Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật
Chương 127: Ngoại Truyện 1: Đại Hôn (3)
Mộc Mộc Lương Thần
24/04/2024
"Ừ." Bên tai truyền đến giọng trầm mang theo chút nức nở, trên môi rơi
xuống một nụ hôn hết sức cẩn thận, lông mi giống như có gì đó rơi xuống, ướt dầm dề.
Tại sao mà đã lâu như vậy, Long tiên sinh vẫn không có tiến bộ gì. Lúc trước ở trong phòng hôn trộm nụ hoa Mộc Linh đều có lực hơn so với hiện tại →_→
Mục Loan Loan cảm thấy có hơi không thoải mái, liền ôm chặt eo hắn, hiếm khi chủ động một hồi.
Anh rồng kia cũng không có phản ứng gì, thực ngoan ngoãn đong đưa theo nàng, chỉ nhẹ nhàng lại cẩn thận đáp lại nàng, giống như hơi dùng sức một chút nàng liền biến mất vậy.
Nụ hôn này lâu dài lại tinh tế, hắn càng thêm ôn nhu so với dĩ vãng, thế cho nên Mục Loan Loan cũng chưa chú ý tới tư thế của hắn hơi có chút ủy khuất.
Cửu Khuynh xa xa quét mắt đến bên này, chỉ liếc một cái liền thu hồi tầm mắt, chặn Hải Cửu đang từ dưới lầu đi lên muốn kiến thức một phen bộ dáng chân thật của Mục Loan Loan là thế nào ——
Cái con rồng ưa ngượng ngùng kia cong eo, đứng có hơi nghẹn khuất, ngoan ngoãn bị Loan Loan bắt lấy quần áo, cũng không dám đứng dậy, tư thế mất mặt như vậy vẫn là đừng để cho người khác thấy đi.
Thật lâu sau, hai người mới tách ra, Mục Loan Loan nhìn hắn vẫn còn lệ quang trong con ngươi, cười, "Sao lại còn khóc chứ?"
Long tiên sinh hơi hơi quay mặt đi, không muốn để nàng biết mình vì lo lắng nàng mất trí nhớ, ngay cả bản thân cũng cảm thấy hơi mất mặt.
Nhưng mà......
Tốt rồi, nàng không có việc gì.
Cũng không có quên hắn.
Bàn tay lớn của hắn xoa xoa gò má nàng, cùng nàng trán chống trán, lông mi quét qua trên mí mắt Mục Loan Loan, ngứa, "Đẹp."
Mục Loan Loan cười một cái, "Thật sao?"
"Ừ." Long tiên sinh nói xong cũng cười, lộ ra lúm đồng tiền nhợt nhạt bên má.
......
Hai người nói một lát, bắt đầu đi về hướng phòng.
Long tiên sinh nắm tay nàng, hậu tri hậu giác chú ý tới quần áo trên người nàng, mặt mày đen nhánh nhíu lại một mạt quẫn bách.
Hắn có hơi choáng váng nghĩ, hắn đại khái biết vì sao phu nhân cứ mãi ở trong Mộc Linh không muốn ra rồi.
Là hắn có chút suy xét không chu toàn.
Hắn hơi hơi nắm chặt tay Mục Loan Loan, khi nàng giương mắt nhìn qua, hắn mím môi, "Chờ trở về."
Mục Loan Loan: "?"
"Mua cho nàng thật nhiều, thật nhiều váy áo đẹp." Hắn nói xong liền cảm thấy mặt hơi nóng, đầu lỗ tai nhô ra bên ngoài đã đỏ một mảnh.
"Ừ." Mục Loan Loan cũng có chút đỏ mặt, quanh mắt một vòng đều nong nóng.
Long tiên sinh chú ý tới quần áo trên người nàng, có phải hắn đã đoán được vì sao vừa rồi nàng không muốn ra ngoài?
Mục Loan Loan có hơi mất mặt nghĩ, không được không được, nàng phải nhanh chóng thích ứng một chút với anh rồng ngây ngô hay ngượng ngùng này, về sau con đường bọn họ đi còn rất dài, hai người, phải có một người không ngại ngùng quá như vậy mới được.
Vào phòng, nhìn kết giới còn đang thiêu đốt, nhưng ngọn lửa đã nhỏ hơn trước rất nhiều, cũng có thể mơ mơ hồ hồ thấy rõ vật bên trong.
Mục Loan Loan cau mày, nhìn đồ vật nho nhỏ kia, nghĩ đến bộ dáng Manh Manh lúc đại chiến, đau lòng xoa kết giới, "Manh Manh khi nào mới có thể ra tới vậy?"
