Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Cùng Bá Tổng Tương Lai He Rồi
Chương 80
Tùng Tước Chiếu
10/05/2024
Những ngày cuối năm càng lúc càng đến gần.
Vương Mai và Khuất Hướng Dân định vẫn mở tiệm thêm mấy ngày nữa, đến 28 mới nghỉ.
Năm nay bọn họ đã thương lượng xong là về quê Khuất Hướng Dân ăn Tết, nhưng đồ ăn Tết này nọ thì vẫn cần phải chuẩn bị.
Hôm nay Vương Mai để Khuất Hướng Dân trông tiệm, còn bà thì sáng sớm đã dẫn Chử Duyên đi siêu thị.
Siêu thị đã treo lồng đèn đỏ và dán câu chúc năm mới, người người rộn ràng nhốn nháo, nơi nơi đều có người tới mua sắm đồ ăn Tết.
Lúc này Chử Duyên mới thật sự có cảm giác sắp Tết đến nơi rồi.
Cậu nhớ tới Hoắc Kiệu, không biết năm nay Hoắc Kiệu sẽ ăn Tết ở đâu.
“Không cần mua nhiều thịt với đồ ăn quá.”
Vương Mai nói mãi, vừa nói vừa bỏ một hộp hạt dẻ cười vào trong túi.
Bà chọn đồ ăn rất nghiêm túc, lựa chọn kĩ lưỡng từng chút một, vừa chọn vừa hỏi Chử Duyên:
“Duyên Duyên à, hay là con đi với mẹ luôn đi? Để con ở nhà một mình mẹ với bác Khuất không yên tâm.”
Chử Duyên nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đáp, “Dạ.”
“Vậy được.” Vương Mai cười, “Quê bác Khuất của con có nhiều đồ ăn ngon lắm. Tết năm nay bên đó đãi rượu, có thể ăn mấy món ngon ở địa phương, đến lúc đó để ông ấy dẫn hai mẹ con mình đi ăn.”
Tâm trạng của Vương Mai rất tốt, trông trẻ ra mấy tuổi, tuy cuộc sống vẫn còn bận rộn nhưng bà đã cười tươi nhiều hơn trước rất nhiều rồi.
Chử Duyên nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Vương Mai bây giờ, trong lòng cậu cũng rất vui. Cậu cười tươi gật đầu.
Sau khi ra khỏi siêu thị, túi lớn túi nhỏ chất đầy xe đẩy nhỏ của bọn họ.
Trên lầu là mấy tiệm bán quần áo, Vương Mai nhìn khắp nơi, nói với Chử Duyên: “Đi lên lầu đi, mẹ mua cho con mấy bộ đồ mới.”
Năm nay Chử Duyên đã có áo lông để trải qua mùa đông, cậu không thiếu quần áo, vội vàng nói: “Mẹ mua cho mẹ với bác Khuất đi, mấy bộ đồ hồi đó mẹ mua cho con còn mặc được.”
Vương Mai lại trừng mắt với cậu, “Sao vậy được, người trong nhà đều mua hết, ăn Tết phải mặc đồ mới chứ.”
Bà kéo Chử Duyên lên khu thời trang nam ở tầng 3, chọn cho Chử Duyên một cái áo lông vũ màu trắng gạo ngắn.
“Con thấy cái này sao, thích không?”
Người bán rất nhiệt tình mà nói có thể mặc thử, Vương Mai liền kêu Chử Duyên cởi áo khoác ra, mặc thử áo lông vũ này.
Trong thời gian ngắn, Chử Duyên lại cao hơn một chút, trông cậu cũng tuấn tú, mặc áo lên như tỏa ra khí chất thanh thuần giống như cây trúc.
Vương Mai rất vừa lòng. Bà thấy Chử Duyên không phản đối, liền kêu người bán hàng bỏ vào giỏ hàng.
Sau đó bà chọn quần áo cho Khuất Hướng Dân, là một áo lông dài màu xanh lục.
Lúc tính tiền, Chử Duyên giành trả tiền trước.
Vương Mai sửng sốt, “Thằng nhóc này.”
“Coi như là quà mừng năm mới con tặng cho mọi người.”
Chử Duyên cười, “Mẹ, mình đi mua đồ mới cho mẹ đi.”
...
Vương Mai mua quần áo thì phức tạp hơn khi mua quần áo cho Chử Duyên và Khuất Hướng Dân một chút.
