Sau Khi Xuyên Sách Ta Bị Vai Ác Theo Dõi
Chương 49:
Toái Toái Niệm
07/05/2024
Bây giờ đến sang năm vẫn còn một quãng thời gian dài như vậy, nàng đợi không nổi.
Cho nên, nàng đã đến nơi này vào lúc hơn sáu tháng nữa mới bước sang năm mới.
Thật trùng hợp, vừa vặn Bùi Nghiễn cũng ở đây.
Vừa vặn, bọn họ cũng chỉ mới chia tay nhau được năm tháng.
Khi gặp nhau, những gốc mai đua nở dưới chân núi uốn lượn, tuyết trải thật dày trên mặt đất, trên ngọn cây cũng điểm xuyết sắc hoa trắng phếu.
Tân Tuyết mặc bộ váy dài màu lam nhạt, làn váy chập chờn phất qua tuyết lạnh, phảng phất như bộ bộ sinh hoa.
Bên ngoài nàng khoác một chiếc áo choàng, đầu đội mũ trùm, dùng khăn lụa mỏng che mặt, chỉ giữ lại đơn độc đôi mắt sáng thanh tịnh.
Mỗi một bước để lại một dấu chân bên dưới, giẫm ra tiếng vang nhẹ.
Đi ngang qua thiếu niên đang đeo một cái sọt chứa thịt rừng ở sau lưng, gương mặt của cậu ta lạnh đến mức đỏ bừng, xoa tay hà hơi vào, vừa giương mắt lại trông thấy một cô nương không sợ lạnh.
Cậu ta thấy lạ mắt, nhân tiện nói: "Cô nương muốn qua núi ư?"
Tân Tuyết lắc đầu: "Không, ta tìm người."
"Hì hì, ta rất rành việc tìm người thế này, nơi này chẳng có ai mà ta không biết cả, không bằng cô nương nói thử xem cô nương muốn tìm ai?"
"Bùi Nghiễn."
Thanh niên hơi mâu thuẫn: "Người cô nương nói chẳng lẽ là Bùi đạo trưởng?"
...
Đi theo sự chỉ dẫn của người thiếu niên, Tân Tuyết đứng vững dưới một gốc cây mai.
Bùi Nghiễn trông còn chật vật hơn so với lần đầu họ gặp nhau nhiều, không còn khoáng đạt nữa, hắn đang ngồi trên mái hiên để lợp ngói, những bông tuyết mơ hồ rơi lên đỉnh đầu hắn.
Mi mắt của hắn khẽ run, ánh mắt chuyển từ màu lam nhạt đến đôi mắt quen thuộc kia, hơi lạnh xen lẫn trong gió dường như cũng phai nhạt đi.
Tân Tuyết chậm rãi tháo khăn che mặt xuống, vén mũ trùm đầu lên, ngẩng đầu trêu chọc: "Bùi đạo trưởng, huynh đoán xem, đây có được tính là duyên phận hay không?"
Chính là cái thứ được gọi là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.
Chỉ có điều, nàng đang cố tình gây ra mà thôi.
Ánh mắt Bùi Nghiễn nhìn nàng có một thoáng trở nên ngơ ngác, sau đó hắn lập tức nhíu mày, buông mắt, tiếp tục bắt tay làm những việc dang dở, hắn hỏi: "Tân Tuyết cô nương, đã lâu không gặp."
Tân Tuyết bay lên, mũi chân điểm nhẹ trên mái hiên nhà hắn, nàng ngồi xuống cạnh hắn: "Sao nào? Không làm tu sĩ nữa, đổi nghề làm người sửa nhà rồi ư?"
"Sao lại thế." Bùi Nghiễn vẫn cầm mảnh ngói như cũ, hắn lẳng lặng nói: "Năm gần đây, trên biển có tuyết lớn dày đặc, chúng kết băng không đi lại được, cho nên mới đặt chân ở đây vài tháng."
Vài tháng?
Tân Tuyết chợt kề sát lại gần mấy phần, trong mắt nhuốm ý cười, nhìn hắn chăm chú: "Huynh ở đây đợi ta ư?"
Trên người thiếu nữ mang theo một mùi thơm thoang thoảng như có như không, có lẽ là mùi tóc, cũng có thể là mùi thơm của cơ thể... Hắn thường xuyên ngửi được mùi hương này trong những giấc mơ, cho nên khi ngửi được một lần nữa, hắn lập tức đến một số hồi ức tốt lẫn không tốt.