"Vũ Nhi còn cần mấy ngày mới có thể một lần nữa hóa thành trứng phượng hoàng, chờ nó nở ta một lần nữa cũng phải mất mấy tháng." Long tiên sinh cũng đem bàn tay to ấn lên trên kết giới.
Mục Loan Loan: "......"
Nàng ôm tâm trạng giãy giụa một phen, hy vọng không chừng có thể vãn hồi cái tên Long tiên sinh đặt cho Manh Manh, nghi hoặc hỏi, "Vũ Nhi?"
"Long Manh Vũ, đại danh của Manh Manh." Đôi mắt Long tiên sinh sáng lấp lánh nhìn nàng, "Phu nhân, dễ nghe không?"
Đối diện với tầm mắt vui vẻ đến phạm quy như vậy của hắn, Mục Loan Loan trầm mặc hai giây, trong lòng nói Manh Manh mẫu thân thực xin lỗi ngươi, tương lai còn dài, chờ ngươi lớn lại sửa tên, đáp lại ánh mắt chờ mong của Long tiên sinh, trái lương tâm gật gật đầu, "Cũng...... Cũng khá tốt l."
Vì thế, con chim mập mập thân còn ở niết bàn liền bị lão mẫu thân bán như vậy →_→
Hai người nhìn nhìn lại ôm ôm hôn hôn, chờ phục hồi tinh thần lại, trời đều sắp tối l.
Thật lâu không có nghênh đón hoàng hôn ngắn ngủi trong Y Pháp Thành.
Ánh mặt trời màu cam hồng cắt qua tầng mây đen dày nặng, đem những kiến trúc cũ nát của Y Pháp phác hoạ viền vàng.
"Loan Loan, hai người có muốn xuống dưới cùng mọi người ăn cơm chiều không?"
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Cửu Khuynh, Mục Loan Loan đáp "muốn" một tiếng, rồi lôi kéo Long tiên sinh đi xuống lầu.
Khi bọn họ từ thang lầu xuống dưới, bàn ăn ngồi đầy người vốn đang vô cùng náo nhiệt, nhìn thấy bọn họ phần lớn lập tức an tĩnh.
Mục Loan Loan hơi ngốc một chút, sao bọn họ vừa xuất hiện, mọi người đều không nói nữa?
"Ngồi bên này đi." Trần thúc nhìn bọn họ vẫy vẫy tay, chỉ chỉ hai vị trí trống không trên bàn của mình, Mục Loan Loan liền cùng Long tiên sinh qua ngồi.
Trì Yên nhìn Mục Loan Loan mờ mịt, hơi có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, mọi người an tĩnh như vậy không phải bởi vì Mục Loan Loan, là bởi vì Long tiên sinh đang cùng nàng nắm tay a!
Khi Mục Loan Loan còn chưa tỉnh lại, cái con rồng hung tàn này mỗi ngày đều tiêu tốn ba bốn giờ "đi săn", nơi này đa số cư dân đều là ma vật, đối với loại chuyện đi săn này cũng thực không sao cả.
Nhưng có một lần một con ma vật sắp đến lục giai hóa thành nguyên hình đang hấp thụ ma khí ở gần vực sâu, chính mắt trông thấy con rồng này nhẹ nhàng xách lên một con ma vật vực sâu thất giai cường đại, sau đó cắt cái đuôi đáng giá nhất trên người con ma vật vực sâu kia xuống, cứ như vậy kéo đi, bị dọa đến suýt nữa thần hồn đều bay mất.
Cái này làm mọi người gia hoàn toàn thanh tỉnh. Trước mặt bọn họ là nhân vật so với ma vật vực sâu thất giai còn cường đại hơn rất nhiều lần, là nhân vật mạnh nhất đại lục, chỉ cần một ngón tay là có thể làm cho bọn họ hồn phi phách tán.
Mấy cái tình chiến hữu gì trước đó, đối mặt với thực lực áp chế tuyệt đối, đều hóa thành cặn bã.
Nhưng mà may mắn Mục Loan Loan không biết mình cùng Manh Manh ngày thường hấp thu linh lực là từ những ma vật vực sâu như vậy.
Còn có, con rồng kia lúc trước cũng đổi rất nhiều ngọc giản xa xỉ ở chỗ Nhàn Tình Các, không biết là muốn làm gì.
Trì Yên lắc đầu, tiếp đồ ăn, đại sảnh lại náo nhiệt lên ——
Đồ ăn đưa lên tới đều giàu linh lực tinh thuần, trên cơ bản không có tạp chất gì, đây là những món trước kia nàng ăn không nổi nha. Hiện tại thân thể cũng rất thiếu linh lực, hương vị món ăn cũng không tồi, cho nên Mục Loan Loan ăn rất vui vẻ.
