Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật
Chương 45
Mộc Mộc Lương Thần
07/09/2020
Bên tai là là giọng nói nhẹ nhàng của nàng, trong miệng lại là nhân sâm mang theo cay đắng.
Thần thức Long tiên sinh xẹt qua đôi mắt không thấy đáy nhưng cũng có thể rõ ràng quầng thâm xanh đen của Mục Loan Loan, hắn nhìn bộ dáng nàng lo lắng không nguôi, cuối cùng một đường ngừng lại trên ngón tay đã có thêm không ít viết chai mỏng cùng vết thương do nàng vẫn luôn dưỡng linh thực để chăm sóc hắn, trong lòng như bị lửa đốt ——
Hắn sao lại có thể ích kỷ như vậy, chỉ nghĩ không muốn mất đi sự quan tâm của nàng.
Nàng đã rất vất vả, mấy khối linh thạch này cũng là nàng từng chút một tích cóp được.
Hơn nữa, hiện tại mấy tên rồng đó bên ngoài chỉ là trò đùa dai, nếu hắn không nhanh chóng tốt lên, lần sau bọn họ cảm thấy không thú vị, trực tiếp đem nàng giết luôn thì làm sao bây giờ?
Trong lòng xẹt qua một ý niệm như vậy, sắc mặt Long tiên sinh lại vô cùng khó coi, thậm chí trong nháy mắt sắp bị cái ý tưởng này bức điên rồi.
Hắn tuyệt đối không cho phép có loại tình huống đó phát sinh !
Đốt ngón tay trắng bệch, Long tiên sinh áp xuống sợ hãi nơi đáy lòng, càng thêm bất an.
"Rất đau sao?" Mục Loan Loan nhìn sắc mặt hắn càng thêm khó coi, đem khăn lông tẩm ướt lau mồ hôi trên trán hắn, có chút thương tiếc sờ sờ lỗ tai lông xù xù của hắn, nghĩ nghĩ một chút lại cầm một trái Bích Tinh thảo, vò vò một chút, cố gắng mỉm cười, nói, "Long tiên sinh đừng sợ, chờ ta nỗ lực thêm một chút nữa, lần sau đi ra ngoài nhất định sẽ kiếm càng nhiều linh thạch."
"Đến lúc đó ngươi sẽ không còn thống khổ như vậy nữa." Tay Mục Loan Loan hơi run run, "Tuy rằng cũng thật ngại ngùng, nhưng ta đã nhờ Tông thúc nhìn xem có thể kiếm được một ít hạt giống Tấn Giang thảo hay không, còn có Ngưng Tuyết Đan, nghe nói đều rất tốt đối với Yêu tộc ."
Mục Loan Loan hít sâu một hơi, nhìn khuôn mặt hắn càng thêm vặn vẹo, trong lòng thật sự có chút hoảng hốt, cô thật sự sắp bị cái anh rồng này tra tấn đến chết mất ——
Ngay từ đầu chỉ là nghĩ chăm sóc hắn, chờ hắn tốt lên liền thả cô đi.
Nhưng mà cô đã sống cô đơn hai đời rồi, hiện tại có một người toàn tâm toàn ý dựa vào cô, nhìn hắn mỗi lần đều thống khổ như vậy, cô cũng dần dần không có cách nào buông tay.
Mỗi lời Mục Loan Loan nói, từng câu từng câu đều như là dao nhỏ nhưng ôn nhu, lại làm Long tiên sinh vạn phần thống khổ.
Không biết giãy giụa bao lâu, hắn mới từ ý đồ tự hại mình thoát ra, hốc mắt lại chua xót.
Hiện tại lúc này, hắn không thể tùy hứng.
Nếu nàng biết hồi ức hắn không muốn nhớ đến nhất rồi chán ghét hắn, hắn cũng không có gì có thể oán giận.
Bởi vì hắn chính là như vậy, hắn chính là dị dạng, hắn trong quá khứ chính là như vậy.
Nàng gả cho hắn, đã chịu nhiều khổ cực như vậy.
Nếu, nếu nàng chán ghét hắn.
Chờ hắn tỉnh,
Chờ hắn tỉnh.
