Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật
Chương 86
Mộc Mộc Lương Thần
10/09/2020
Mục
Loan Loan nhìn ánh mắt chờ mong của Long tiên sinh, có hơi sợ hắn tiếp
tục móc ra thêm cái quần áo kinh người gì nữa, nỗ lực nói sang chuyện
khác, "Quân thượng, vì sao có nhiều linh thạch trên mặt đất như vậy?"
Long tiên sinh mím môi, "Sáng lấp lánh."
Mục Loan Loan: "......."
Nàng hình như hiểu ra cái gì, hoá ra long thật sự thích mấy đồ vật sáng lấp lánh nha.
Nói vài câu đơn giản xong, phòng lại rơi vào yên tĩnh, chỉ còn lại mỗi tiếng Manh Manh ngẫu nhiên trượt lên núi linh thạch xuống dưới cùng tiếng pi pi ngẫu nhiên của nó.
Mục Loan Loan nhìn hai bộ áo váy làm người ta hít thở không thông đang đặt trên giường, rốt cuộc vẫn chứ thể vượt qua cửa ải thẩm mỹ trong lòng mình.
Tuy vì tình yêu nàng có thể miễn cưỡng nói rằng mình cũng thích, nhưng lỡ vạn nhất về sau Long tiên sinh thật sự cho rằng nàng thích thì làm sao bây giờ? Loại thẩm mỹ đáng sợ của con rồng thẳng nam này nàng thật sự không có cách tiếp thu......
Mục Loan Loan tự hỏi lòng phải làm sao để biểu đạt nội tâm cùng tâm ý của mình uyển chuyển một chút, nàng không nói lời nào, Long tiên sinh cũng liền không biết nói cái gì.
Hắn nhìn môi phu nhân hơi hơi đỏ lên, trong lòng ngứa.
Nhưng hắn lại nghĩ đến ánh mắt hơi hơi kinh ngạc của nàng khi mới vừa thấy mình đi vào, môi cành mím chặt ——
Phu nhân nhất định thấy được cái lỗ tai đã bị trọc lóc của mình.
Hắn biết rõ nhé, phu nhân chỉ thích mấy thứ lông xù xù. Trước kia khi hắn không có lộ ra lỗ tai, phu nhân chưa bao giờ sẽ sờ sờ hắn (? ), từ khi có lỗ tai lông xù xù, thái độ của phu nhân đối với hắn liền thay đổi.
Nhưng hiện tại, hắn đã trọc rồi.
Một con rồng đã mất đi lỗ tai lông xù xù có thể nào đối với nàng sẽ không còn hấp dẫn như con chim lông xù kia không?
Ánh mắt Long tiên sinh hơi đen lại, há mồm muốn hỏi nàng có phải ghét bỏ lỗ tai của mình rồi, muốn hỏi nàng cây trâm ai đưa, nhưng khi mở miệng liền biến thành lời nói khô cằn trái lương tâm, "Ngươi......"
"Ngủ tiếp chút nữa đi."
Con nai con trong lòng Mục Loan Loan đang đắm chìm trong ủ rũ bỗng chớp chớp mắt, nghi ngờ mình có nghe lầm hay không.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, đối diện hai mắt lãnh đạm của Long tiên sinh, bộ mặt than như băng sơn ngàn năm của hắn, theo bản năng nhìn lướt qua lỗ tai hắn.
Sau đó mới bừng tỉnh —— Long tiên sinh giấu lỗ tai vào mất rồi, nhưng mà cứ nhìn mặt hắn nàng thật sự đoán không ra tâm tình của con rồng này mà.
Có lẽ ánh mắt của Mục Loan Loan quá chăm chú nhìn thẳng vào đầu hắn, Long tiên sinh vốn dĩ đã rất nhạy cảm với chuyện lỗ tai của mình, hiện tại ánh mắt nàng lại như vậy, trái tim bằng pha lê của hắn đều muốn vỡ thành mấy mảnh.
Long tiên sinh chuyển xe lăn, rũ mặt xuống nhìn đống linh thạch chất đầy đất, dáng vẻ như chuẩn bị tu luyện.