Nhưng hình như Long tiên sinh ước chừng không quá thích ứng với việc ăn cơm cùng người khác, không nhúc nhích được vài chiếc đũa. Hắn và nàng dựa vào rất gần, chân hai người để sát vào nhau, cách lớp vải dệt hơi mỏng, còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lẫn nhau.
Thấy ánh mắt nàng dừng trên một đ ĩa linh thịt bò tứ giai xào vài lần, Long tiên sinh liền duỗi cánh tay dài gắp một khối mà nàng với không tới, chân khẽ chạm chạm nàng.
Mục Loan Loan quay đầu lại, đối diện tầm mắt hắn, trong lòng có hơi ngọt, cầm chén duỗi qua.
"Ăn đi." Long tiên sinh áp xuống khóe môi đang cong lên, đưa thịt tới bên môi nàng.
Mục Loan Loan có hơi bất đắc dĩ, nghe vậy chỉ há miệng cắn khối thịt kia, không cẩn thận đụng phải chiếc đũa.
Nàng đỏ mặt, Long tiên sinh lại sung sướng rất nhiều, cong môi, thong thả ung dung kẹp lên một miếng linh thịt bò vốn dĩ không ăn, bỏ vào trong miệng.
Sau đó lại gắp một miếng, giở trò cũ, đưa tới bên môi Mục Loan Loan.
Cửu Khuynh ngồi ở đối diện thấy hết thảy: "........."
Nàng muốn mù!!
Cửu Khuynh rất muốn văng tục một câu, vốn định trao đổi một ánh mắt "thấy rồi chứ" với Hoa Yêu, lại phát hiện bên kia Trần thúc đang cùng Hoa thẩm nói chuyện rất thân mật.
Cửu Khuynh: "......"
Một bàn năm người, chỉ có mỗi nàng một con hồ ly độc thân:)
Sau khi ăn cơm xong, lúc mọi người còn chưa rời khỏi bàn, Long tiên sinh liền kéo Mục Loan Loan đứng lên, trên tay hắn không biết khi nào có rất nhiều ngọc giản, ống tay áo múa may một chút, trước mặt mỗi người đều xuất hiện một cái ngọc giản.
"Lúc đại hôn của ta cùng với phu nhân, chư vị nhất định phải tới dự."
Âm thanh thanh lãnh của hắn dường như có xen lẫn vui sướng cùng đắc ý không kiềm được, phiêu phiêu đãng đãng quanh quẩn trong đại sảnh, vô cùng rõ ràng.
Mục Loan Loan giống như bất thình lình được cầu hôn, cảm xúc đánh sâu vào tim còn chưa lấy lại tinh thần, tim đập dần dần nhanh lên, tuy trước kia hắn cũng có hỏi qua nàng có nguyện ý chờ hắn sau khi trở về liền thành hôn hay không.
Nhưng......
Có phải có hơi nhanh quá hay không?
Mọi người nhéo ngọc giản giá trị xa xỉ ẩn chứa lực lượng của Long tiên sinh, đơn giản quét mắt đến phong hôn thư cùng thiếp cưới bên trong, sau khi phục hồi tinh thần lại, trong đại sảnh liền vang lên từng đợt, từng đợt "Chúc mừng", cũng sôi nổi nhìn Mục Loan Loan bằng ánh mắt đầy hâm mộ lại đồng tình.
Gả cho một phu quân vừa hung tàn lại lãng mạn, vừa cường đại lại giàu có như vậy, thật là làm người khác thấy tâm tình phức tạp.
Bị mọi người dùng ánh mắt như vậy nhìn, anh rồng kia không biết có phải quá mức hưng phấn hay không, đem Mục Loan Loan còn đang ngơ ngác bế ngang lên.
Nàng đối diện với cặp mắt dài và con ngươi vàng kim của hắn, rõ ràng đọc được cảm xúc hắn ——
Lần này, cùng nàng ở bên nhau.
Là được mọi người chúc phúc.
Sẽ không giống như lúc ban đầu gặp nhau, hắn đầy người máu đen nhầy nhụa, chật vật bất kham tê liệt trên giường, muốn đôi tay trắng nõn của nàng m ơn trớn người đầy sẹo của hắn; sẽ không giống như lúc bị bắt cầm tù ở trong viện nhỏ hẹp, hắn chưa khôi phục thực lực, tương lai phảng phất không thấy đường ra, một ít linh gạo đều quý báu đến mức khiến nàng một phân một hào đều phải tính toán tỉ mỉ; cũng không như khi trên đường đào vong, thời thời khắc khắc là bóng ma bị bắt, bị tách ra bao phủ trên đỉnh đầu, thời thời khắc khắc phải chấp nhận khả năng mất đi nhau mãi mãi đau thấu tim.
Hắn không còn là con rồng yếu ớt đó nữa, hắn rốt cuộc đã có năng lực mang cho nàng hạnh phúc.
