Sau Khi Xuyên Sách Ta Lui Vòng Giải Trí Làm Cá Mặn
Chương 45:
Cáp Cáp Quái Đại Vương Cáp
17/09/2022
Chợ này cũng ở trong thôn, chỉ là thôn bọn họ có nhiều nhà, vì vậy hơi xa một chút.
Lâm Nhất Niệm cưỡi bảo mã (BMW), mang theo Hứa Vi Vi cùng đi chợ.
Trên đường đi “Trong lúc vô ý” Lâm Nhất Niệm liền lộ ra mình tới chợ để mua một con chó nhỏ, còn nói là muốn mua một con chó thật soái, thật uy phong. Mẹ mua bảo mã (BMW), ba mua chó, cô thật đúng là có số tốt.
Lại một lần nữa khơi ra lòng hiếu kỳ của Hứa Vi Vi.
Thẳng đến khi hai người vào đến chợ, tìm được chỗ của Diệp Tòng Vinh. Hứa Vi Vi nhìn thấy trong rổ có bốn con chó giữ nhà, biểu tình quả thực một lời khó nói.
Diệp Tòng Vinh nhìn thấy Hứa Vi Vi, rất vui vẻ, “Vi Vi tới sao, con có muốn chọn một con không?”
Hứa Vi Vi trong mắt có vài phần kháng cự, “Không được, con bận đi làm, không có thời gian chăm sóc cho chó.”
Lâm Nhất Niệm chỉ là cười cười không nói gì, thì ra nữ chính tiểu bạch hoa này là người thích hư vinh, coi thường chó giữ nhà a.
Điều này làm cho Lâm Nhất Niệm càng yên tâm hơn. Chờ đến khi cô ta biét, mình là thiên kim hào môn, khẳng định sẽ bất bình, tức giận, liền muốn chạy về phía cha mẹ đẻ để ôm ấp đi?
Bốn con chó con đều tròn vo, tiếng kêu rất đáng yêu, có lẽ do trên người Lâm Nhất Niệm có dị năng hệ mộc, là hơi thở tươi mát của cỏ cây, vì vậy bốn con chó đều rất thích cô, đều hướng cô vẫy đuôi.
Lâm Nhất Niệm chọn con chó lông màu vàng, móng vuốt mạnh mẽ : “Quá đáng yêu a, về sau gọi là Uy Phong đi”.
Đuôi của chó nhỏ vẫy đến tít mù, dùng sức chui vào trong lòng Lâm Nhất Niệm.
Ông chủ bán chó cũng là người trong thôn, ở trong nhà cũng có một đống nhà cho thuê, cũng là người không thiếu tiền. Chỉ là chó con trong nhà quá nhiều, không nuôi hết được, vì vậy muốn tìm một chủ nhân tốt cho bọn chúng, vì vậy không lấy tiền, cho Lâm Nhất Niệm ôm chó về nhà.
Về đến nhà, mỗi người có một tâm tư riêng.
Lâm Nhất Niệm ở một chỗ dạy chó nhỏ của mình, Lâm Tú Lệ không nói gì, Diệp Tòng Vinh muốn nói lại thôi.
Hứa Vi Vi tựa hồ nhìn ra được có gì đó, nhưng cô ta vẫn kiềm chế bản thân lại, không chủ động mở miệng.
Đến lúc cả nhà ăn xong cơm trưa, Diệp Tòng Vinh mới do do dự dự nói ra: “Vi Vi, co có thể là con gái của nhà có tiền, năm đó ở bệnh viện có khả năng là đã bị ôm sai. Con có muốn liên hệ với bên kia một chút để làm giám định không?”
Lâm Nhất Niệm cưỡi bảo mã (BMW), mang theo Hứa Vi Vi cùng đi chợ.
Trên đường đi “Trong lúc vô ý” Lâm Nhất Niệm liền lộ ra mình tới chợ để mua một con chó nhỏ, còn nói là muốn mua một con chó thật soái, thật uy phong. Mẹ mua bảo mã (BMW), ba mua chó, cô thật đúng là có số tốt.
Lại một lần nữa khơi ra lòng hiếu kỳ của Hứa Vi Vi.
Thẳng đến khi hai người vào đến chợ, tìm được chỗ của Diệp Tòng Vinh. Hứa Vi Vi nhìn thấy trong rổ có bốn con chó giữ nhà, biểu tình quả thực một lời khó nói.
Diệp Tòng Vinh nhìn thấy Hứa Vi Vi, rất vui vẻ, “Vi Vi tới sao, con có muốn chọn một con không?”
Hứa Vi Vi trong mắt có vài phần kháng cự, “Không được, con bận đi làm, không có thời gian chăm sóc cho chó.”
Lâm Nhất Niệm chỉ là cười cười không nói gì, thì ra nữ chính tiểu bạch hoa này là người thích hư vinh, coi thường chó giữ nhà a.
Điều này làm cho Lâm Nhất Niệm càng yên tâm hơn. Chờ đến khi cô ta biét, mình là thiên kim hào môn, khẳng định sẽ bất bình, tức giận, liền muốn chạy về phía cha mẹ đẻ để ôm ấp đi?
Bốn con chó con đều tròn vo, tiếng kêu rất đáng yêu, có lẽ do trên người Lâm Nhất Niệm có dị năng hệ mộc, là hơi thở tươi mát của cỏ cây, vì vậy bốn con chó đều rất thích cô, đều hướng cô vẫy đuôi.
Lâm Nhất Niệm chọn con chó lông màu vàng, móng vuốt mạnh mẽ : “Quá đáng yêu a, về sau gọi là Uy Phong đi”.
Đuôi của chó nhỏ vẫy đến tít mù, dùng sức chui vào trong lòng Lâm Nhất Niệm.
Ông chủ bán chó cũng là người trong thôn, ở trong nhà cũng có một đống nhà cho thuê, cũng là người không thiếu tiền. Chỉ là chó con trong nhà quá nhiều, không nuôi hết được, vì vậy muốn tìm một chủ nhân tốt cho bọn chúng, vì vậy không lấy tiền, cho Lâm Nhất Niệm ôm chó về nhà.
Về đến nhà, mỗi người có một tâm tư riêng.
Lâm Nhất Niệm ở một chỗ dạy chó nhỏ của mình, Lâm Tú Lệ không nói gì, Diệp Tòng Vinh muốn nói lại thôi.
Hứa Vi Vi tựa hồ nhìn ra được có gì đó, nhưng cô ta vẫn kiềm chế bản thân lại, không chủ động mở miệng.
Đến lúc cả nhà ăn xong cơm trưa, Diệp Tòng Vinh mới do do dự dự nói ra: “Vi Vi, co có thể là con gái của nhà có tiền, năm đó ở bệnh viện có khả năng là đã bị ôm sai. Con có muốn liên hệ với bên kia một chút để làm giám định không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.