Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Chương 36: Tra nữ
Ngận Thị Kiểu Tình
07/06/2024
Buông bỏ những thứ hư vô không quan trọng, sẽ khiến bản
thân sống tốt hơn.
Nhưng nguyên chủ trên con đường gây khó dễ cho nam nữ
chính, lại vô cùng kiên trì tìm đường chết, một trăm con trâu cũng không kéo lại
được.
Nhận ra mình là người bình thường có lẽ rất quan trọng.
Kiều Mạn Phàm lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Con đến thăm hai người."
"Vậy, vậy thì vào nhanh đi." Hai vợ chồng vội vàng nghiêng người để Kiều Mạn Phàm vào nhà.
Kiều Mạn Phàm bước vào nhà, đột nhiên nhận ra một điều, đó là cô không mang theo thứ gì, chẳng lẽ luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, có thứ gì đó chưa lấy.
Nhớ ra là mình không mua quà.
Cô hơi ngượng ngùng nói: "Lần sau con sẽ mua đồ cho hai người."
Bố Đường lập tức nói: "Không sao, chỉ cần con đến là được." Quan trọng nhất là còn có lần sau.
Vợ chồng nhà họ Đường đối mặt với Kiều Mạn Phàm rất câu nệ, bố Đường tóc đã bạc nửa đầu, trên mặt cũng có nếp nhăn, hồi trẻ đã sống rất khổ.
Mẹ Đường thì trẻ hơn một chút nhưng vì bệnh tật nên sắc mặt tái nhợt vàng vọt, môi không có màu.
Hai vợ chồng gần bốn mươi tuổi mới có được Kiều Mạn Phàm, mẹ Đường vốn có bệnh tim, lại là sản phụ lớn tuổi, sinh con rất nguy hiểm.
Gần như là mang tâm lý một đổi một để sinh đứa trẻ này, bây giờ cũng đã ngoài sáu mươi tuổi.
Hai vợ chồng sinh con khi đã bốn mươi tuổi, làm việc cũng không thể làm việc chân tay như người trẻ tuổi.
Nhưng cũng nuôi Kiều Ngữ Phù lớn, cuộc sống không được tốt lắm nhưng chưa bao giờ đối xử tệ bạc với Kiều Ngữ Phù, ngược lại vì đứa trẻ này đến không dễ dàng nên càng thương yêu cô ta hơn.
Kiều Ngữ Phù ở nhà họ Đường ngoài việc thiếu thốn về vật chất thì tinh thần vẫn được thỏa mãn, được yêu thương và kiên nhẫn đủ đầy.
Cho nên cho dù Kiều Ngữ Phù đã về nhà họ Kiều, cô ta cũng sẽ tranh thủ thời gian về thăm vợ chồng nhà họ Đường.
Lần này là lần đầu tiên Kiều Mạn Phàm về nhà, vợ chồng nhà họ Đường đối mặt với cô rất lo lắng, bố Đường nói: "Tôi, tôi đi rửa ít hoa quả cho con, con ngồi một lát."
Kiều Mạn Phàm lắc đầu: "Con không ăn hoa quả, rót cho con cốc nước là được."
"Được, được." Bố Đường rót cho cô một cốc nước, hai vợ chồng như học sinh tiểu học ngồi đối diện Kiều Mạn Phàm, câu nệ đến mức không dám cử động.
Kiều Mạn Phàm quan sát ngôi nhà này, nhà khá rộng rãi, trang trí cũng rất sang trọng, những thứ này đều là Kiều Ngữ Phù từng chút một sắm sửa.
Đối mặt với Kiều Ngữ Phù, nguyên chủ thực sự nên cảm thấy xấu hổ.
Kiều Mạn Phàm buông túi xách xuống, hai ông bà đối diện lập tức căng thẳng.
Kiều Mạn Phàm nói: "Sau này cứ mở cửa như thế này, lỡ con là kẻ lừa đảo thì sao."
"Sẽ không đâu." Bố Đường căng thẳng xoa tay: "Bà Kiều đã đưa ảnh của con, chúng tôi nhận ra con."
