Sau Khi Xuyên Sách Tất Cả Mọi Người Bắt Đầu Yêu Quý Tôi
Chương 88: “Năm mới vui vẻ”
Nhất Tiết Ngẫu
10/08/2023
Edit: Sa
___________
Kỳ nghỉ đông đến không dự báo trước, Diệp Sầm và Diệp Huyến lần lượt ra trận thuyết phục Diệp Lệnh Uý về nhà tổ, sau cùng sử dụng con át chủ bài: Lưu Giai Nghệ. Lưu Giai Nghệ không biết đã lấy được thứ gì tốt, chạy đến nhà Diệp Lệnh Uý bám chặt không buông.
Qua mấy tháng ngắn ngủi, giờ đây Diệp Tổ Mẫn quả thực giống một cụ ông. Ông đeo kính, hai tờ báo trong tay run run, trên cái bàn nhỏ bên tay đặt ấm trà nóng hổi.
Không phải vẻ ngoài của ông trông giống ông cụ mà là khí chất. Ông không hùng hổ doạ người như khi trước, trở nên ôn hoà hơn, đối xử với con cháu cũng không khắt khe nữa. Bây giờ Lưu Giai Nghệ đã dám lén lút trộn giấm vào trà của ông.
Thấy Diệp Tổ Mẫn trong phòng khách dưới lầu vừa uống ngụm trà nóng đã phun ra, trông dáng vẻ đã giận đến độ giậm chân, Lưu Giai Nghệ cười nhăn mặt.
Thấy Diệp Lệnh Uý ở bên cạnh chỉ cười đầy ẩn ý, cô ngừng cười, thở dài một hơi, chậm chạp nói: “Bây giờ ông ngoại rất đáng thương, mẹ em nói với em rằng lúc tụi mình còn chưa được nghỉ, ông bảo dì lần lượt gọi điện thoại cho cậu, cho nhà em, có nhà anh nữa, hỏi tụi mình muốn ăn gì, nhắc trước để ông chuẩn bị.”
“Lần trước em qua đây lấy đồ, ông ngoại ngồi một mình trong phòng khách, nghe dì nói rằng khoảng thời gian này sấp nhỏ tụi mình đều không đến nhà tổ, Diệp Nguyên đến trường, hình như anh cả của anh cũng rất bận.” Suy cho cùng Lưu Giai Nghệ chỉ là một cô gái nhỏ, cô mềm lòng rồi.
“Mặc dù ông ngoại rất phiền, còn hay đánh em nữa, nhưng ông quả thực đối xử với em rất tốt, anh tư ơi…”
Diệp Lệnh Uý đáp lại, thấy trong mắt Lưu Giai Nghệ lấp lánh nước mắt.
“Ba em ngoại tình, ông ta muốn cho con trai của ông ta nhận tổ quy tông, lúc đó ông ngoại lập tức tát ba em, cả răng cũng bị đánh rụng. Ông ngoại nói là “nếu như mày dám đưa cái thứ do con đàn bà kia sinh về nhà, đừng trách tao không khách sáo.” Lưu Giai Nghệ nói: “Hồi trước em luôn cảm thấy ông ngoại trọng nam khinh nữ, chắc chắn ông cũng rất muốn có cháu ngoại trai.”
“Hôm đó lúc em đi, ông còn chuyển cho em hai mươi vạn, bảo em đi mua quần áo.” Nói đến tiền, giọng điệu của Lưu Giai Nghệ thay đổi, cô vui vẻ nói: “Mẹ em keo muốn chết, luôn thấy tiền nhiều là chuyện xấu, lần đầu tiên trong tay em có hai mươi vạn đó!”
Diệp Lệnh Uý cố gắng để bản thân mình không lộ rõ vẻ qua quýt: “Ừ, nhiều.”
Nhưng Lưu Giai Nghệ cứ phải chuốc phiền không vui: “Anh tư ơi, tiền tiêu vặt mỗi tháng của anh là bao nhiêu?”
Diệp Lệnh Uý nghiêng đầu nhìn cô, hờ hững nói: “Khoảng một trăm vạn đến hai trăm vạn.”
Lưu Giai Nghệ hoá đá: “…”
“Hoá ra anh cả lại giàu thế ư…” Lưu Giai Nghệ lẩm bẩm thành lời, cô mới mười lăm tuổi, thế giới quan của cô đã được đổi mới, hoá ra tiền tiêu vặt cũng có thể là một tháng hai trăm vạn.
