiến cho người ta tiếc nuối.
Ông ấy cảm thấy sẽ không đồng ý, nhưng Lâm Thanh Vãn đứng bên cạnh lắng nghe được một chốc lại không cảm thấy như vậy.
Nàng có một cảm giác kinh ngạc vì thay đổi nội dung cốt truyện.
Mặc dù trong nguyên tác, Hề Huyền Lương là người học trò cuối cùng bái nhận Lăng Tiêu, nhưng nghĩ lại, mục đích của Hề Huyền Lương cũng không phải Lăng Tiêu mà chính là nội môn, mà làm một đệ tử nội môn bình thường chắc chắn vẫn không đủ, trước mắt không phải là một thời cơ tốt hay sao?
Đúng là như thế, Hề Huyền Lương cũng đang suy tư.
Công Tôn Ngọc gần bị tất cả mọi người ở Linh Đạo Tông xem thường, nhưng quyền lợi vẫn như cũ, nếu như trở thành đệ tử của ông ấy, trái lại không đến nổi quá xuất sắc khiến người khác phải chú ý.
Còn nữa...
Hắn buông mắt nhìn Lâm Thanh Vãn, vả lại nếu như chuyện hôm nay bị truyền ra ngoài, khó tránh khỏi việc tạo thành phiền phức.
Công Tôn Ngọc vừa thấy thế, lòng cũng biết rõ, ông ấy bảo: "Ngươi cũng không cần khó xử thế đâu, cứ xem tất cả là ta thuận miệng nhắc là được rồi."
"Tam tông chủ lo lắng nhiều rồi." Trên mặt Hề Huyền Lương mang theo nụ cười: "Tông chủ có thể chọn đệ tử đã là tam sinh hữu hạnh của đệ tử rồi, sao lại bảo là khó xử cơ chứ."
Công Tôn Ngọc khẽ giật mình, vẻ mặt lộ vẻ cảm động: "Ngươi..."
Lúc còn cường thịnh ông ấy chưa từng thu nhận đồ đệ, sau khi sa ngã thì càng như phế vật, dù có chọn đệ tử, đệ tử cũng cho rằng thứ mà một kẻ phế vật như ông ấy dạy bọn họ cũng có thể tự học, cho nên luôn từ chối.
"Ngươi thật sự sẵn lòng?" Lần này, giọng điệu của ông ấy đã hơi gấp gáp hơn.
Lâm Thanh Vãn âm thầm thở dài, trong lòng tự nhủ ông cũng không cần kích động như vậy đâu, nói không chừng đồ đệ mà ông ấy nhận chính là một ma đầu phát rồ nữa đó.
Thật lâu sau, ông ấy nở nụ cười: "Ta cũng không biết ngươi có tu vi như thế này đấy."
Ba vị tông chủ đều đã xem qua cuộc so tài rồi, làm khó cho ông ấy vẫn còn nhớ kỹ Hề Huyền Lương như vậy.
Hề Huyền Lương nói một cách không kiêu ngạo không tự ti: "Đệ tử chẳng qua chỉ đang tranh đoạt mạng sống trước thời khắc sinh tử mấu chốt mà thôi, tu vi chỉ có thể xem là tạm chấp nhận được mà thôi."
Công Tôn Ngọc lắc đầu, bất đắc dĩ cười một tiếng, sau một lúc suy tư, dò hỏi: "Hôm nay, nếu không phải ngươi ngẫu nhiên gặp được và cứu ta, chỉ sợ mạng của ta đã về với đất vàng rồi, ta lại hỏi ngươi một câu, ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy không?" Kỳ thật, lúc nói ra lời này, ông ấy đã đoán được sẽ có kết quả như thế nào.
Nhưng mỗi năm khi gặp được, kiểu gì ông ấy cũng sẽ hỏi một chút xem đối phương có đồng ý chọn ông ấy làm sư phụ hay không, bình thường, kết quả đều khiến cho người ta tiếc nuối.
Ông ấy cảm thấy sẽ không đồng ý, nhưng Lâm Thanh Vãn đứng bên cạnh lắng nghe được một chốc lại không cảm thấy như vậy.
Nàng có một cảm giác kinh ngạc vì thay đổi nội dung cốt truyện.
Mặc dù trong nguyên tác, Hề Huyền Lương là người học trò cuối cùng bái nhận Lăng Tiêu, nhưng nghĩ lại, mục đích của Hề Huyền Lương cũng không phải Lăng Tiêu mà chính là nội môn, mà làm một đệ tử nội môn bình thường chắc chắn vẫn không đủ, trước mắt không phải là một thời cơ tốt hay sao?
Đúng là như thế, Hề Huyền Lương cũng đang suy tư.
Công Tôn Ngọc gần bị tất cả mọi người ở Linh Đạo Tông xem thường, nhưng quyền lợi vẫn như cũ, nếu như trở thành đệ tử của ông ấy, trái lại không đến nổi quá xuất sắc khiến người khác phải chú ý.
Còn nữa...
Hắn buông mắt nhìn Lâm Thanh Vãn, vả lại nếu như chuyện hôm nay bị truyền ra ngoài, khó tránh khỏi việc tạo thành phiền phức.
Công Tôn Ngọc vừa thấy thế, lòng cũng biết rõ, ông ấy bảo: "Ngươi cũng không cần khó xử thế đâu, cứ xem tất cả là ta thuận miệng nhắc là được rồi."
"Tam tông chủ lo lắng nhiều rồi." Trên mặt Hề Huyền Lương mang theo nụ cười: "Tông chủ có thể chọn đệ tử đã là tam sinh hữu hạnh của đệ tử rồi, sao lại bảo là khó xử cơ chứ."
Công Tôn Ngọc khẽ giật mình, vẻ mặt lộ vẻ cảm động: "Ngươi..."
Lúc còn cường thịnh ông ấy chưa từng thu nhận đồ đệ, sau khi sa ngã thì càng như phế vật, dù có chọn đệ tử, đệ tử cũng cho rằng thứ mà một kẻ phế vật như ông ấy dạy bọn họ cũng có thể tự học, cho nên luôn từ chối.
"Ngươi thật sự sẵn lòng?" Lần này, giọng điệu của ông ấy đã hơi gấp gáp hơn.
Lâm Thanh Vãn âm thầm thở dài, trong lòng tự nhủ ông cũng không cần kích động như vậy đâu, nói không chừng đồ đệ mà ông ấy nhận chính là một ma đầu phát rồ nữa đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.