Mục Loan Loan kéo kéo đám quần áo đắt tiền đang đặt trên giường, cảm giác sống lưng bủn rủn cùng linh hồn mệt mỏi vẫn còn chứ biến mất, nàng hiện tại rất không thoải mái, nhưng này nhìn dáng vẻ anh rồng này chắc đang chuẩn bị nói thêm một câu "Ngủ tiếp chút nữa đi".
Tuy biết rằng vết thương của nàng là do hắn xử lý, với cái tính tình kia của hắn mà có thể nói ra nói như vậy đúng là đã không dễ rồi.
Nhưng mà, hắn rõ ràng vừa mới hôn nàng hôm qua nha......
Trên môi vẫn còn lưu lại quyến luyến ôn nhu ngọt ngào, lòng bàn tay nóng ấm của Long tiên sinh cọ qua gò má nàng mang xúc cảm đầy chân thật.
Nàng cho rằng hắn đã trở lại sẽ không còn làm bộ làm tịt như vậy nữa, sẽ nói rõ ràng hết thảy mọi chuyện.
Kết quả nếu nàng không hỏi, hắn liền thật sự không giải thích gì sao? Nàng còn nhớ rõ, nàng chờ đợi nhiều ngày như vật, mỗi lần nghe được động tĩnh bên ngoài đều sẽ giống một con đà điểu lập tức xoay đầu tim thót lên mấy nhịp.
Rõ ràng trên tờ giấy để lại đã viết năm ba ngày liền trở về, rõ ràng là thất hứa...
Đừng tưởng rằng chỉ cần đưa cho nàng một phòng linh thạch và hai bộ quần áo là có thể làm nàng không so đo tính toán nhiều ngày đêm chờ đợi khổ như vậy.
Tâm tình vui sướng khi gặp lại anh rồng vẫn còn nguyên vẹn có chậm rãi phai nhạt, Mục Loan Loan liếc mắt một cái, lấy cây trâm Cửu Khuynh tặng đang để một bên trên bàn, lần đầu tiên nuông chiều để cho bản thân lẫy một hồi.
Nàng lấy cây trâm Long tiên sinh cài lên cho nàng xuống dưới, sau đó bới bới tóc, cài lại cây trâm của Cửu Khuynh tặng tức giận mang lên đầu.
Sau đó xốc lên chăn, bọc mình lại, rầu rĩ nói, "Ta muốn ngủ."
Nàng nói xong bản thân liền cảm thấy ủy khuất chịu không nổi, hốc mắt ê ẩm, không biết làm sao chỉ cố gắng nhắm hai mắt lại.
Phòng lại lần nữa rơi vào an tĩnh, khoé môi Long tiên sinh khẽ nhúc nhích, trong mắt xẹt qua một mạt bi thương, nàng thích cây trâm người khác đưa hơn, chứ không phải cây hắn đưa.
Hàng mi dài của Long tiên sinh hơi rũ, che dấu nội tâm điên cuồng áp cảm xúc xuống, linh thạch sáng lấp lánh soi bóng vào đáy mắt hắn lại nhìn như từng cụm lửa bốc lên ——
Có lẽ quanh thân hắn sát khí đã ngưng kết thành lốc xoáy màu đen đáng sợ, Manh Manh vốn dĩ đang say mê gặm sáng lấp lánh lập tức liền cảm giác được có chút sợ hãi.
Bóng ma tâm lý hôm qua bị con rồng này suýt chút chụp chết còn xoay quanh trong cái đầu đầy lông lông của Manh Manh, nó thật cẩn thận hoạt động thân thể nhỏ phì phì, thành công chạy thoát khỏi ác qua đường cửa sổ.
Long tiên sinh chú ý tới động tác của nó, không thèm để ý đến, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Hắn nhìn cây trâm Mục Loan Loan cố ý cài lên đang lộ ra bên ngoài, bàn tay nắm chặt, khớp xương trắng bệch.
Khoảng chừng một giờ sau, Mục Loan Loan vốn muốn từ từ xem con rồng kỳ cục này có thể nói một chút gì đó hay không, rốt cuộc cũng chịu đựng không nổi.
Linh hồn vốn mệt mỏi, nàng thật dễ dàng rơi vào giấc ngủ.