Cô lập tức ném câu chuyện đau lòng về người ba ngoại tình ra sau đầu, khắp tâm trí đều đang nghĩ làm sao để Diệp Linh Lan cho mình chút tiền tiêu vặt. Hết năm nay cô đã mười sáu rồi, cũng phải tăng tiền tiêu vặt nhỉ.
Điện thoại của cô reo lên, sau khi nhìn thấy người gọi đến, cô lặng lẽ liếc Diệp Lệnh Uý: “Anh tư, em đi nghe điện thoại nhé.”
Diệp Lệnh Uý thong thả, cố ý nói: “Cuộc gọi gì mà anh tư không được nghe thế?”
Lưu Giai Nghệ lắp bắp không nói được một câu hoàn chỉnh, điện thoại liên tục reo, trong nhà rất ấm nhưng trên trán cô lại đổ mồ hôi.
Nói thật thì so với Diệp Tổ Mẫn và ba mẹ cô, thực ra cô càng sợ anh tư hơn.
Ánh mắt nhẹ tựa lông hồng của anh tư vừa mới lia đến trên mặt cô thôi, chân cô xém nữa nhũn ra ngay tại chỗ.
“Có yêu đương thì cũng không được làm ảnh hưởng việc học.” Diệp Lệnh Uý cười: “Anh không nghe em gọi điện thoại đâu, em đừng để cô út biết.”
“Không… không phải yêu đương mà, anh ấy vẫn chưa nói, chưa nói thích em.” Lưu Giai Nghệ giải thích, đồng thời thở phào một hơi: “Anh tư, anh yên tâm, em có chừng mực, đợi em có kết quả thi cuối kỳ chắc chắn anh sẽ thấy em tiến bộ.”
Nói xong, cô hào hứng chạy lên lầu.
Diệp Lệnh Uý nhìn bóng dáng cô biến mất, lúc thu lại ánh mắt thì vừa đúng lúc dì lên lầu: “Kiều Kiều, ông gọi con lên một chuyến, vừa hay dì còn rửa trái cây cho con này.”
“Ông đặc biệt dặn dò mua cho con đấy, con đừng nói với ông là dì nói nhé.”
Diệp Lệnh Uý gật đầu, lên lầu.
–
Đêm ba mươi Tết, trong phòng khách đổi tấm thảm dày nặng, Diệp Lệnh Uý khoanh chân ngồi phía trước, vài người xung quanh đều cùng thế hệ với cậu.
“Dì ơi, dì giúp con lấy cái túi với.” Diệp Lệnh Uý gọi.
Dì tìm cái túi giấy màu buff đưa cho cậu, Diệp Lệnh Uý lấy hết xấp nhân dân tệ này đến xấp khác ném vào trong túi. Vốn dĩ mọi người nói muốn chuyển khoản thẳng luôn, sau cùng lại nói như thế không có tính nghi thức nên cho tiền mặt, cho nhiều quá chừng.
Diệp Nguyên khó mà tin được: “Diệp Kiều Kiều, em có cần phải khoa trương thế không?”
“Sao của anh có chút xíu thế này?” Diệp Nguyên nhìn hai xấp mỏng manh trước mặt mình. Lúc ăn cơm cậu chưa chuẩn bị trước, thi cuối kỳ Diệp Lệnh Uý đứng thứ hai toàn khối, tổng điểm 737, còn mém cao hơn điểm của bác cả hồi đó. Lúc nhìn thấy ánh mắt sáng long lanh của người lớn và ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của ba mẹ mình, cậu mới biết, đến rồi đến rồi, con nhà người ta đến rồi đây.
Mẹ cậu ngồi ở một đầu của sô pha cắn hạt dưa nhìn cậu: “Học bổng năm trước cũng không lấy được, con còn muốn tiền lì xì à?”
Lưu Giai Nghệ cười lăn lộn trên mặt đất, lăn đến nỗi đầu tóc rối bời như cái tổ chim: “Sáng khoái quá đi thôi! Lần đầu tiên trong đời em sảng khoái thế này, mẹ nó ông đây cuối cùng cũng vực dậy rồi!”
Ông đây?
Động tác ném tiền của Diệp Lệnh Uý ngừng lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua Lưu Giai Nghệ đang điên khùng không có điểm dừng.
Lưu Giai Nghệ: “…” Lập tức leo lên ghế ngồi đàng hoàng.
Tiền lì xì chỉ là hình thức, chủ yếu để lấy lộc và niềm vui. Tiền lì xì của mấy đứa cháu đều giống nhau nhưng vẫn có khen thưởng, thi tốt có khen thưởng, mỗi năm cao hơn cũng có khen thưởng, thi càng tốt thì khen thưởng càng nhiều.
Diệp Nguyên mặt dày đến gần Diệp Lệnh Uý ở bên cạnh: “Diệp Kiều Kiều, anh không cần tiền của em, em dạy anh vẽ tranh nhé.”
Chuyện Diệp Lệnh Uý thi đầu vào đạt hạng nhất ai trong giới này cũng biết. Lúc được biết cậu từ bỏ suất tuyển thẳng, Diệp Tổ Mẫn giận đùng đùng không ăn cơm, nhưng cuối cùng ông vẫn không nói gì.
Lúc gặp đối tác trên thương trường, Diệp Tổ Mẫn vẫn có thể cười ha ha nói rằng: “Cháu trai nhỏ không hiểu chuyện, không thích danh lợi, chỉ là sở thích thôi, tự thằng bé cũng không biết nó có thể thi được hạng nhất.”
Mấy khuôn mặt già ấy xém nữa sụp đổ ngay tại chỗ.
“Anh là dân chuyên ngành, em chỉ là dân nghiệp dư thôi.” Diệp Lệnh Uý ném từng quả việt quất vào miệng: “Năm đó anh cũng được tuyển thẳng mà.”
Ai cũng thích nghe mấy câu nịnh nọt, Diệp Nguyên cười ngại ngùng: “Đàn ông đích thực không khoe khoang, đàn ông đích thực không khoe khoang.”
Mặc dù Diệp Sầm cùng thế hệ với họ, nhưng anh đã ba mươi mấy rồi, còn là sếp tổng, nếu như vẫn đòi tiền lì xì giống họ thì kỳ cục lắm.
Nhưng có việc này rất hợp với anh.
Giục kết hôn.
Diệp Lệnh Uý nằm nhoài trên cái bàn nhỏ, miệng chầm chậm nhai kẹo sữa, thấy Diệp Huyến bị bao vây tấn công chỉ có thể gật đầu, bác nói phải, con sẽ cân nhắc kỹ càng.
“Diệp Sầm này, cũng không phải hai bác nói gì con, nhưng con đã hơn ba mươi tuổi rồi, cũng không thấy con quen bạn gái, con nghĩ thế nào, nói bác nghe thử nhé.”
“Đúng thế, con đừng nghĩ rằng mình có tiền rồi cứ tuỳ ý mãi. Con nghe cô nhé, bây giờ con, ừ năm nay ấy, kết hôn đi, rồi năm sau con có thể sinh em bé rồi.”
“Con mở đầu suôn sẻ cho mấy đứa em trai em gái của con, con mà không kết hôn, đến lúc đó tụi nó cũng học theo.” Diệp Linh Lan nói, nhìn về phía Diệp Huyến bắt chéo chân hóng chuyện: “Con nhìn cái gì mà nhìn, con cũng sắp tốt nghiệp rồi mà chẳng có một cô bạn gái nào, con còn không biết ngượng mà cười.”
Diệp Huyến: “…”
“Con muốn đợi hai đứa nó lập gia đình đã, con…” Diệp Sầm thiếu tự tin. Thành thật mà nói, thân là người thừa kế Diệp Thị, thủ đoạn của anh như sấm chớp, càn quét khắp thường trường, nhưng cũng có lúc không đủ tự tin.
Ngoại trừ lúc này.
Diệp Linh Lan khó mà tin nổi mở to mắt: “Đợi tụi nó lập gia đình thì con đã bốn mươi tuổi, con nghĩ gì thế? Hiển nhiên tụi nó do người lớn mấy bác đưa đi rồi.”
Diệp Huyến ở phía sau hừ lạnh một tiếng: “Ai nói con không có người yêu? Xuỳ.”
“Anh hai, anh có người yêu hả?” Người khác chưa nghe thấy nhưng Diệp Lệnh Uý cách hắn gần nhất lại nghe thấy. Không phải cậu hóng chuyện đâu, cậu chỉ muốn biết người yêu của Diệp Huyến là ai, có phải là Nghiêm Bách không.
Diệp Huyến giả vờ không nghe thấy.
Diệp Lệnh Uý sáp lại gần: “Em cũng có người yêu, hai đứa mình trao đổi nhé.”
“Người yêu mày là cái thằng ranh con Phí Lan, mày tưởng anh không biết chắc?” Diệp Huyến nghĩ, còn lâu anh mới bị mày dụ.
“Anh không nói thì em sẽ kể với cô út là anh đã yêu đương.” Diệp Lệnh Uý nói.
Diệp Huyến ngớ người, nhìn về phía anh cả bị Diệp Linh Lan càm ràm đến nỗi ánh mắt cũng trở nên mơ màng, hắn đành thoả hiệp.
“Là một tay đua, nếu em tìm kiếm thử hẳn sẽ biết.” Diệp Huyến vẫn hơi ngại ngùng: “Tay đua Win, anh ấy là đội trưởng, năm trước đội đua của họ còn ẵm chức quán quân giải Châu Á đó.”
Diệp Lệnh Uý cau mày: “Sao anh quen người này?”
“Ánh mắt này của mày là thế nào?” Xém nữa Diệp Huyến gào lên: “Năm trước đội đua của họ tuyển người, anh đến đăng ký, sau đó vượt qua, thì…”
“Anh bán thân cầu vinh.” Diệp Lệnh Uý tổng kết chủ quan.
“Không phải.” Diệp Huyến cãi lại: “Anh ấy nói đã xem video anh thi đấu, đã sớm biết anh rồi. Vốn dĩ anh ấy dự tính rằng sẽ gửi email thư mời cho anh, không ngờ anh sẽ tự chủ động đăng ký, vậy nên anh quyết định ngay thôi.”
“Chuyện này thì liên quan gì đến việc anh yêu đương? Mấy anh biết nhau chưa đến một tháng mà?”
“Có những lúc cảm thấy gặp nhau rồi, thời gian cũng không quan trọng.”
“…”
Diệp Lệnh Uý lấy điện thoại tìm kiếm tay đua này, chủ yếu là đội của họ. Họ được gọi là sát thủ quán quân, chỉ cần là cuộc thi họ tham gia, thì hoàn toàn không ai khác lấy được chức quán quân cả.
Anh ta không chỉ tham gia thi đấu phổ thông, còn chơi đua xe chướng ngại vật, đua xe tốc độ, Baidu Baike có ảnh của anh ta. Vẻ ngoài của anh thanh niên xinh đẹp, lúc cười còn có hai lúm đồng tiền, trông có vẻ vô âu vô lo.
Có thể trở thành một người như thế này làm gì đơn thuần đâu chứ.
Diệp Lệnh Uý tắt điện thoại, nhìn Diệp Huyến nhàn nhã vô tư hát ngâm nga, bị người ta đưa vào tròng mà còn không tự biết.
Trong phòng khách náo nhiệt lạ thường, Lưu Giai Nghệ và Diệp Nguyên bắn pháo ở bên ngoài. Lưu Giai Nghệ ném một quả vào phòng khách, nổ cho cả nhà người ù tai, bị Diệp Linh Lan đuổi chạy khắp vườn.
Diệp Lệnh Uý sợ lạnh, cậu ngồi trên thảm chơi game chém hoa quả.
Lúc mười một giờ năm mươi tám phút, Lưu Giai Nghệ đột ngột chạy vào, ánh mắt căng thẳng lạ kỳ. Cô đến gần ngồi xổm bên cạnh Diệp Lệnh Uý rồi khẽ nói: “Anh tư ơi, có người tìm anh.”
Giờ này á? Tìm cậu?
Diệp Lệnh Uý đặt máy tính bảng xuống, mang giày, lấy áo khoác trên móc treo ở cửa khoác vào. Khắp vườn đều là mùi thuốc pháo do đám Lưu Giai Nghệ làm ra, vẫn còn khói trắng mịt mù.
Một bóng dáng xuất hiện trên con đường nhỏ của vườn hoa lụi tàn, Diệp Lệnh Uý còn chưa kịp nói gì đã bị kéo vào ngực đối phương.
Màn hình led lớn nhất trung tâm thành phố vừa đúng lúc đếm ngược.
Pháo hoa bên bờ sông bắn ra tứ phía, cả bầu trời được thắp sáng như ban ngày. Phí Lan kề sát vào bên người Diệp Lệnh Uý, khẽ nói: “Năm mới vui vẻ.”
Hết chương 88.
___________
Kỳ nghỉ đông đến không dự báo trước, Diệp Sầm và Diệp Huyến lần lượt ra trận thuyết phục Diệp Lệnh Uý về nhà tổ, sau cùng sử dụng con át chủ bài: Lưu Giai Nghệ. Lưu Giai Nghệ không biết đã lấy được thứ gì tốt, chạy đến nhà Diệp Lệnh Uý bám chặt không buông.
Qua mấy tháng ngắn ngủi, giờ đây Diệp Tổ Mẫn quả thực giống một cụ ông. Ông đeo kính, hai tờ báo trong tay run run, trên cái bàn nhỏ bên tay đặt ấm trà nóng hổi.
Không phải vẻ ngoài của ông trông giống ông cụ mà là khí chất. Ông không hùng hổ doạ người như khi trước, trở nên ôn hoà hơn, đối xử với con cháu cũng không khắt khe nữa. Bây giờ Lưu Giai Nghệ đã dám lén lút trộn giấm vào trà của ông.
Thấy Diệp Tổ Mẫn trong phòng khách dưới lầu vừa uống ngụm trà nóng đã phun ra, trông dáng vẻ đã giận đến độ giậm chân, Lưu Giai Nghệ cười nhăn mặt.
Thấy Diệp Lệnh Uý ở bên cạnh chỉ cười đầy ẩn ý, cô ngừng cười, thở dài một hơi, chậm chạp nói: “Bây giờ ông ngoại rất đáng thương, mẹ em nói với em rằng lúc tụi mình còn chưa được nghỉ, ông bảo dì lần lượt gọi điện thoại cho cậu, cho nhà em, có nhà anh nữa, hỏi tụi mình muốn ăn gì, nhắc trước để ông chuẩn bị.”
“Lần trước em qua đây lấy đồ, ông ngoại ngồi một mình trong phòng khách, nghe dì nói rằng khoảng thời gian này sấp nhỏ tụi mình đều không đến nhà tổ, Diệp Nguyên đến trường, hình như anh cả của anh cũng rất bận.” Suy cho cùng Lưu Giai Nghệ chỉ là một cô gái nhỏ, cô mềm lòng rồi.
“Mặc dù ông ngoại rất phiền, còn hay đánh em nữa, nhưng ông quả thực đối xử với em rất tốt, anh tư ơi…”
Diệp Lệnh Uý đáp lại, thấy trong mắt Lưu Giai Nghệ lấp lánh nước mắt.
“Ba em ngoại tình, ông ta muốn cho con trai của ông ta nhận tổ quy tông, lúc đó ông ngoại lập tức tát ba em, cả răng cũng bị đánh rụng. Ông ngoại nói là “nếu như mày dám đưa cái thứ do con đàn bà kia sinh về nhà, đừng trách tao không khách sáo.” Lưu Giai Nghệ nói: “Hồi trước em luôn cảm thấy ông ngoại trọng nam khinh nữ, chắc chắn ông cũng rất muốn có cháu ngoại trai.”
“Hôm đó lúc em đi, ông còn chuyển cho em hai mươi vạn, bảo em đi mua quần áo.” Nói đến tiền, giọng điệu của Lưu Giai Nghệ thay đổi, cô vui vẻ nói: “Mẹ em keo muốn chết, luôn thấy tiền nhiều là chuyện xấu, lần đầu tiên trong tay em có hai mươi vạn đó!”
Diệp Lệnh Uý cố gắng để bản thân mình không lộ rõ vẻ qua quýt: “Ừ, nhiều.”
Nhưng Lưu Giai Nghệ cứ phải chuốc phiền không vui: “Anh tư ơi, tiền tiêu vặt mỗi tháng của anh là bao nhiêu?”
Diệp Lệnh Uý nghiêng đầu nhìn cô, hờ hững nói: “Khoảng một trăm vạn đến hai trăm vạn.”
Lưu Giai Nghệ hoá đá: “…”
“Hoá ra anh cả lại giàu thế ư…” Lưu Giai Nghệ lẩm bẩm thành lời, cô mới mười lăm tuổi, thế giới quan của cô đã được đổi mới, hoá ra tiền tiêu vặt cũng có thể là một tháng hai trăm vạn.
Cô lập tức ném câu chuyện đau lòng về người ba ngoại tình ra sau đầu, khắp tâm trí đều đang nghĩ làm sao để Diệp Linh Lan cho mình chút tiền tiêu vặt. Hết năm nay cô đã mười sáu rồi, cũng phải tăng tiền tiêu vặt nhỉ.
Điện thoại của cô reo lên, sau khi nhìn thấy người gọi đến, cô lặng lẽ liếc Diệp Lệnh Uý: “Anh tư, em đi nghe điện thoại nhé.”
Diệp Lệnh Uý thong thả, cố ý nói: “Cuộc gọi gì mà anh tư không được nghe thế?”
Lưu Giai Nghệ lắp bắp không nói được một câu hoàn chỉnh, điện thoại liên tục reo, trong nhà rất ấm nhưng trên trán cô lại đổ mồ hôi.
Nói thật thì so với Diệp Tổ Mẫn và ba mẹ cô, thực ra cô càng sợ anh tư hơn.
Ánh mắt nhẹ tựa lông hồng của anh tư vừa mới lia đến trên mặt cô thôi, chân cô xém nữa nhũn ra ngay tại chỗ.
“Có yêu đương thì cũng không được làm ảnh hưởng việc học.” Diệp Lệnh Uý cười: “Anh không nghe em gọi điện thoại đâu, em đừng để cô út biết.”
“Không… không phải yêu đương mà, anh ấy vẫn chưa nói, chưa nói thích em.” Lưu Giai Nghệ giải thích, đồng thời thở phào một hơi: “Anh tư, anh yên tâm, em có chừng mực, đợi em có kết quả thi cuối kỳ chắc chắn anh sẽ thấy em tiến bộ.”
Nói xong, cô hào hứng chạy lên lầu.
Diệp Lệnh Uý nhìn bóng dáng cô biến mất, lúc thu lại ánh mắt thì vừa đúng lúc dì lên lầu: “Kiều Kiều, ông gọi con lên một chuyến, vừa hay dì còn rửa trái cây cho con này.”
“Ông đặc biệt dặn dò mua cho con đấy, con đừng nói với ông là dì nói nhé.”
Diệp Lệnh Uý gật đầu, lên lầu.
–
Đêm ba mươi Tết, trong phòng khách đổi tấm thảm dày nặng, Diệp Lệnh Uý khoanh chân ngồi phía trước, vài người xung quanh đều cùng thế hệ với cậu.
“Dì ơi, dì giúp con lấy cái túi với.” Diệp Lệnh Uý gọi.
Dì tìm cái túi giấy màu buff đưa cho cậu, Diệp Lệnh Uý lấy hết xấp nhân dân tệ này đến xấp khác ném vào trong túi. Vốn dĩ mọi người nói muốn chuyển khoản thẳng luôn, sau cùng lại nói như thế không có tính nghi thức nên cho tiền mặt, cho nhiều quá chừng.
Diệp Nguyên khó mà tin được: “Diệp Kiều Kiều, em có cần phải khoa trương thế không?”
“Sao của anh có chút xíu thế này?” Diệp Nguyên nhìn hai xấp mỏng manh trước mặt mình. Lúc ăn cơm cậu chưa chuẩn bị trước, thi cuối kỳ Diệp Lệnh Uý đứng thứ hai toàn khối, tổng điểm 737, còn mém cao hơn điểm của bác cả hồi đó. Lúc nhìn thấy ánh mắt sáng long lanh của người lớn và ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của ba mẹ mình, cậu mới biết, đến rồi đến rồi, con nhà người ta đến rồi đây.
Mẹ cậu ngồi ở một đầu của sô pha cắn hạt dưa nhìn cậu: “Học bổng năm trước cũng không lấy được, con còn muốn tiền lì xì à?”
Lưu Giai Nghệ cười lăn lộn trên mặt đất, lăn đến nỗi đầu tóc rối bời như cái tổ chim: “Sáng khoái quá đi thôi! Lần đầu tiên trong đời em sảng khoái thế này, mẹ nó ông đây cuối cùng cũng vực dậy rồi!”
Ông đây?
Động tác ném tiền của Diệp Lệnh Uý ngừng lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua Lưu Giai Nghệ đang điên khùng không có điểm dừng.
Lưu Giai Nghệ: “…” Lập tức leo lên ghế ngồi đàng hoàng.
Tiền lì xì chỉ là hình thức, chủ yếu để lấy lộc và niềm vui. Tiền lì xì của mấy đứa cháu đều giống nhau nhưng vẫn có khen thưởng, thi tốt có khen thưởng, mỗi năm cao hơn cũng có khen thưởng, thi càng tốt thì khen thưởng càng nhiều.
Diệp Nguyên mặt dày đến gần Diệp Lệnh Uý ở bên cạnh: “Diệp Kiều Kiều, anh không cần tiền của em, em dạy anh vẽ tranh nhé.”
Chuyện Diệp Lệnh Uý thi đầu vào đạt hạng nhất ai trong giới này cũng biết. Lúc được biết cậu từ bỏ suất tuyển thẳng, Diệp Tổ Mẫn giận đùng đùng không ăn cơm, nhưng cuối cùng ông vẫn không nói gì.
Lúc gặp đối tác trên thương trường, Diệp Tổ Mẫn vẫn có thể cười ha ha nói rằng: “Cháu trai nhỏ không hiểu chuyện, không thích danh lợi, chỉ là sở thích thôi, tự thằng bé cũng không biết nó có thể thi được hạng nhất.”
Mấy khuôn mặt già ấy xém nữa sụp đổ ngay tại chỗ.
“Anh là dân chuyên ngành, em chỉ là dân nghiệp dư thôi.” Diệp Lệnh Uý ném từng quả việt quất vào miệng: “Năm đó anh cũng được tuyển thẳng mà.”
Ai cũng thích nghe mấy câu nịnh nọt, Diệp Nguyên cười ngại ngùng: “Đàn ông đích thực không khoe khoang, đàn ông đích thực không khoe khoang.”
Mặc dù Diệp Sầm cùng thế hệ với họ, nhưng anh đã ba mươi mấy rồi, còn là sếp tổng, nếu như vẫn đòi tiền lì xì giống họ thì kỳ cục lắm.
Nhưng có việc này rất hợp với anh.
Giục kết hôn.
Diệp Lệnh Uý nằm nhoài trên cái bàn nhỏ, miệng chầm chậm nhai kẹo sữa, thấy Diệp Huyến bị bao vây tấn công chỉ có thể gật đầu, bác nói phải, con sẽ cân nhắc kỹ càng.
“Diệp Sầm này, cũng không phải hai bác nói gì con, nhưng con đã hơn ba mươi tuổi rồi, cũng không thấy con quen bạn gái, con nghĩ thế nào, nói bác nghe thử nhé.”
“Đúng thế, con đừng nghĩ rằng mình có tiền rồi cứ tuỳ ý mãi. Con nghe cô nhé, bây giờ con, ừ năm nay ấy, kết hôn đi, rồi năm sau con có thể sinh em bé rồi.”
“Con mở đầu suôn sẻ cho mấy đứa em trai em gái của con, con mà không kết hôn, đến lúc đó tụi nó cũng học theo.” Diệp Linh Lan nói, nhìn về phía Diệp Huyến bắt chéo chân hóng chuyện: “Con nhìn cái gì mà nhìn, con cũng sắp tốt nghiệp rồi mà chẳng có một cô bạn gái nào, con còn không biết ngượng mà cười.”
Diệp Huyến: “…”
“Con muốn đợi hai đứa nó lập gia đình đã, con…” Diệp Sầm thiếu tự tin. Thành thật mà nói, thân là người thừa kế Diệp Thị, thủ đoạn của anh như sấm chớp, càn quét khắp thường trường, nhưng cũng có lúc không đủ tự tin.
Ngoại trừ lúc này.
Diệp Linh Lan khó mà tin nổi mở to mắt: “Đợi tụi nó lập gia đình thì con đã bốn mươi tuổi, con nghĩ gì thế? Hiển nhiên tụi nó do người lớn mấy bác đưa đi rồi.”
Diệp Huyến ở phía sau hừ lạnh một tiếng: “Ai nói con không có người yêu? Xuỳ.”
“Anh hai, anh có người yêu hả?” Người khác chưa nghe thấy nhưng Diệp Lệnh Uý cách hắn gần nhất lại nghe thấy. Không phải cậu hóng chuyện đâu, cậu chỉ muốn biết người yêu của Diệp Huyến là ai, có phải là Nghiêm Bách không.
Diệp Huyến giả vờ không nghe thấy.
Diệp Lệnh Uý sáp lại gần: “Em cũng có người yêu, hai đứa mình trao đổi nhé.”
“Người yêu mày là cái thằng ranh con Phí Lan, mày tưởng anh không biết chắc?” Diệp Huyến nghĩ, còn lâu anh mới bị mày dụ.
“Anh không nói thì em sẽ kể với cô út là anh đã yêu đương.” Diệp Lệnh Uý nói.
Diệp Huyến ngớ người, nhìn về phía anh cả bị Diệp Linh Lan càm ràm đến nỗi ánh mắt cũng trở nên mơ màng, hắn đành thoả hiệp.
“Là một tay đua, nếu em tìm kiếm thử hẳn sẽ biết.” Diệp Huyến vẫn hơi ngại ngùng: “Tay đua Win, anh ấy là đội trưởng, năm trước đội đua của họ còn ẵm chức quán quân giải Châu Á đó.”
Diệp Lệnh Uý cau mày: “Sao anh quen người này?”
“Ánh mắt này của mày là thế nào?” Xém nữa Diệp Huyến gào lên: “Năm trước đội đua của họ tuyển người, anh đến đăng ký, sau đó vượt qua, thì…”
“Anh bán thân cầu vinh.” Diệp Lệnh Uý tổng kết chủ quan.
“Không phải.” Diệp Huyến cãi lại: “Anh ấy nói đã xem video anh thi đấu, đã sớm biết anh rồi. Vốn dĩ anh ấy dự tính rằng sẽ gửi email thư mời cho anh, không ngờ anh sẽ tự chủ động đăng ký, vậy nên anh quyết định ngay thôi.”
“Chuyện này thì liên quan gì đến việc anh yêu đương? Mấy anh biết nhau chưa đến một tháng mà?”
“Có những lúc cảm thấy gặp nhau rồi, thời gian cũng không quan trọng.”
“…”
Diệp Lệnh Uý lấy điện thoại tìm kiếm tay đua này, chủ yếu là đội của họ. Họ được gọi là sát thủ quán quân, chỉ cần là cuộc thi họ tham gia, thì hoàn toàn không ai khác lấy được chức quán quân cả.
Anh ta không chỉ tham gia thi đấu phổ thông, còn chơi đua xe chướng ngại vật, đua xe tốc độ, Baidu Baike có ảnh của anh ta. Vẻ ngoài của anh thanh niên xinh đẹp, lúc cười còn có hai lúm đồng tiền, trông có vẻ vô âu vô lo.
Có thể trở thành một người như thế này làm gì đơn thuần đâu chứ.
Diệp Lệnh Uý tắt điện thoại, nhìn Diệp Huyến nhàn nhã vô tư hát ngâm nga, bị người ta đưa vào tròng mà còn không tự biết.
Trong phòng khách náo nhiệt lạ thường, Lưu Giai Nghệ và Diệp Nguyên bắn pháo ở bên ngoài. Lưu Giai Nghệ ném một quả vào phòng khách, nổ cho cả nhà người ù tai, bị Diệp Linh Lan đuổi chạy khắp vườn.
Diệp Lệnh Uý sợ lạnh, cậu ngồi trên thảm chơi game chém hoa quả.
Lúc mười một giờ năm mươi tám phút, Lưu Giai Nghệ đột ngột chạy vào, ánh mắt căng thẳng lạ kỳ. Cô đến gần ngồi xổm bên cạnh Diệp Lệnh Uý rồi khẽ nói: “Anh tư ơi, có người tìm anh.”
Giờ này á? Tìm cậu?
Diệp Lệnh Uý đặt máy tính bảng xuống, mang giày, lấy áo khoác trên móc treo ở cửa khoác vào. Khắp vườn đều là mùi thuốc pháo do đám Lưu Giai Nghệ làm ra, vẫn còn khói trắng mịt mù.
Một bóng dáng xuất hiện trên con đường nhỏ của vườn hoa lụi tàn, Diệp Lệnh Uý còn chưa kịp nói gì đã bị kéo vào ngực đối phương.
Màn hình led lớn nhất trung tâm thành phố vừa đúng lúc đếm ngược.
Pháo hoa bên bờ sông bắn ra tứ phía, cả bầu trời được thắp sáng như ban ngày. Phí Lan kề sát vào bên người Diệp Lệnh Uý, khẽ nói: “Năm mới vui vẻ.”
Hết chương 88.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.