Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Chương 2: Ác nữ
Ngận Thị Kiểu Tình
07/06/2024
Kiều Mạn Phàm giật mình, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện
trên chiếc giường lớn này còn nằm một người, nửa ngực lộ ra...
Khuôn mặt anh ta cực kỳ có sức hút, ngũ quan tinh xảo, sống mũi cao thẳng, đôi môi gợi cảm, dung mạo này, ra mắt trong phút chốc, chỉ cần dựa vào khuôn mặt cũng có thể nổi tiếng khắp nơi, các cô gái sẽ hét lên rằng tôi có thể...
“Tôi, tôi...”
Giường lớn chính là không tốt ở điểm này, quá lớn, căn bản không phát hiện ra còn có một người, nếu là chiếc giường nhỏ tồi tàn của cô, chỉ cần lật người là có thể đẩy đối phương xuống giường, đảm bảo có thể phát hiện ra có thêm một người ngay lập tức.
Một người đàn ông, một người phụ nữ, cùng nằm trên một chiếc giường...
Không thể nghĩ, không thể nghĩ, lượng thông tin quá lớn, nhất thời không xử lý kịp, đầu óc cô vẫn đang ong ong.
Tôi là ai, tôi ở đâu, tôi phải làm gì...
Bản năng sinh tồn mạnh mẽ khiến đầu óc Kiều Mạn Phàm hoạt động nhanh chóng, đột nhiên, cô đưa tay ra vỗ mạnh vào ngực người nằm cùng giường.
Lực rất mạnh, khiến ngực đối phương đỏ ửng, tất nhiên cũng không loại trừ khả năng làn da của người đàn ông này quá mỏng manh.
Người đàn ông bị vỗ mạnh nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ đau đớn nhưng vẫn không tỉnh lại.
Mọi người đều nhìn hành động khó hiểu của cô, Kiều Mạn Phàm giải thích: "Thật ra, thật ra chúng tôi không làm gì cả, chỉ là nằm chơi trên một chiếc giường."
Mọi người: Chó nó tin.
Kiều Mạn Phàm: "Các người xem, tôi đã vỗ mạnh như vậy, anh ấy vẫn không tỉnh, anh ấy ngủ say như chết, chúng tôi có thể làm gì chứ, chúng tôi thực sự không làm gì cả."
Kể cả có làm thì cũng không làm, nhất định là không làm.
Kiều Mạn Phàm "Oa." một tiếng giả vờ khóc: "Tôi bị quỷ ám rồi, tôi cũng không biết tại sao mình lại làm ra chuyện như vậy nhưng chúng tôi thực sự không làm gì cả."
Nhìn cái tên này ngủ say như chết, chắc chắn là bị bỏ thuốc, với mười năm kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của Kiều Mạn Phàm thì có thể đảm bảo.
Chỉ không biết là thuốc gì, nếu dược tính quá mạnh, chỉ mong đừng làm người ta ngốc nghếch.
"Tôi chỉ bỏ thuốc anh ấy thôi, thật đấy, tôi thề."
Lúc này biết làm sao, tình ngay lý gian chỉ có thể nhận thôi, nhiều người chặn ở đây như vậy, chạy cũng không thoát.
Tại sao bắt gian lại có thể có nhiều người đến vậy, có phải cô bị người ta gài bẫy không?
Lúc này trong đầu cô có quá nhiều câu hỏi, tôi là ai, đây là đâu?
Khuôn mặt anh ta cực kỳ có sức hút, ngũ quan tinh xảo, sống mũi cao thẳng, đôi môi gợi cảm, dung mạo này, ra mắt trong phút chốc, chỉ cần dựa vào khuôn mặt cũng có thể nổi tiếng khắp nơi, các cô gái sẽ hét lên rằng tôi có thể...
“Tôi, tôi...”
Giường lớn chính là không tốt ở điểm này, quá lớn, căn bản không phát hiện ra còn có một người, nếu là chiếc giường nhỏ tồi tàn của cô, chỉ cần lật người là có thể đẩy đối phương xuống giường, đảm bảo có thể phát hiện ra có thêm một người ngay lập tức.
Một người đàn ông, một người phụ nữ, cùng nằm trên một chiếc giường...
Không thể nghĩ, không thể nghĩ, lượng thông tin quá lớn, nhất thời không xử lý kịp, đầu óc cô vẫn đang ong ong.
Tôi là ai, tôi ở đâu, tôi phải làm gì...
Bản năng sinh tồn mạnh mẽ khiến đầu óc Kiều Mạn Phàm hoạt động nhanh chóng, đột nhiên, cô đưa tay ra vỗ mạnh vào ngực người nằm cùng giường.
Lực rất mạnh, khiến ngực đối phương đỏ ửng, tất nhiên cũng không loại trừ khả năng làn da của người đàn ông này quá mỏng manh.
Người đàn ông bị vỗ mạnh nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ đau đớn nhưng vẫn không tỉnh lại.
Mọi người đều nhìn hành động khó hiểu của cô, Kiều Mạn Phàm giải thích: "Thật ra, thật ra chúng tôi không làm gì cả, chỉ là nằm chơi trên một chiếc giường."
Mọi người: Chó nó tin.
Kiều Mạn Phàm: "Các người xem, tôi đã vỗ mạnh như vậy, anh ấy vẫn không tỉnh, anh ấy ngủ say như chết, chúng tôi có thể làm gì chứ, chúng tôi thực sự không làm gì cả."
Kể cả có làm thì cũng không làm, nhất định là không làm.
Kiều Mạn Phàm "Oa." một tiếng giả vờ khóc: "Tôi bị quỷ ám rồi, tôi cũng không biết tại sao mình lại làm ra chuyện như vậy nhưng chúng tôi thực sự không làm gì cả."
Nhìn cái tên này ngủ say như chết, chắc chắn là bị bỏ thuốc, với mười năm kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của Kiều Mạn Phàm thì có thể đảm bảo.
Chỉ không biết là thuốc gì, nếu dược tính quá mạnh, chỉ mong đừng làm người ta ngốc nghếch.
"Tôi chỉ bỏ thuốc anh ấy thôi, thật đấy, tôi thề."
Lúc này biết làm sao, tình ngay lý gian chỉ có thể nhận thôi, nhiều người chặn ở đây như vậy, chạy cũng không thoát.
Tại sao bắt gian lại có thể có nhiều người đến vậy, có phải cô bị người ta gài bẫy không?
Lúc này trong đầu cô có quá nhiều câu hỏi, tôi là ai, đây là đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.