Trong lúc nàng đang nửa tỉnh nửa mơ, bên tai truyền đến tiếng xe lăn cọ trên mặt đất bóng loáng, thập phần chói tai.
Mục Loan Loan liền giật mình tỉnh lại.
Nhưng nàng vẫn là duy trì tư thế lúc ngủ, không cử động, hô hấp thở ra mấy hơi khí nóng làm đầu nàng muốn xoay xoay ——
Cái con rồng này lại muốn làm gì? Lúc này đây nàng nhất định phải lật tẩy hắn mới được!
Tim Mục Loan Loan đập có hơi mau, Long tiên sinh lúc nàng ngủ và Long tiên sinh khi nàng tỉnh lại hoàn toàn như là hai loại sinh vật khác nhau!
Anh rồng hay mắc cỡ thẹn thùng vs đế quân lạnh nhạt ngạo kiều mặt than.
Không có đôi lỗ tai lông xù như angten phát sóng phát ra cảm xúc chân thật bên trong nội tâm của hắn, nàng căn bản không có cách nào hiểu được Long tiên sinh.
Lúc này, nàng nhất định phải nắm lấy cơ hội!
—— xe lăn bị dùng sức đẩy ra, Long tiên sinh nhăn nhó vẹo khuôn mặt anh tuấn đứng lên, cũng không thèm che dấu bản thân mình đã có thể hoạt động bình thường lại. Từng bước một, chậm rãi đi tới mép giường.
"Loan Loan." Hắn khàn khàn lên tiếng gọi tên Mục Loan Loan, như là thử xem nàng có phải thật sự ngủ rồi hay không.
Mục Loan Loan không nhúc nhích, thậm chí hô hấp cũng chậm lại hết mấy nhịp.
Thật ra biểu cảm nàng giả bộ ngủ rất rõ ràng, nhưng trong mắt con rồng đang ngâm trong hũ giấm kia cũng chỉ có mỗi cây trâm thanh tâm ngọc vô cùng chướng mắt trên đầu phu nhân kia.
Long tiên sinh nhẹ nhàng duỗi tay, lén lút đổi cây trâm kia trên đầu Mục Loan Loan thành cây trâm do mình mang về tới.
Động tác hắn thực ôn nhu, nhưng tay hắn thì quá lớn _(:з" ∠)_
Tuy rằng Long tiên sinh đã cố gắng không phá hư kiểu tóc của phu nhân, nhưng hắn vẫn làm tóc nàng rối loạn.
"........." Đôi bàn tay to tướng của Long tiên sinh hơi vô thố đùa nghịch đầu tóc Mục Loan Loan, làm cho nàng ngứa đến mức suýt lập tức không thể giả vờ nổi.
Chờ đến khi hắn rốt cục cũng đem cây trâm cài lên theo một kiểu xấu xấu, trên trán anh rồng ngâm giấm cùng Mục Loan Loan đều đã tràn đầy mồ hôi.
Chẳng qua một người là mồ hôi lạnh, một người là do nóng quá mà đổ mồ hôi.
Lại một lát sau ngay lúc Mục Loan Loan chuẩn bị ngồi dậy nắm lấy cổ áo Long tiên sinh hỏi hắn rốt cuộc muốn làm gì, Long tiên sinh rốt cuộc lại động.
Hắn thật cẩn thận bò lên giường.
Mục Loan Loan: "........."
Trên eo truyền đến một lực đạo không cho phản kháng, chờ khi Mục Loan Loan phục hồi tinh thần lại, nàng đã bị Long tiên sinh nằm yên ở trên giường nhưng dùng cánh tay và cái chân thật dài ôm cả người và chăn vào trong lòng.
Mục Loan Loan: "............??"
"Phu nhân." Long tiên sinh vùi đầu vào trên vai Mục Loan Loan đang bị cuốn như kén tằm, thanh âm vừa ấm ức lại ủy khuất giống một con rồng nhãi con còn nhỏ hơn cả Manh Manh kia, "Không được không thích."
"Đừng không thích có được không?"
