Sau Khi Xuyên Sách Ta Bị Vai Ác Theo Dõi
Chương 37:
Toái Toái Niệm
07/05/2024
Không chết, dường như chỉ cần thế là đủ rồi.
Nội ngoại môn đã loạn thành một đoàn, nhưng người của Ma tộc cũng không nhiều, các đệ tử đã giam giữ một phần, đuổi chạy một phần.
Lâm Thanh Vãn đã tạm biệt Hề Huyền Lương từ lâu, đi đến Tàng Thư Lâu có mục đích. Trong một khắc nàng mở cánh cửa lớn này ra, trước mắt bỗng nhiên có một bóng dáng lướt đến, một chớp mắt tiếp theo, eo nàng bị người ta siết chặt, người bị y ôm lấy chạy đi thật xa.
"Muội đến đây làm gì?" Lăng Tức Trần cau mày nói.
Nhưng kẻ địch hoàn toàn không hề cho bọn họ thời gian để hòa hoãn, thanh kiếm phá không nhắm thẳng về phía Lăng Tức Trần, một cơn gió mạnh chợt đến.
Lâm Thanh Vãn vô thức đưa tay, hóa ra một vòng bảo vệ, ngăn cản đối phương.
Hiển nhiên là tu vi của đối phương cao hơn nàng, vòng bảo vệ nhanh chóng bị phá vỡ, trong cổ họng nàng ngai ngái, nuốt xuống một ngụm máu.
Vòng bảo vệ bị phá vỡ, Lăng Tức Trần đẩy nàng ra sau lưng để bảo vệ, tập trung tinh thần đối phó với đối phương, chiêu kiếm thay đổi trong chớp mắt như gió táp, bay thẳng về phía mệnh môn* của kẻ địch.
(*) Mệnh môn (命门): chỉ hai bên má, chỗ gần tai.
Mấy hiệp sau, bọn họ bị ép đến gần Phục Ma trận, Lăng Tức Trần cũng lép vế hơn một chút, đáy lòng Lâm Thanh Vãn thầm lo lắng.
Người áo đen kia đeo mặt nạ quỷ, nhưng cho dù không để lộ chân dung cũng lờ mờ có thể nhìn ra được sự lỗi lạc xuất chúng của hắn ta, người như thế này tuyệt đối không phải một Ma tộc bình thường.
Huống chi, trên thân người này cũng không có khí tức của Ma tộc.
"Sư huynh!" Cách đó không xa đột nhiên truyền đến giọng nói của Triệu Hoan Nhan.
Phòng ngự vốn có của Lăng Tức Trần khiến đối phương hoàn toàn không thể đến được một chút, nhưng tiếng gọi này bất chợt này lại khiến y phân tâm, không khỏi lo lắng đối phương sẽ đánh chủ ý vào Triệu Hoan Nhan với Lâm Thanh Vãn.
Đương nhiên người áo đen cũng hiểu được đạo lý này, cho nên hắn ta trước Triệu Hoan Nhan một bước, trước khi hai người họ một chọi một, hắn ta chiếm vị trí chủ đạo, chọn kẻ yếu để ra tay.
Cũng giống như thế, Triệu Hoan Nhan cũng là nhược điểm của Lăng Tức Trần.
Triệu Hoan Nhan cách rất gần người áo đen, gần đến mức khiến cho đối phương có cơ hội để lợi dụng.
Kiếm của Triệu Hoan Nhan ra khỏi vỏ, bỗng nhiên cảm giác được sự đau nhức sau cổ, cả người bay rớt ra ngoài, ngã mạnh xuống đất, phát ra một tiếng ầm vang.
"Hoan Nhan!"
Lăng Tức Trần chém một kiếm đến để ngăn cách hai người, phi thân mà đi.
Cùng lúc đó, người áo đen ngưng tụ khí thế toàn thân, rút kiếm bay đến, đến đối diện sau lưng Lăng Tức Trần.
Lúc Lăng Tức Trần ôm Triệu Hoan Nhan vào trong lồng ngực, Lâm Thanh Vãn đang dốc hết sức lực để ngăn cản sát chiêu của đối phương, ý giết người khiến bội kiếm của nàng chấn động, gần như phá vỡ hết thế phòng ngự của nàng trong nháy mắt, kiếm vốn sắp xuyên qua cả tim của nàng.
