Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật
Chương 24: Con đường bán Nhiên thảo dưỡng long
Mộc Mộc Lương Thần
08/07/2020
Ngồi xe bò không thoải mái chút nào, Mục Loan Loan mang mũ có rèm là một tầng lụa trắng nhạt màu, nhìn xuyên qua vẫn có thể thấy rõ cảnh sắc bên ngoài.
Bốn phía phủ bạo quân đều là tường cao, bên ngoài còn có một tầng kết giới, cần phải có tín vật mới có thể vượt qua kết giới để ra ngoài.
Kết giới gần như trong suốt, cơ hồ không nhìn thấy được, nhưng thời điểm đi xuyên qua vẫn có thể cảm giác được sự khác biệt. Mặc dù Hồng Diệp có vẻ rất sôi nổi hoạt bát, nhưng dọc đường đi lại không nói gì nhiều. Trừ những vấn đề mà Mục Loan Loan hỏi, nàng mới lựa chọn để trả lời.
Bên ngoài phủ bạo quân có rất ít hộ gia đình sinh sống xung quanh, đi xe bò gần nửa tiếng đồng hồ, mới thấy người đi chợ đi tới đi lui.
Hiện tại sắc trời còn sớm, nên hầu hết mọi người đi vào trong chợ, Mục Loan Loan thấy nhiều người có mang theo bao tải hoặc giỏ đồ, và họ hình như đang giao dịch mua bán đồ với nhau.
Khi xe bò dần đến gần chợ, Mục Loan Loan còn thấy có một số tộc nhân Tinh Linh tộc đứng bên ngoài chợ, tất cả những người muốn vào chợ đều phải dừng lại trước những Tinh Linh này. Nhìn thấy như vậy, trong lòng Mục Loan Loan có chút lo lắng, điều này chính là muốn vào chợ thì phải trả phí sao, như thế ai chịu cho nổi.
Không chờ nàng bình tĩnh trở lại, Hồng Diệp đã dừng xe bò, ngẩng đầu mỉm cười với nàng: "Phu nhân, đi qua cổng là ngươi có thể đi vào chợ rồi, ta sẽ tìm một chỗ để cho bò ăn và ở đó đợi người trở về."
Mục Loa Loan ngạc nhiên hỏi: "Hồng Diệp, ngươi không đi cùng ta sao?"
Hồng Diệp cầm lấy sợi dây thừng dắt bò nói: "Phu nhân, ta cũng muốn đi vào chợ cùng người, nhưng nếu người đưa cả ta và xe bò vào chợ, ngươi phải trả thêm năm đồng bạc."
Mục Loan Loan: "...Một con bò cũng bị tính phí vào chợ sao?"
Hồng Diệp chạm vào đầu con bò rồi nói: "Con bò này chỉ là một con bò bình thường, nên chỉ mất ba đồng bạc. Nếu nó ở bậc cao hơn chút, thì giá sẽ không chỉ có như vậy đâu."
Mục Loan Loan: "..."
Rõ ràng trong ký ức của nguyên thân, đến chợ không hề mất phí ra vào. Tại sao chợ ở bên phía này lại phải trả phí đi khi vào?
Có lẽ biểu hiện của Mục Loan Loan quá buồn cười, nên Hồng Diệp không nhịn được cười mà giải thích: "Phu nhân, phí vào cửa của chợ Tinh Linh như thế là rất rẻ rồi. Một tu sĩ yếu nhất như chúng ta chỉ cần hai đồng bạc, còn những người phàm trần bình thường thì chỉ cần hai đồng xu. Ở chợ do tộc Người Lùn và Nhân tộc mở, thu phí vào cửa của chúng ta không chỉ hai đồng bạc thôi đâu."
Mặt Mục Loan Loan đầy vạch đen. Như thế là vẫn rẻ? Phải biết rằng, lúc này nàng là người nghèo. Nàng tạm biệt Hồng Diệp rồi đi về phía cổng chợ.