Bên tai Mục Loan Loan lập tức liền nóng lại, nàng cảm thấy eo mình đang bị xiết chặt, hình như nàng đã tìm được ngọn nguồn của cơn ác mộng tối qua rồi thì phải.
Con rồng nặng như vậy đem tay dài chân dài đều đè lên người nàng, nàng không thấy ác mộng mới là lạ!.
Mục Loan Loan đỏ mặt, căn bản không dám nghe lời Long tiên sinh nói đành phải dùng trí tưởng tượng lung tung rối loạn để che dấu nội tâm đã sắp khuất phục.
Nhưng mà Long tiên sinh lại ôm nghiện.
Phu nhân nằm chăn bông ôm lên thật mềm mại, thật thoải mái, hắn không nhịn được còn xiết người vào trong ngực, ấn ấn mấy cái.
Thanh âm Long tiên sinh đột nhiên lại khàn khàn vang lên mang theo chút lạnh lẽo, "Nói, là ai đưa cho nàng cây trâm và mặt dây chuyền? Có phải nàng ở bên ngoài tìm được con lông xù nào mới rồi hay không."
Mục Loan Loan nghe anh rồng ngâm giấm nói, trong lòng không có bất luận cái cảm giác buồn bực nào, ngược lại lại mạc danh có một loại cảm giác tang thương "Hoa ra Long tiên sinh cũng có thể một lần nói được nhiều chữ như vậy".
Nàng cân nhắc hình như bây giờ mình mà "tỉnh lại" có hơi quá sớm, có lẽ Long tiên sinh còn chuẩn bị nói thêm chút gì nữa.
"Ta." Long tiên sinh run run lông mi dài.
Ngữ khí hắn trầm xuống vài phần, ngay lúc Mục Loan Loan cho rằng Long tiên sinh có thể sắp tức giận thì...
Nàng nghe thấy hắn nói, "Thực xin lỗi."
Con ngươi hơi hơi trợn to, tay Mục Loan Loan bắt lấy góc chăn nắm thật chặt.
"Ta về trễ," Long tiên sinh ôm chặt nàng, "Thực xin lỗi."
"Không được ghét bỏ ta." Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, thanh âm cũng nhẹ lại, như gió thổi tới bên tai nàng.
Hắn bị trụi lông rồi, nàng nhất định không thích.
. "Đừng ở bên ngoài có lông xù xù khác, có được không......"
Mấy chữ cuối cùng như chậm rãi biến mất vào trong cổ họng hắn, nhưng từng chút từng chút một đánh vào trong lòng Mục Loan Loan.
Cái con rồng này của nàng, thật là vừa đáng giận lại đáng yêu nha.
Là Long tiên sinh mà nàng thích nhất.
Vì sao hắn lại cảm thấy nàng sẽ ghét bỏ hắn bị trụi lông lỗ tai chứ......
Rốt cuộc khắc chế không được, Mục Loan Loan thật sự không nghĩ lại tiếp diễn mấy màn giống như phía trước nữa, nàng không hề che dấu, mở mắt ra giật giật tay chân muốn chui từ trong chăn ra.
Long tiên sinh khi nhận thấy được nàng động đậy, trong nháy mắt, liền lập tức phản ứng lại, phu nhân là tỉnh!
Có lẽ quá mức với khẩn trương, Long tiên sinh theo bản năng càng thêm dùng sức ôm chặt Mục Loan Loan.
Mục Loan Loan ra sức giãy giụa, chờ đến rốt cuộc đột phá gông cùm xiềng xích của an rồng, leo từ tròn chăn chui ra, cảm thấy eo mình sắp bị đứt rồi.
Nàng ở trong chăn chịu đựng khá lâu, khi chui được đầu ra liền nhịn không được thở hổn hển mấy hơi.
"A...... Hô...... Ha a......"
Rõ ràng chỉ là âm thanh thở dốc thực bình thường, nhưng nghe vào lỗ tai đi đường ngắn đến đại não rồng lại giống như là tiếng bom hạng nặng nhau.
Cái lỗ tai trọc Long tiên sinh thật vất vả giấu đi liền xông ra, hắn dùng một ánh mắt khó có thể miêu tả ánh mắt nhìn đường cong chỗ cổ áo hơi hơi mở rộng của nàng, tầm mắt tham lam từ mái tóc nàng phiêu tán trên gối, theo bên tai ửng đỏ của nàng, một đường chảy xuống đến cần cổ trắng nõn......