Vành tai của Bùi Nghiễn đỏ lên, hắn không thể hiện gì ra ngoài mặt, nhưng lại không thể kìm nén nhịp đập trái tim của mình.
Cho nên, nàng đã đến nơi này vào lúc hơn sáu tháng nữa mới bước sang năm mới.
Thật trùng hợp, vừa vặn Bùi Nghiễn cũng ở đây.
Vừa vặn, bọn họ cũng chỉ mới chia tay nhau được năm tháng.
Khi gặp nhau, những gốc mai đua nở dưới chân núi uốn lượn, tuyết trải thật dày trên mặt đất, trên ngọn cây cũng điểm xuyết sắc hoa trắng phếu.
Tân Tuyết mặc bộ váy dài màu lam nhạt, làn váy chập chờn phất qua tuyết lạnh, phảng phất như bộ bộ sinh hoa.
Bên ngoài nàng khoác một chiếc áo choàng, đầu đội mũ trùm, dùng khăn lụa mỏng che mặt, chỉ giữ lại đơn độc đôi mắt sáng thanh tịnh.
Mỗi một bước để lại một dấu chân bên dưới, giẫm ra tiếng vang nhẹ.
Đi ngang qua thiếu niên đang đeo một cái sọt chứa thịt rừng ở sau lưng, gương mặt của cậu ta lạnh đến mức đỏ bừng, xoa tay hà hơi vào, vừa giương mắt lại trông thấy một cô nương không sợ lạnh.
Cậu ta thấy lạ mắt, nhân tiện nói: "Cô nương muốn qua núi ư?"
Tân Tuyết lắc đầu: "Không, ta tìm người."
"Hì hì, ta rất rành việc tìm người thế này, nơi này chẳng có ai mà ta không biết cả, không bằng cô nương nói thử xem cô nương muốn tìm ai?"
"Bùi Nghiễn."
Thanh niên hơi mâu thuẫn: "Người cô nương nói chẳng lẽ là Bùi đạo trưởng?"
...
Đi theo sự chỉ dẫn của người thiếu niên, Tân Tuyết đứng vững dưới một gốc cây mai.
Bùi Nghiễn trông còn chật vật hơn so với lần đầu họ gặp nhau nhiều, không còn khoáng đạt nữa, hắn đang ngồi trên mái hiên để lợp ngói, những bông tuyết mơ hồ rơi lên đỉnh đầu hắn.
Mi mắt của hắn khẽ run, ánh mắt chuyển từ màu lam nhạt đến đôi mắt quen thuộc kia, hơi lạnh xen lẫn trong gió dường như cũng phai nhạt đi.
Tân Tuyết chậm rãi tháo khăn che mặt xuống, vén mũ trùm đầu lên, ngẩng đầu trêu chọc: "Bùi đạo trưởng, huynh đoán xem, đây có được tính là duyên phận hay không?"
Chính là cái thứ được gọi là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.
Chỉ có điều, nàng đang cố tình gây ra mà thôi.
Ánh mắt Bùi Nghiễn nhìn nàng có một thoáng trở nên ngơ ngác, sau đó hắn lập tức nhíu mày, buông mắt, tiếp tục bắt tay làm những việc dang dở, hắn hỏi: "Tân Tuyết cô nương, đã lâu không gặp."
Tân Tuyết bay lên, mũi chân điểm nhẹ trên mái hiên nhà hắn, nàng ngồi xuống cạnh hắn: "Sao nào? Không làm tu sĩ nữa, đổi nghề làm người sửa nhà rồi ư?"
"Sao lại thế." Bùi Nghiễn vẫn cầm mảnh ngói như cũ, hắn lẳng lặng nói: "Năm gần đây, trên biển có tuyết lớn dày đặc, chúng kết băng không đi lại được, cho nên mới đặt chân ở đây vài tháng."
Vài tháng?
Tân Tuyết chợt kề sát lại gần mấy phần, trong mắt nhuốm ý cười, nhìn hắn chăm chú: "Huynh ở đây đợi ta ư?"
Trên người thiếu nữ mang theo một mùi thơm thoang thoảng như có như không, có lẽ là mùi tóc, cũng có thể là mùi thơm của cơ thể... Hắn thường xuyên ngửi được mùi hương này trong những giấc mơ, cho nên khi ngửi được một lần nữa, hắn lập tức đến một số hồi ức tốt lẫn không tốt.
Vành tai của Bùi Nghiễn đỏ lên, hắn không thể hiện gì ra ngoài mặt, nhưng lại không thể kìm nén nhịp đập trái tim của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.