Lúc bà thử đồ, Chử Duyên ngồi trên sô pha ở bên ngoài đợi bà.
Chử Duyên hơi chán, cậu lấy điện thoại ra chuẩn bị viết thêm bài viết đăng lên chuyên mục cá nhân.
—— qua một khoảng thời gian dài gửi bài liên tục, Chử Duyên được tuần báo gửi lời mời, có được một chuyên mục cá nhân trên trang web của họ.
Lúc này điện thoại “Tinh” một tiếng, tin nhắn của Hoắc Kiệu gửi tới.
Chử Duyên vội vàng click mở Send.
[ H: Mới dậy đây ]
Mắt Chử Duyên sáng rực lên, nhắn tin trả lời Hoắc Kiệu:
[ Duyên: Mới dậy hả ]
[ Duyên: Heo con ]
-
Hôm qua Hoắc Kiệu về đến nhà thì trời đã khuya, hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, lúc tỉnh dậy đã hơn mười giờ sáng rồi.
Hắn bị cuộc gọi từ Trần Tinh Dã đánh thức.
Hoắc Kiệu lấy điện thoại trên đầu tủ qua, không cẩn thận đụng trúng vết thương trên mặt, không khỏi khẽ nhíu mày.
“Lão Hoắc, năm nay mày ăn Tết ở đâu?”
Âm thanh vang vọng của Trần Tinh Dã truyền tới, “Có ra nước ngoài không? Ra thì dẫn tao đi chung đi, tao không sống nổi trong cái nhà này nữa rồi!”
“Chuyện gì?”
Hoắc Kiệu bị Trần Tinh Dã làm ồn ào cho tỉnh táo lại rất nhiều. Hắn để điện thoại lên bồn rửa tay, mở loa ngoài.
Trong lúc Trần Tinh Dã lải nhải, hắn vặn vòi nước rửa mặt.
Ngày hôm qua hắn đã bôi thuốc khi về đến nhà rồi, nhưng má trái vẫn còn sưng rõ.
Hoắc Kiệu thở dài, cảm thấy mấy ngày tiếp theo hắn đều phải mang khẩu trang rồi.
“Không phải chứ, mày thở dài làm gì.”
Trần Tinh Dã nói: “Tao mới là người cần thở dài đây này. Từ lúc được nghỉ tới giờ ngày nào tao cũng bị mẹ la hết, phiền chết đi được.”
Hắn ta nói không ngừng như cái đài phát thanh vậy, “Mày còn chưa nói năm nay mày ở đâu nữa. Mà không ra nước ngoài cũng được, tao qua trốn nhà lớn của mày mấy ngày.”
Hoắc Kiệu rũ mắt, gọi cả họ lẫn tên Trần Tinh Dã.
“Trần Tinh Dã.”
“Hả?”
Hoắc Kiệu nói: “Tết năm nay tao không ra nước ngoài, cũng không về nhà lớn, mai mốt cũng không về nữa.”
Trần Tinh Dac ở đầu dây bên kia ngây người, rồi mờ mịt mà hỏi: “Mày nói vậy là sao?”
Hoắc Kiệu rất bình tĩnh, “Tao rời khỏi nhà họ Hoắc rồi.”
Trần Tinh Dã tiêu hóa một lúc lâu mới khó có thể tin được mà nói: “... Thật sự là, là như tao nghĩ đó hả?”
Hoắc Kiệu: “Ừ.”
“Trời má!”
Trần Tinh Dã vô cùng khó hiểu, “Không phải chứ, sao lại như vậy? Mày cãi lộn với ba mày nữa à?”
Hoắc Kiệu không chút gợn sóng mà “Ừ” một tiếng.
“Hoắc Kiệu, mày thật sự...” Trần Tinh Dã cũng không biết hắn ta nên nói gì.
Hắn ta thử tưởng tượng nếu là mình thì sao, rồi phát hiện ra tuy rằng hắn ta hở chút là nói không sống trong nhà này nổi nữa, nhưng thật sự hắn ta không muốn từ bỏ thân phận này của mình.
Nhưng hắn ta hiểu Hoắc Kiệu, Hoắc Kiệu sẽ không nói giỡn những chuyện thế này.