"Ồ, vậy à." Mắt Kiều Mạn Phàm hơi cay, hơi muốn khóc, thực sự là hai ông bà già này quá hèn mọn.
Nhận ra mình là người bình thường có lẽ rất quan trọng.
Kiều Mạn Phàm lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Con đến thăm hai người."
"Vậy, vậy thì vào nhanh đi." Hai vợ chồng vội vàng nghiêng người để Kiều Mạn Phàm vào nhà.
Kiều Mạn Phàm bước vào nhà, đột nhiên nhận ra một điều, đó là cô không mang theo thứ gì, chẳng lẽ luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, có thứ gì đó chưa lấy.
Nhớ ra là mình không mua quà.
Cô hơi ngượng ngùng nói: "Lần sau con sẽ mua đồ cho hai người."
Bố Đường lập tức nói: "Không sao, chỉ cần con đến là được." Quan trọng nhất là còn có lần sau.
Vợ chồng nhà họ Đường đối mặt với Kiều Mạn Phàm rất câu nệ, bố Đường tóc đã bạc nửa đầu, trên mặt cũng có nếp nhăn, hồi trẻ đã sống rất khổ.
Mẹ Đường thì trẻ hơn một chút nhưng vì bệnh tật nên sắc mặt tái nhợt vàng vọt, môi không có màu.
Hai vợ chồng gần bốn mươi tuổi mới có được Kiều Mạn Phàm, mẹ Đường vốn có bệnh tim, lại là sản phụ lớn tuổi, sinh con rất nguy hiểm.
Gần như là mang tâm lý một đổi một để sinh đứa trẻ này, bây giờ cũng đã ngoài sáu mươi tuổi.
Hai vợ chồng sinh con khi đã bốn mươi tuổi, làm việc cũng không thể làm việc chân tay như người trẻ tuổi.
Nhưng cũng nuôi Kiều Ngữ Phù lớn, cuộc sống không được tốt lắm nhưng chưa bao giờ đối xử tệ bạc với Kiều Ngữ Phù, ngược lại vì đứa trẻ này đến không dễ dàng nên càng thương yêu cô ta hơn.
Kiều Ngữ Phù ở nhà họ Đường ngoài việc thiếu thốn về vật chất thì tinh thần vẫn được thỏa mãn, được yêu thương và kiên nhẫn đủ đầy.
Cho nên cho dù Kiều Ngữ Phù đã về nhà họ Kiều, cô ta cũng sẽ tranh thủ thời gian về thăm vợ chồng nhà họ Đường.
Lần này là lần đầu tiên Kiều Mạn Phàm về nhà, vợ chồng nhà họ Đường đối mặt với cô rất lo lắng, bố Đường nói: "Tôi, tôi đi rửa ít hoa quả cho con, con ngồi một lát."
Kiều Mạn Phàm lắc đầu: "Con không ăn hoa quả, rót cho con cốc nước là được."
"Được, được." Bố Đường rót cho cô một cốc nước, hai vợ chồng như học sinh tiểu học ngồi đối diện Kiều Mạn Phàm, câu nệ đến mức không dám cử động.
Kiều Mạn Phàm quan sát ngôi nhà này, nhà khá rộng rãi, trang trí cũng rất sang trọng, những thứ này đều là Kiều Ngữ Phù từng chút một sắm sửa.
Đối mặt với Kiều Ngữ Phù, nguyên chủ thực sự nên cảm thấy xấu hổ.
Kiều Mạn Phàm buông túi xách xuống, hai ông bà đối diện lập tức căng thẳng.
Kiều Mạn Phàm nói: "Sau này cứ mở cửa như thế này, lỡ con là kẻ lừa đảo thì sao."
"Sẽ không đâu." Bố Đường căng thẳng xoa tay: "Bà Kiều đã đưa ảnh của con, chúng tôi nhận ra con."
"Ồ, vậy à." Mắt Kiều Mạn Phàm hơi cay, hơi muốn khóc, thực sự là hai ông bà già này quá hèn mọn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.