Sau Khi Xuyên Sách Ta Bị Vai Ác Theo Dõi
Chương 3:
Toái Toái Niệm
06/05/2024
Đang suy nghĩ sâu xa, trong hồ đột nhiên truyền đến tiếng "Rầm rầm".
Lâm Thanh Vãn đột nhiên giật mình, chăm chú nhìn, trong nháy mắt nhìn thấy người ở giữa mặt hồ.
Đôi mắt sâu thẳm tĩnh mịch của người nọ, sống mũi cao thắng, môi mỏng khẽ mím chặt.
Hắn đột nhiên xuất hiện lại gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Vãn, khiến nàng sợ tới mức ngã xuống.
"A..."
Nàng vốn đã ngã ngồi dưới đất, ai ngờ dưới chân giẫm lên thềm đá trượt một cái, cả người rơi mạnh vào trong nước.
Nước ập vào mặt khiến cho người ta hít thở không thông, thân thể của nàng dần dần trầm xuống.
Nàng dùng sức đạp nước, bọt nước văng khắp nơi.
Muốn kêu cứu mạng, người nọ lại không để ý sống chết của nàng, trực tiếp bơi tới bờ đá.
Lâm Thanh Vẫn tức giận không nói ra được, nếu không phải trong mắt người này mang theo sát ý vô tận, khiến cho nàng thiếu chút nữa cho rằng đó là kẻ bắt cóc.
Hơn nữa đang bình thường đột nhiên từ trong nước nhô ra dọa người?
Trong lòng nàng lặng lẽ chảy nước mắt.
Mới vừa xuyên đến không lâu, cho dù có linh lực nàng cũng không biết dùng.
Đến cuối cùng nàng vùng vẫy lung tung vài cái trực tiếp từ phía sau tóm được thắt lưng của thiếu niên, thiếu niên nhíu mày xoay người nhìn lại, nàng vội vàng dùng tay chân bám lấy hắn.
Đầu nổi lên mặt nước, hai tay nàng ôm cổ thiếu niên, ở bên tai hắn ho khan liên tục, ho đến mặt hắn đều đen.
Nhưng một giây sau, thiếu niên lấy tay kéo nàng xuống, nàng vừa bò, lại bị ném xuống, vừa bò, lại bị ném xuống.
Chỉ có điều lần này nàng bị ném xuống đất, chứ không phải dưới nước.
Thiếu niên đứng ở trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống thi quyết, trong nháy mắt cả người nhẹ nhàng khoan khoái, không có nửa giọt nước.
Lâm Thanh Vãn thì chật vật bò dậy, thở phì phò trừng mắt nhìn hắn: "Đều là đồng môn, huynh không định cứu ta sao?"
Thiếu niên thản nhiên liếc nàng một cái, lại cụp mắt nhìn một gốc cỏ mình cầm trong tay, hắn nói:
"Cô làm hỏng Liên Tiên Thảo của ta."
Lâm Thanh Văn: "..."
"Ta còn không bằng một gốc cây cỏ?"
Thiếu niên lại nhíu mày: "Lâm Thanh Vãn, tại sao ta phải cứu cô?"
Lâm Thanh Vãn ngây ngẩn cả người, trong lòng đang nghĩ hai người này quen biết, ngoài miệng cũng vô thức nói: "Bởi vì ta không biết bơi."
Thiếu niên cười khẽ một tiếng, nhìn đang cười, nhưng lại không có nửa phần ý cười, cảm giác lạnh lẽo dị thường.
Hắn nói: "Lâm sư tỷ tư chất hơn người của chúng ta thật biết nói đùa."
"Huyền Lương sẽ không ở chỗ này gây trở ngại cho sư tỷ, cáo từ."
"Đợi, đợi..."
Lâm Thanh Vãn cứng đờ tại chỗ.
Ai cơ?
Lâm Thanh Vãn đột nhiên giật mình, chăm chú nhìn, trong nháy mắt nhìn thấy người ở giữa mặt hồ.
Đôi mắt sâu thẳm tĩnh mịch của người nọ, sống mũi cao thắng, môi mỏng khẽ mím chặt.
Hắn đột nhiên xuất hiện lại gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Vãn, khiến nàng sợ tới mức ngã xuống.
"A..."
Nàng vốn đã ngã ngồi dưới đất, ai ngờ dưới chân giẫm lên thềm đá trượt một cái, cả người rơi mạnh vào trong nước.
Nước ập vào mặt khiến cho người ta hít thở không thông, thân thể của nàng dần dần trầm xuống.
Nàng dùng sức đạp nước, bọt nước văng khắp nơi.
Muốn kêu cứu mạng, người nọ lại không để ý sống chết của nàng, trực tiếp bơi tới bờ đá.
Lâm Thanh Vẫn tức giận không nói ra được, nếu không phải trong mắt người này mang theo sát ý vô tận, khiến cho nàng thiếu chút nữa cho rằng đó là kẻ bắt cóc.
Hơn nữa đang bình thường đột nhiên từ trong nước nhô ra dọa người?
Trong lòng nàng lặng lẽ chảy nước mắt.
Mới vừa xuyên đến không lâu, cho dù có linh lực nàng cũng không biết dùng.
Đến cuối cùng nàng vùng vẫy lung tung vài cái trực tiếp từ phía sau tóm được thắt lưng của thiếu niên, thiếu niên nhíu mày xoay người nhìn lại, nàng vội vàng dùng tay chân bám lấy hắn.
Đầu nổi lên mặt nước, hai tay nàng ôm cổ thiếu niên, ở bên tai hắn ho khan liên tục, ho đến mặt hắn đều đen.
Nhưng một giây sau, thiếu niên lấy tay kéo nàng xuống, nàng vừa bò, lại bị ném xuống, vừa bò, lại bị ném xuống.
Chỉ có điều lần này nàng bị ném xuống đất, chứ không phải dưới nước.
Thiếu niên đứng ở trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống thi quyết, trong nháy mắt cả người nhẹ nhàng khoan khoái, không có nửa giọt nước.
Lâm Thanh Vãn thì chật vật bò dậy, thở phì phò trừng mắt nhìn hắn: "Đều là đồng môn, huynh không định cứu ta sao?"
Thiếu niên thản nhiên liếc nàng một cái, lại cụp mắt nhìn một gốc cỏ mình cầm trong tay, hắn nói:
"Cô làm hỏng Liên Tiên Thảo của ta."
Lâm Thanh Văn: "..."
"Ta còn không bằng một gốc cây cỏ?"
Thiếu niên lại nhíu mày: "Lâm Thanh Vãn, tại sao ta phải cứu cô?"
Lâm Thanh Vãn ngây ngẩn cả người, trong lòng đang nghĩ hai người này quen biết, ngoài miệng cũng vô thức nói: "Bởi vì ta không biết bơi."
Thiếu niên cười khẽ một tiếng, nhìn đang cười, nhưng lại không có nửa phần ý cười, cảm giác lạnh lẽo dị thường.
Hắn nói: "Lâm sư tỷ tư chất hơn người của chúng ta thật biết nói đùa."
"Huyền Lương sẽ không ở chỗ này gây trở ngại cho sư tỷ, cáo từ."
"Đợi, đợi..."
Lâm Thanh Vãn cứng đờ tại chỗ.
Ai cơ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.