Hoắc Kiệu nói “Rời khỏi nhà họ Hoắc” chỉ có thể là thật sự rời khỏi nhà họ Hoắc, triệt để từ bỏ thân phận của mình.
“Mày cũng đã thành niên rồi, mấy năm nữa là có thể tiếp nhận gia sản nhà họ Hoắc, bây giờ có gì phải làm đến mức như vậy chứ?”
Hắn ta dừng lại một chút, đột nhiên nhớ tới nam sinh lần trước, trong lòng lộp bộp, thử thăm dò: “Đừng nói là vì Chử Duyên nha?”
Hoắc Kiệu không nói chuyện.
Trần Tinh Dã muốn điên lên, “Chỉ vì một thằng con trai, đáng giá sao?”
Hoắc Kiệu rũ mắt, nhìn dòng nước chảy ra từ vòi, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng.
“Cũng không chỉ là vì cậu ấy, nhưng Chử Duyên thì đáng giá thật.”
Trần Tinh Dã trầm mặc vài giây mới nói: “Mày nghiêm túc đấy à? Tụi mày thật sự đến với nhau rồi hả?”
Gần đây Hoắc Kiệu luôn bị hỏi là có nghiêm túc hay không, nhưng đối với hắn mà nói thì đây là một việc không thể nghi ngờ.
Hắn cong khóe môi, âm thanh rõ ràng, “Không lúc nào nghiêm túc bằng lúc này.”
Thấy hắn như vậy, Trần Tinh Dã không còn gì để nói.
“Được rồi.”
Hắn ta bất đắc dĩ nói: “Mày có còn tiền không? Gần đây tao chi tiêu hơi nhiều, cũng không còn bao nhiêu, chuyển cho ngươi một ít trước.”
Send trên điện thoại Hoắc Kiệu hiện lên thông báo được chuyển khoản.
Trần Tinh Dã gửi cho hắn mười vạn đồng, “Đừng chê ít nha, chờ anh em của mày lấy được tiền lì xì thì chia cho mày một nửa.”
Hoắc Kiệu không nhận.
“Tao không thiếu tiền, mày cứ giữ đi.”
Đồ vật trên danh nghĩa của hắn có không ít, ngoại trừ đồ nhà họ Hoắc cho hắn thì hai ông bà Mạnh cũng để lại cho hắn không ít đồ.
Trần Tinh Dã chậc một tiếng, nói: “Đúng là lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.”*
*Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo: Lạc đà tuy gầy gò nhưng nó vẫn có khung xương lớn hơn ngựa, trong trường hợp này tui nghĩ là tuy gia cảnh của Hoắc Kiệu đã không còn như trước nhưng hắn vẫn hơn những người vốn đã không có gia cảnh như vậy.
Hắn ta lại nói: “Có chuyện gì thì cứ nói, đừng cậy mạnh.”
Hoắc Kiệu “Ừ” một tiếng, “Cảm ơn.”
-
Hoắc Kiệu rửa mặt xong, cầm điện thoại lên mới nhìn thấy tin nhắn của Chử Duyên.
Hắn khẽ cười, trả lời Chử Duyên: “Mới dậy đây.”
Tin nhắn của Chử Duyên tới rất mau:
[ Duyên: Mới dậy hả ]
[ Duyên: Heo con ]
Hoắc Kiệu có thể tưởng tượng được biểu cảm khi Chử Duyên nói chuyện, đôi mắt như nai con kia chắc chắn đã sáng ngời rồi.
Trong lòng hắn dâng lên cảm giác muốn nhìn thấy Chử Duyên ngay lập tức, nhưng lý trí hắn nói rằng hắn không thể để Chử Duyên nhìn đến tình trạng hiện tại của mình được.
Hoắc Kiệu không thể tưởng tượng nổi nếu Chử Duyên biết được thì cậu sẽ đau lòng đến nhường nào.
Hắn khẽ thở dài một hơi, đánh chữ hỏi Chử Duyên: “Bảo bối của tôi đang làm gì đấy?”
...
[ H: Bảo bối của tôi đang làm gì đấy? ]
Nhận được tin nhắn của Hoắc Kiệu, Chử Duyên mở to hai mắt, bị hai chữ “Bảo bối” của Hoắc Kiệu làm cho đỏ cả hai tai.
Cậu chột dạ mà nhìn xung quanh, lại nhịn không được mà cong khóe miệng, tay nhanh chóng nhắn gửi tin nhắn cho Hoắc Kiệu.