Long tiên sinh mím môi, "Sáng lấp lánh."
Mục Loan Loan: "......."
Nàng hình như hiểu ra cái gì, hoá ra long thật sự thích mấy đồ vật sáng lấp lánh nha.
Nói vài câu đơn giản xong, phòng lại rơi vào yên tĩnh, chỉ còn lại mỗi tiếng Manh Manh ngẫu nhiên trượt lên núi linh thạch xuống dưới cùng tiếng pi pi ngẫu nhiên của nó.
Mục Loan Loan nhìn hai bộ áo váy làm người ta hít thở không thông đang đặt trên giường, rốt cuộc vẫn chứ thể vượt qua cửa ải thẩm mỹ trong lòng mình.
Tuy vì tình yêu nàng có thể miễn cưỡng nói rằng mình cũng thích, nhưng lỡ vạn nhất về sau Long tiên sinh thật sự cho rằng nàng thích thì làm sao bây giờ? Loại thẩm mỹ đáng sợ của con rồng thẳng nam này nàng thật sự không có cách tiếp thu......
Mục Loan Loan tự hỏi lòng phải làm sao để biểu đạt nội tâm cùng tâm ý của mình uyển chuyển một chút, nàng không nói lời nào, Long tiên sinh cũng liền không biết nói cái gì.
Hắn nhìn môi phu nhân hơi hơi đỏ lên, trong lòng ngứa.
Nhưng hắn lại nghĩ đến ánh mắt hơi hơi kinh ngạc của nàng khi mới vừa thấy mình đi vào, môi cành mím chặt ——
Phu nhân nhất định thấy được cái lỗ tai đã bị trọc lóc của mình.
Hắn biết rõ nhé, phu nhân chỉ thích mấy thứ lông xù xù. Trước kia khi hắn không có lộ ra lỗ tai, phu nhân chưa bao giờ sẽ sờ sờ hắn (? ), từ khi có lỗ tai lông xù xù, thái độ của phu nhân đối với hắn liền thay đổi.
Nhưng hiện tại, hắn đã trọc rồi.
Một con rồng đã mất đi lỗ tai lông xù xù có thể nào đối với nàng sẽ không còn hấp dẫn như con chim lông xù kia không?
Ánh mắt Long tiên sinh hơi đen lại, há mồm muốn hỏi nàng có phải ghét bỏ lỗ tai của mình rồi, muốn hỏi nàng cây trâm ai đưa, nhưng khi mở miệng liền biến thành lời nói khô cằn trái lương tâm, "Ngươi......"
"Ngủ tiếp chút nữa đi."
Con nai con trong lòng Mục Loan Loan đang đắm chìm trong ủ rũ bỗng chớp chớp mắt, nghi ngờ mình có nghe lầm hay không.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, đối diện hai mắt lãnh đạm của Long tiên sinh, bộ mặt than như băng sơn ngàn năm của hắn, theo bản năng nhìn lướt qua lỗ tai hắn.
Sau đó mới bừng tỉnh —— Long tiên sinh giấu lỗ tai vào mất rồi, nhưng mà cứ nhìn mặt hắn nàng thật sự đoán không ra tâm tình của con rồng này mà.
Có lẽ ánh mắt của Mục Loan Loan quá chăm chú nhìn thẳng vào đầu hắn, Long tiên sinh vốn dĩ đã rất nhạy cảm với chuyện lỗ tai của mình, hiện tại ánh mắt nàng lại như vậy, trái tim bằng pha lê của hắn đều muốn vỡ thành mấy mảnh.
Long tiên sinh chuyển xe lăn, rũ mặt xuống nhìn đống linh thạch chất đầy đất, dáng vẻ như chuẩn bị tu luyện.
Mục Loan Loan kéo kéo đám quần áo đắt tiền đang đặt trên giường, cảm giác sống lưng bủn rủn cùng linh hồn mệt mỏi vẫn còn chứ biến mất, nàng hiện tại rất không thoải mái, nhưng này nhìn dáng vẻ anh rồng này chắc đang chuẩn bị nói thêm một câu "Ngủ tiếp chút nữa đi".