Mục Loan Loan có chút lo lắng. Bản thân nàng chỉ thấy các mô tả về Tinh Linh qua các tiểu thuyết và phim truyền hình. Ngay cả trong ký ức của cơ thể này, số lần mà nguyên thân nhìn thấy Tinh Linh cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Số lượng Tinh Linh thực sự không nhỏ, nhưng do bản tính bài xích với bên ngoài nên không thường thấy.
Nguyên nhân là do phân bố của nơi này. Thế giới này phân bố rất kỳ lạ, giống như hình của một con mèo lớn. Khối lớn nhất chính là lãnh địa của bạo quân cũng chính là lãnh địa của Long tộc. Bốn lãnh địa nhỏ còn lại, gồm Yêu tộc, Vu tộc, Nhân tộc, cùng Tu Chân Giới có sinh mệnh đặc thù chiếm giữ một phần lãnh địa. Ở xung quanh năm lãnh địa này là biển rộng mênh mông không thấy điểm cuối. Còn một nơi cuối cùng nữa, đó chính là vực thẳm, là thiên đường của quái vật.
Chỉ có năm tộc có sức mạnh cường đại này mới xứng đáng có lãnh địa riêng của họ.
Mặc dù tộc Tinh Linh không yếu, nhưng cũng không được tính là cường đại. Tộc Tinh Linh có tuổi thọ khá dài nhưng số lượng thưa thớt.
Trước khi lãnh địa lớn nhất bị loài rồng chiếm giữ, tộc Tinh Linh sống trong một khu rừng như thiên đường và có cây sinh mệnh bảo vệ cả tộc. Sau đó, chiến tranh giữa các chủng tộc nổ ra, cây sinh mệnh bị đe dọa. Tộc Tinh Linh bị thua trận, không thể không hàng phục dưới sự cai trị của Long tộc.
May mắn, Long tộc luôn gặp khó khăn trong việc duy trì giống nòi, tuy thực lực vô cùng cường đại nhưng số lượng người rất ít. Long tộc cũng không kiểm soát quá nghiêm ngặt đối với các vùng lãnh thổ mà họ chiếm giữ, vì thế tộc Tinh Linh mới có thể tồn tại đến ngày nay.
Chỉ là phần lớn các Tinh Linh đều có tướng mạo vô cùng xuất sắc. Bất kể là nam hay nữ, một khi họ rời khỏi tộc để đi ra bên ngoài, họ sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. Đó cũng là lý do vì sao Tinh Linh tộc bài xích với thế giới bên ngoài và cũng là lý do mà cơ thể này không nhìn thấy Tinh Linh.
Mục Loan Loan vừa đi vừa suy nghĩ, rồi đến cổng chợ xếp hàng một lúc sau đó mới đến trước mặt một Tinh Linh canh cổng.
"Cô nương hãy đặt tay lên hòn đá kiểm tra sức mạnh này và chuyển vào đó một chút linh lực." Người phụ trách đón tiếp nàng là một Tinh Linh tóc vàng xinh đẹp. Giọng nói của nàng thanh thoát, đôi mắt xanh như nước hồ...
Mục Loan Loan đặt tay lên hòn đá và dẫn một chút linh lực đi vào. Chẳng mấy chốc, hòn đá phát ra một ánh sáng xanh mờ nhạt mỏng manh và dần thành hình một chiếc lá.
"Tu sĩ cấp một, phí vào cửa là một đồng bạc."
Cô nương Tinh Linh kia cúi nhìn Mục Loan Loan và nở một nụ cười thân thiện, trên má xuất hiện một lúm đồng tiền nho nhỏ.
Thật may, chỉ mất một đồng bạc. Mục Loan Loan lẩm bẩm trong lòng. Trong nguyên tác, Long tiên sinh đúng là mắt mù mới có thể bỏ qua nhiều cô nương Tinh Linh xinh đẹp như thế này trong lãnh địa của mình mà đuổi theo Bạch Thủy Dao. Mặc dù, quyển sách cũng chưa hoàn thành và Long tiên sinh cũng không thực sự theo đuổi Bạch Thủy Dao thành công.