Nhất định phải đem nàng trói lại, khóa lên, bắt nàng giặt quần áo nấu cơm cho hắn, không cho nàng ra cửa, cũng không cho nàng đi mua đồ vật, làm một con rồng thối tha, dùng nguyên hình xấu xí bị nàng ghét bỏ mà cùng nàng xxx(cấm trẻ em dưới 18 tuổi!), để nàng sinh cho hắn một trăm trứng, ngày đêm tra tấn nàng, làm nàng hối hận vì đã ghét bỏ hắn.
Lòng bàn tay Long tiên sinh đều là mồ hôi, nan kham lại thống khổ, tàn nhẫn lại bá đạo.
Hiện tại, hắn chỉ có thể cố gắng dưỡng thương, tranh thủ dùng hết sức một lần chữa trị miếng thứ tư và miếng thứ năm của Nguyên Hạch chữa trị, như vậy hắn sẽ có được năng lực tự bảo vệ nhất định.
Cho dù có người muốn ăn hiếp nàng, hắn cũng có thể bảo hộ nàng.
Tâm của Long tiên sinh thắt lại, rốt cuộc không nhẫn tâm lại đi tìm đường chết, chỉ thu hồi thần thức, ủy ủy khuất khuất đi hấp thu linh lực.
Thậm chí hắn cũng chưa chú ý, trên lông mi hắn đều đang dính vào mấy điểm ướt át, lóe lên ánh nước, lấp la lấp lánh.
Mục Loan Loan còn tưởng rằng hắn đau phát khóc, trong lòng càng thêm khó chịu ——
Hay cho một anh rồng đại vai ác đã từng oai phong lẫm liệt, hiện tại bởi vì bị trọng thương nên đau đến mức vô ý thức rơi nước mẳ.
Thật sự quá đáng thương.
Nàng đem khăn lông trên trán Long tiên sinh đổi một cái mới, đợi trong chốc lát, lấy miếng nhân sâm trong miệng hắn ra, đút hắn một trái Bích Tinh Thảo. Làm xong cô còn canh giữ bên người hắn cả một buổi trưa, sau đó thấy sắc mặt hắn tốt hơn một chút, không có dấu hiệu hộc máu gì, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Còn tốt còn tốt, không chuyển biến xấu.
"Pi!"
Có lẽ là bất mãn Mục Loan Loan vừa trở về liền túc trực bên cạnh Long tiên sinh để chăm sóc hắn chứ không sờ sờ mình, Manh Manh vẫn luôn kêu pi pi.
Mục Loan Loan hơi bất đắc dĩ, nhìn thoáng qua con chim gầy gò này, lại nhìn nhìn sắc trời, vẻ cũng hơi trễ rồi nhỉ, cô phải làm chút gì cho Manh Manh ăn, tắm rửa rồi đi trồng linh thực nữa, phải tranh thủ thật nhiều thời gian mới được.
Tính toán các sự tình sẽ làm một chút, Mục Loan Loan đem khăn lông từ trên trán Long tiên sinh lấy xuống, vừa mới chuẩn bị đứng lên, liền cảm thấy một trận choáng váng đầu, cổ cũng có chút đau.
Cô xoa xoa đầu, ngưng một chút, trước mắt vẫn hơi nổ đom đóm ——
Là do gần đây quá mệt mỏi sao?
Hay vẫn là di chứng mấy ngày không ngủ khi trước?
Mục Loan Loan quay trở lại ngồi nghỉ ngơi một chút, mới để ý thấy Manh Manh đang nôn nóng cứ kêu "pi,pi" loi nhoi bên cạnh. Manh Manh vẫn luôn là một con chim nhỏ tính cách văn tĩnh lại ôn nhu, hôm nay kỳ thật có chút khác thường.
Mục Loan Loan "Làm sao vậy, Manh Manh, có phải cánh không thoải mái không?"
"Pi!"
Manh Manh mở to đôi mắt thật lớn,nó dùng cái chùm lông xù xù trên đầu đi cọ cọ tay cô, Mục Loan Loan bị nó làm cho ngứa ngáy không nhịn được nở nụ cười, "Ha ha đừng cọ."
