Sau Khi Xuyên Sách Ta Bị Vai Ác Theo Dõi
Chương 44:
Toái Toái Niệm
07/05/2024
Giống như nàng bị quỷ nhập vào người vậy, chỉ có thể nhìn chính mình nghĩ một đằng nói một nẻo, nhìn những việc mình làm, nàng hoàn toàn không hề biết bản thân đang làm gì.
Ví dụ như nàng bảo mình là Tân Tuyết, nhưng không... Nàng tên Lâm Thanh Vãn.
Không... Nàng có chút mờ mịt...
Bởi vì nàng từng nhìn thấy gương mặt của thân thể này dưới bóng nước, nó hoàn toàn khác với nàng...
Đây rốt cuộc là thân thể của nàng hay là của người khác?
Nàng không rõ ràng, chỉ có thể nghĩ một đằng nói một nẻo, cùng lên núi với người tu sĩ này.
Bởi vì nàng nói nàng cũng là một tu sĩ, đến để trừ yêu.
Bùi Nghiễn còn từng thử thăm dò chu vi của nàng, bất phân cao thấp với hắn, hắn không khỏi tán thưởng và yêu thích hơn mấy phần.
Đường lên núi quả thực không hề dễ đi, nhưng nếu ngự kiếm, chỉ e rằng sẽ kinh động đến con yêu quái kia.
Trên đường, Bùi Nghiễn đưa vỏ kiếm ra để nàng nắm lấy, hắn dẫn nàng trèo lên trên.
Sau khi lên đến đỉnh núi, váy của Tân Tuyết đã ướt, nhưng bọn họ không rảnh để quan tâm đến bản thân, bởi vì trước mắt đột ngột xuất hiện một gốc hoa đào, cánh hoa rơi dưới đất, giống như bị người ta chà đạp qua.
Nơi này là sào huyệt của con yêu quái kia.
Tân Tuyết ngửa đầu nhìn thoáng qua nhánh hoa đào đang rung động, nàng cười khẽ: "Đúng là một nơi phong thủy tốt thích hợp tu hành."
Bùi Nghiễn không hề lên tiếng đáp lại, mà lại thi pháp thiết lập một kết giới, hắn nói: "Lôi kiếp sắp giáng xuống rồi."
Đương nhiên Tân Tuyết biết, lôi kiếp, nói rõ yêu quái này đang ở kỳ Độ Kiếp, bằng không nàng cũng sẽ không tùy tiện lên núi vào lúc này.
Bùi Nghiễn: "Cũng không biết rốt cuộc nó đã hại bao nhiêu người nữa."
Tân Tuyết chậm rãi gấp ô giấy dầu lại, cùng Bùi Nghiễn đi vào trong kết giới, có thể thấy từ đầu đến cuối khi ở bên trong.
Linh khí ở khắp bốn phía, yêu khí mãnh liệt, thế mà bên trong thân cây hoa đào lại có một con hồ ly tinh ẩn náu.
Hồ yêu kia ngồi xếp bằng trong đó, quanh người hồ yêu mơ hồ hiện ra hình người, nó đã nhận ra có người đến, thế nhưng chỉ có thể mở mắt chớ không thể làm được gì khác.
Dọc chung quanh là một đống xương cốt của người ta được xếp thành một cái vòng.
Bùi Nghiễn trông thấy một màn này, trong mắt không khỏi hiện lên một vẻ thương xót, hắn nhíu mày nhìn về phía hồ ly, lạnh lùng cất giọng: "Ngươi hại người vô số, còn vọng tưởng hóa hình người?"
Hồ ly nhếch miệng cười ha hả: "Có gì không thể, không phải Ma tộc cũng làm việc ác bất tận như thường hay sao, vì sao bọn chúng có thể muốn làm gì thì làm?"
Tân Tuyết thở dài: "Có lẽ vì ngươi không lợi hại bằng người ta?"
"Hừ!"
Bùm ——
Sấm chớp một cái, một vệt sáng phút chốc bổ xuống.