Tuy biết rằng vết thương của nàng là do hắn xử lý, với cái tính tình kia của hắn mà có thể nói ra nói như vậy đúng là đã không dễ rồi.
Nhưng mà, hắn rõ ràng vừa mới hôn nàng hôm qua nha......
Trên môi vẫn còn lưu lại quyến luyến ôn nhu ngọt ngào, lòng bàn tay nóng ấm của Long tiên sinh cọ qua gò má nàng mang xúc cảm đầy chân thật.
Nàng cho rằng hắn đã trở lại sẽ không còn làm bộ làm tịt như vậy nữa, sẽ nói rõ ràng hết thảy mọi chuyện.
Kết quả nếu nàng không hỏi, hắn liền thật sự không giải thích gì sao? Nàng còn nhớ rõ, nàng chờ đợi nhiều ngày như vật, mỗi lần nghe được động tĩnh bên ngoài đều sẽ giống một con đà điểu lập tức xoay đầu tim thót lên mấy nhịp.
Rõ ràng trên tờ giấy để lại đã viết năm ba ngày liền trở về, rõ ràng là thất hứa...
Đừng tưởng rằng chỉ cần đưa cho nàng một phòng linh thạch và hai bộ quần áo là có thể làm nàng không so đo tính toán nhiều ngày đêm chờ đợi khổ như vậy.
Tâm tình vui sướng khi gặp lại anh rồng vẫn còn nguyên vẹn có chậm rãi phai nhạt, Mục Loan Loan liếc mắt một cái, lấy cây trâm Cửu Khuynh tặng đang để một bên trên bàn, lần đầu tiên nuông chiều để cho bản thân lẫy một hồi.
Nàng lấy cây trâm Long tiên sinh cài lên cho nàng xuống dưới, sau đó bới bới tóc, cài lại cây trâm của Cửu Khuynh tặng tức giận mang lên đầu.
Sau đó xốc lên chăn, bọc mình lại, rầu rĩ nói, "Ta muốn ngủ."
Nàng nói xong bản thân liền cảm thấy ủy khuất chịu không nổi, hốc mắt ê ẩm, không biết làm sao chỉ cố gắng nhắm hai mắt lại.
Phòng lại lần nữa rơi vào an tĩnh, khoé môi Long tiên sinh khẽ nhúc nhích, trong mắt xẹt qua một mạt bi thương, nàng thích cây trâm người khác đưa hơn, chứ không phải cây hắn đưa.
Hàng mi dài của Long tiên sinh hơi rũ, che dấu nội tâm điên cuồng áp cảm xúc xuống, linh thạch sáng lấp lánh soi bóng vào đáy mắt hắn lại nhìn như từng cụm lửa bốc lên ——
Có lẽ quanh thân hắn sát khí đã ngưng kết thành lốc xoáy màu đen đáng sợ, Manh Manh vốn dĩ đang say mê gặm sáng lấp lánh lập tức liền cảm giác được có chút sợ hãi.
Bóng ma tâm lý hôm qua bị con rồng này suýt chút chụp chết còn xoay quanh trong cái đầu đầy lông lông của Manh Manh, nó thật cẩn thận hoạt động thân thể nhỏ phì phì, thành công chạy thoát khỏi ác qua đường cửa sổ.
Long tiên sinh chú ý tới động tác của nó, không thèm để ý đến, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Hắn nhìn cây trâm Mục Loan Loan cố ý cài lên đang lộ ra bên ngoài, bàn tay nắm chặt, khớp xương trắng bệch.
Khoảng chừng một giờ sau, Mục Loan Loan vốn muốn từ từ xem con rồng kỳ cục này có thể nói một chút gì đó hay không, rốt cuộc cũng chịu đựng không nổi.
Linh hồn vốn mệt mỏi, nàng thật dễ dàng rơi vào giấc ngủ.
Trong lúc nàng đang nửa tỉnh nửa mơ, bên tai truyền đến tiếng xe lăn cọ trên mặt đất bóng loáng, thập phần chói tai.