"Pi pi ~"
Manh Manh nhúng cái thân thể gầy gò của nó đạp lên tay Mục Loan Loan, còn ra sức vùng vẫy đôi cánh nhỏ, Mục Loan Loan sợ làm nó bị thương nên mặc cho nó ở trên tay mình nhảy nhót.
"Pi ~" Manh Manh lại giống như không quá thỏa mãn, tiếp tục dẫm lên tay cô như muốn đi đến đâu đó.
"Làm sao vậy?" Mục Loan Loan đành phải ngồi xuống, cẩn thận vuốt vuốt lông nó, nhìn nó đang phe phẩy cái đầu nhỏ, bộ dáng như người đang có hứng thú vô cùng với mặt của cô vậy.
"Hử?"
Trong đầu Mục Loan Loan đột nhiên sinh ra một cái ý tưởng ——
Đều nói ảo giác lớn nhất của nhân loại là mèo yêu ta, hiện tại Mục Loan Loan cũng giống vậy.
Đều nói loài sơn tước này là một loài có linh tính, cô nhìn cái khăn choàng cổ đáng yêu của Manh Manh, còn cả cái mỏ vàng thật dễ thương quá sức, rồi tự luyến.
Cô cảm thấy Manh Manh nhất định là thực thích cô, giống như con chim hoạt bát này đang rất muốn hôn hôn cô một cái vậy.
Ánh mắt lập tức mềm mại, Mục Loan Loan cẩn thận đưa đầu qua, chuẩn bị cọ cọ con chim nhỏ nhà mình.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, trên cổ liền truyền tới một cơn đau nhói, Mục Loan Loan không nhịn được kêu một tiếng, cố gắng kềm chế không xúc động ném con chim nhỏ trong tay ra, đau đến ngón chân cũng cuộn tròn.
Cô choáng váng một chút, run rẩy đem con chim nhỏ đặt trên bàn, duỗi tay đi sờ chỗ trên cổ bị Manh Manh hung hăng cắn một ngụm ——
Vừa sờ tay vào, một đống máu.
Cô sai, rồi, cô làm sao có thể sẽ cảm thấy là con chim này muốn hôn hôn mình cơ chứ _(:з" ∠)_
Mục Loan Loan có chút khóc không ra nước mắt, cô cúi đầu nhìn Manh Manh, vốn dĩ muốn mắng nó, nhưng lại thấy nó đôi mắt nhỏ cùng cái cánh còn thấm máu hết sức đáng thương kia, rốt cuộc không nhẫn tâm, chỉ là nhận mệnh thở dài một hơi, "Ngươi, ngươi......"
Cô bực mình thiếu chút nữa một hơi cũng thở không lên.
Cô là tạo cái nghiệt gì mới phải đi chăm một rồng một chim như thế này không biết?
"Pi!"
Nhưng con chim lông xù kia lại cố tình kêu pi pi như muốn lấy lòng, kêu da diết đến mức cô cũng cũng không đành lòng ngó lơ nó.
"Được rồi, được rồi, không giận ngươi." Mục Loan Loan thở dài một hơi, cau mày nhìn nó, lại thoáng thấy nó nhảy lóc chóc như khoe công, rồi phun ra một ngụm lớn nước miếng.
Y!
Còn mang theo một chút máu của cô.
Mục Loan Loan thoạt nhìn không thấy rõ, nhưng ngay sau đó liền phát hiện trong cái bãi nước miếng có một cái lá con màu tím nhìn có vẻ kỳ lạ.
Đây là cái gì?
Mục Loan Loan một tay vuốt cổ, cũng không rảnh lo ghét bỏ, trực giác cảm thấy đây không phải là cái gì tốt.
"Pi pi!" Manh Manh xù lông pi pi lên không ngừng, lại còn nhảy vòng quanh cái lá kia vài vòng như là kể công.
Bây giờ thì dù cô có ngốc đến mấy cũng phát hiện ra lúc nãy Manh Manh không phải là cố ý cắn mình.
Mục Loan Loan nhìn cái lá con không biết là thứ gì kia, lập tức có hơi rợn sống lưng, trong lòng càng nghĩ lại mà sợ.
Cô nâng mi, thậm chí cảm thấy cổ cũng chưa phải đau lắm, cẩn thận ngẫm lại, lúc trước Manh Manh cùng Long tiên sinh đều rất tốt đẹp, thời điểm buổi sáng khi cô ra cửa cũng trong trạng thái thật an tĩnh.