Mục Loan Loan cũng không rảnh lo cái gì thẹn thùng, ôm cổ hắn, hôn hôn má lúm đồng tiền của hắn ——
Cực khổ không chia lìa được bọn họ, chỉ càng tạo hình cho tình yêu của bọn họ mà thôi.
Nàng vẫn luôn tin tưởng điểm này.
......
......
Người đầu tiên đưa ra ý kiến phải rời khỏi Y Pháp chính là Hải Cửu cùng đám người Hải Tây Trạch, Hải Nhận nói thu được tin tức từ trong nhân ngư quốc, cần phải nhanh chóng chạy về xử lý.
Tình hình của Hải Tây Trạch cũng đỡ hơn rất nhiều, nguyền rủa trên người hắn đa phần đều là của ma vật, sau hai lần hứng dịch phát sáng trong tay Mục Loan Loan cùng một ít đan dược đã giảm bớt hơn một nửa, cũng không có gì đáng ngại, vốn dĩ hắn đã định rời đi sớm, chỉ là Hải Cửu vẫn luôn muốn chờ Mục Loan Loan tỉnh lại.
Nếu ngày hôm qua đã gặp được, hiện tại cũng không còn gì tất yếu phải tiếp tục lưu tại nơi này.
"Ngươi phải đối tốt với hắn một chút." Chỉ là đến lúc này, Hải Cửu vẫn có chút khẩu thị tâm phi, nàng ta nhìn Mục Loan Loan nói, "Bằng không một anh rồng ưu tú như vậy, ta thực sự muốn cướp lại đây."
Cửu Khuynh đã quá rành cá tính, hiểu ý ngầm của nàng ta là "Các ngươi nhất định phải ở chung đến bạc đầu giai lão nha": "......"
Nhưng Mục Loan Loan còn chưa rõ lắm, nàng cho rằng Hải Cửu đang khiêu khích nàng, đối mặt với một mỹ nhân tuyệt thế có khả năng có chút ý tưởng với phu quân của mình, thái độ của Mục Loan Loan cũng hiếm khi được cứng rắn lên vài phần, "Ta tất nhiên sẽ đối xử tốt với anh rồng của ta."
Nàng nhấn mạnh hai chữ "của ta" này, làm anh rồng đứng cách đó không xa nghe được liền đỏ bên tai lên, trong đáy lòng như có dòng nước ấm, thậm chí có hơi hoảng hốt nghĩ ——
"Hoá ra phu nhân cũng sẽ ghen nha, thật đáng yêu >
Hải Cửu nhướng mày, còn muốn nói thêm gì, Cửu Khuynh đứng một bên nhìn không được, đẩy cánh tay nàng ta, "Thôi được rồi, ngươi đi nhanh đi."
"Hừ, ta biết hai người quen biết nhau lâu, ngươi sẽ không giúp ta." Hải Cửu giận dỗi xoay người, trước khi lướt đi còn tàn nhẫn quăng lại lời nói, "Lần sau đừng tới đáy biển tìm ta, ta không tiếp ngươi."
Cửu Khuynh: "......"
Sau khi nhóm của Hải Tây Trạch rời đi, lục tục cũng có mấy ma vật cùng chiến sĩ rời đi, Phong là ở đêm hôm sau đi, lúc hắn rời đi cũng không nói cho bất cứ kẻ nào, giống như khi tới đây, lặng yên không một tiếng động rời đi.
Thậm chí, vì khi hắn đến thì đoàn quân của Long tộc và Vu tộc cũng đến, Mục Loan Loan còn chưa nhận ra hắn đã từng đã tới.
Hắn cũng giống như tên của hắn, như một ngọn gió ôn nhu.
Chờ đến ngày thứ ba, bọn Trần thúc cũng muốn đi.
Cửu Khuynh cười hỏi hiện tại Mục Loan Loan muốn đi cùng bọn họ hay không, về sau Yêu tộc chính là nhà mẹ đẻ của nàng, không bằng hiện tại trước khi xuất giá về nhà mẹ đẻ ở một thời gian, chờ ngày thành hôn phu quân tương lai đến đón.
Mục Loan Loan dở khóc dở cười cự tuyệt, Long tiên sinh nói, chỗ vực sâu này có rất nhiều thứ tốt cho Manh Manh đang ở niết bàn, mà trước khi Manh Manh một lần nữa hóa thành trứng phượng hoàng, bọn họ đều phải ở tại nơi này.
"Thôi được." Cửu Khuynh lặng lẽ kéo Mục Loan Loan đến một bên, đem một đồ vật nhét vào trong tay nàng, nhỏ giọng nói, "Long tộc hơi hung tàn, cái này rất hữu dụng, ngươi giữ lấy mà dùng."