[ Duyên: Tớ với mẹ đi mua đồ ăn Tết ]
[ Duyên: Siêu thị hôm nay đông lắm á, cũng bán nhiều đồ nữa ]
Hoắc Kiệu mỉm cười, “Vậy cậu mua cái gì rồi?”
Chử Duyên liền chụp xe đẩy nhỏ của mình cho Hoắc Kiệu xem.
[ Duyên: Nhìn nè ]
[ Duyên: Mua đầy cả xe luôn ]
[ Duyên: Mẹ con tớ còn giành được xường sườn rất ngon nữa ]
Chỉ mới không gặp nhau một ngày, Chử Duyên đã rất nhớ Hoắc Kiệu.
Cậu giống như lảm nhảm mà gửi cho Hoắc Kiệu rất nhiều tin nhắn.
[ Duyên: Đúng rồi ]
[ Duyên: Người thân của bác Khuất ở quê gửi lạp xưởng lên đây ]
[ Duyên: Ngon lắm á ]
[ Duyên: Nào cậu về tớ chưng cho cậu ăn, còn có thể làm cơm xào lạp xưởng nữa ]
Chử Duyên luôn giống như là co ma thuật.
Hoắc Kiệu thấy tin nhắn của cậu liền sẽ trở nên bình tĩnh, cũng cảm thấy ấm áp hơn.
Hắn cười, nói: “Được.”
Chử Duyên đang đánh chữ “Tớ rất nhớ cậu” trên khung trò chuyện.
Nhưng nghĩ lại, cậu đành ngại ngùng mà xóa hết dòng chữ này.
Cậu hỏi Hoắc Kiệu: “Cậu còn ở chỗ của ba cậu sao?”
Hoắc Kiệu khựng lại một chút, trả lời: “Ừm.”
Chử Duyên rất muốn hỏi khi nào hắn mới về được, nhưng lại cảm thấy như vậy sẽ quấy rầy giây phút đoàn tụ của Hoắc Kiệu và gia đình, nên đành phải kiềm chế lại.
Cậu “Ò” một tiếng.
-
Cuối cùng Vương Mai chọn một cái áo khoác màu mận.
Bà mặc đồ có màu mận rất đẹp, trông khí sắc rất tốt.
Sau khi chọn đồ xong, Chử Duyên vẫn giành tính tiền như trước.
Chủ tiệm thời trang nữ rất biết khen người, đầu tiên là khen Vương Mai xinh đẹp, sau đó lại khen Chử Duyên hiểu chuyện, nói bà ấy cũng thật hâm mộ Vương Mai.
Vương Mai không khỏi vui vẻ vô cùng, Chử Duyên thì bị khen đến mức cảm thấy ngại ngùng.
Dẹp đồ vào nhà xong xuôi, Vương Mai liền đi đến tiệm lẩu phụ việc.
Chử Duyên đã cất gọn đồ mua về xong.
Hôm nay đã là 25 tháng chạp rồi, cậu nghĩ tới chuyện hai ngày sau phải đi theo Vương Mai về quê Khuất Hướng Dân ăn Tết, nghĩ một lúc rồi lại quyết định đi đến Ngự Lan Hoa Đình xem hoa sơn trà.
Cũng tới ngày cần tưới thêm nước cho nó rồi.
Chử Duyên nghĩ là làm liền, cậu lấy một cây lạp xưởng từ trong tủ lạnh ra, bỏ vào túi cẩn thận.
Sau đó cậu liền mặc áo khoác vào, đi tàu điện ngầm đến Ngự Lan Hoa Đình.
...
Chử Duyên không ngờ mình sẽ gặp được Hoắc Kiệu trong thang máy ở Ngự Lan Hoa Đình.
Lúc đó cậu đang đứng ở dưới lầu đợi thang máy.
Thang máy dừng ở tầng một.
Chử Duyên di chuyển sang bên cạnh một chút để nhường đường, tính cho người bên trong ra trước.
Thang máy chỉ có một người, Chử Duyên vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với người bên trong.
—— Là Hoắc Kiệu.
Chử Duyên mở to hai mắt, rất không thể tưởng tượng được mà nhìn dáng người cao gầy của Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu đeo khẩu trang, gương mặt anh tuấn bị che kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt màu đen rất đẹp mà thôi.