Mục Loan Loan liền giật mình tỉnh lại.
Nhưng nàng vẫn là duy trì tư thế lúc ngủ, không cử động, hô hấp thở ra mấy hơi khí nóng làm đầu nàng muốn xoay xoay ——
Cái con rồng này lại muốn làm gì? Lúc này đây nàng nhất định phải lật tẩy hắn mới được!
Tim Mục Loan Loan đập có hơi mau, Long tiên sinh lúc nàng ngủ và Long tiên sinh khi nàng tỉnh lại hoàn toàn như là hai loại sinh vật khác nhau!
Anh rồng hay mắc cỡ thẹn thùng vs đế quân lạnh nhạt ngạo kiều mặt than.
Không có đôi lỗ tai lông xù như angten phát sóng phát ra cảm xúc chân thật bên trong nội tâm của hắn, nàng căn bản không có cách nào hiểu được Long tiên sinh.
Lúc này, nàng nhất định phải nắm lấy cơ hội!
—— xe lăn bị dùng sức đẩy ra, Long tiên sinh nhăn nhó vẹo khuôn mặt anh tuấn đứng lên, cũng không thèm che dấu bản thân mình đã có thể hoạt động bình thường lại. Từng bước một, chậm rãi đi tới mép giường.
"Loan Loan." Hắn khàn khàn lên tiếng gọi tên Mục Loan Loan, như là thử xem nàng có phải thật sự ngủ rồi hay không.
Mục Loan Loan không nhúc nhích, thậm chí hô hấp cũng chậm lại hết mấy nhịp.
Thật ra biểu cảm nàng giả bộ ngủ rất rõ ràng, nhưng trong mắt con rồng đang ngâm trong hũ giấm kia cũng chỉ có mỗi cây trâm thanh tâm ngọc vô cùng chướng mắt trên đầu phu nhân kia.
Long tiên sinh nhẹ nhàng duỗi tay, lén lút đổi cây trâm kia trên đầu Mục Loan Loan thành cây trâm do mình mang về tới.
Động tác hắn thực ôn nhu, nhưng tay hắn thì quá lớn _(:з" ∠)_
Tuy rằng Long tiên sinh đã cố gắng không phá hư kiểu tóc của phu nhân, nhưng hắn vẫn làm tóc nàng rối loạn.
"........." Đôi bàn tay to tướng của Long tiên sinh hơi vô thố đùa nghịch đầu tóc Mục Loan Loan, làm cho nàng ngứa đến mức suýt lập tức không thể giả vờ nổi.
Chờ đến khi hắn rốt cục cũng đem cây trâm cài lên theo một kiểu xấu xấu, trên trán anh rồng ngâm giấm cùng Mục Loan Loan đều đã tràn đầy mồ hôi.
Chẳng qua một người là mồ hôi lạnh, một người là do nóng quá mà đổ mồ hôi.
Lại một lát sau ngay lúc Mục Loan Loan chuẩn bị ngồi dậy nắm lấy cổ áo Long tiên sinh hỏi hắn rốt cuộc muốn làm gì, Long tiên sinh rốt cuộc lại động.
Hắn thật cẩn thận bò lên giường.
Mục Loan Loan: "........."
Trên eo truyền đến một lực đạo không cho phản kháng, chờ khi Mục Loan Loan phục hồi tinh thần lại, nàng đã bị Long tiên sinh nằm yên ở trên giường nhưng dùng cánh tay và cái chân thật dài ôm cả người và chăn vào trong lòng.
Mục Loan Loan: "............??"
"Phu nhân." Long tiên sinh vùi đầu vào trên vai Mục Loan Loan đang bị cuốn như kén tằm, thanh âm vừa ấm ức lại ủy khuất giống một con rồng nhãi con còn nhỏ hơn cả Manh Manh kia, "Không được không thích."
"Đừng không thích có được không?"
Bên tai Mục Loan Loan lập tức liền nóng lại, nàng cảm thấy eo mình đang bị xiết chặt, hình như nàng đã tìm được ngọn nguồn của cơn ác mộng tối qua rồi thì phải.
Con rồng nặng như vậy đem tay dài chân dài đều đè lên người nàng, nàng không thấy ác mộng mới là lạ!.