Mục Loan Loan cúi đầu nhìn cái hộp nhỏ trong tay, đột nhiên không muốn biết bên trong là thứ gì.
Tại sao mà đã lâu như vậy, Long tiên sinh vẫn không có tiến bộ gì. Lúc trước ở trong phòng hôn trộm nụ hoa Mộc Linh đều có lực hơn so với hiện tại →_→
Mục Loan Loan cảm thấy có hơi không thoải mái, liền ôm chặt eo hắn, hiếm khi chủ động một hồi.
Anh rồng kia cũng không có phản ứng gì, thực ngoan ngoãn đong đưa theo nàng, chỉ nhẹ nhàng lại cẩn thận đáp lại nàng, giống như hơi dùng sức một chút nàng liền biến mất vậy.
Nụ hôn này lâu dài lại tinh tế, hắn càng thêm ôn nhu so với dĩ vãng, thế cho nên Mục Loan Loan cũng chưa chú ý tới tư thế của hắn hơi có chút ủy khuất.
Cửu Khuynh xa xa quét mắt đến bên này, chỉ liếc một cái liền thu hồi tầm mắt, chặn Hải Cửu đang từ dưới lầu đi lên muốn kiến thức một phen bộ dáng chân thật của Mục Loan Loan là thế nào ——
Cái con rồng ưa ngượng ngùng kia cong eo, đứng có hơi nghẹn khuất, ngoan ngoãn bị Loan Loan bắt lấy quần áo, cũng không dám đứng dậy, tư thế mất mặt như vậy vẫn là đừng để cho người khác thấy đi.
Thật lâu sau, hai người mới tách ra, Mục Loan Loan nhìn hắn vẫn còn lệ quang trong con ngươi, cười, "Sao lại còn khóc chứ?"
Long tiên sinh hơi hơi quay mặt đi, không muốn để nàng biết mình vì lo lắng nàng mất trí nhớ, ngay cả bản thân cũng cảm thấy hơi mất mặt.
Nhưng mà......
Tốt rồi, nàng không có việc gì.
Cũng không có quên hắn.
Bàn tay lớn của hắn xoa xoa gò má nàng, cùng nàng trán chống trán, lông mi quét qua trên mí mắt Mục Loan Loan, ngứa, "Đẹp."
Mục Loan Loan cười một cái, "Thật sao?"
"Ừ." Long tiên sinh nói xong cũng cười, lộ ra lúm đồng tiền nhợt nhạt bên má.
......
Hai người nói một lát, bắt đầu đi về hướng phòng.
Long tiên sinh nắm tay nàng, hậu tri hậu giác chú ý tới quần áo trên người nàng, mặt mày đen nhánh nhíu lại một mạt quẫn bách.
Hắn có hơi choáng váng nghĩ, hắn đại khái biết vì sao phu nhân cứ mãi ở trong Mộc Linh không muốn ra rồi.
Là hắn có chút suy xét không chu toàn.
Hắn hơi hơi nắm chặt tay Mục Loan Loan, khi nàng giương mắt nhìn qua, hắn mím môi, "Chờ trở về."
Mục Loan Loan: "?"
"Mua cho nàng thật nhiều, thật nhiều váy áo đẹp." Hắn nói xong liền cảm thấy mặt hơi nóng, đầu lỗ tai nhô ra bên ngoài đã đỏ một mảnh.
"Ừ." Mục Loan Loan cũng có chút đỏ mặt, quanh mắt một vòng đều nong nóng.
Long tiên sinh chú ý tới quần áo trên người nàng, có phải hắn đã đoán được vì sao vừa rồi nàng không muốn ra ngoài?
Mục Loan Loan có hơi mất mặt nghĩ, không được không được, nàng phải nhanh chóng thích ứng một chút với anh rồng ngây ngô hay ngượng ngùng này, về sau con đường bọn họ đi còn rất dài, hai người, phải có một người không ngại ngùng quá như vậy mới được.
Vào phòng, nhìn kết giới còn đang thiêu đốt, nhưng ngọn lửa đã nhỏ hơn trước rất nhiều, cũng có thể mơ mơ hồ hồ thấy rõ vật bên trong.
Mục Loan Loan cau mày, nhìn đồ vật nho nhỏ kia, nghĩ đến bộ dáng Manh Manh lúc đại chiến, đau lòng xoa kết giới, "Manh Manh khi nào mới có thể ra tới vậy?"
"Vũ Nhi còn cần mấy ngày mới có thể một lần nữa hóa thành trứng phượng hoàng, chờ nó nở ta một lần nữa cũng phải mất mấy tháng." Long tiên sinh cũng đem bàn tay to ấn lên trên kết giới.
Mục Loan Loan: "......"