Như thế nào mới tới buổi chiều một chút, rồng thì bắt đầu sắc mặt khó coi, ngay cả con chim lông xù cũng tỏ vẻ khác thường, còn có cái lá con màu tím này nữa chứ.
Cô không biết nó là thứ gì, vây chứng minh nó càng là thực vật cao cấp hơn trình độ của cô.
Cô cũng không biết nó có tác dụng gì, nhưng bị ai đó dùng phương thức bí mật nào lén lún hạ lên người cô, vậy hẳn không phải là thực vật nào tốt rồi. Hơn nữa căn cứ vào phản ứng của Long tiên sinh và Manh Manh, hẳn là hôm nay lúc đó ra ngoài cô đã bị ám toán.
Trong đầu hiện lên rất nhiều cảnh tượng, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt lập lòe của Lam Nhi.
Trong lòng hơi nhói lên một chút, Mục Loan Loan rốt cuộc ngồi không yên, thanh âm khàn khàn sờ sờ cái đầu lông xù của con chim, "Manh Manh, cảm ơn ngươi."
Cô hơi hốt hoảng đi đến bên cạnh cái rương, cầm một ít thuốc mỡ xử lý đơn giản cho mình một chút, ngồi bên cạnh Long tiên sinh, trầm mặc thật lâu.
Sắc trời dần dần tối sầm lại, Manh Manh đại khái là đói bụng, vẫn luôn kêu pi pi không ngừng, Mục Loan Loan mới động đậy.
Nàng nhìn Long tiên sinh, dùng sức siết chặt tay, một câu "Thực xin lỗi" như là nghẹn trong cổ họng, làm thế nào cũng nói không nên lời.
Cuối mùa thu, ban đêm thực lạnh, Mục Loan Loan trầm mặc đem đồ vật mua được lúc ban ngày bày ra, phân loại xong, tìm một cái cái túi nhỏ bỏ cái lá non màu tím bị Manh Manh nhổ ra vào, xong đi xử lý việc nhà.
cô bắt đầu đem mấy khối đá sưởi ấm vất vả kiếm tiền mua được ra, lấy một khối đặt vào bên cạnh cái chăn nhỏ của Manh Manh, sau đó lấy ra năm cái linh trứng gà có thể nở con mà cô phải tốn công trả giá đến sùi bọt mép với ông chủ bỏ vào rổ, mấy cái linh trứng gà này thật sự to hơn trứng gà thường không ít, cô nghĩ nghĩ lại bỏ thêm hai cục đá sưởi ấm vào trong luôn.
Sau đó Mục Loan Loan bắt đầu nấu cơm đút cho Long tiên sinh, thức tỉnh hạt giống, xử lý việc nhà, rửa mặt thêu thùa làm túi tiền.
Có lẽ do tâm trạng thất thần, đêm nay cô thêu sừng của Long tiên sinh đắc biệt xấu, so với cái lần trước còn xấu hơn , xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng xem ra lại giống tình trạng thực tế của hắn hơn nhiều.
Mục Loan Loan nhìn cái đồ vật mình thêu ra, đột nhiên cười một cái, đôi mắt có hơi chua xót.
Sinh hoạt thực sự rất khó khăn, cô biết rồi.
Hai đời đều là như thế, cô cũng không có oán giận, chỉ là trái tim có chút lạnh lẽo.
Có hơi bất lực.
Cô đại khái đoán được một ít, nhưng lại không muốn suy nghĩ nhiều.
Lần sau đem cái lá non tím tím kia cầm đi nhờ Tông thúc xem giùm, Mục Loan Loan siết chặt một góc chăn, trong óc loạn loạn, không biết qua bao lâu mới mơ mơ hồ hồ rơi vào giấc ngủ.
Phòng an tĩnh lại, nhưng từ trên người cô vẫn chậm rãi bốc lên một tia sương khói nhàn nhạt màu tím, chui vào trong thân thể Long tiên sinh.
Manh Manh nhạy bén tỉnh lại, pi pi hai tiếng, cánh nhỏ vẫy vẫy, nhưng Mục Loan Loan rất mệt, cô ngủ thật sự rất sâu.