Chỉ là, tuy được ngắm người đẹp, nhưng Mục Loan Loan vẫn cảm thấy đau lòng khi phải trả một đồng bạc. Hiện tại, một đồng xu nàng vẫn chưa kiếm được.
Nàng đau lòng lấy ra một đồng bạc, đặt vào tay cô nương Tinh Linh. Sau đó nàng nhận được một tấm thẻ bài bằng gỗ và được dặn rằng tấm thẻ bài này phải được trả lại khi nàng ra về, nếu không nàng sẽ phải trả phí thêm lần nữa.
Mục Loan Loan nhìn tấm thẻ bài bằng gỗ rồi thở dài.
Bên trong chợ không khác nhiều so với chợ trong ký ức của nguyên thân, nhưng quy mô lớn hơn so với trong suy nghĩ và có nhiều người đi lại trên đường hơn.
Chủ cửa hàng chủ yếu là Tinh Linh, đồ họ bày bán chủ yếu là trái cây và rau dưa họ trồng được. Mà người đến mua là những người thuộc Nhân tộc như nàng và một số thuộc tộc Người Lùn. Hơn nữa, Mục Loan Loan còn nhìn ra được, có không ít người không có tu vi.
Mặc dù thế giới này có nhiều tu sĩ, nhưng điều đó không có nghĩa là tất cả mọi người đều có thể bước vào con đường tu luyện được.
Nguyên nhân là do thiên phú không được tốt cho lắm. Nếu nàng mệnh không tốt, không có một người cha cường giả cấp bốn, từ nhỏ nàng đã được uống các loại thuốc bổ trân quý và trở thành tu sĩ cấp một thì nàng vốn không có khả năng.
Mục Loan Loan đi được một lúc. Khi nàng đi ngang qua một con hẻm nhỏ, thì một giọng nói trẻ con trong trẻo vang lên: "Tỷ tỷ muốn mua đồ ăn sao?"
Mục Loan Loan quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt to đẹp. Chỉ là, trái ngược với đôi mắt xanh tuyệt đẹp ấy, trên mặt cô bé này còn có thêm một vết bớt màu nâu, làm hỏng đi toàn bộ vẻ đẹp của khuôn mặt.
Đôi tai của cô bé hơi nhọn. Hình như cô là một Tinh Linh, nhưng là một Tinh Linh có phần hơi xấu xí. Mục Loan Loan nhìn Tinh Linh đang đứng ở trong hẻm, có chút do dự.
Con hẻm này dường như tách biệt hoàn toàn với khu chợ náo nhiệt kia, như thể mọi người đang cố tính tránh nó, liệu bên trong có gì nguy hiểm hay không?
"Tỷ tỷ, ta cùng ca ca của ta thực sự đang bán rau, ta không nói dối tỷ đâu!" Tinh Linh dường như nhìn thấy sự do dự trong mắt Mục Loan Loan, vội vàng giải thích.
"Lam Nhi, đừng làm loạn." Khi Mục Loan Loan chuẩn bị rời đi, cô thấy một Tinh Linh khác bước ra từ một cửa hàng bên hẻm. Nói chính xác, Tinh Linh này chống trượng đi ra.
Giống như Lam Nhi, hắn có một đôi mắt màu xanh tuyệt đẹp, một vết bớt màu nâu trên má, tai nhọn, tóc dài màu xanh nhàn nhạt như băng, trên người mặc một bộ quần áo hơi cũ. Mục Loan Loan có thể nhìn thấy cẳng chân của hắn có chút vấn đề. Nhưng thực sự trên lưng hắn đang cõng một cái giỏ, bên trong chứa một ít rau dưa theo mùa.
"Cô nương, muội muội của ta không hiểu chuyện, mong cô bỏ qua." Tinh Linh nam thành khẩn xin lỗi Mục Loan Loan, một tay hắn chống quải trượng, trông thật đáng thương.
"Ca ca." Lam Nhi ủy khuất kêu lên "Nhưng chúng ta không có tiền, nếu không có tiền đóng thuế, chúng ta sẽ không có nơi để sống."
"Đừng làm loạn." Tinh Linh nam kia quát lớn một câu, rồi không nhịn được thấp giọng ho khan.