Nàng ôm tâm trạng giãy giụa một phen, hy vọng không chừng có thể vãn hồi cái tên Long tiên sinh đặt cho Manh Manh, nghi hoặc hỏi, "Vũ Nhi?"
"Long Manh Vũ, đại danh của Manh Manh." Đôi mắt Long tiên sinh sáng lấp lánh nhìn nàng, "Phu nhân, dễ nghe không?"
Đối diện với tầm mắt vui vẻ đến phạm quy như vậy của hắn, Mục Loan Loan trầm mặc hai giây, trong lòng nói Manh Manh mẫu thân thực xin lỗi ngươi, tương lai còn dài, chờ ngươi lớn lại sửa tên, đáp lại ánh mắt chờ mong của Long tiên sinh, trái lương tâm gật gật đầu, "Cũng...... Cũng khá tốt l."
Vì thế, con chim mập mập thân còn ở niết bàn liền bị lão mẫu thân bán như vậy →_→
Hai người nhìn nhìn lại ôm ôm hôn hôn, chờ phục hồi tinh thần lại, trời đều sắp tối l.
Thật lâu không có nghênh đón hoàng hôn ngắn ngủi trong Y Pháp Thành.
Ánh mặt trời màu cam hồng cắt qua tầng mây đen dày nặng, đem những kiến trúc cũ nát của Y Pháp phác hoạ viền vàng.
"Loan Loan, hai người có muốn xuống dưới cùng mọi người ăn cơm chiều không?"
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Cửu Khuynh, Mục Loan Loan đáp "muốn" một tiếng, rồi lôi kéo Long tiên sinh đi xuống lầu.
Khi bọn họ từ thang lầu xuống dưới, bàn ăn ngồi đầy người vốn đang vô cùng náo nhiệt, nhìn thấy bọn họ phần lớn lập tức an tĩnh.
Mục Loan Loan hơi ngốc một chút, sao bọn họ vừa xuất hiện, mọi người đều không nói nữa?
"Ngồi bên này đi." Trần thúc nhìn bọn họ vẫy vẫy tay, chỉ chỉ hai vị trí trống không trên bàn của mình, Mục Loan Loan liền cùng Long tiên sinh qua ngồi.
Trì Yên nhìn Mục Loan Loan mờ mịt, hơi có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, mọi người an tĩnh như vậy không phải bởi vì Mục Loan Loan, là bởi vì Long tiên sinh đang cùng nàng nắm tay a!
Khi Mục Loan Loan còn chưa tỉnh lại, cái con rồng hung tàn này mỗi ngày đều tiêu tốn ba bốn giờ "đi săn", nơi này đa số cư dân đều là ma vật, đối với loại chuyện đi săn này cũng thực không sao cả.
Nhưng có một lần một con ma vật sắp đến lục giai hóa thành nguyên hình đang hấp thụ ma khí ở gần vực sâu, chính mắt trông thấy con rồng này nhẹ nhàng xách lên một con ma vật vực sâu thất giai cường đại, sau đó cắt cái đuôi đáng giá nhất trên người con ma vật vực sâu kia xuống, cứ như vậy kéo đi, bị dọa đến suýt nữa thần hồn đều bay mất.
Cái này làm mọi người gia hoàn toàn thanh tỉnh. Trước mặt bọn họ là nhân vật so với ma vật vực sâu thất giai còn cường đại hơn rất nhiều lần, là nhân vật mạnh nhất đại lục, chỉ cần một ngón tay là có thể làm cho bọn họ hồn phi phách tán.
Mấy cái tình chiến hữu gì trước đó, đối mặt với thực lực áp chế tuyệt đối, đều hóa thành cặn bã.
Nhưng mà may mắn Mục Loan Loan không biết mình cùng Manh Manh ngày thường hấp thu linh lực là từ những ma vật vực sâu như vậy.
Còn có, con rồng kia lúc trước cũng đổi rất nhiều ngọc giản xa xỉ ở chỗ Nhàn Tình Các, không biết là muốn làm gì.
Trì Yên lắc đầu, tiếp đồ ăn, đại sảnh lại náo nhiệt lên ——
Đồ ăn đưa lên tới đều giàu linh lực tinh thuần, trên cơ bản không có tạp chất gì, đây là những món trước kia nàng ăn không nổi nha. Hiện tại thân thể cũng rất thiếu linh lực, hương vị món ăn cũng không tồi, cho nên Mục Loan Loan ăn rất vui vẻ.
Nhưng hình như Long tiên sinh ước chừng không quá thích ứng với việc ăn cơm cùng người khác, không nhúc nhích được vài chiếc đũa. Hắn và nàng dựa vào rất gần, chân hai người để sát vào nhau, cách lớp vải dệt hơi mỏng, còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lẫn nhau.