Chỉ cảm thấy ý thức của mình hình như rơi vào đâu đấy.
Thần thức Long tiên sinh xẹt qua đôi mắt không thấy đáy nhưng cũng có thể rõ ràng quầng thâm xanh đen của Mục Loan Loan, hắn nhìn bộ dáng nàng lo lắng không nguôi, cuối cùng một đường ngừng lại trên ngón tay đã có thêm không ít viết chai mỏng cùng vết thương do nàng vẫn luôn dưỡng linh thực để chăm sóc hắn, trong lòng như bị lửa đốt ——
Hắn sao lại có thể ích kỷ như vậy, chỉ nghĩ không muốn mất đi sự quan tâm của nàng.
Nàng đã rất vất vả, mấy khối linh thạch này cũng là nàng từng chút một tích cóp được.
Hơn nữa, hiện tại mấy tên rồng đó bên ngoài chỉ là trò đùa dai, nếu hắn không nhanh chóng tốt lên, lần sau bọn họ cảm thấy không thú vị, trực tiếp đem nàng giết luôn thì làm sao bây giờ?
Trong lòng xẹt qua một ý niệm như vậy, sắc mặt Long tiên sinh lại vô cùng khó coi, thậm chí trong nháy mắt sắp bị cái ý tưởng này bức điên rồi.
Hắn tuyệt đối không cho phép có loại tình huống đó phát sinh !
Đốt ngón tay trắng bệch, Long tiên sinh áp xuống sợ hãi nơi đáy lòng, càng thêm bất an.
"Rất đau sao?" Mục Loan Loan nhìn sắc mặt hắn càng thêm khó coi, đem khăn lông tẩm ướt lau mồ hôi trên trán hắn, có chút thương tiếc sờ sờ lỗ tai lông xù xù của hắn, nghĩ nghĩ một chút lại cầm một trái Bích Tinh thảo, vò vò một chút, cố gắng mỉm cười, nói, "Long tiên sinh đừng sợ, chờ ta nỗ lực thêm một chút nữa, lần sau đi ra ngoài nhất định sẽ kiếm càng nhiều linh thạch."
"Đến lúc đó ngươi sẽ không còn thống khổ như vậy nữa." Tay Mục Loan Loan hơi run run, "Tuy rằng cũng thật ngại ngùng, nhưng ta đã nhờ Tông thúc nhìn xem có thể kiếm được một ít hạt giống Tấn Giang thảo hay không, còn có Ngưng Tuyết Đan, nghe nói đều rất tốt đối với Yêu tộc ."
Mục Loan Loan hít sâu một hơi, nhìn khuôn mặt hắn càng thêm vặn vẹo, trong lòng thật sự có chút hoảng hốt, cô thật sự sắp bị cái anh rồng này tra tấn đến chết mất ——
Ngay từ đầu chỉ là nghĩ chăm sóc hắn, chờ hắn tốt lên liền thả cô đi.
Nhưng mà cô đã sống cô đơn hai đời rồi, hiện tại có một người toàn tâm toàn ý dựa vào cô, nhìn hắn mỗi lần đều thống khổ như vậy, cô cũng dần dần không có cách nào buông tay.
Mỗi lời Mục Loan Loan nói, từng câu từng câu đều như là dao nhỏ nhưng ôn nhu, lại làm Long tiên sinh vạn phần thống khổ.
Không biết giãy giụa bao lâu, hắn mới từ ý đồ tự hại mình thoát ra, hốc mắt lại chua xót.
Hiện tại lúc này, hắn không thể tùy hứng.
Nếu nàng biết hồi ức hắn không muốn nhớ đến nhất rồi chán ghét hắn, hắn cũng không có gì có thể oán giận.
Bởi vì hắn chính là như vậy, hắn chính là dị dạng, hắn trong quá khứ chính là như vậy.
Nàng gả cho hắn, đã chịu nhiều khổ cực như vậy.
Nếu, nếu nàng chán ghét hắn.
Chờ hắn tỉnh,
Chờ hắn tỉnh.