Hắn đối diện với Chử Duyên, thân hình hắn bỗng chốc cứng đờ.
Vương Mai và Khuất Hướng Dân định vẫn mở tiệm thêm mấy ngày nữa, đến 28 mới nghỉ.
Năm nay bọn họ đã thương lượng xong là về quê Khuất Hướng Dân ăn Tết, nhưng đồ ăn Tết này nọ thì vẫn cần phải chuẩn bị.
Hôm nay Vương Mai để Khuất Hướng Dân trông tiệm, còn bà thì sáng sớm đã dẫn Chử Duyên đi siêu thị.
Siêu thị đã treo lồng đèn đỏ và dán câu chúc năm mới, người người rộn ràng nhốn nháo, nơi nơi đều có người tới mua sắm đồ ăn Tết.
Lúc này Chử Duyên mới thật sự có cảm giác sắp Tết đến nơi rồi.
Cậu nhớ tới Hoắc Kiệu, không biết năm nay Hoắc Kiệu sẽ ăn Tết ở đâu.
“Không cần mua nhiều thịt với đồ ăn quá.”
Vương Mai nói mãi, vừa nói vừa bỏ một hộp hạt dẻ cười vào trong túi.
Bà chọn đồ ăn rất nghiêm túc, lựa chọn kĩ lưỡng từng chút một, vừa chọn vừa hỏi Chử Duyên:
“Duyên Duyên à, hay là con đi với mẹ luôn đi? Để con ở nhà một mình mẹ với bác Khuất không yên tâm.”
Chử Duyên nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đáp, “Dạ.”
“Vậy được.” Vương Mai cười, “Quê bác Khuất của con có nhiều đồ ăn ngon lắm. Tết năm nay bên đó đãi rượu, có thể ăn mấy món ngon ở địa phương, đến lúc đó để ông ấy dẫn hai mẹ con mình đi ăn.”
Tâm trạng của Vương Mai rất tốt, trông trẻ ra mấy tuổi, tuy cuộc sống vẫn còn bận rộn nhưng bà đã cười tươi nhiều hơn trước rất nhiều rồi.
Chử Duyên nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Vương Mai bây giờ, trong lòng cậu cũng rất vui. Cậu cười tươi gật đầu.
Sau khi ra khỏi siêu thị, túi lớn túi nhỏ chất đầy xe đẩy nhỏ của bọn họ.
Trên lầu là mấy tiệm bán quần áo, Vương Mai nhìn khắp nơi, nói với Chử Duyên: “Đi lên lầu đi, mẹ mua cho con mấy bộ đồ mới.”
Năm nay Chử Duyên đã có áo lông để trải qua mùa đông, cậu không thiếu quần áo, vội vàng nói: “Mẹ mua cho mẹ với bác Khuất đi, mấy bộ đồ hồi đó mẹ mua cho con còn mặc được.”
Vương Mai lại trừng mắt với cậu, “Sao vậy được, người trong nhà đều mua hết, ăn Tết phải mặc đồ mới chứ.”
Bà kéo Chử Duyên lên khu thời trang nam ở tầng 3, chọn cho Chử Duyên một cái áo lông vũ màu trắng gạo ngắn.
“Con thấy cái này sao, thích không?”
Người bán rất nhiệt tình mà nói có thể mặc thử, Vương Mai liền kêu Chử Duyên cởi áo khoác ra, mặc thử áo lông vũ này.
Trong thời gian ngắn, Chử Duyên lại cao hơn một chút, trông cậu cũng tuấn tú, mặc áo lên như tỏa ra khí chất thanh thuần giống như cây trúc.
Vương Mai rất vừa lòng. Bà thấy Chử Duyên không phản đối, liền kêu người bán hàng bỏ vào giỏ hàng.
Sau đó bà chọn quần áo cho Khuất Hướng Dân, là một áo lông dài màu xanh lục.
Lúc tính tiền, Chử Duyên giành trả tiền trước.
Vương Mai sửng sốt, “Thằng nhóc này.”
“Coi như là quà mừng năm mới con tặng cho mọi người.”
Chử Duyên cười, “Mẹ, mình đi mua đồ mới cho mẹ đi.”
...
Vương Mai mua quần áo thì phức tạp hơn khi mua quần áo cho Chử Duyên và Khuất Hướng Dân một chút.