Thấy ánh mắt nàng dừng trên một đ ĩa linh thịt bò tứ giai xào vài lần, Long tiên sinh liền duỗi cánh tay dài gắp một khối mà nàng với không tới, chân khẽ chạm chạm nàng.
Mục Loan Loan quay đầu lại, đối diện tầm mắt hắn, trong lòng có hơi ngọt, cầm chén duỗi qua.
"Ăn đi." Long tiên sinh áp xuống khóe môi đang cong lên, đưa thịt tới bên môi nàng.
Mục Loan Loan có hơi bất đắc dĩ, nghe vậy chỉ há miệng cắn khối thịt kia, không cẩn thận đụng phải chiếc đũa.
Nàng đỏ mặt, Long tiên sinh lại sung sướng rất nhiều, cong môi, thong thả ung dung kẹp lên một miếng linh thịt bò vốn dĩ không ăn, bỏ vào trong miệng.
Sau đó lại gắp một miếng, giở trò cũ, đưa tới bên môi Mục Loan Loan.
Cửu Khuynh ngồi ở đối diện thấy hết thảy: "........."
Nàng muốn mù!!
Cửu Khuynh rất muốn văng tục một câu, vốn định trao đổi một ánh mắt "thấy rồi chứ" với Hoa Yêu, lại phát hiện bên kia Trần thúc đang cùng Hoa thẩm nói chuyện rất thân mật.
Cửu Khuynh: "......"
Một bàn năm người, chỉ có mỗi nàng một con hồ ly độc thân:)
Sau khi ăn cơm xong, lúc mọi người còn chưa rời khỏi bàn, Long tiên sinh liền kéo Mục Loan Loan đứng lên, trên tay hắn không biết khi nào có rất nhiều ngọc giản, ống tay áo múa may một chút, trước mặt mỗi người đều xuất hiện một cái ngọc giản.
"Lúc đại hôn của ta cùng với phu nhân, chư vị nhất định phải tới dự."
Âm thanh thanh lãnh của hắn dường như có xen lẫn vui sướng cùng đắc ý không kiềm được, phiêu phiêu đãng đãng quanh quẩn trong đại sảnh, vô cùng rõ ràng.
Mục Loan Loan giống như bất thình lình được cầu hôn, cảm xúc đánh sâu vào tim còn chưa lấy lại tinh thần, tim đập dần dần nhanh lên, tuy trước kia hắn cũng có hỏi qua nàng có nguyện ý chờ hắn sau khi trở về liền thành hôn hay không.
Nhưng......
Có phải có hơi nhanh quá hay không?
Mọi người nhéo ngọc giản giá trị xa xỉ ẩn chứa lực lượng của Long tiên sinh, đơn giản quét mắt đến phong hôn thư cùng thiếp cưới bên trong, sau khi phục hồi tinh thần lại, trong đại sảnh liền vang lên từng đợt, từng đợt "Chúc mừng", cũng sôi nổi nhìn Mục Loan Loan bằng ánh mắt đầy hâm mộ lại đồng tình.
Gả cho một phu quân vừa hung tàn lại lãng mạn, vừa cường đại lại giàu có như vậy, thật là làm người khác thấy tâm tình phức tạp.
Bị mọi người dùng ánh mắt như vậy nhìn, anh rồng kia không biết có phải quá mức hưng phấn hay không, đem Mục Loan Loan còn đang ngơ ngác bế ngang lên.
Nàng đối diện với cặp mắt dài và con ngươi vàng kim của hắn, rõ ràng đọc được cảm xúc hắn ——
Lần này, cùng nàng ở bên nhau.
Là được mọi người chúc phúc.
Sẽ không giống như lúc ban đầu gặp nhau, hắn đầy người máu đen nhầy nhụa, chật vật bất kham tê liệt trên giường, muốn đôi tay trắng nõn của nàng m ơn trớn người đầy sẹo của hắn; sẽ không giống như lúc bị bắt cầm tù ở trong viện nhỏ hẹp, hắn chưa khôi phục thực lực, tương lai phảng phất không thấy đường ra, một ít linh gạo đều quý báu đến mức khiến nàng một phân một hào đều phải tính toán tỉ mỉ; cũng không như khi trên đường đào vong, thời thời khắc khắc là bóng ma bị bắt, bị tách ra bao phủ trên đỉnh đầu, thời thời khắc khắc phải chấp nhận khả năng mất đi nhau mãi mãi đau thấu tim.
Hắn không còn là con rồng yếu ớt đó nữa, hắn rốt cuộc đã có năng lực mang cho nàng hạnh phúc.