Nhất định phải đem nàng trói lại, khóa lên, bắt nàng giặt quần áo nấu cơm cho hắn, không cho nàng ra cửa, cũng không cho nàng đi mua đồ vật, làm một con rồng thối tha, dùng nguyên hình xấu xí bị nàng ghét bỏ mà cùng nàng xxx(cấm trẻ em dưới 18 tuổi!), để nàng sinh cho hắn một trăm trứng, ngày đêm tra tấn nàng, làm nàng hối hận vì đã ghét bỏ hắn.
Lòng bàn tay Long tiên sinh đều là mồ hôi, nan kham lại thống khổ, tàn nhẫn lại bá đạo.
Hiện tại, hắn chỉ có thể cố gắng dưỡng thương, tranh thủ dùng hết sức một lần chữa trị miếng thứ tư và miếng thứ năm của Nguyên Hạch chữa trị, như vậy hắn sẽ có được năng lực tự bảo vệ nhất định.
Cho dù có người muốn ăn hiếp nàng, hắn cũng có thể bảo hộ nàng.
Tâm của Long tiên sinh thắt lại, rốt cuộc không nhẫn tâm lại đi tìm đường chết, chỉ thu hồi thần thức, ủy ủy khuất khuất đi hấp thu linh lực.
Thậm chí hắn cũng chưa chú ý, trên lông mi hắn đều đang dính vào mấy điểm ướt át, lóe lên ánh nước, lấp la lấp lánh.
Mục Loan Loan còn tưởng rằng hắn đau phát khóc, trong lòng càng thêm khó chịu ——
Hay cho một anh rồng đại vai ác đã từng oai phong lẫm liệt, hiện tại bởi vì bị trọng thương nên đau đến mức vô ý thức rơi nước mẳ.
Thật sự quá đáng thương.
Nàng đem khăn lông trên trán Long tiên sinh đổi một cái mới, đợi trong chốc lát, lấy miếng nhân sâm trong miệng hắn ra, đút hắn một trái Bích Tinh Thảo. Làm xong cô còn canh giữ bên người hắn cả một buổi trưa, sau đó thấy sắc mặt hắn tốt hơn một chút, không có dấu hiệu hộc máu gì, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Còn tốt còn tốt, không chuyển biến xấu.
"Pi!"
Có lẽ là bất mãn Mục Loan Loan vừa trở về liền túc trực bên cạnh Long tiên sinh để chăm sóc hắn chứ không sờ sờ mình, Manh Manh vẫn luôn kêu pi pi.
Mục Loan Loan hơi bất đắc dĩ, nhìn thoáng qua con chim gầy gò này, lại nhìn nhìn sắc trời, vẻ cũng hơi trễ rồi nhỉ, cô phải làm chút gì cho Manh Manh ăn, tắm rửa rồi đi trồng linh thực nữa, phải tranh thủ thật nhiều thời gian mới được.
Tính toán các sự tình sẽ làm một chút, Mục Loan Loan đem khăn lông từ trên trán Long tiên sinh lấy xuống, vừa mới chuẩn bị đứng lên, liền cảm thấy một trận choáng váng đầu, cổ cũng có chút đau.
Cô xoa xoa đầu, ngưng một chút, trước mắt vẫn hơi nổ đom đóm ——
Là do gần đây quá mệt mỏi sao?
Hay vẫn là di chứng mấy ngày không ngủ khi trước?
Mục Loan Loan quay trở lại ngồi nghỉ ngơi một chút, mới để ý thấy Manh Manh đang nôn nóng cứ kêu "pi,pi" loi nhoi bên cạnh. Manh Manh vẫn luôn là một con chim nhỏ tính cách văn tĩnh lại ôn nhu, hôm nay kỳ thật có chút khác thường.
Mục Loan Loan "Làm sao vậy, Manh Manh, có phải cánh không thoải mái không?"
"Pi!"
Manh Manh mở to đôi mắt thật lớn,nó dùng cái chùm lông xù xù trên đầu đi cọ cọ tay cô, Mục Loan Loan bị nó làm cho ngứa ngáy không nhịn được nở nụ cười, "Ha ha đừng cọ."
"Pi pi ~"
Manh Manh nhúng cái thân thể gầy gò của nó đạp lên tay Mục Loan Loan, còn ra sức vùng vẫy đôi cánh nhỏ, Mục Loan Loan sợ làm nó bị thương nên mặc cho nó ở trên tay mình nhảy nhót.