Lúc bà thử đồ, Chử Duyên ngồi trên sô pha ở bên ngoài đợi bà.
Chử Duyên hơi chán, cậu lấy điện thoại ra chuẩn bị viết thêm bài viết đăng lên chuyên mục cá nhân.
—— qua một khoảng thời gian dài gửi bài liên tục, Chử Duyên được tuần báo gửi lời mời, có được một chuyên mục cá nhân trên trang web của họ.
Lúc này điện thoại “Tinh” một tiếng, tin nhắn của Hoắc Kiệu gửi tới.
Chử Duyên vội vàng click mở Send.
[ H: Mới dậy đây ]
Mắt Chử Duyên sáng rực lên, nhắn tin trả lời Hoắc Kiệu:
[ Duyên: Mới dậy hả ]
[ Duyên: Heo con ]
-
Hôm qua Hoắc Kiệu về đến nhà thì trời đã khuya, hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, lúc tỉnh dậy đã hơn mười giờ sáng rồi.
Hắn bị cuộc gọi từ Trần Tinh Dã đánh thức.
Hoắc Kiệu lấy điện thoại trên đầu tủ qua, không cẩn thận đụng trúng vết thương trên mặt, không khỏi khẽ nhíu mày.
“Lão Hoắc, năm nay mày ăn Tết ở đâu?”
Âm thanh vang vọng của Trần Tinh Dã truyền tới, “Có ra nước ngoài không? Ra thì dẫn tao đi chung đi, tao không sống nổi trong cái nhà này nữa rồi!”
“Chuyện gì?”
Hoắc Kiệu bị Trần Tinh Dã làm ồn ào cho tỉnh táo lại rất nhiều. Hắn để điện thoại lên bồn rửa tay, mở loa ngoài.
Trong lúc Trần Tinh Dã lải nhải, hắn vặn vòi nước rửa mặt.
Ngày hôm qua hắn đã bôi thuốc khi về đến nhà rồi, nhưng má trái vẫn còn sưng rõ.
Hoắc Kiệu thở dài, cảm thấy mấy ngày tiếp theo hắn đều phải mang khẩu trang rồi.
“Không phải chứ, mày thở dài làm gì.”
Trần Tinh Dã nói: “Tao mới là người cần thở dài đây này. Từ lúc được nghỉ tới giờ ngày nào tao cũng bị mẹ la hết, phiền chết đi được.”
Hắn ta nói không ngừng như cái đài phát thanh vậy, “Mày còn chưa nói năm nay mày ở đâu nữa. Mà không ra nước ngoài cũng được, tao qua trốn nhà lớn của mày mấy ngày.”
Hoắc Kiệu rũ mắt, gọi cả họ lẫn tên Trần Tinh Dã.
“Trần Tinh Dã.”
“Hả?”
Hoắc Kiệu nói: “Tết năm nay tao không ra nước ngoài, cũng không về nhà lớn, mai mốt cũng không về nữa.”
Trần Tinh Dac ở đầu dây bên kia ngây người, rồi mờ mịt mà hỏi: “Mày nói vậy là sao?”
Hoắc Kiệu rất bình tĩnh, “Tao rời khỏi nhà họ Hoắc rồi.”
Trần Tinh Dã tiêu hóa một lúc lâu mới khó có thể tin được mà nói: “... Thật sự là, là như tao nghĩ đó hả?”
Hoắc Kiệu: “Ừ.”
“Trời má!”
Trần Tinh Dã vô cùng khó hiểu, “Không phải chứ, sao lại như vậy? Mày cãi lộn với ba mày nữa à?”
Hoắc Kiệu không chút gợn sóng mà “Ừ” một tiếng.
“Hoắc Kiệu, mày thật sự...” Trần Tinh Dã cũng không biết hắn ta nên nói gì.
Hắn ta thử tưởng tượng nếu là mình thì sao, rồi phát hiện ra tuy rằng hắn ta hở chút là nói không sống trong nhà này nổi nữa, nhưng thật sự hắn ta không muốn từ bỏ thân phận này của mình.
Nhưng hắn ta hiểu Hoắc Kiệu, Hoắc Kiệu sẽ không nói giỡn những chuyện thế này.
Hoắc Kiệu nói “Rời khỏi nhà họ Hoắc” chỉ có thể là thật sự rời khỏi nhà họ Hoắc, triệt để từ bỏ thân phận của mình.