Mục Loan Loan cũng không rảnh lo cái gì thẹn thùng, ôm cổ hắn, hôn hôn má lúm đồng tiền của hắn ——
Cực khổ không chia lìa được bọn họ, chỉ càng tạo hình cho tình yêu của bọn họ mà thôi.
Nàng vẫn luôn tin tưởng điểm này.
......
......
Người đầu tiên đưa ra ý kiến phải rời khỏi Y Pháp chính là Hải Cửu cùng đám người Hải Tây Trạch, Hải Nhận nói thu được tin tức từ trong nhân ngư quốc, cần phải nhanh chóng chạy về xử lý.
Tình hình của Hải Tây Trạch cũng đỡ hơn rất nhiều, nguyền rủa trên người hắn đa phần đều là của ma vật, sau hai lần hứng dịch phát sáng trong tay Mục Loan Loan cùng một ít đan dược đã giảm bớt hơn một nửa, cũng không có gì đáng ngại, vốn dĩ hắn đã định rời đi sớm, chỉ là Hải Cửu vẫn luôn muốn chờ Mục Loan Loan tỉnh lại.
Nếu ngày hôm qua đã gặp được, hiện tại cũng không còn gì tất yếu phải tiếp tục lưu tại nơi này.
"Ngươi phải đối tốt với hắn một chút." Chỉ là đến lúc này, Hải Cửu vẫn có chút khẩu thị tâm phi, nàng ta nhìn Mục Loan Loan nói, "Bằng không một anh rồng ưu tú như vậy, ta thực sự muốn cướp lại đây."
Cửu Khuynh đã quá rành cá tính, hiểu ý ngầm của nàng ta là "Các ngươi nhất định phải ở chung đến bạc đầu giai lão nha": "......"
Nhưng Mục Loan Loan còn chưa rõ lắm, nàng cho rằng Hải Cửu đang khiêu khích nàng, đối mặt với một mỹ nhân tuyệt thế có khả năng có chút ý tưởng với phu quân của mình, thái độ của Mục Loan Loan cũng hiếm khi được cứng rắn lên vài phần, "Ta tất nhiên sẽ đối xử tốt với anh rồng của ta."
Nàng nhấn mạnh hai chữ "của ta" này, làm anh rồng đứng cách đó không xa nghe được liền đỏ bên tai lên, trong đáy lòng như có dòng nước ấm, thậm chí có hơi hoảng hốt nghĩ ——
"Hoá ra phu nhân cũng sẽ ghen nha, thật đáng yêu >
Hải Cửu nhướng mày, còn muốn nói thêm gì, Cửu Khuynh đứng một bên nhìn không được, đẩy cánh tay nàng ta, "Thôi được rồi, ngươi đi nhanh đi."
"Hừ, ta biết hai người quen biết nhau lâu, ngươi sẽ không giúp ta." Hải Cửu giận dỗi xoay người, trước khi lướt đi còn tàn nhẫn quăng lại lời nói, "Lần sau đừng tới đáy biển tìm ta, ta không tiếp ngươi."
Cửu Khuynh: "......"
Sau khi nhóm của Hải Tây Trạch rời đi, lục tục cũng có mấy ma vật cùng chiến sĩ rời đi, Phong là ở đêm hôm sau đi, lúc hắn rời đi cũng không nói cho bất cứ kẻ nào, giống như khi tới đây, lặng yên không một tiếng động rời đi.
Thậm chí, vì khi hắn đến thì đoàn quân của Long tộc và Vu tộc cũng đến, Mục Loan Loan còn chưa nhận ra hắn đã từng đã tới.
Hắn cũng giống như tên của hắn, như một ngọn gió ôn nhu.
Chờ đến ngày thứ ba, bọn Trần thúc cũng muốn đi.
Cửu Khuynh cười hỏi hiện tại Mục Loan Loan muốn đi cùng bọn họ hay không, về sau Yêu tộc chính là nhà mẹ đẻ của nàng, không bằng hiện tại trước khi xuất giá về nhà mẹ đẻ ở một thời gian, chờ ngày thành hôn phu quân tương lai đến đón.
Mục Loan Loan dở khóc dở cười cự tuyệt, Long tiên sinh nói, chỗ vực sâu này có rất nhiều thứ tốt cho Manh Manh đang ở niết bàn, mà trước khi Manh Manh một lần nữa hóa thành trứng phượng hoàng, bọn họ đều phải ở tại nơi này.
"Thôi được." Cửu Khuynh lặng lẽ kéo Mục Loan Loan đến một bên, đem một đồ vật nhét vào trong tay nàng, nhỏ giọng nói, "Long tộc hơi hung tàn, cái này rất hữu dụng, ngươi giữ lấy mà dùng."
Mục Loan Loan cúi đầu nhìn cái hộp nhỏ trong tay, đột nhiên không muốn biết bên trong là thứ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.