"Pi ~" Manh Manh lại giống như không quá thỏa mãn, tiếp tục dẫm lên tay cô như muốn đi đến đâu đó.
"Làm sao vậy?" Mục Loan Loan đành phải ngồi xuống, cẩn thận vuốt vuốt lông nó, nhìn nó đang phe phẩy cái đầu nhỏ, bộ dáng như người đang có hứng thú vô cùng với mặt của cô vậy.
"Hử?"
Trong đầu Mục Loan Loan đột nhiên sinh ra một cái ý tưởng ——
Đều nói ảo giác lớn nhất của nhân loại là mèo yêu ta, hiện tại Mục Loan Loan cũng giống vậy.
Đều nói loài sơn tước này là một loài có linh tính, cô nhìn cái khăn choàng cổ đáng yêu của Manh Manh, còn cả cái mỏ vàng thật dễ thương quá sức, rồi tự luyến.
Cô cảm thấy Manh Manh nhất định là thực thích cô, giống như con chim hoạt bát này đang rất muốn hôn hôn cô một cái vậy.
Ánh mắt lập tức mềm mại, Mục Loan Loan cẩn thận đưa đầu qua, chuẩn bị cọ cọ con chim nhỏ nhà mình.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, trên cổ liền truyền tới một cơn đau nhói, Mục Loan Loan không nhịn được kêu một tiếng, cố gắng kềm chế không xúc động ném con chim nhỏ trong tay ra, đau đến ngón chân cũng cuộn tròn.
Cô choáng váng một chút, run rẩy đem con chim nhỏ đặt trên bàn, duỗi tay đi sờ chỗ trên cổ bị Manh Manh hung hăng cắn một ngụm ——
Vừa sờ tay vào, một đống máu.
Cô sai, rồi, cô làm sao có thể sẽ cảm thấy là con chim này muốn hôn hôn mình cơ chứ _(:з" ∠)_
Mục Loan Loan có chút khóc không ra nước mắt, cô cúi đầu nhìn Manh Manh, vốn dĩ muốn mắng nó, nhưng lại thấy nó đôi mắt nhỏ cùng cái cánh còn thấm máu hết sức đáng thương kia, rốt cuộc không nhẫn tâm, chỉ là nhận mệnh thở dài một hơi, "Ngươi, ngươi......"
Cô bực mình thiếu chút nữa một hơi cũng thở không lên.
Cô là tạo cái nghiệt gì mới phải đi chăm một rồng một chim như thế này không biết?
"Pi!"
Nhưng con chim lông xù kia lại cố tình kêu pi pi như muốn lấy lòng, kêu da diết đến mức cô cũng cũng không đành lòng ngó lơ nó.
"Được rồi, được rồi, không giận ngươi." Mục Loan Loan thở dài một hơi, cau mày nhìn nó, lại thoáng thấy nó nhảy lóc chóc như khoe công, rồi phun ra một ngụm lớn nước miếng.
Y!
Còn mang theo một chút máu của cô.
Mục Loan Loan thoạt nhìn không thấy rõ, nhưng ngay sau đó liền phát hiện trong cái bãi nước miếng có một cái lá con màu tím nhìn có vẻ kỳ lạ.
Đây là cái gì?
Mục Loan Loan một tay vuốt cổ, cũng không rảnh lo ghét bỏ, trực giác cảm thấy đây không phải là cái gì tốt.
"Pi pi!" Manh Manh xù lông pi pi lên không ngừng, lại còn nhảy vòng quanh cái lá kia vài vòng như là kể công.
Bây giờ thì dù cô có ngốc đến mấy cũng phát hiện ra lúc nãy Manh Manh không phải là cố ý cắn mình.
Mục Loan Loan nhìn cái lá con không biết là thứ gì kia, lập tức có hơi rợn sống lưng, trong lòng càng nghĩ lại mà sợ.
Cô nâng mi, thậm chí cảm thấy cổ cũng chưa phải đau lắm, cẩn thận ngẫm lại, lúc trước Manh Manh cùng Long tiên sinh đều rất tốt đẹp, thời điểm buổi sáng khi cô ra cửa cũng trong trạng thái thật an tĩnh.
