Sau Khi Xuyên Sách, Ta "Cung Phụng" Hoàng Đế Nước Địch

Chương 115

Tiểu Thảo Ái Cật Lạt

12/03/2024

 

 

Editor: Ni

Thấy người nọ nhìn khắp nơi, Sở An Nhan vội vàng buông mành cửa sổ xuống, xuyên qua khe hở nhìn nàng ta.

Tuy đã mang khăn che mặt, nhưng Sở An Nhan vẫn nhận ra dáng vẻ người này, hơn nữa nàng không hề nhận nhầm.

Người này chính là Sở An Bình!

Nàng ta không phải hòa thân với tộc Mãn Nguyệt à? Sao hôm nay còn lại xuất hiện ở đây? Lại còn mặc trang phục công chúa Mãn Nguyệt.

Đây là Thục phi nói cho nàng, nàng có thể chắc chắn đó là phục sức của công chúa.

Sở An Bình sao lại ở chỗ này? Hơn nữa lại tới hậu viện.

Sở An Nhan càng nghĩ càng thấy đáng nghi, khi xác định Lăng Giang đã rời đi, nàng mới dám đi theo.

Dọc theo đường đi, Sở An Nhan làm bộ đi ngang qua lấy đồ. Lúc này mới chú ý tới bên kia có một tiểu viện.

Nàng rẽ vào một chỗ không người, nghiêng người ở ghé sát vào tường, thử xem có thể nghe được tin hữu dụng gì không.

Bởi vì đáy lòng nàng có một suy đoán. Nếu Sở An Bình ở chỗ này, kia chứng minh nàng ta vẫn gả cho Lăng Giang giống như trong nguyên tác.

Cách một bức tường, Sở An Nhan nghe không rõ lắm, chỉ mơ hồ nghe thấy gì mà công chúa hòa thân, đã chết, đồ trong đại hôn.

Chẳng lẽ Sở Qn Bình giết công chúa hòa thân, muốn lý đại đào cương*?  

(*李代桃僵 Lý đại đào cương: Thay mận đổi đào, dùng thế thân để gánh vác tai họa,…  Là 1 trong 36 kế )

“ Chúc vương hậu sớm ngày thống nhất thiên hạ! ”

Tiếng hô vang lên, Sở An Nhan nghe được vô cùng rõ ràng.

Sở An Bình vậy mà lại có dã tâm muốn thống nhất thiên hạ?

Quá loạn rồi.

Sở An Nhan định nhân cơ hội bọn họ chưa rời đi để lẻn ra, ai ngờ đúng lúc thấy họ ra ngoài. Sở An Nhan sợ tới mức vội vàng lùi về sau, nhưng căn bản không có chỗ trốn.

Nàng rúc ở trong góc, hy vọng không ai đi qua hướng này. Bằng không nàng tiêu đời luôn.

Không biết sao lại xui như vậy, lại  có người đi qua đây, chỉ có thể mong không bị phát hiện.

Sở An Nhan rúc ở góc tường, hạ thập cảm giác tồn tại xuống.

Người nọ xong việc muốn chạy, đáy lòng Sở An Nhan nhẹ nhàng thở ra, chỉ là thở còn chưa thì người khác lại đi tới…



Đám kia người lại trở về chỗ cũ, chẳng qua lần này đưa về một người.

Sở An Nhan nhắm chặt hai mắt,  toán giả chết lừa dối người khác.

Âm thanh ríu rít, hiện tại Sở An Nhan cảm thấy mình giống như cá thịt, mà bọn họ đang thương lượng sẽ làm món gì.

“ Ồn ào cái gì, lát nữa người khác kéo tới thì sao ”

“ Vương hậu, người này xử lý như nào, không biết vừa rồi nàng có nghe thấy chúng ta nói chuyện không? ”

“ Giết ”. Giọng điệu Sở An Bình lạnh lẽo truyền đến, Sở An Nhan hoài nghi có thể mình nghe lầm.

Nhưng thanh âm này lại là của Sở An Bình, nếu không phải tự mình trải qua, nàng không dám liên hệ nàng ta với bạch nguyệt quang* đâu.

(*白月光 bạch nguyệt quang: ánh trăng sáng, ý chỉ người trong lòng thầm thương trộm nhớ nhưng không thể ở bên người ấy ).

“ Nơi này là Đại Lăng quốc, nữ nhân này xuất hiện ở đây, hẳn là nha hoàn nhà nào đó. Đến lúc đó chọc phải phiền toái sẽ không tốt ”

“ Phiền toái gì, chẳng mấy chốc Đại Lăng quốc sẽ nằm trong lòng tay chúng ta. Giết rồi ném hồ nước cho cá ăn  đừng lãng phí thời gian vào kẻ này, ngươi không đành lòng ra tay thì để ta ”

Sở An Nhan làm bộ mờ mịt mở to mắt, sau đó khiếp sợ, hoảng loạn đứng dậy. TIếp đó hoảng loạn khoa tay múa chân, miệng ê ê a a khiến bọn họ nghe không hiểu.

“ Vương hậu, người này là người câm. Cho dù có nghe được lời chúng ta nói thì cũng không thể nói lại cho người khác. Hơn nữa nhìn nàng khoa tay múa chân giống như đang nói nàng ta bị người khác đánh ngất xỉu ”

Trong lòng Sở An Nhan khen người này thật hiểu nàng, nhưng trên mặt vẫn diễn cho ra dáng vẻ người câm. Điên cuồng gật đầu với người nọ.