Mục Loan Loan đỏ mặt, căn bản không dám nghe lời Long tiên sinh nói đành phải dùng trí tưởng tượng lung tung rối loạn để che dấu nội tâm đã sắp khuất phục.
Nhưng mà Long tiên sinh lại ôm nghiện.
Phu nhân nằm chăn bông ôm lên thật mềm mại, thật thoải mái, hắn không nhịn được còn xiết người vào trong ngực, ấn ấn mấy cái.
Thanh âm Long tiên sinh đột nhiên lại khàn khàn vang lên mang theo chút lạnh lẽo, "Nói, là ai đưa cho nàng cây trâm và mặt dây chuyền? Có phải nàng ở bên ngoài tìm được con lông xù nào mới rồi hay không."
Mục Loan Loan nghe anh rồng ngâm giấm nói, trong lòng không có bất luận cái cảm giác buồn bực nào, ngược lại lại mạc danh có một loại cảm giác tang thương "Hoa ra Long tiên sinh cũng có thể một lần nói được nhiều chữ như vậy".
Nàng cân nhắc hình như bây giờ mình mà "tỉnh lại" có hơi quá sớm, có lẽ Long tiên sinh còn chuẩn bị nói thêm chút gì nữa.
"Ta." Long tiên sinh run run lông mi dài.
Ngữ khí hắn trầm xuống vài phần, ngay lúc Mục Loan Loan cho rằng Long tiên sinh có thể sắp tức giận thì...
Nàng nghe thấy hắn nói, "Thực xin lỗi."
Con ngươi hơi hơi trợn to, tay Mục Loan Loan bắt lấy góc chăn nắm thật chặt.
"Ta về trễ," Long tiên sinh ôm chặt nàng, "Thực xin lỗi."
"Không được ghét bỏ ta." Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, thanh âm cũng nhẹ lại, như gió thổi tới bên tai nàng.
Hắn bị trụi lông rồi, nàng nhất định không thích.
. "Đừng ở bên ngoài có lông xù xù khác, có được không......"
Mấy chữ cuối cùng như chậm rãi biến mất vào trong cổ họng hắn, nhưng từng chút từng chút một đánh vào trong lòng Mục Loan Loan.
Cái con rồng này của nàng, thật là vừa đáng giận lại đáng yêu nha.
Là Long tiên sinh mà nàng thích nhất.
Vì sao hắn lại cảm thấy nàng sẽ ghét bỏ hắn bị trụi lông lỗ tai chứ......
Rốt cuộc khắc chế không được, Mục Loan Loan thật sự không nghĩ lại tiếp diễn mấy màn giống như phía trước nữa, nàng không hề che dấu, mở mắt ra giật giật tay chân muốn chui từ trong chăn ra.
Long tiên sinh khi nhận thấy được nàng động đậy, trong nháy mắt, liền lập tức phản ứng lại, phu nhân là tỉnh!
Có lẽ quá mức với khẩn trương, Long tiên sinh theo bản năng càng thêm dùng sức ôm chặt Mục Loan Loan.
Mục Loan Loan ra sức giãy giụa, chờ đến rốt cuộc đột phá gông cùm xiềng xích của an rồng, leo từ tròn chăn chui ra, cảm thấy eo mình sắp bị đứt rồi.
Nàng ở trong chăn chịu đựng khá lâu, khi chui được đầu ra liền nhịn không được thở hổn hển mấy hơi.
"A...... Hô...... Ha a......"
Rõ ràng chỉ là âm thanh thở dốc thực bình thường, nhưng nghe vào lỗ tai đi đường ngắn đến đại não rồng lại giống như là tiếng bom hạng nặng nhau.
Cái lỗ tai trọc Long tiên sinh thật vất vả giấu đi liền xông ra, hắn dùng một ánh mắt khó có thể miêu tả ánh mắt nhìn đường cong chỗ cổ áo hơi hơi mở rộng của nàng, tầm mắt tham lam từ mái tóc nàng phiêu tán trên gối, theo bên tai ửng đỏ của nàng, một đường chảy xuống đến cần cổ trắng nõn......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.