Như thế nào mới tới buổi chiều một chút, rồng thì bắt đầu sắc mặt khó coi, ngay cả con chim lông xù cũng tỏ vẻ khác thường, còn có cái lá con màu tím này nữa chứ.
Cô không biết nó là thứ gì, vây chứng minh nó càng là thực vật cao cấp hơn trình độ của cô.
Cô cũng không biết nó có tác dụng gì, nhưng bị ai đó dùng phương thức bí mật nào lén lún hạ lên người cô, vậy hẳn không phải là thực vật nào tốt rồi. Hơn nữa căn cứ vào phản ứng của Long tiên sinh và Manh Manh, hẳn là hôm nay lúc đó ra ngoài cô đã bị ám toán.
Trong đầu hiện lên rất nhiều cảnh tượng, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt lập lòe của Lam Nhi.
Trong lòng hơi nhói lên một chút, Mục Loan Loan rốt cuộc ngồi không yên, thanh âm khàn khàn sờ sờ cái đầu lông xù của con chim, "Manh Manh, cảm ơn ngươi."
Cô hơi hốt hoảng đi đến bên cạnh cái rương, cầm một ít thuốc mỡ xử lý đơn giản cho mình một chút, ngồi bên cạnh Long tiên sinh, trầm mặc thật lâu.
Sắc trời dần dần tối sầm lại, Manh Manh đại khái là đói bụng, vẫn luôn kêu pi pi không ngừng, Mục Loan Loan mới động đậy.
Nàng nhìn Long tiên sinh, dùng sức siết chặt tay, một câu "Thực xin lỗi" như là nghẹn trong cổ họng, làm thế nào cũng nói không nên lời.
Cuối mùa thu, ban đêm thực lạnh, Mục Loan Loan trầm mặc đem đồ vật mua được lúc ban ngày bày ra, phân loại xong, tìm một cái cái túi nhỏ bỏ cái lá non màu tím bị Manh Manh nhổ ra vào, xong đi xử lý việc nhà.
cô bắt đầu đem mấy khối đá sưởi ấm vất vả kiếm tiền mua được ra, lấy một khối đặt vào bên cạnh cái chăn nhỏ của Manh Manh, sau đó lấy ra năm cái linh trứng gà có thể nở con mà cô phải tốn công trả giá đến sùi bọt mép với ông chủ bỏ vào rổ, mấy cái linh trứng gà này thật sự to hơn trứng gà thường không ít, cô nghĩ nghĩ lại bỏ thêm hai cục đá sưởi ấm vào trong luôn.
Sau đó Mục Loan Loan bắt đầu nấu cơm đút cho Long tiên sinh, thức tỉnh hạt giống, xử lý việc nhà, rửa mặt thêu thùa làm túi tiền.
Có lẽ do tâm trạng thất thần, đêm nay cô thêu sừng của Long tiên sinh đắc biệt xấu, so với cái lần trước còn xấu hơn , xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng xem ra lại giống tình trạng thực tế của hắn hơn nhiều.
Mục Loan Loan nhìn cái đồ vật mình thêu ra, đột nhiên cười một cái, đôi mắt có hơi chua xót.
Sinh hoạt thực sự rất khó khăn, cô biết rồi.
Hai đời đều là như thế, cô cũng không có oán giận, chỉ là trái tim có chút lạnh lẽo.
Có hơi bất lực.
Cô đại khái đoán được một ít, nhưng lại không muốn suy nghĩ nhiều.
Lần sau đem cái lá non tím tím kia cầm đi nhờ Tông thúc xem giùm, Mục Loan Loan siết chặt một góc chăn, trong óc loạn loạn, không biết qua bao lâu mới mơ mơ hồ hồ rơi vào giấc ngủ.
Phòng an tĩnh lại, nhưng từ trên người cô vẫn chậm rãi bốc lên một tia sương khói nhàn nhạt màu tím, chui vào trong thân thể Long tiên sinh.
Manh Manh nhạy bén tỉnh lại, pi pi hai tiếng, cánh nhỏ vẫy vẫy, nhưng Mục Loan Loan rất mệt, cô ngủ thật sự rất sâu.
Chỉ cảm thấy ý thức của mình hình như rơi vào đâu đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.