Nội ngoại môn đã loạn thành một đoàn, nhưng người của Ma tộc cũng không nhiều, các đệ tử đã giam giữ một phần, đuổi chạy một phần.
Lâm Thanh Vãn đã tạm biệt Hề Huyền Lương từ lâu, đi đến Tàng Thư Lâu có mục đích. Trong một khắc nàng mở cánh cửa lớn này ra, trước mắt bỗng nhiên có một bóng dáng lướt đến, một chớp mắt tiếp theo, eo nàng bị người ta siết chặt, người bị y ôm lấy chạy đi thật xa.
"Muội đến đây làm gì?" Lăng Tức Trần cau mày nói.
Nhưng kẻ địch hoàn toàn không hề cho bọn họ thời gian để hòa hoãn, thanh kiếm phá không nhắm thẳng về phía Lăng Tức Trần, một cơn gió mạnh chợt đến.
Lâm Thanh Vãn vô thức đưa tay, hóa ra một vòng bảo vệ, ngăn cản đối phương.
Hiển nhiên là tu vi của đối phương cao hơn nàng, vòng bảo vệ nhanh chóng bị phá vỡ, trong cổ họng nàng ngai ngái, nuốt xuống một ngụm máu.
Vòng bảo vệ bị phá vỡ, Lăng Tức Trần đẩy nàng ra sau lưng để bảo vệ, tập trung tinh thần đối phó với đối phương, chiêu kiếm thay đổi trong chớp mắt như gió táp, bay thẳng về phía mệnh môn* của kẻ địch.
(*) Mệnh môn (命门): chỉ hai bên má, chỗ gần tai.
Mấy hiệp sau, bọn họ bị ép đến gần Phục Ma trận, Lăng Tức Trần cũng lép vế hơn một chút, đáy lòng Lâm Thanh Vãn thầm lo lắng.
Người áo đen kia đeo mặt nạ quỷ, nhưng cho dù không để lộ chân dung cũng lờ mờ có thể nhìn ra được sự lỗi lạc xuất chúng của hắn ta, người như thế này tuyệt đối không phải một Ma tộc bình thường.
Huống chi, trên thân người này cũng không có khí tức của Ma tộc.
"Sư huynh!" Cách đó không xa đột nhiên truyền đến giọng nói của Triệu Hoan Nhan.
Phòng ngự vốn có của Lăng Tức Trần khiến đối phương hoàn toàn không thể đến được một chút, nhưng tiếng gọi này bất chợt này lại khiến y phân tâm, không khỏi lo lắng đối phương sẽ đánh chủ ý vào Triệu Hoan Nhan với Lâm Thanh Vãn.
Đương nhiên người áo đen cũng hiểu được đạo lý này, cho nên hắn ta trước Triệu Hoan Nhan một bước, trước khi hai người họ một chọi một, hắn ta chiếm vị trí chủ đạo, chọn kẻ yếu để ra tay.
Cũng giống như thế, Triệu Hoan Nhan cũng là nhược điểm của Lăng Tức Trần.
Triệu Hoan Nhan cách rất gần người áo đen, gần đến mức khiến cho đối phương có cơ hội để lợi dụng.
Kiếm của Triệu Hoan Nhan ra khỏi vỏ, bỗng nhiên cảm giác được sự đau nhức sau cổ, cả người bay rớt ra ngoài, ngã mạnh xuống đất, phát ra một tiếng ầm vang.
"Hoan Nhan!"
Lăng Tức Trần chém một kiếm đến để ngăn cách hai người, phi thân mà đi.
Cùng lúc đó, người áo đen ngưng tụ khí thế toàn thân, rút kiếm bay đến, đến đối diện sau lưng Lăng Tức Trần.
Lúc Lăng Tức Trần ôm Triệu Hoan Nhan vào trong lồng ngực, Lâm Thanh Vãn đang dốc hết sức lực để ngăn cản sát chiêu của đối phương, ý giết người khiến bội kiếm của nàng chấn động, gần như phá vỡ hết thế phòng ngự của nàng trong nháy mắt, kiếm vốn sắp xuyên qua cả tim của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.