Sở An Bình cũng không trả lời, ánh mắt sắc bén đi tới trước mặt Sở An Nhan, một tay bóp lấy cằm nàng.

“ Khoét mắt nàng, ta sẽ tha cho nàng một mạng ”

Đôi mắt này rất giống tiện nhân Sở An Nhan. Rõ ràng nàng đã chết lâu lắm rồi, vì cái gì lại vẫn có kẻ giống nàng đến mức ghê tởm.

Đáy mắt Sở An Nhan tràn đầy kháng cự, không nghĩ tới Sở An Bình tàn nhẫn đến vậy. Trước kia là mắt nàng bị mù.

Sở An Nhan muốn chạy trốn, lại bị người ta khóa chặt tay chân.

Người vừa nói đỡ cho Sở An Nhan, hiện tại đôi mắt hơi động, có chút không đành lòng xuống tay. Nhưng mệnh lệnh không thể cãi lại, hắn ta chỉ nói lời an ủi nàng, “ Còn sống sẽ tốt hơn là bị mù ”

Chủy thủ trong tay người nọ sắc nhọn, đưa tới gần mắt Sở An Nhan.

Nàng không muốn bị mù đâu. Quả nhiên là lòng hiếu kỳ hại chết người mà.

Sở An Nhan căn bản giãy giụa không được, gửi hy vọng Hồng Tô có thể lập tức chạy tới đây tìm nàng.

Người trước mắt có lòng trắc ẩn, vì thế đôi mắt nàng chảy ra vài giọt nước mắt, nhu nhược đáng thương nhìn hắn ta.

Quả nhiên, người nọ chần chờ, không thể xuống tay.



“ Còn do dự, để ta! ”

Sở An Bình đoạt dao găm trong tay người nọ, Giơ lê nhắm vào mắt Sở An Nhan.

Cổ nàng bị người ta bóp, tóc cũng bị người ta túm. Căn bản không thể động đậy, chỉ có thể nhận mệnh nhắm hai mắt lại.

Cơn đau đớn như dự đoán vẫn chưa tới, chỉ nghe thấy thanh âm loảng xoảng một tiếng. Sở An Nhan nghe thấy thanh âm tiếng chủy thủ rơi trên nền đất.

Thử mở một mắt, Sở An Nhan thấy Sở An Bình che lấy bàn tay run rẩy, ánh mắt nhìn về phía cửa. Ngay cả người chung quanh cũng cảnh giác.

“ Công chúa đây là đang tính làm gì đấy? ”

Sở An Nhan vốn còn chưa hết hoảng loạn, nghe thấy người nọ gọi một tiếng công chúa quen thuộc. Nàng theo bản năng nghĩ rằng Lăng Giang gọi nàng, vì thế tầm mắt cũng nhìn theo.

Kết quả phát hiện Lăng Giang đang nói Sở An Bình, hơn nữa ánh mắt hắn vẫn luôn dừng trên người nàng ta. Căn bản không hề nhìn nàng.

Sở An Nhan cảm thấy may mắn vì nàng không làm ra hành động khác thường, hơn nữa động tâc quay đầu cũng không tính là đột ngột.

“ Sao Ngũ hoàng tử lại ở đây? ”

Tầm mắt hai người giao nhau, không ái muội như  Sở An Nhan nghĩ, mà chỉ toàn sát khí.

Sát khí rất nặng.

“ Sao, bổn cung chẳng qua chỉ tới tìm nha hoàn của ta ”

“ Không ngờ nha hoàn bên cạnh Ngũ hoàng tử lại có người xấu như vậy. Cũng đúng, sợ khônh phải lại nhớ tới nàng chứ? Đôi mắt này quả thật rất giống. Ngũ hoàng tử vẫn là lên tỉnh lại đi, mấy ngày nữa là đại hôn của ngươi và ta, loại người này không thể tồn tại ”

“ Hóa ra công chúa còn biết mấy ngày nữa là đại hôn của bổn cung với công chúa tộc Mãn Nguyệt ”. Câu nói của Lăng Giang đầy ẩn ý, cười như không cười nhìn Sở An Bình.

“ Công chúa vẫn là quay về chuẩn bị thôi, nha hoàn của bổn cung sẽ tự tay bổn cung dạy dỗ. Còn không mau qua đây? ”

Sở An Bình đánh mắt nhìn những người bên cạnh. Ý bảo bọn họ thả Sở An Nhan ra. Hiện tại nàng ta không thể xé rách mặt với Lăng Giang.

So với việc bị khoét mắt cùng việc đi theo Lăng Giang. Sở An Nhan vẫn lựa chọn đi theo Lăng Giang.

Hiện tại nàng đang dịch dung, chỉ cần nàng sống chết không thừa nhận, Lăng Giang cũng không thể làm gì được nàng.

Hơn nữa đợi lát nữa Hồng Tô có thể giúp nàng. Hiện tại nàng rời đi lâu như vậy, Hồng Tô khẳng định sẽ đi tìm, đến lúc đó nàng sẽ về với Hồng Tô.

Sở An Nhan đi tới bên cạnh Lăng Giang, cho rằng hắn sẽ không làm xằng làm bậy. Kết quả lúc nàng không để ý, trực tiếp ôm lấy eo nàng.

Nàng muốn tránh, Lăng Giang ngược lại ôm nàng thên chặt. Cúi người nói nhỏ bên tai nàng, “ Phối hợp cho tốt ”

 

------oOo------

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Xuyên Sách, Ta "Cung Phụng" Hoàng Đế Nước Địch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook