Sau Khi Xuyên Sách, Thánh Tử Ma Tông Trở Thành Trụ Cột Chính Đạo
Chương 1: Hiệp định ngừng chiến
Tự Tại Khô Vinh
06/01/2023
Editor: Đại Manh
Tháng ba, ngọn núi vẫn là một màu xanh đen khó coi, gió lạnh thấu xương, ớn lạnh cả người. Yêu tộc xâm lấn núi Nguy Trúc, máu nhiễm đỏ núi tuyết, lòng người hoảng sợ.
Tháng tư, Ma tông buộc phải xin chính đạo giúp đỡ.
Bởi vậy, Ma tông cùng chính đạo ký hiệp ước đình chiến chung tay chống Yêu tộc xâm lược.
Chính đạo yêu cầu Ma tông phải đưa thánh tử Ma tông vào chính đạo để người chính đạo nghiêm túc dạy dỗ đôn thúc.
Giữa tháng tư, trùng trùng điệp điệp người chính đạo đến trước núi Nguy Trúc đón thánh tử Ma tông.
Bạch Thính Tuyền uể oải cả ngày, nhịn đến lúc tan làm cuối cùng cũng thở phào một cái.
Tối hôm qua cậu thức đêm đọc một quyển tiểu thuyết tu tiên mới hot gần đây tới bốn giờ sáng, đến tám giờ sáng rời giường, cũng chỉ ngủ hơn ba tiếng một chút.
Trong sách có một làm cậu hết sức hứng thú.
Thương Lãng Quân Ôn Chỉ quân tử đoan chính, hành vi quy phạm, trong sách thực lực cũng cực cao, từ thời thiếu niên đã thành danh lại không kiêu không vội, được người người tôn kính, tự tin mạnh mẽ.
Bạch Thính Tuyền rất thích hắn.
Chỉ tiếc, một người tốt như vậy lại bị một pháo hôi não tàn hại gân mạch đứt đoạn, ngũ giác đều phế trở thành phế nhân đến ăn cơm uống nước cũng cần người nuôi.
Bạch Thính Tuyền thực sự tâm nguyện khó yên, vốn dĩ đến đoạn Thương Lãng Quân bị hãm hại buồn ngủ tắt điện thoại, nhưng tác giả hết lần này tới lần khác lại ở trong sách chôn rất nhiều ám tuyến, ám chỉ vị Thương Lãng Quân này sẽ có ngày khôi phục.
Cậu nhìn một chút, từng vô số lần muốn nhắm mắt đi ngủ nhưng cốt truyện tiểu thuyết kia thật sự quá máu chó, luôn trước khi cậu bỏ cuộc một giây đưa ra chút gợi ý, nói thân thể Thương Lãng Quân kia sẽ khôi phục, cốt truyện thì sắp đến phần cao trào. Rơi vào đường cùng, Bạch Thính Tuyền gắng gượng thức đêm xem hết.
Nhưng cuối cùng, thân thể Thương Lãng Quân không có khôi phục còn chết thê thảm, trong cô đơn hoảng loạn nhắm lại hai mắt.
Bạch Thính Tuyền tức đến suýt nữa đập điện thoại.
Tác giả đáng bị chém ngàn đao!
Có thể do thức quá khuya nên sức khỏe không tốt, khi tan làm bước ra khỏi công ty, cậu luôn cảm thấy mặt đất mềm nhũn, bầu trời xoay chuyển.
Bạch Thính Tuyền vỗ vỗ má miễn cưỡng lên tinh thần.
Đột nhiên, sấm sét kéo đến, một tia chớp biến bầu trời mờ mịt thành một màu tím bạc sáng ngời, Bạch Thính Tuyền chóng mặt đi tới phía dưới cáp cao thế, cậu không chú ý vỏ cách điện của dây cáp đã đứt một đoạn, sấm sét bị dẫn tới, đột nhiên tia chớp màu tím như rắn bạc bắn trúng Bạch Thính Tuyền, nhanh chóng chui vào cơ thể cậu.
Đau nhức đột ngột truyền đến, Bạch Thính Tuyền cũng không kịp hét lên, hai mắt trực tiếp tối sầm mất đi ý thức.
Trên núi Nguy Trúc bày trận địa lớn, người Ma tông xếp thành hàng dẫn người chính đạo đến tế đàn giữa quảng trường.
Giữa quảng trường, chuông bạc chợt vang, thanh thúy êm tai tựa như ngòi nổ, thu hút sự chú ý của mọi người.
Ánh mắt của mọi người tập trung vào vị tiểu công tử đang mặc cẩm y.
Tiểu công tử da trắng như tuyết, tóc dài mềm mại màu quạ, cậu ngoan ngoãn ngồi quỳ trên tuyết, nét mặt mờ mịt ngây ngô nhìn bốn phía, đôi mắt trong trẻo sạch sẽ. Cho dù trong phần lớn mỹ nhân tu chân giới thì vẻ ngoài của y cũng vô cùng nổi bật.
Tuổi cậu không lớn, vừa mới mười sáu, dáng vẻ ngây thơ đơn thuần.
Mọi người nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, giống như vừa mới tìm lại được giọng nói.
"Đây là vị thánh tử Ma tông kia?"
Âm thanh người này đầy vẻ khinh thường, cho dù chung quanh có nhiều người Ma tông như vậy, gã cũng không bận tâm thể diện chút nào, lời nói lộ vẻ xảo quyệt mà khắc nghiệt.
Bạch Thính Tuyền run lên vì lạnh, tay chân đều cứng lại, cậu rùng mình lấy lại tinh thần, mở mắt nhìn người cách mình gần nhất, người kia tóc bạc da mồi, một thân đạo y mộc mạc, lúc nói chuyện có chút kích động, nước miếng văng tứ tung.
Trong trường hợp này, khả năng bị đánh bất tỉnh, bắt cóc để làm khách mời trong đoàn phim là bằng không.
Không hề nghi ngờ, cậu xuyên sách.
Chỉ là, Ma tông, Thánh Tử...
Bạch Thính Tuyền cau mày.
Sẽ không phải vừa vặn xuyên vào quyển tiểu thuyết cậu mới đọc hôm qua chứ?
Bạch Thính Tuyền vừa mở mắt, đám người hỗn loạn ầm ĩ trong chớp mắt yên tĩnh lại, cận thận nhìn dáng vẻ của cậu.
Trong đám người có người thở dài: "Này... tai họa haizzz tai họa."
Lãnh sự Ma tông tiến lên cùng lão giả nói chuyện, lão giả hừ lạnh nói: "Chúng ta làm sao xác nhận được đây có phải là thánh tử Ma tông hay không? Nếu các ngươi tùy tiện tìm một thiếu niên đến lừa gạt chúng ta, không phải chúng ta bị Ma tông các ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay sao?"
Lãnh sự Ma tông không nóng vội, một bộ dạng xử lý việc chung: "Thánh tử là tồn tại cao quý nhất trong Ma tông, trên làn da chỗ trái tim của y có hoa văn hỏa diễm, khi linh lực chảy qua thì hoa văn sẽ theo nhịp tim sáng lên."
Thần thái lão giả cao ngạo lộ rõ vẻ như muốn ngày hôm nay phải đem Ma tông nhục nhã hoàn toàn mới bỏ qua, hắn lại nói: "Đã như vậy, ta thấy trong cơ thể y chỉ có chút linh lực mỏng manh lưu động, nếu các ngươi để thánh tử đến Lang Kiếm Tông chúng ta, trình độ này cũng chỉ làm đệ tử ngoại môn vẩy nước quét nhà..."
Còn chưa dứt lời chợt thấy đám người chính đạo im bặt, từ trung tâm mở ra một con đường.
Có một người đi ra.
Áo trắng mỏng manh, thân hình đĩnh bạt, như vỏ kiếm che giấu sự sắc sảo, lực uy hiếp lại là mười phần. Hắn sờ đến chỗ nào chỗ đấy đều lạnh thấu xương.
Con ngươi hắn như mực, tinh tú trong mắt tụ lại chính xác trên người Bạch Thính Tuyền.
Lòng Bạch Thính Tuyền trong nháy mắt kinh hoàng không ngừng.
Người này dừng lại trước mặt Bạch Thính Tuyền.
Bạch Thính Tuyền ngửa đầu, đáy mắt có chút mờ mịt, hai tay vô lực nắm thành quyền, đáy mắt có chút ướt át, sau đó lấy hết dũng khí hỏi: "Ngươi là ai?"
Người đến ngạo nghễ nhìn xuống cậu một lát, sau đó nửa ngồi xổm xuống, cùng cậu nhìn thẳng, môi mỏng nhạt màu khẽ mở: "Ta là Ôn Chỉ."
Đám người vừa mới yên tĩnh trong chốc lát lại ồn ào hỗn loạn.
Lão giả kia dường như tìm được rồi người cùng chủ định, muốn hướng Ôn Chỉ tranh công: "Thương Lãng Quân, lão hủ vừa sắp xếp vị thánh tử Ma tông này đến Lang Kiếm Tông ta làm đệ tử ngoại môn..."
Thương Lãng Quân Ôn Chỉ.
Phẩm hạnh cao thượng, tự tùng như bách chính là Ôn Chỉ.
Bạch Thính Tuyền vụng trộm nhếch môi, ánh mắt chợt lóe.
Cậu vẫn là dáng vẻ mờ mịt ngây thơ kia, hơi ngước đầu, cổ cong ra một đường cong trắng noãn xinh đẹp.
Cậu như một con vật nhỏ vô tội cái già cũng không biết: "Đệ tử ngoại môn... là làm cái gì?"
Ôn Chỉ trầm mặc nhìn về phía cậu, giống như là bỗng nhiên buông tha cho cái gì đó, thanh âm kiên định mà nặng nề nhìn về phía Bạch Thính Tuyền: "Ngươi không cần làm đệ tử ngoại môn nhưng dựa vào ước định của Ma tông cùng chính đạo ta, ta muốn người bỏ tà theo chính, tu tâm vấn đạo, rời xa Ma tông tà uế, muốn ngươi vì ta dưới tòa thân truyền, ngươi có bằng lòng hay không?"
Bạch Thính Tuyền hơi giật mình.
Trong nguyên tác, chính vị dư nghiệt Ma tông này hại Ôn Chỉ thành phế nhân, cũng không biết Ôn Chỉ có biết tương lai của mình sẽ bị hủy trên tay người đệ tử thân truyền duy nhất này có hối hận hay không...
Vẻ mặt của những người bên cạnh trở nên vặn vẹo mà tràn ngập đố kị: "Thương Lãng Quân tuyệt đối không thể, y mặc dù cần chính đạo thu lưu giáo hóa, nhiều nhất cũng chỉ là một đệ tử ngoại môn, ngài tuyệt đối không nên... Ma tông hôm nay tổn thương nguyên khí nặng nề, căn bản không đáng sợ!"
Người chính đạo đang điên cuồng khuyên can Ôn Chỉ, gương mặt từng người vặn vẹo cực kỳ giống xoáy nước, thỉnh thoảng truyền ra tiếng chán ghét đối với Bạch Thính Tuyền.
Trong một mảnh hỗn loạn này, Bạch Thính Tuyền hướng về phía thân ảnh đứng thẳng tắp kia giống như hướng về phía cột cờ đứng nghiêm thẳng tắp.
Yên lặng dập đầu ba cái.
"Đệ tử nguyện ý."
Cậu thật sự không còn cách nào khác.
Ôn Chỉ phái bốn đệ tử ngày đêm thay phiên đi theo Bạch Thính Tuyền, nói là đi theo trợ giúp, Bạch Thính Tuyền thấy rõ ràng thực tế là canh giữ.
Dùng hai ngày một đêm, Bạch Thính Tuyền mới tới Lệ Sơn.
Lang Kiếm Tông ở trên đỉnh Lệ Sơn, giống như pháo đài được băng tuyết kiến tạo, bảo vệ mảnh đất Lệ Sơn rộng lớn này.
Thiên Lộc kéo xe, bay trên không trung sau đó chậm rãi giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại trên đỉnh núi Ôn Chỉ cư trú - Thính Tuyết Phong.
Bạch Thính Tuyến được hai vị đệ tử dẫn xuống xe, chân của cậu vừa mới thật sự dính lên mặt đất đã có một tiểu đạo đồng loạng choạng chạy tới, hai má mượt mà hồng hồng, bên miệng phun ra hơi nóng, thở hổn hển: "Bạch Thính Tuyến, là Bạch tiểu công tử đúng không?"
Bạch Thính Tuyền mới đến, thấy cái gì cũng mới mẻ, trong đôi mắt cậu tràn đầy tò mò, ngây thơ nhìn bốn phía chung quanh, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng trầm thấp thán phục cho nên cũng không nghe thấy tiếng tiểu đạo đồng này kêu lên.
Người nọ không lớn nhưng để lại một chuỗi dài dấu chân trên tuyết.
Tiểu đạo đồng hắng giọng nói: "Bạch tiểu công tử! "
Giọng nói của đạo đồng làm kinh hãi cả con thỏ trốn phía sau tảng đá.
Bạch Thính Tuyền lúc này mới hoàn hồn, đôi mắt trong trẻo thủy nhuận chớp chớp, cong thành trăng lưỡi liềm: "Là ngươi đang gọi ta?"
Tiểu đạo đồng suýt nữa bị nụ cười ngắn ngủi này đoạt lấy tâm thần, hắn lấy lại tinh thần, sau đó dẫn Bạch Thính Tuyền đi vào một tòa nhà thấp bé, vừa đi vừa nói: "Bạch tiểu công tử, Thương Lãng Quân chưa bao giờ thu đệ tử, khỏi phải nói đến thân truyền, ngay cả đệ tử nội môn bình thường cũng chưa từng có, Thương Lãng Quân quả thực là vì ngươi mà phá lệ lần này."
Bạch Thính Tuyền vừa động, hai vị đệ tử phía sau lập tức đuổi theo, lần tẩy não của tiểu đạo đồng cậu đã sớm có dự liệu, vừa nghe tai trái ra tai phải đi theo phía sau tiểu đạo đồng, vừa không chút để ý vị trí tóc tai của mình.
Nhắc đến cũng kỳ quặc, cậu rõ ràng là một người xuyên sách, nhưng những nơi này lại làm cho cậu có một loại cảm giác tự nhiên thuộc về, giống như cậu vốn nên thuộc về nơi này, thật sự là kỳ quái.
Vẻ mặt tiểu đồng đạo đầy kiêu ngạo, lải nhải không ngớt phải làm cho cậu quý trọng cơ hội này, lại nhân cơ hội thổi phồng Thương Lãng Quân một trận, lúc này mấy người bọn họ mới dừng bước trước một tòa nhà tranh nhỏ thấp bé.
"Bạch tiểu công tử, phòng này tạm thời coi như chỗ dừng chân của ngươi đi, một ít đồ dùng sinh hoạt cần thiết chúng ta đều đặt vào trong đó, có nhu cầu gì, có thể nói với ta." Tiểu đạo đồng nói xong, lại chỉ chỉ về phía nam, "Đó là viện tử của Thương Lãng Quân, nếu như không có đại sự gì, tốt nhất không nên kinh động Thương Lãng Quân..."
"Được, cảm ơn." Bạch Thính Tuyền nhìn tòa nhà tranh cũ nát thấp bé này, mũi chân khảy một tầng bụi bặm dày trên mặt đất, mặt cậu không chút thay đổi thu chân về.
Lại không nghĩ tới, tiểu đạo đồng đuổi theo cậu, ánh mắt không tốt nói: "Bạch tiểu công tử, Ma tông không cần ngươi, nhưng ngươi cũng đừng tưởng rằng làm đệ tử của Thương Lãng Quân là có thể vạn sự đại cát."
Thanh âm cùng ngữ khí của hắn hoàn toàn khác so với lúc nãy.
Bạch Thính Tuyền nhíu mày nhìn hắn.
Tiểu đạo đồng cũng không nói nữa, vẻ mặt bình thường đưa chìa khóa đến tay cậu, giống như là cái gì cũng không phát sinh. Bạch Thính Tuyền lĩnh chìa khóa vào phòng, trước khi đi tiểu đạo đồng lại cách cửa hô với Bạch Thính Tuyền: "Bạch tiểu công tử, vừa rồi quên nói với ngươi, tuy rằng ngươi là được Thương Lãng Quân tự mình dẫn lên núi nhưng vẫn phải cùng một nhóm đệ tử mới cùng nhau khảo hạch một lần, khảo hạch thông qua mới xem như ngươi chính thức bái Thương Lãng Quân làm sư phụ, nhớ kỹ! "
Bạch Thính Tuyền vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng cọ cọ trên bàn vuông, vân vê bụi trên đầu ngón tay ra, thờ ơ nói: "Cảm ơn, ta nhớ kỹ rồi."
Đợi đến khi không nghe thấy động tĩnh bên ngoài phòng, Bạch Thính Tuyền nhìn quanh vách tường trống rỗng cùng mặt đất trống rỗng được gọi là "đặt nhu yếu phẩm sinh hoạt", mới hừ nhẹ một tiếng.
Thằng nhóc thúi kia không phải thứ gì tốt.
Cậu cũng biết điều đó.
Ôn Chỉ muốn dẫn mình lên Thính Tuyết Phong.
Bề ngoài là thu làm đệ tử thân truyền, trên thực tế là giam giữ bên người áp giải, sai người giám thị.
Chính là giam giữ.
Tháng ba, ngọn núi vẫn là một màu xanh đen khó coi, gió lạnh thấu xương, ớn lạnh cả người. Yêu tộc xâm lấn núi Nguy Trúc, máu nhiễm đỏ núi tuyết, lòng người hoảng sợ.
Tháng tư, Ma tông buộc phải xin chính đạo giúp đỡ.
Bởi vậy, Ma tông cùng chính đạo ký hiệp ước đình chiến chung tay chống Yêu tộc xâm lược.
Chính đạo yêu cầu Ma tông phải đưa thánh tử Ma tông vào chính đạo để người chính đạo nghiêm túc dạy dỗ đôn thúc.
Giữa tháng tư, trùng trùng điệp điệp người chính đạo đến trước núi Nguy Trúc đón thánh tử Ma tông.
Bạch Thính Tuyền uể oải cả ngày, nhịn đến lúc tan làm cuối cùng cũng thở phào một cái.
Tối hôm qua cậu thức đêm đọc một quyển tiểu thuyết tu tiên mới hot gần đây tới bốn giờ sáng, đến tám giờ sáng rời giường, cũng chỉ ngủ hơn ba tiếng một chút.
Trong sách có một làm cậu hết sức hứng thú.
Thương Lãng Quân Ôn Chỉ quân tử đoan chính, hành vi quy phạm, trong sách thực lực cũng cực cao, từ thời thiếu niên đã thành danh lại không kiêu không vội, được người người tôn kính, tự tin mạnh mẽ.
Bạch Thính Tuyền rất thích hắn.
Chỉ tiếc, một người tốt như vậy lại bị một pháo hôi não tàn hại gân mạch đứt đoạn, ngũ giác đều phế trở thành phế nhân đến ăn cơm uống nước cũng cần người nuôi.
Bạch Thính Tuyền thực sự tâm nguyện khó yên, vốn dĩ đến đoạn Thương Lãng Quân bị hãm hại buồn ngủ tắt điện thoại, nhưng tác giả hết lần này tới lần khác lại ở trong sách chôn rất nhiều ám tuyến, ám chỉ vị Thương Lãng Quân này sẽ có ngày khôi phục.
Cậu nhìn một chút, từng vô số lần muốn nhắm mắt đi ngủ nhưng cốt truyện tiểu thuyết kia thật sự quá máu chó, luôn trước khi cậu bỏ cuộc một giây đưa ra chút gợi ý, nói thân thể Thương Lãng Quân kia sẽ khôi phục, cốt truyện thì sắp đến phần cao trào. Rơi vào đường cùng, Bạch Thính Tuyền gắng gượng thức đêm xem hết.
Nhưng cuối cùng, thân thể Thương Lãng Quân không có khôi phục còn chết thê thảm, trong cô đơn hoảng loạn nhắm lại hai mắt.
Bạch Thính Tuyền tức đến suýt nữa đập điện thoại.
Tác giả đáng bị chém ngàn đao!
Có thể do thức quá khuya nên sức khỏe không tốt, khi tan làm bước ra khỏi công ty, cậu luôn cảm thấy mặt đất mềm nhũn, bầu trời xoay chuyển.
Bạch Thính Tuyền vỗ vỗ má miễn cưỡng lên tinh thần.
Đột nhiên, sấm sét kéo đến, một tia chớp biến bầu trời mờ mịt thành một màu tím bạc sáng ngời, Bạch Thính Tuyền chóng mặt đi tới phía dưới cáp cao thế, cậu không chú ý vỏ cách điện của dây cáp đã đứt một đoạn, sấm sét bị dẫn tới, đột nhiên tia chớp màu tím như rắn bạc bắn trúng Bạch Thính Tuyền, nhanh chóng chui vào cơ thể cậu.
Đau nhức đột ngột truyền đến, Bạch Thính Tuyền cũng không kịp hét lên, hai mắt trực tiếp tối sầm mất đi ý thức.
Trên núi Nguy Trúc bày trận địa lớn, người Ma tông xếp thành hàng dẫn người chính đạo đến tế đàn giữa quảng trường.
Giữa quảng trường, chuông bạc chợt vang, thanh thúy êm tai tựa như ngòi nổ, thu hút sự chú ý của mọi người.
Ánh mắt của mọi người tập trung vào vị tiểu công tử đang mặc cẩm y.
Tiểu công tử da trắng như tuyết, tóc dài mềm mại màu quạ, cậu ngoan ngoãn ngồi quỳ trên tuyết, nét mặt mờ mịt ngây ngô nhìn bốn phía, đôi mắt trong trẻo sạch sẽ. Cho dù trong phần lớn mỹ nhân tu chân giới thì vẻ ngoài của y cũng vô cùng nổi bật.
Tuổi cậu không lớn, vừa mới mười sáu, dáng vẻ ngây thơ đơn thuần.
Mọi người nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, giống như vừa mới tìm lại được giọng nói.
"Đây là vị thánh tử Ma tông kia?"
Âm thanh người này đầy vẻ khinh thường, cho dù chung quanh có nhiều người Ma tông như vậy, gã cũng không bận tâm thể diện chút nào, lời nói lộ vẻ xảo quyệt mà khắc nghiệt.
Bạch Thính Tuyền run lên vì lạnh, tay chân đều cứng lại, cậu rùng mình lấy lại tinh thần, mở mắt nhìn người cách mình gần nhất, người kia tóc bạc da mồi, một thân đạo y mộc mạc, lúc nói chuyện có chút kích động, nước miếng văng tứ tung.
Trong trường hợp này, khả năng bị đánh bất tỉnh, bắt cóc để làm khách mời trong đoàn phim là bằng không.
Không hề nghi ngờ, cậu xuyên sách.
Chỉ là, Ma tông, Thánh Tử...
Bạch Thính Tuyền cau mày.
Sẽ không phải vừa vặn xuyên vào quyển tiểu thuyết cậu mới đọc hôm qua chứ?
Bạch Thính Tuyền vừa mở mắt, đám người hỗn loạn ầm ĩ trong chớp mắt yên tĩnh lại, cận thận nhìn dáng vẻ của cậu.
Trong đám người có người thở dài: "Này... tai họa haizzz tai họa."
Lãnh sự Ma tông tiến lên cùng lão giả nói chuyện, lão giả hừ lạnh nói: "Chúng ta làm sao xác nhận được đây có phải là thánh tử Ma tông hay không? Nếu các ngươi tùy tiện tìm một thiếu niên đến lừa gạt chúng ta, không phải chúng ta bị Ma tông các ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay sao?"
Lãnh sự Ma tông không nóng vội, một bộ dạng xử lý việc chung: "Thánh tử là tồn tại cao quý nhất trong Ma tông, trên làn da chỗ trái tim của y có hoa văn hỏa diễm, khi linh lực chảy qua thì hoa văn sẽ theo nhịp tim sáng lên."
Thần thái lão giả cao ngạo lộ rõ vẻ như muốn ngày hôm nay phải đem Ma tông nhục nhã hoàn toàn mới bỏ qua, hắn lại nói: "Đã như vậy, ta thấy trong cơ thể y chỉ có chút linh lực mỏng manh lưu động, nếu các ngươi để thánh tử đến Lang Kiếm Tông chúng ta, trình độ này cũng chỉ làm đệ tử ngoại môn vẩy nước quét nhà..."
Còn chưa dứt lời chợt thấy đám người chính đạo im bặt, từ trung tâm mở ra một con đường.
Có một người đi ra.
Áo trắng mỏng manh, thân hình đĩnh bạt, như vỏ kiếm che giấu sự sắc sảo, lực uy hiếp lại là mười phần. Hắn sờ đến chỗ nào chỗ đấy đều lạnh thấu xương.
Con ngươi hắn như mực, tinh tú trong mắt tụ lại chính xác trên người Bạch Thính Tuyền.
Lòng Bạch Thính Tuyền trong nháy mắt kinh hoàng không ngừng.
Người này dừng lại trước mặt Bạch Thính Tuyền.
Bạch Thính Tuyền ngửa đầu, đáy mắt có chút mờ mịt, hai tay vô lực nắm thành quyền, đáy mắt có chút ướt át, sau đó lấy hết dũng khí hỏi: "Ngươi là ai?"
Người đến ngạo nghễ nhìn xuống cậu một lát, sau đó nửa ngồi xổm xuống, cùng cậu nhìn thẳng, môi mỏng nhạt màu khẽ mở: "Ta là Ôn Chỉ."
Đám người vừa mới yên tĩnh trong chốc lát lại ồn ào hỗn loạn.
Lão giả kia dường như tìm được rồi người cùng chủ định, muốn hướng Ôn Chỉ tranh công: "Thương Lãng Quân, lão hủ vừa sắp xếp vị thánh tử Ma tông này đến Lang Kiếm Tông ta làm đệ tử ngoại môn..."
Thương Lãng Quân Ôn Chỉ.
Phẩm hạnh cao thượng, tự tùng như bách chính là Ôn Chỉ.
Bạch Thính Tuyền vụng trộm nhếch môi, ánh mắt chợt lóe.
Cậu vẫn là dáng vẻ mờ mịt ngây thơ kia, hơi ngước đầu, cổ cong ra một đường cong trắng noãn xinh đẹp.
Cậu như một con vật nhỏ vô tội cái già cũng không biết: "Đệ tử ngoại môn... là làm cái gì?"
Ôn Chỉ trầm mặc nhìn về phía cậu, giống như là bỗng nhiên buông tha cho cái gì đó, thanh âm kiên định mà nặng nề nhìn về phía Bạch Thính Tuyền: "Ngươi không cần làm đệ tử ngoại môn nhưng dựa vào ước định của Ma tông cùng chính đạo ta, ta muốn người bỏ tà theo chính, tu tâm vấn đạo, rời xa Ma tông tà uế, muốn ngươi vì ta dưới tòa thân truyền, ngươi có bằng lòng hay không?"
Bạch Thính Tuyền hơi giật mình.
Trong nguyên tác, chính vị dư nghiệt Ma tông này hại Ôn Chỉ thành phế nhân, cũng không biết Ôn Chỉ có biết tương lai của mình sẽ bị hủy trên tay người đệ tử thân truyền duy nhất này có hối hận hay không...
Vẻ mặt của những người bên cạnh trở nên vặn vẹo mà tràn ngập đố kị: "Thương Lãng Quân tuyệt đối không thể, y mặc dù cần chính đạo thu lưu giáo hóa, nhiều nhất cũng chỉ là một đệ tử ngoại môn, ngài tuyệt đối không nên... Ma tông hôm nay tổn thương nguyên khí nặng nề, căn bản không đáng sợ!"
Người chính đạo đang điên cuồng khuyên can Ôn Chỉ, gương mặt từng người vặn vẹo cực kỳ giống xoáy nước, thỉnh thoảng truyền ra tiếng chán ghét đối với Bạch Thính Tuyền.
Trong một mảnh hỗn loạn này, Bạch Thính Tuyền hướng về phía thân ảnh đứng thẳng tắp kia giống như hướng về phía cột cờ đứng nghiêm thẳng tắp.
Yên lặng dập đầu ba cái.
"Đệ tử nguyện ý."
Cậu thật sự không còn cách nào khác.
Ôn Chỉ phái bốn đệ tử ngày đêm thay phiên đi theo Bạch Thính Tuyền, nói là đi theo trợ giúp, Bạch Thính Tuyền thấy rõ ràng thực tế là canh giữ.
Dùng hai ngày một đêm, Bạch Thính Tuyền mới tới Lệ Sơn.
Lang Kiếm Tông ở trên đỉnh Lệ Sơn, giống như pháo đài được băng tuyết kiến tạo, bảo vệ mảnh đất Lệ Sơn rộng lớn này.
Thiên Lộc kéo xe, bay trên không trung sau đó chậm rãi giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại trên đỉnh núi Ôn Chỉ cư trú - Thính Tuyết Phong.
Bạch Thính Tuyến được hai vị đệ tử dẫn xuống xe, chân của cậu vừa mới thật sự dính lên mặt đất đã có một tiểu đạo đồng loạng choạng chạy tới, hai má mượt mà hồng hồng, bên miệng phun ra hơi nóng, thở hổn hển: "Bạch Thính Tuyến, là Bạch tiểu công tử đúng không?"
Bạch Thính Tuyền mới đến, thấy cái gì cũng mới mẻ, trong đôi mắt cậu tràn đầy tò mò, ngây thơ nhìn bốn phía chung quanh, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng trầm thấp thán phục cho nên cũng không nghe thấy tiếng tiểu đạo đồng này kêu lên.
Người nọ không lớn nhưng để lại một chuỗi dài dấu chân trên tuyết.
Tiểu đạo đồng hắng giọng nói: "Bạch tiểu công tử! "
Giọng nói của đạo đồng làm kinh hãi cả con thỏ trốn phía sau tảng đá.
Bạch Thính Tuyền lúc này mới hoàn hồn, đôi mắt trong trẻo thủy nhuận chớp chớp, cong thành trăng lưỡi liềm: "Là ngươi đang gọi ta?"
Tiểu đạo đồng suýt nữa bị nụ cười ngắn ngủi này đoạt lấy tâm thần, hắn lấy lại tinh thần, sau đó dẫn Bạch Thính Tuyền đi vào một tòa nhà thấp bé, vừa đi vừa nói: "Bạch tiểu công tử, Thương Lãng Quân chưa bao giờ thu đệ tử, khỏi phải nói đến thân truyền, ngay cả đệ tử nội môn bình thường cũng chưa từng có, Thương Lãng Quân quả thực là vì ngươi mà phá lệ lần này."
Bạch Thính Tuyền vừa động, hai vị đệ tử phía sau lập tức đuổi theo, lần tẩy não của tiểu đạo đồng cậu đã sớm có dự liệu, vừa nghe tai trái ra tai phải đi theo phía sau tiểu đạo đồng, vừa không chút để ý vị trí tóc tai của mình.
Nhắc đến cũng kỳ quặc, cậu rõ ràng là một người xuyên sách, nhưng những nơi này lại làm cho cậu có một loại cảm giác tự nhiên thuộc về, giống như cậu vốn nên thuộc về nơi này, thật sự là kỳ quái.
Vẻ mặt tiểu đồng đạo đầy kiêu ngạo, lải nhải không ngớt phải làm cho cậu quý trọng cơ hội này, lại nhân cơ hội thổi phồng Thương Lãng Quân một trận, lúc này mấy người bọn họ mới dừng bước trước một tòa nhà tranh nhỏ thấp bé.
"Bạch tiểu công tử, phòng này tạm thời coi như chỗ dừng chân của ngươi đi, một ít đồ dùng sinh hoạt cần thiết chúng ta đều đặt vào trong đó, có nhu cầu gì, có thể nói với ta." Tiểu đạo đồng nói xong, lại chỉ chỉ về phía nam, "Đó là viện tử của Thương Lãng Quân, nếu như không có đại sự gì, tốt nhất không nên kinh động Thương Lãng Quân..."
"Được, cảm ơn." Bạch Thính Tuyền nhìn tòa nhà tranh cũ nát thấp bé này, mũi chân khảy một tầng bụi bặm dày trên mặt đất, mặt cậu không chút thay đổi thu chân về.
Lại không nghĩ tới, tiểu đạo đồng đuổi theo cậu, ánh mắt không tốt nói: "Bạch tiểu công tử, Ma tông không cần ngươi, nhưng ngươi cũng đừng tưởng rằng làm đệ tử của Thương Lãng Quân là có thể vạn sự đại cát."
Thanh âm cùng ngữ khí của hắn hoàn toàn khác so với lúc nãy.
Bạch Thính Tuyền nhíu mày nhìn hắn.
Tiểu đạo đồng cũng không nói nữa, vẻ mặt bình thường đưa chìa khóa đến tay cậu, giống như là cái gì cũng không phát sinh. Bạch Thính Tuyền lĩnh chìa khóa vào phòng, trước khi đi tiểu đạo đồng lại cách cửa hô với Bạch Thính Tuyền: "Bạch tiểu công tử, vừa rồi quên nói với ngươi, tuy rằng ngươi là được Thương Lãng Quân tự mình dẫn lên núi nhưng vẫn phải cùng một nhóm đệ tử mới cùng nhau khảo hạch một lần, khảo hạch thông qua mới xem như ngươi chính thức bái Thương Lãng Quân làm sư phụ, nhớ kỹ! "
Bạch Thính Tuyền vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng cọ cọ trên bàn vuông, vân vê bụi trên đầu ngón tay ra, thờ ơ nói: "Cảm ơn, ta nhớ kỹ rồi."
Đợi đến khi không nghe thấy động tĩnh bên ngoài phòng, Bạch Thính Tuyền nhìn quanh vách tường trống rỗng cùng mặt đất trống rỗng được gọi là "đặt nhu yếu phẩm sinh hoạt", mới hừ nhẹ một tiếng.
Thằng nhóc thúi kia không phải thứ gì tốt.
Cậu cũng biết điều đó.
Ôn Chỉ muốn dẫn mình lên Thính Tuyết Phong.
Bề ngoài là thu làm đệ tử thân truyền, trên thực tế là giam giữ bên người áp giải, sai người giám thị.
Chính là giam giữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.