"Ta không có làm loạn!" Mắt Lam Nhi đỏ hoe, nắm chặt tay, ánh mắt chờ mong nhìn Mục Loan Loan: "Tỷ tỷ, mua một chút đồ ăn đi! Đồ của chúng ta bán rất rẻ, tất cả đều bán cho tỷ mười lăm đồng xu!"
Mục Loan Loan cuối cùng có chút không chịu nổi. Nàng liếc nhìn các loại rau dưa trong giỏ của Tinh Linh nam. Nhiều như thế này mà chỉ mười lăm đồng xu thì thực sự quá rẻ. Quan trọng là, nàng đang muốn mua rau. Vài ngày tới, nàng còn có thể làm một chút rau dưa muối để có thể để được lâu hơn.
Nàng còn nhìn thấy bên trong có cả củ cải, dùng để hầm canh hoặc xào cũng rất ngon. Mục Loan Loan nhỏ giọng nói: "Ta có thể xem rau dưa một chút được không?"
Nàng nói thật nhẹ và trầm ổn, nhưng không ngờ Tinh Linh nam lại giống như nghe được điều gì đó cực kỳ ghê gớm, hắn trầm mặc một lát rồi nhẹ nhàng nói: "Chúng tôi là những Tinh Linh không được chúc phúc."
Mục Loan Loan đứng hình trong hai giây khi nghe thấy những gì Tinh Linh nam kia nói.
Trong tộc Tinh Linh, những Tinh Linh có ngoại hình hoặc tay chân không được hoàn hảo bị phân biệt đối xử, họ được gọi là những Tinh Linh không được cây Sinh Mệnh chúc phúc.
Mặc dù các chủng tộc khác không có phân biệt đối xử đối với những Tinh Linh này, nhưng họ cũng không chủ động tiếp cận với những Tinh Linh này.
Mục Loan Loan mỉm cười nói: "Chỉ cần đồ ăn không có vấn đề gì, tại sao ta lại không thể ăn chúng chứ?
Các Tinh Linh thường kết hôn với những người trong tộc. Nhưng cũng có một số ít kết hôn với tộc bên ngoài. Và những Tinh Linh đó khi sinh ra có thể không được hoàn hảo về mặt di truyền và bị người trong tộc gọi là những Tinh Linh bị nguyền rủa. Mục Loan Loan là người hiện đại, nên nàng cũng không tin vào những điều như thế.
"Ta tên là Phong." Tinh Linh nam đột nhiên nói rồi đem giỏ đựng rau khoác trên lưng đặt xuống đất. Mục Loan Loan dùng tinh thần lực kiểm tra một chút. Rau dưa này không có vấn đề gì, nó không khác gì các loại rau dưa bình thường, thậm chí còn tươi mới hơn.
"Nhiều như vậy, thực sự chỉ cần mười lăm đồng xu thôi sao?" Mục Loan Loan lo lắng mình như vậy là đang tranh thủ lợi dụng người khác, hỏi lại.
"Đúng vậy, đúng vậy!" Lam Nhi mỉm cười hạnh phúc: "Ca ca, có tiền chúng ta có thể mua hạt giống được rồi!"
Mục Loan Loan nghe thấy vậy mới hỏi lại: "Lam Nhi, muội biết mua hạt giống ở đâu sao?"
"Biết."
"Vậy muội có biết mua hạt giống cây Nhiên thảo ở đâu không?" Mục Loan Loan hỏi: "Có thể đưa ta đi được không?"
"Được." Lần này, Phong chủ động nói chuyện, hắn dùng đôi mắt màu xanh nhìn nàng: "Ta sẵn lòng dẫn cô nương đi."
Mục Loan Loan có chút xấu hổ, lấy ra hai đồng bạc đưa cho Phong: "Ta cũng không có đồng xu ở đây. Chỗ này coi như ta trả tiền phí dẫn đường."
Phải nói rằng, chỗ rau dưa này nhiều như vậy, theo giá cả ở đây, trả hai đồng bạc cũng là nàng có lời rồi.