Theo lý thuyết, tránh mưa, hóng gió dưới gốc cây phần lớn đều sẽ bị sét đánh, nhưng lúc này lại khác, dường như cây hoa đào đã sống rất lâu rồi, bản thân cũng có linh khí, thân thể của nó hoàn toàn có thể ngăn cản được vài tia sét cho con hồ yêu kia.
Ví dụ như nàng bảo mình là Tân Tuyết, nhưng không... Nàng tên Lâm Thanh Vãn.
Không... Nàng có chút mờ mịt...
Bởi vì nàng từng nhìn thấy gương mặt của thân thể này dưới bóng nước, nó hoàn toàn khác với nàng...
Đây rốt cuộc là thân thể của nàng hay là của người khác?
Nàng không rõ ràng, chỉ có thể nghĩ một đằng nói một nẻo, cùng lên núi với người tu sĩ này.
Bởi vì nàng nói nàng cũng là một tu sĩ, đến để trừ yêu.
Bùi Nghiễn còn từng thử thăm dò chu vi của nàng, bất phân cao thấp với hắn, hắn không khỏi tán thưởng và yêu thích hơn mấy phần.
Đường lên núi quả thực không hề dễ đi, nhưng nếu ngự kiếm, chỉ e rằng sẽ kinh động đến con yêu quái kia.
Trên đường, Bùi Nghiễn đưa vỏ kiếm ra để nàng nắm lấy, hắn dẫn nàng trèo lên trên.
Sau khi lên đến đỉnh núi, váy của Tân Tuyết đã ướt, nhưng bọn họ không rảnh để quan tâm đến bản thân, bởi vì trước mắt đột ngột xuất hiện một gốc hoa đào, cánh hoa rơi dưới đất, giống như bị người ta chà đạp qua.
Nơi này là sào huyệt của con yêu quái kia.
Tân Tuyết ngửa đầu nhìn thoáng qua nhánh hoa đào đang rung động, nàng cười khẽ: "Đúng là một nơi phong thủy tốt thích hợp tu hành."
Bùi Nghiễn không hề lên tiếng đáp lại, mà lại thi pháp thiết lập một kết giới, hắn nói: "Lôi kiếp sắp giáng xuống rồi."
Đương nhiên Tân Tuyết biết, lôi kiếp, nói rõ yêu quái này đang ở kỳ Độ Kiếp, bằng không nàng cũng sẽ không tùy tiện lên núi vào lúc này.
Bùi Nghiễn: "Cũng không biết rốt cuộc nó đã hại bao nhiêu người nữa."
Tân Tuyết chậm rãi gấp ô giấy dầu lại, cùng Bùi Nghiễn đi vào trong kết giới, có thể thấy từ đầu đến cuối khi ở bên trong.
Linh khí ở khắp bốn phía, yêu khí mãnh liệt, thế mà bên trong thân cây hoa đào lại có một con hồ ly tinh ẩn náu.
Hồ yêu kia ngồi xếp bằng trong đó, quanh người hồ yêu mơ hồ hiện ra hình người, nó đã nhận ra có người đến, thế nhưng chỉ có thể mở mắt chớ không thể làm được gì khác.
Dọc chung quanh là một đống xương cốt của người ta được xếp thành một cái vòng.
Bùi Nghiễn trông thấy một màn này, trong mắt không khỏi hiện lên một vẻ thương xót, hắn nhíu mày nhìn về phía hồ ly, lạnh lùng cất giọng: "Ngươi hại người vô số, còn vọng tưởng hóa hình người?"
Hồ ly nhếch miệng cười ha hả: "Có gì không thể, không phải Ma tộc cũng làm việc ác bất tận như thường hay sao, vì sao bọn chúng có thể muốn làm gì thì làm?"
Tân Tuyết thở dài: "Có lẽ vì ngươi không lợi hại bằng người ta?"
"Hừ!"
Bùm ——
Sấm chớp một cái, một vệt sáng phút chốc bổ xuống.
Theo lý thuyết, tránh mưa, hóng gió dưới gốc cây phần lớn đều sẽ bị sét đánh, nhưng lúc này lại khác, dường như cây hoa đào đã sống rất lâu rồi, bản thân cũng có linh khí, thân thể của nó hoàn toàn có thể ngăn cản được vài tia sét cho con hồ yêu kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.