“Mày cũng đã thành niên rồi, mấy năm nữa là có thể tiếp nhận gia sản nhà họ Hoắc, bây giờ có gì phải làm đến mức như vậy chứ?”
Hắn ta dừng lại một chút, đột nhiên nhớ tới nam sinh lần trước, trong lòng lộp bộp, thử thăm dò: “Đừng nói là vì Chử Duyên nha?”
Hoắc Kiệu không nói chuyện.
Trần Tinh Dã muốn điên lên, “Chỉ vì một thằng con trai, đáng giá sao?”
Hoắc Kiệu rũ mắt, nhìn dòng nước chảy ra từ vòi, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng.
“Cũng không chỉ là vì cậu ấy, nhưng Chử Duyên thì đáng giá thật.”
Trần Tinh Dã trầm mặc vài giây mới nói: “Mày nghiêm túc đấy à? Tụi mày thật sự đến với nhau rồi hả?”
Gần đây Hoắc Kiệu luôn bị hỏi là có nghiêm túc hay không, nhưng đối với hắn mà nói thì đây là một việc không thể nghi ngờ.
Hắn cong khóe môi, âm thanh rõ ràng, “Không lúc nào nghiêm túc bằng lúc này.”
Thấy hắn như vậy, Trần Tinh Dã không còn gì để nói.
“Được rồi.”
Hắn ta bất đắc dĩ nói: “Mày có còn tiền không? Gần đây tao chi tiêu hơi nhiều, cũng không còn bao nhiêu, chuyển cho ngươi một ít trước.”
Send trên điện thoại Hoắc Kiệu hiện lên thông báo được chuyển khoản.
Trần Tinh Dã gửi cho hắn mười vạn đồng, “Đừng chê ít nha, chờ anh em của mày lấy được tiền lì xì thì chia cho mày một nửa.”
Hoắc Kiệu không nhận.
“Tao không thiếu tiền, mày cứ giữ đi.”
Đồ vật trên danh nghĩa của hắn có không ít, ngoại trừ đồ nhà họ Hoắc cho hắn thì hai ông bà Mạnh cũng để lại cho hắn không ít đồ.
Trần Tinh Dã chậc một tiếng, nói: “Đúng là lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.”*
*Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo: Lạc đà tuy gầy gò nhưng nó vẫn có khung xương lớn hơn ngựa, trong trường hợp này tui nghĩ là tuy gia cảnh của Hoắc Kiệu đã không còn như trước nhưng hắn vẫn hơn những người vốn đã không có gia cảnh như vậy.
Hắn ta lại nói: “Có chuyện gì thì cứ nói, đừng cậy mạnh.”
Hoắc Kiệu “Ừ” một tiếng, “Cảm ơn.”
-
Hoắc Kiệu rửa mặt xong, cầm điện thoại lên mới nhìn thấy tin nhắn của Chử Duyên.
Hắn khẽ cười, trả lời Chử Duyên: “Mới dậy đây.”
Tin nhắn của Chử Duyên tới rất mau:
[ Duyên: Mới dậy hả ]
[ Duyên: Heo con ]
Hoắc Kiệu có thể tưởng tượng được biểu cảm khi Chử Duyên nói chuyện, đôi mắt như nai con kia chắc chắn đã sáng ngời rồi.
Trong lòng hắn dâng lên cảm giác muốn nhìn thấy Chử Duyên ngay lập tức, nhưng lý trí hắn nói rằng hắn không thể để Chử Duyên nhìn đến tình trạng hiện tại của mình được.
Hoắc Kiệu không thể tưởng tượng nổi nếu Chử Duyên biết được thì cậu sẽ đau lòng đến nhường nào.
Hắn khẽ thở dài một hơi, đánh chữ hỏi Chử Duyên: “Bảo bối của tôi đang làm gì đấy?”
...
[ H: Bảo bối của tôi đang làm gì đấy? ]
Nhận được tin nhắn của Hoắc Kiệu, Chử Duyên mở to hai mắt, bị hai chữ “Bảo bối” của Hoắc Kiệu làm cho đỏ cả hai tai.
Cậu chột dạ mà nhìn xung quanh, lại nhịn không được mà cong khóe miệng, tay nhanh chóng nhắn gửi tin nhắn cho Hoắc Kiệu.
[ Duyên: Tớ với mẹ đi mua đồ ăn Tết ]
[ Duyên: Siêu thị hôm nay đông lắm á, cũng bán nhiều đồ nữa ]
Hoắc Kiệu mỉm cười, “Vậy cậu mua cái gì rồi?”
Chử Duyên liền chụp xe đẩy nhỏ của mình cho Hoắc Kiệu xem.
[ Duyên: Nhìn nè ]
[ Duyên: Mua đầy cả xe luôn ]
[ Duyên: Mẹ con tớ còn giành được xường sườn rất ngon nữa ]
Chỉ mới không gặp nhau một ngày, Chử Duyên đã rất nhớ Hoắc Kiệu.
Cậu giống như lảm nhảm mà gửi cho Hoắc Kiệu rất nhiều tin nhắn.
[ Duyên: Đúng rồi ]
[ Duyên: Người thân của bác Khuất ở quê gửi lạp xưởng lên đây ]
[ Duyên: Ngon lắm á ]
[ Duyên: Nào cậu về tớ chưng cho cậu ăn, còn có thể làm cơm xào lạp xưởng nữa ]
Chử Duyên luôn giống như là co ma thuật.
Hoắc Kiệu thấy tin nhắn của cậu liền sẽ trở nên bình tĩnh, cũng cảm thấy ấm áp hơn.
Hắn cười, nói: “Được.”
Chử Duyên đang đánh chữ “Tớ rất nhớ cậu” trên khung trò chuyện.
Nhưng nghĩ lại, cậu đành ngại ngùng mà xóa hết dòng chữ này.
Cậu hỏi Hoắc Kiệu: “Cậu còn ở chỗ của ba cậu sao?”
Hoắc Kiệu khựng lại một chút, trả lời: “Ừm.”
Chử Duyên rất muốn hỏi khi nào hắn mới về được, nhưng lại cảm thấy như vậy sẽ quấy rầy giây phút đoàn tụ của Hoắc Kiệu và gia đình, nên đành phải kiềm chế lại.
Cậu “Ò” một tiếng.
-
Cuối cùng Vương Mai chọn một cái áo khoác màu mận.
Bà mặc đồ có màu mận rất đẹp, trông khí sắc rất tốt.
Sau khi chọn đồ xong, Chử Duyên vẫn giành tính tiền như trước.
Chủ tiệm thời trang nữ rất biết khen người, đầu tiên là khen Vương Mai xinh đẹp, sau đó lại khen Chử Duyên hiểu chuyện, nói bà ấy cũng thật hâm mộ Vương Mai.
Vương Mai không khỏi vui vẻ vô cùng, Chử Duyên thì bị khen đến mức cảm thấy ngại ngùng.
Dẹp đồ vào nhà xong xuôi, Vương Mai liền đi đến tiệm lẩu phụ việc.
Chử Duyên đã cất gọn đồ mua về xong.
Hôm nay đã là 25 tháng chạp rồi, cậu nghĩ tới chuyện hai ngày sau phải đi theo Vương Mai về quê Khuất Hướng Dân ăn Tết, nghĩ một lúc rồi lại quyết định đi đến Ngự Lan Hoa Đình xem hoa sơn trà.
Cũng tới ngày cần tưới thêm nước cho nó rồi.
Chử Duyên nghĩ là làm liền, cậu lấy một cây lạp xưởng từ trong tủ lạnh ra, bỏ vào túi cẩn thận.
Sau đó cậu liền mặc áo khoác vào, đi tàu điện ngầm đến Ngự Lan Hoa Đình.
...
Chử Duyên không ngờ mình sẽ gặp được Hoắc Kiệu trong thang máy ở Ngự Lan Hoa Đình.
Lúc đó cậu đang đứng ở dưới lầu đợi thang máy.
Thang máy dừng ở tầng một.
Chử Duyên di chuyển sang bên cạnh một chút để nhường đường, tính cho người bên trong ra trước.
Thang máy chỉ có một người, Chử Duyên vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với người bên trong.
—— Là Hoắc Kiệu.
Chử Duyên mở to hai mắt, rất không thể tưởng tượng được mà nhìn dáng người cao gầy của Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu đeo khẩu trang, gương mặt anh tuấn bị che kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt màu đen rất đẹp mà thôi.
Hắn đối diện với Chử Duyên, thân hình hắn bỗng chốc cứng đờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.