_____________o0o___________
Cập nhật ngày 21/1/2020 tại Việt Nam Overnight
Editor: hồng trà hoa quế
Beta: kimnana
Bốn phía phủ bạo quân đều là tường cao, bên ngoài còn có một tầng kết giới, cần phải có tín vật mới có thể vượt qua kết giới để ra ngoài.
Kết giới gần như trong suốt, cơ hồ không nhìn thấy được, nhưng thời điểm đi xuyên qua vẫn có thể cảm giác được sự khác biệt. Mặc dù Hồng Diệp có vẻ rất sôi nổi hoạt bát, nhưng dọc đường đi lại không nói gì nhiều. Trừ những vấn đề mà Mục Loan Loan hỏi, nàng mới lựa chọn để trả lời.
Bên ngoài phủ bạo quân có rất ít hộ gia đình sinh sống xung quanh, đi xe bò gần nửa tiếng đồng hồ, mới thấy người đi chợ đi tới đi lui.
Hiện tại sắc trời còn sớm, nên hầu hết mọi người đi vào trong chợ, Mục Loan Loan thấy nhiều người có mang theo bao tải hoặc giỏ đồ, và họ hình như đang giao dịch mua bán đồ với nhau.
Khi xe bò dần đến gần chợ, Mục Loan Loan còn thấy có một số tộc nhân Tinh Linh tộc đứng bên ngoài chợ, tất cả những người muốn vào chợ đều phải dừng lại trước những Tinh Linh này. Nhìn thấy như vậy, trong lòng Mục Loan Loan có chút lo lắng, điều này chính là muốn vào chợ thì phải trả phí sao, như thế ai chịu cho nổi.
Không chờ nàng bình tĩnh trở lại, Hồng Diệp đã dừng xe bò, ngẩng đầu mỉm cười với nàng: "Phu nhân, đi qua cổng là ngươi có thể đi vào chợ rồi, ta sẽ tìm một chỗ để cho bò ăn và ở đó đợi người trở về."
Mục Loa Loan ngạc nhiên hỏi: "Hồng Diệp, ngươi không đi cùng ta sao?"
Hồng Diệp cầm lấy sợi dây thừng dắt bò nói: "Phu nhân, ta cũng muốn đi vào chợ cùng người, nhưng nếu người đưa cả ta và xe bò vào chợ, ngươi phải trả thêm năm đồng bạc."
Mục Loan Loan: "...Một con bò cũng bị tính phí vào chợ sao?"
Hồng Diệp chạm vào đầu con bò rồi nói: "Con bò này chỉ là một con bò bình thường, nên chỉ mất ba đồng bạc. Nếu nó ở bậc cao hơn chút, thì giá sẽ không chỉ có như vậy đâu."
Mục Loan Loan: "..."
Rõ ràng trong ký ức của nguyên thân, đến chợ không hề mất phí ra vào. Tại sao chợ ở bên phía này lại phải trả phí đi khi vào?
Có lẽ biểu hiện của Mục Loan Loan quá buồn cười, nên Hồng Diệp không nhịn được cười mà giải thích: "Phu nhân, phí vào cửa của chợ Tinh Linh như thế là rất rẻ rồi. Một tu sĩ yếu nhất như chúng ta chỉ cần hai đồng bạc, còn những người phàm trần bình thường thì chỉ cần hai đồng xu. Ở chợ do tộc Người Lùn và Nhân tộc mở, thu phí vào cửa của chúng ta không chỉ hai đồng bạc thôi đâu."
Mặt Mục Loan Loan đầy vạch đen. Như thế là vẫn rẻ? Phải biết rằng, lúc này nàng là người nghèo. Nàng tạm biệt Hồng Diệp rồi đi về phía cổng chợ.
Mục Loan Loan có chút lo lắng. Bản thân nàng chỉ thấy các mô tả về Tinh Linh qua các tiểu thuyết và phim truyền hình. Ngay cả trong ký ức của cơ thể này, số lần mà nguyên thân nhìn thấy Tinh Linh cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Số lượng Tinh Linh thực sự không nhỏ, nhưng do bản tính bài xích với bên ngoài nên không thường thấy.
Nguyên nhân là do phân bố của nơi này. Thế giới này phân bố rất kỳ lạ, giống như hình của một con mèo lớn. Khối lớn nhất chính là lãnh địa của bạo quân cũng chính là lãnh địa của Long tộc. Bốn lãnh địa nhỏ còn lại, gồm Yêu tộc, Vu tộc, Nhân tộc, cùng Tu Chân Giới có sinh mệnh đặc thù chiếm giữ một phần lãnh địa. Ở xung quanh năm lãnh địa này là biển rộng mênh mông không thấy điểm cuối. Còn một nơi cuối cùng nữa, đó chính là vực thẳm, là thiên đường của quái vật.
Chỉ có năm tộc có sức mạnh cường đại này mới xứng đáng có lãnh địa riêng của họ.
Mặc dù tộc Tinh Linh không yếu, nhưng cũng không được tính là cường đại. Tộc Tinh Linh có tuổi thọ khá dài nhưng số lượng thưa thớt.
Trước khi lãnh địa lớn nhất bị loài rồng chiếm giữ, tộc Tinh Linh sống trong một khu rừng như thiên đường và có cây sinh mệnh bảo vệ cả tộc. Sau đó, chiến tranh giữa các chủng tộc nổ ra, cây sinh mệnh bị đe dọa. Tộc Tinh Linh bị thua trận, không thể không hàng phục dưới sự cai trị của Long tộc.
May mắn, Long tộc luôn gặp khó khăn trong việc duy trì giống nòi, tuy thực lực vô cùng cường đại nhưng số lượng người rất ít. Long tộc cũng không kiểm soát quá nghiêm ngặt đối với các vùng lãnh thổ mà họ chiếm giữ, vì thế tộc Tinh Linh mới có thể tồn tại đến ngày nay.
Chỉ là phần lớn các Tinh Linh đều có tướng mạo vô cùng xuất sắc. Bất kể là nam hay nữ, một khi họ rời khỏi tộc để đi ra bên ngoài, họ sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. Đó cũng là lý do vì sao Tinh Linh tộc bài xích với thế giới bên ngoài và cũng là lý do mà cơ thể này không nhìn thấy Tinh Linh.
Mục Loan Loan vừa đi vừa suy nghĩ, rồi đến cổng chợ xếp hàng một lúc sau đó mới đến trước mặt một Tinh Linh canh cổng.
"Cô nương hãy đặt tay lên hòn đá kiểm tra sức mạnh này và chuyển vào đó một chút linh lực." Người phụ trách đón tiếp nàng là một Tinh Linh tóc vàng xinh đẹp. Giọng nói của nàng thanh thoát, đôi mắt xanh như nước hồ...
Mục Loan Loan đặt tay lên hòn đá và dẫn một chút linh lực đi vào. Chẳng mấy chốc, hòn đá phát ra một ánh sáng xanh mờ nhạt mỏng manh và dần thành hình một chiếc lá.
"Tu sĩ cấp một, phí vào cửa là một đồng bạc."
Cô nương Tinh Linh kia cúi nhìn Mục Loan Loan và nở một nụ cười thân thiện, trên má xuất hiện một lúm đồng tiền nho nhỏ.
Thật may, chỉ mất một đồng bạc. Mục Loan Loan lẩm bẩm trong lòng. Trong nguyên tác, Long tiên sinh đúng là mắt mù mới có thể bỏ qua nhiều cô nương Tinh Linh xinh đẹp như thế này trong lãnh địa của mình mà đuổi theo Bạch Thủy Dao. Mặc dù, quyển sách cũng chưa hoàn thành và Long tiên sinh cũng không thực sự theo đuổi Bạch Thủy Dao thành công.
Chỉ là, tuy được ngắm người đẹp, nhưng Mục Loan Loan vẫn cảm thấy đau lòng khi phải trả một đồng bạc. Hiện tại, một đồng xu nàng vẫn chưa kiếm được.
Nàng đau lòng lấy ra một đồng bạc, đặt vào tay cô nương Tinh Linh. Sau đó nàng nhận được một tấm thẻ bài bằng gỗ và được dặn rằng tấm thẻ bài này phải được trả lại khi nàng ra về, nếu không nàng sẽ phải trả phí thêm lần nữa.
Mục Loan Loan nhìn tấm thẻ bài bằng gỗ rồi thở dài.
Bên trong chợ không khác nhiều so với chợ trong ký ức của nguyên thân, nhưng quy mô lớn hơn so với trong suy nghĩ và có nhiều người đi lại trên đường hơn.
Chủ cửa hàng chủ yếu là Tinh Linh, đồ họ bày bán chủ yếu là trái cây và rau dưa họ trồng được. Mà người đến mua là những người thuộc Nhân tộc như nàng và một số thuộc tộc Người Lùn. Hơn nữa, Mục Loan Loan còn nhìn ra được, có không ít người không có tu vi.
Mặc dù thế giới này có nhiều tu sĩ, nhưng điều đó không có nghĩa là tất cả mọi người đều có thể bước vào con đường tu luyện được.
Nguyên nhân là do thiên phú không được tốt cho lắm. Nếu nàng mệnh không tốt, không có một người cha cường giả cấp bốn, từ nhỏ nàng đã được uống các loại thuốc bổ trân quý và trở thành tu sĩ cấp một thì nàng vốn không có khả năng.
Mục Loan Loan đi được một lúc. Khi nàng đi ngang qua một con hẻm nhỏ, thì một giọng nói trẻ con trong trẻo vang lên: "Tỷ tỷ muốn mua đồ ăn sao?"
Mục Loan Loan quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt to đẹp. Chỉ là, trái ngược với đôi mắt xanh tuyệt đẹp ấy, trên mặt cô bé này còn có thêm một vết bớt màu nâu, làm hỏng đi toàn bộ vẻ đẹp của khuôn mặt.
Đôi tai của cô bé hơi nhọn. Hình như cô là một Tinh Linh, nhưng là một Tinh Linh có phần hơi xấu xí. Mục Loan Loan nhìn Tinh Linh đang đứng ở trong hẻm, có chút do dự.
Con hẻm này dường như tách biệt hoàn toàn với khu chợ náo nhiệt kia, như thể mọi người đang cố tính tránh nó, liệu bên trong có gì nguy hiểm hay không?
"Tỷ tỷ, ta cùng ca ca của ta thực sự đang bán rau, ta không nói dối tỷ đâu!" Tinh Linh dường như nhìn thấy sự do dự trong mắt Mục Loan Loan, vội vàng giải thích.
"Lam Nhi, đừng làm loạn." Khi Mục Loan Loan chuẩn bị rời đi, cô thấy một Tinh Linh khác bước ra từ một cửa hàng bên hẻm. Nói chính xác, Tinh Linh này chống trượng đi ra.
Giống như Lam Nhi, hắn có một đôi mắt màu xanh tuyệt đẹp, một vết bớt màu nâu trên má, tai nhọn, tóc dài màu xanh nhàn nhạt như băng, trên người mặc một bộ quần áo hơi cũ. Mục Loan Loan có thể nhìn thấy cẳng chân của hắn có chút vấn đề. Nhưng thực sự trên lưng hắn đang cõng một cái giỏ, bên trong chứa một ít rau dưa theo mùa.
"Cô nương, muội muội của ta không hiểu chuyện, mong cô bỏ qua." Tinh Linh nam thành khẩn xin lỗi Mục Loan Loan, một tay hắn chống quải trượng, trông thật đáng thương.
"Ca ca." Lam Nhi ủy khuất kêu lên "Nhưng chúng ta không có tiền, nếu không có tiền đóng thuế, chúng ta sẽ không có nơi để sống."
"Đừng làm loạn." Tinh Linh nam kia quát lớn một câu, rồi không nhịn được thấp giọng ho khan.
"Ta không có làm loạn!" Mắt Lam Nhi đỏ hoe, nắm chặt tay, ánh mắt chờ mong nhìn Mục Loan Loan: "Tỷ tỷ, mua một chút đồ ăn đi! Đồ của chúng ta bán rất rẻ, tất cả đều bán cho tỷ mười lăm đồng xu!"
Mục Loan Loan cuối cùng có chút không chịu nổi. Nàng liếc nhìn các loại rau dưa trong giỏ của Tinh Linh nam. Nhiều như thế này mà chỉ mười lăm đồng xu thì thực sự quá rẻ. Quan trọng là, nàng đang muốn mua rau. Vài ngày tới, nàng còn có thể làm một chút rau dưa muối để có thể để được lâu hơn.
Nàng còn nhìn thấy bên trong có cả củ cải, dùng để hầm canh hoặc xào cũng rất ngon. Mục Loan Loan nhỏ giọng nói: "Ta có thể xem rau dưa một chút được không?"
Nàng nói thật nhẹ và trầm ổn, nhưng không ngờ Tinh Linh nam lại giống như nghe được điều gì đó cực kỳ ghê gớm, hắn trầm mặc một lát rồi nhẹ nhàng nói: "Chúng tôi là những Tinh Linh không được chúc phúc."
Mục Loan Loan đứng hình trong hai giây khi nghe thấy những gì Tinh Linh nam kia nói.
Trong tộc Tinh Linh, những Tinh Linh có ngoại hình hoặc tay chân không được hoàn hảo bị phân biệt đối xử, họ được gọi là những Tinh Linh không được cây Sinh Mệnh chúc phúc.
Mặc dù các chủng tộc khác không có phân biệt đối xử đối với những Tinh Linh này, nhưng họ cũng không chủ động tiếp cận với những Tinh Linh này.
Mục Loan Loan mỉm cười nói: "Chỉ cần đồ ăn không có vấn đề gì, tại sao ta lại không thể ăn chúng chứ?
Các Tinh Linh thường kết hôn với những người trong tộc. Nhưng cũng có một số ít kết hôn với tộc bên ngoài. Và những Tinh Linh đó khi sinh ra có thể không được hoàn hảo về mặt di truyền và bị người trong tộc gọi là những Tinh Linh bị nguyền rủa. Mục Loan Loan là người hiện đại, nên nàng cũng không tin vào những điều như thế.
"Ta tên là Phong." Tinh Linh nam đột nhiên nói rồi đem giỏ đựng rau khoác trên lưng đặt xuống đất. Mục Loan Loan dùng tinh thần lực kiểm tra một chút. Rau dưa này không có vấn đề gì, nó không khác gì các loại rau dưa bình thường, thậm chí còn tươi mới hơn.
"Nhiều như vậy, thực sự chỉ cần mười lăm đồng xu thôi sao?" Mục Loan Loan lo lắng mình như vậy là đang tranh thủ lợi dụng người khác, hỏi lại.
"Đúng vậy, đúng vậy!" Lam Nhi mỉm cười hạnh phúc: "Ca ca, có tiền chúng ta có thể mua hạt giống được rồi!"
Mục Loan Loan nghe thấy vậy mới hỏi lại: "Lam Nhi, muội biết mua hạt giống ở đâu sao?"
"Biết."
"Vậy muội có biết mua hạt giống cây Nhiên thảo ở đâu không?" Mục Loan Loan hỏi: "Có thể đưa ta đi được không?"
"Được." Lần này, Phong chủ động nói chuyện, hắn dùng đôi mắt màu xanh nhìn nàng: "Ta sẵn lòng dẫn cô nương đi."
Mục Loan Loan có chút xấu hổ, lấy ra hai đồng bạc đưa cho Phong: "Ta cũng không có đồng xu ở đây. Chỗ này coi như ta trả tiền phí dẫn đường."
Phải nói rằng, chỗ rau dưa này nhiều như vậy, theo giá cả ở đây, trả hai đồng bạc cũng là nàng có lời rồi.
_____________o0o___________
Cập nhật ngày 21/1/2020 tại Việt Nam Overnight
Editor: hồng trà hoa quế
Beta: kimnana
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.