Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Cùng Bá Tổng Tương Lai He Rồi
Chương 86
Tùng Tước Chiếu
23/08/2024
Hoắc Vị Bình nghe Hoắc Kiệu nói vậy, sắc mặt lập tức tối sầm.
Ông ta giống như muốn bùng phát, nhưng lại nhịn xuống.
“Tao sẽ xử lý.” Hoắc Vị Bình nói.
Ông ta nhìn Hoắc Kiệu, cười lạnh một tiếng, “Nếu không muốn người khác biết thì mình đừng có làm. Tao thấy chưa chắc chuyện này truyền ra từ nhà lớn đâu.”
Quan hệ giữa Hoắc Kiệu và Hoắc Vị Bình vẫn luôn không tốt, vài ngày trước còn cãi nhau một trận lớn.
Nếu đổi lại là đôi cha con hòa thuận khác, có lẽ sẽ có thể mở lòng ngồi xuống nói chuyện với nhau, chứ không phải là nói lời ngầm công kích như vậy.
Hoắc Kiệu không có hứng thú nghe Hoắc Vị Bình chỉ trích. Hắn thờ ơ hạ mí mắt, “Còn gì nữa không?”
“…”
Hoắc Vị Bình nghẹn họng, cơn tức giận lại dâng lên trong lòng.
Nhưng ông ta không muốn cãi lộn với Hoắc Kiệu ở chỗ này, cuối cùng chỉ cảnh cáo: “Tao mặc kệ mày lên cơn gì, cứ ngoan ngoãn đợi ở đây cho tao.”
Hoắc Kiệu nhíu mày, cảm thấy vô cùng bực bội.
-
Rốt cuộc ông Hoắc cũng tỉnh lại vào khoảng 5 giờ sáng.
Người nhà hay tin đều thở phào nhẹ nhõm. Thôi Hồng Đề được con cháu dìu đến phòng bệnh của ông.
Để tiện chăm sóc hai ông bà già, trên lầu được bố trí một bệnh viện gia đình loại nhỏ.
Các loại thiết bị khám bệnh đều vô cùng đầy đủ, có cả bác sĩ gia đình và y tá được thuê quanh năm. Bình thường có ốm đau gì cũng có thể điều trị tại nhà, không thua kém những bệnh viện lớn là bao.
Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra, rồi sau đó báo cho mọi người ông Hoắc đã không sao, nhưng tốt nhất vẫn nên nằm trên giường nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa.
Suy cho cùng Hoắc Khải Thái cũng đã lớn tuổi rồi, sức khỏe đã không bằng khi trước.
Tuy ông đã tỉnh, nhưng trạng thái tinh thần vẫn còn không tốt. Tỉnh không được bao lâu, ông lại ngủ thiếp đi.
Mọi người không dám quấy rầy ông, chỉ ở trong phòng bệnh một lúc liền an tĩnh đi ra ngoài.
“Con ở đây với ba.”
Hoắc Vị Bình nói: “Mẹ, mọi người cứ đi nghỉ ngơi trước đi.”
Thôi Hồng Đề thức cả đêm, lúc này đã yên lòng nên cũng chịu không nổi.
Bà gật đầu, đi theo người hầu trở về phòng.
Sau khi bà đi, Hoắc Kiều và Hoắc Vệ Bình đều nói vài câu với Hoắc Vị Bình, sau đó mới lần lượt rời đi.
Trên hành lang chỉ còn Hoắc Vị Bình và Hoắc Kiệu.
Bầu không khí bỗng nhiên nguội lạnh.
Hoắc Kiệu không muốn nói chuyện với Hoắc Vị Bình. Hắn đút tay vào túi áo, quay người đi về phòng của mình.
Hoắc Vị Bình ở phía sau cau mày gọi hắn.
Hoắc Kiệu dừng một chút, liền nghe thấy giọng nói trầm thấp uy nghiêm của Hoắc Vị Bình ——
“Nhớ kỹ lời tao nói, đừng chọc giận ông bà nội mày nữa.”
Trong lòng Hoắc Kiệu giăng đầy mây đen. Hắn mím môi, cuối cùng cũng không nói gì cả.
Mấy ngày sau đó, ông Hoắc dành phần lớn thời gian để nghỉ ngơi và truyền dịch. Cho đến ba ngày sau, ông mới có thể xuống giường đi lại.
-
Mùng ba Tết, Vương Mai cùng Khuất Hướng Dân mang theo túi lớn túi nhỏ đặc sản trở về.
Vương Mai vẫn mặc áo khoác mới mua trước Tết. Tuy sắc mặt bà trông mệt mỏi vì bôn ba đường dài, nhưng vẻ vui cười vẫn chiếm phần hơn.
Thấy bà như vậy, Chử Duyên cũng yên tâm.
Cậu giúp hai người cất đặc sản đi, Vương Mai còn nói với cậu rất nhiều chuyện thú vị khi về quê ăn Tết.
Chử Duyên là người biết lắng nghe. Cậu sẽ phản ứng phối hợp với những gì Vương Mai nói, khiến bà nói rất vui.
Thu dọn đồ đạc xong, Chử Duyên liền về phòng học tiếp.
Bây giờ một ngày cậu dành hơn phân nửa thời gian để học tập, ngẫu nhiên sẽ chơi game cùng với bọn Tiêu Trình Trình.
Chuyện vui nhất chính là nhận được tin nhắn từ Hoắc Kiệu.
Thời gian hai người nhắn tin với nhau cũng không cố định hay quá thường xuyên, chỉ là vài câu đối thoại ít ỏi cũng đã khiến Chử Duyên vui vẻ hồi lâu rồi.
Đặc biệt là sau khi nhận được tin tốt ——
Hoắc Kiệu nói với cậu, ông của hắn đã đỡ hơn nhiều rồi.
Chử Duyên kích động mà gửi vài cái nhãn dán “Gấu con nhảy nhảy” qua.
Cậu thật sự rất vui, vì Hoắc Kiệu mà cảm thấy vui.
Còn những chuyện khác, ví dụ như khi nào Hoắc Kiệu trở về, cậu chưa từng đề cập đến.
—— Hoắc Kiệu cũng không có nói.
Mùng năm Tết, Chử Duyên lại tới Ngự Lan Hoa Đình xem sơn trà.
Hoa sơn trà đã nở ra đóa thứ hai. Đóa hoa này có màu hồng nhạt, cánh hoa xinh đẹp dính đầy phấn hoa.
Chử Duyên kinh ngạc mà mở to mắt, cậu vội chụp một bức gửi cho Hoắc Kiệu.
Gen của cây sơn trà này thật tốt. Mặc dù sinh trưởng đến bây giờ nó vẫn không tính là cao, nhưng màu sắc và hoa nở lại cực kỳ đẹp.
Chử Duyên chống cằm ngắm hoa thật lâu, rồi sau đó bỗng nhiên quyết định.
Chậu trồng cây sơn trà quá đắt giá, Chử Duyên tính chờ đến khi cậu và Hoắc Kiệu lên đại học liền dời sơn trà đi.
Chậu hoa vẫn để ở Ngự Lan Hoa Đình —— cũng coi như là hồi ức chung của cậu và Hoắc Kiệu.
Nếu căn hộ cũng có ký ức, nó sẽ nhớ rõ nơi này cất chứa các loại đồ thủ công do chính tay Hoắc Kiệu làm, cũng nhớ rõ có một chậu hoa trắng xứ Vĩnh Nhạc từng thuộc về hắn.
Còn hoa sơn trà, khi nào cậu cùng Hoắc Kiệu thuê được phòng ở thì liền mang nó đến bên đó chăm.
Chử Duyên cười mỉm, âm thầm quyết định trong lòng.
Cậu không nói quyết định này với Hoắc Kiệu. Chử Duyên cảm thấy nếu bây giờ cậu nói chuyện tương lai với Hoắc Kiệu thì giống như là cậu đang tạo áp lực cho hắn vậy.
Chử Duyên không muốn Hoắc Kiệu chịu áp lực.
Cậu đi ra Ngự Lan Hoa Đình, nhưng không trực tiếp về nhà, mà là ngồi tàu điện ngầm đi đến tiệm lẩu của Vương Mai và Khuất Hướng Dân.
Hai người đều là người cần mẫn. Ăn Tết xong không ngồi yên được, hôm nay đã khai trương lại tiệm rồi.
Lúc Chử Duyên đến, trong tiệm chỉ có vài người khách.
Bác Khuất đang bận rộn sau bếp, Vương Mai thì đang dọn dẹp lại quầy.
“Mẹ, bác Khuất, con tới rồi.” Chử Duyên kêu.
“Duyên Duyên, sao con lại đến đây?” Vương Mai cười hỏi.
Bác Khuất cũng ló ra khỏi bếp chào hỏi cậu.
Chử Duyên tự cổ vũ bản thân trong lòng. Cậu nói với Vương Mai: “Con đến tìm mẹ.”
“Tìm mẹ làm gì? Có chuyện gì sao?” Vương Mai khó hiểu.
Chử Duyên hơi lo lắng, nhưng cậu vẫn cười nói với Vương Mai, “Con có chuyện muốn nói với mẹ.”
Vương Mai sửng sốt, rồi sau đó “Ồ” một tiếng.
“Là chuyện con nói với mẹ hồi ở siêu thị đúng không? Mẹ suy nghĩ mãi không ra, chuyện gì mà phải chờ đến khi ăn Tết xong mới có thể nói, nhưng mà gần đây bận quá nên mẹ quên mất.”
Chử Duyên gật đầu. Cậu cảm thấy nói ngay trong tiệm không ổn lắm, liền hỏi Vương Mai: “Mẹ ra quán cà phê ngồi với con một lúc được không?”
Trên đường tới đây, cậu đã nhìn thấy có một quán cà phê đã mở cửa.
Vương Mai chưa từng đi đến nơi giống như quán cà phê bao giờ.
Bà ngẩn người, tim giật thót, bởi vì không biết Chử Duyên muốn nói cái gì với bà, cho nên lòng sinh bất an.
Vương Mai cân nhắc một chút, thầm nghĩ không lẽ Chử Duyên định nói về nguyện vọng của cậu với bà?
Tuy bà không hiểu mấy chuyện đó, nhưng Chử Duyên bằng lòng nói với bà cũng khiến bà cảm thấy rất vui.
Nghĩ như vậy, Vương Mai cởi tạp dề, nói với Khuất Hướng Dân một tiếng rồi đi theo Chử Duyên đến quán cà phê kia.
Vốn dĩ trên con phố này có rất nhiều các loại quán ăn, quầy hàng, nhưng hiện giờ đang trong thời gian ăn Tết nên hầu hết đều chưa mở cửa, trông có vẻ quạnh quẽ.
Trong quán cà phê kia cũng không có khách khác, chỉ có một cô gái đang xem phim trên ipad ở quầy.
Quán cà phê không lớn, phong cách trang trí cũng bình thường.
Nhưng đây là lần đầu tiên Vương Mai tới một nơi có bầu không khí như thế này, nhất thời bà hơi mất tự nhiên.
“Không sao đâu ạ.” Chử Duyên trấn an Vương Mai.
Cậu tìm vị trí dựa cửa sổ cách quầy khá xa cho bà ngồi.
Sau đó lại đi đến quầy gọi hai ly cà phê và một phần bánh ngọt.
Chử Duyên bưng cà phê và bánh về bàn, đặt ly cà phê và dĩa bánh Black Forest xuống chỗ trước mặt Vương Mai.
“Duyên Duyên không ăn à?” Vương Mai hỏi.
Chử Duyên lắc đầu, “Con không muốn ăn, mẹ cứ ăn đi.”
Cậu đang lo lắng, không có cảm giác thèm ăn.
Vương Mai liền dùng muỗng múc một muỗng bánh kem ăn.
Bà ăn một lúc, bỗng nhiên nhỏ giọng nói với Chử Duyên: “Sao mẹ cứ cảm thấy nó không ngon bằng mấy cái bánh lúc trước con đem về.”
Chử Duyên kinh ngạc mà chớp mắt, nhớ ra hẳn là Vương Mai đang nói về mấy cái bánh kem mà cậu mang về lúc luyện tập làm bánh sinh nhật cho Hoắc Kiệu.
Lời khen của Vương Mai khích lệ cậu rất nhiều. Chử Duyên ngượng ngùng cười, trong lòng bớt lo lắng hơn một tí.
Cậu xây dựng tâm lý cho mình, cuối cùng lấy hết can đảm mà mở lời.
“Mẹ, con đang thích một người.”
Chử Duyên nói: “Cậu ấy là con trai.”
Vương Mai không cầm chắc cây muỗng trong tay, muỗng nhựa rớt xuống mặt bàn phát ra một âm thanh thô tạp, kem sô-cô-la rơi ra bàn, biến thành vết bẩn nhớp nháp.
Bà như bị sét đánh, ngơ ngác mà nhìn Chử Duyên.
Rõ ràng là nghe rõ từng chữ, nhưng Vương Mai lại cảm thấy mình không hiểu gì cả. Bà thà rằng là không nghe rõ.
Chử Duyên rũ mắt, nhìn chằm chằm vết bẩn màu nâu bẩn thỉu kia.
Dù bánh có đẹp, dù kem có ngon, nếu không ở nơi mình thuộc về, không được đặt đúng cách, rơi rớt ra ngoài và dính đầy bùn đất, thì nó cũng sẽ trở thành một thứ dơ bẩn mà thôi.
Càng không nói đến chuyện tình đồng tính khác người giữa cậu và Hoắc Kiệu.
Dù bọn họ biết nó ngọt, không có gì không tốt và cũng không có gì đáng sợ, nhưng trong mắt những người không hiểu, tình yêu của bọn họ chỉ là một tai họa hung hiểm, nhìn thôi cũng không muốn nhìn, sợ sẽ bị kéo vào vũng bùn dơ dấy ấy.
Chử Duyên lặng lẽ nắm chặt hai tay đặt trên đầu gối, chặt đến mức lòng bàn tay đã cảm nhận được cơn đau.
Cậu tiếp tục nói với Vương Mai: “Con thích đồng tính, trời sinh đã vậy.”
Những lời này giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà. Vương Mai mở to hai mắt nhìn Chử Duyên, môi run rẩy.
Bà không chịu tin mà hỏi lại: “Duyên Duyên, con vừa nói… Gì cơ?”
Chử Duyên dừng một chút, cuối cùng vẫn định mở miệng nói lại câu kia thêm lần nữa.
Vương Mai lại đột nhiên ngăn cậu lại, “Không, con đừng nói nữa!”
Bà thốt xong câu này, nước mắt đã chảy xuống.
Đời này Vương Mai đã vượt qua rất nhiều lúc gian nan. Lúc trước bà sẽ không khống chế được mà khóc lớn, nhưng sau đó bà phát hiện khóc cũng chẳng có ích gì, không còn ai sẽ đứng sau lưng giúp đỡ bà nữa.
Bà đành phải khiến bản thân ngừng khóc, khiến bản thân mạnh mẽ lên. Bà còn có Chử Duyên cần bà nuôi lớn, nếu bà chỉ biết khóc lóc thì phải nuôi Chử Duyên thế nào đây?
Sau đó điều kiện gia đình dần tốt hơn, thành tích của Chử Duyên đã trở nên rất xuất sắc, bà cũng kết hôn cùng với Khuất Hướng Dân. Vương Mai cho rằng đây đã là khổ tận cam lai, bà không còn điều gì phải khóc nữa.
Tới ngày hôm nay, Vương Mai mới biết được, hóa ra bà vẫn muốn khóc, dường như ông trời vẫn luôn đùa giỡn với bà.
Bà bụm mặt khóc một lúc, rồi hoảng loạn hỏi Chử Duyên: “Con có thể sửa lại được không? Mẹ con mình đi khám bác sĩ được không, chắc chắn có thể…”
Chử Duyên cắn môi, cuối cùng vẫn nói:
“Mẹ, con thích đồng tính, đó không phải là bệnh. Con cũng không cần phải đi khám, bởi vì trời sinh đã vậy, con không đổi được.”
Vương Mai ngơ ngác nhìn cậu, “Nhưng nếu con cứ như vậy, thì sẽ bị người đời châm chọc sau lưng.”
Bà chỉ là một người phụ nữ giản dị, cả đời chưa đọc qua loại sách nào. Bà đã gả từ sớm, từ nông thôn đi ra làm công.
Không đi qua nhiều nơi, kiến thức cũng rất ít, nhưng lại có bả vai kiên cố, một mình nuôi lớn Chử Duyên trong thành phố lớn này.
Bà là một người mẹ thuần túy, chân thành. Trong mắt bà, Chử Duyên đã trở thành tên “Biến thái” trong lời bàn tán ra vào của những người khác, nhưng bà vẫn lo rằng Chử Duyên sẽ bị chỉ trích và chịu tổn thương.
Chử Duyên nở một nụ cười nhạt, “Con không sợ người khác nói gì, nhưng con mong sẽ được mẹ chấp nhận.”
Vương Mai lại khóc. Nước mắt bà như trận mưa to đổ xuống trong lòng Chử Duyên.
Tiếng khóc lại bị khắc chế.
Bà cố gắng không cho bản thân khóc thành tiếng. Bà muốn giữ gìn thể diện cho Chử Duyên, không muốn để cuộc trò chuyện giữa họ bị người khác nghe thấy, không muốn khiến Chử Duyên bị người ta châm chọc mắng là “Biến thái”.
Chử Duyên cũng cay cay đôi mắt.
Cậu đã trải qua hai thế giới, hai năm 17 tuổi, hai năm học 12, đây là lúc cậu cảm thấy khó nhất.
Chử Duyên nghĩ tới Hoắc Kiệu.
Cậu nghĩ, có phải lúc Hoắc Kiệu thừa nhận với người nhà cũng khó như vậy hay không, hay là còn khó hơn như vậy nữa?
Cậu hỏi Vương Mai: “Mẹ có muốn biết người con thích là ai không?”
“Nếu mẹ muốn biết, mai mốt con sẽ dẫn cậu ấy tới thăm mẹ.”
Chử Duyên cúi đầu, “Nói như vậy thật ích kỷ, nhưng con thật sự mong mẹ có thể chấp nhận cậu ấy.”
Sự im lặng kéo dài như đang diễn ra một vở kịch câm. Rốt cuộc Vương Mai cũng mở miệng.
Bà hỏi: “Là ai?”
Chử Duyên mím môi, “Mẹ đã gặp rồi, là Hoắc Kiệu, bạn cùng bàn của con.”
Là thằng bé đó ư.
Trước mắt Vương Mai xẹt qua hình ảnh nam sinh vừa cao vừa gầy, trông rất tuấn tú, có vẻ lạnh lùng, vừa nhìn đã biết là gia thế rất tốt kia.
Bà nghĩ, bà nên phát hiện ra sớm hơn.
Tại sao bà lại không phát hiện sớm một chút?
Nhưng…
Cho dù phát hiện ra được, bà cũng có thể làm gì đây?
Vương Mai bỗng nhiên nhận ra bà không làm được gì cả, cái gì bà cũng không thể thay đổi được.
Chử Duyên từ khi lên 12 đã bắt đầu không cần bà đưa tiền sinh hoạt và tiền tiêu vặt, ngay cả học phí cũng là tự mình đóng, thi thoảng còn mua ít đồ cho bà và Khuất Hướng Dân.
Vương Mai đã từng cảm thấy vui mừng vì Chử Duyên hiểu chuyện, bà cảm thấy có đứa con trai như Chử Duyên là may mắn lớn nhất của bà.
Nhưng hiện giờ bà mới đột nhiên phát hiện, hóa ra Chử Duyên sớm đã trưởng thành đến nỗi không cần tới bà nữa rồi.
Bà đã không thể ảnh hưởng đến sự lựa chọn của Chử Duyên nữa.
Tuy rằng Chử Duyên trông hiền lành lương thiện, nhưng trong xương cốt lại là một người bướng bỉnh. Cậu kiên định và có ý nghĩ của riêng mình.
Điểm này, Vương Mai đã sớm cảm nhận được từ khi Chử Duyên không cần bà đóng học phí cho cậu.
Vương Mai lạc giọng. Bà vừa mở miệng, âm thanh nghẹn ngào liền phát ra.
“Vậy cậu bạn đó của con, người nhà cậu ta có đồng ý không?”
Chử Duyên siết tay càng chặt, giọng nói không biết sao cũng hơi lạc.
“Cậu ấy… Vì con mà từ bỏ rất nhiều.”
Trong lòng Vương Miai vừa sầu vừa hoảng, “Cậu bạn đó của con, vừa nhìn đã biết là gia thế không đơn giản, hai đứa thật sự có thể…”
Bà không tin hai người thật sự có thể tiếp tục.
Tưởng tượng đến khả năng Chử Duyên sẽ bị nhà người khác chỉ trỏ hay đánh chửi gì đó, Vương Mai liền cảm thấy bà điên mất thôi.
Chử Duyên nghe ra ý nhượng bộ trong lời nói của Vương Mai, cậu kinh ngạc mà mở to hai mắt.
Nhất thời, Chử Duyên không hình dung được trong lòng cậu đang cảm thấy thế nào, cảm giác giống như là các loại gia vị trộn lẫn với nhau vậy.
Chúng quyện vào nhau tạo thành vị đắng chát, nhưng trong đó lại có một tia hi vọng.
Cậu nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ trước khi thích cậu ấy, con còn có thể thích một người con trai khác.”
“Nhưng sau khi thích cậu ấy rồi, con sẽ không thích thêm ai khác nữa.”
Tình yêu thuở niên thiếu luôn mãnh liệt như vậy, hệt như loài hoa hướng dương luôn đón ánh sáng mặt trời.
Có lẽ sau khi mặt trời lặn, hoa sẽ không còn rực rỡ như vậy nữa. Nhưng khi mặt trời lại một lần nữa ló dạng, nó sẽ lập tức trở về dáng vẻ tươi đẹp nhất của mình.
Chử Duyên không thể biết trước tương lai, nhưng cậu lại hiểu rõ lòng mình.
Thích Hoắc Kiệu như vậy, đã là thích nhất rồi. Làm sao cậu lại có thể thích thêm một ai khác.
Chưa đến 18 tuổi mà đã nói trước chuyện cả đời có lẽ là quá vội vàng, nhưng sự chân thành của Chử Duyên chính là như thế.
Hoắc Kiệu là người mà cậu xuyên qua hai thế giới, khó lắm mới gặp được, cũng khó lắm mới có thể ở bên.
Làm sao cậu có thể buông tay cho được.
Ông ta giống như muốn bùng phát, nhưng lại nhịn xuống.
“Tao sẽ xử lý.” Hoắc Vị Bình nói.
Ông ta nhìn Hoắc Kiệu, cười lạnh một tiếng, “Nếu không muốn người khác biết thì mình đừng có làm. Tao thấy chưa chắc chuyện này truyền ra từ nhà lớn đâu.”
Quan hệ giữa Hoắc Kiệu và Hoắc Vị Bình vẫn luôn không tốt, vài ngày trước còn cãi nhau một trận lớn.
Nếu đổi lại là đôi cha con hòa thuận khác, có lẽ sẽ có thể mở lòng ngồi xuống nói chuyện với nhau, chứ không phải là nói lời ngầm công kích như vậy.
Hoắc Kiệu không có hứng thú nghe Hoắc Vị Bình chỉ trích. Hắn thờ ơ hạ mí mắt, “Còn gì nữa không?”
“…”
Hoắc Vị Bình nghẹn họng, cơn tức giận lại dâng lên trong lòng.
Nhưng ông ta không muốn cãi lộn với Hoắc Kiệu ở chỗ này, cuối cùng chỉ cảnh cáo: “Tao mặc kệ mày lên cơn gì, cứ ngoan ngoãn đợi ở đây cho tao.”
Hoắc Kiệu nhíu mày, cảm thấy vô cùng bực bội.
-
Rốt cuộc ông Hoắc cũng tỉnh lại vào khoảng 5 giờ sáng.
Người nhà hay tin đều thở phào nhẹ nhõm. Thôi Hồng Đề được con cháu dìu đến phòng bệnh của ông.
Để tiện chăm sóc hai ông bà già, trên lầu được bố trí một bệnh viện gia đình loại nhỏ.
Các loại thiết bị khám bệnh đều vô cùng đầy đủ, có cả bác sĩ gia đình và y tá được thuê quanh năm. Bình thường có ốm đau gì cũng có thể điều trị tại nhà, không thua kém những bệnh viện lớn là bao.
Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra, rồi sau đó báo cho mọi người ông Hoắc đã không sao, nhưng tốt nhất vẫn nên nằm trên giường nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa.
Suy cho cùng Hoắc Khải Thái cũng đã lớn tuổi rồi, sức khỏe đã không bằng khi trước.
Tuy ông đã tỉnh, nhưng trạng thái tinh thần vẫn còn không tốt. Tỉnh không được bao lâu, ông lại ngủ thiếp đi.
Mọi người không dám quấy rầy ông, chỉ ở trong phòng bệnh một lúc liền an tĩnh đi ra ngoài.
“Con ở đây với ba.”
Hoắc Vị Bình nói: “Mẹ, mọi người cứ đi nghỉ ngơi trước đi.”
Thôi Hồng Đề thức cả đêm, lúc này đã yên lòng nên cũng chịu không nổi.
Bà gật đầu, đi theo người hầu trở về phòng.
Sau khi bà đi, Hoắc Kiều và Hoắc Vệ Bình đều nói vài câu với Hoắc Vị Bình, sau đó mới lần lượt rời đi.
Trên hành lang chỉ còn Hoắc Vị Bình và Hoắc Kiệu.
Bầu không khí bỗng nhiên nguội lạnh.
Hoắc Kiệu không muốn nói chuyện với Hoắc Vị Bình. Hắn đút tay vào túi áo, quay người đi về phòng của mình.
Hoắc Vị Bình ở phía sau cau mày gọi hắn.
Hoắc Kiệu dừng một chút, liền nghe thấy giọng nói trầm thấp uy nghiêm của Hoắc Vị Bình ——
“Nhớ kỹ lời tao nói, đừng chọc giận ông bà nội mày nữa.”
Trong lòng Hoắc Kiệu giăng đầy mây đen. Hắn mím môi, cuối cùng cũng không nói gì cả.
Mấy ngày sau đó, ông Hoắc dành phần lớn thời gian để nghỉ ngơi và truyền dịch. Cho đến ba ngày sau, ông mới có thể xuống giường đi lại.
-
Mùng ba Tết, Vương Mai cùng Khuất Hướng Dân mang theo túi lớn túi nhỏ đặc sản trở về.
Vương Mai vẫn mặc áo khoác mới mua trước Tết. Tuy sắc mặt bà trông mệt mỏi vì bôn ba đường dài, nhưng vẻ vui cười vẫn chiếm phần hơn.
Thấy bà như vậy, Chử Duyên cũng yên tâm.
Cậu giúp hai người cất đặc sản đi, Vương Mai còn nói với cậu rất nhiều chuyện thú vị khi về quê ăn Tết.
Chử Duyên là người biết lắng nghe. Cậu sẽ phản ứng phối hợp với những gì Vương Mai nói, khiến bà nói rất vui.
Thu dọn đồ đạc xong, Chử Duyên liền về phòng học tiếp.
Bây giờ một ngày cậu dành hơn phân nửa thời gian để học tập, ngẫu nhiên sẽ chơi game cùng với bọn Tiêu Trình Trình.
Chuyện vui nhất chính là nhận được tin nhắn từ Hoắc Kiệu.
Thời gian hai người nhắn tin với nhau cũng không cố định hay quá thường xuyên, chỉ là vài câu đối thoại ít ỏi cũng đã khiến Chử Duyên vui vẻ hồi lâu rồi.
Đặc biệt là sau khi nhận được tin tốt ——
Hoắc Kiệu nói với cậu, ông của hắn đã đỡ hơn nhiều rồi.
Chử Duyên kích động mà gửi vài cái nhãn dán “Gấu con nhảy nhảy” qua.
Cậu thật sự rất vui, vì Hoắc Kiệu mà cảm thấy vui.
Còn những chuyện khác, ví dụ như khi nào Hoắc Kiệu trở về, cậu chưa từng đề cập đến.
—— Hoắc Kiệu cũng không có nói.
Mùng năm Tết, Chử Duyên lại tới Ngự Lan Hoa Đình xem sơn trà.
Hoa sơn trà đã nở ra đóa thứ hai. Đóa hoa này có màu hồng nhạt, cánh hoa xinh đẹp dính đầy phấn hoa.
Chử Duyên kinh ngạc mà mở to mắt, cậu vội chụp một bức gửi cho Hoắc Kiệu.
Gen của cây sơn trà này thật tốt. Mặc dù sinh trưởng đến bây giờ nó vẫn không tính là cao, nhưng màu sắc và hoa nở lại cực kỳ đẹp.
Chử Duyên chống cằm ngắm hoa thật lâu, rồi sau đó bỗng nhiên quyết định.
Chậu trồng cây sơn trà quá đắt giá, Chử Duyên tính chờ đến khi cậu và Hoắc Kiệu lên đại học liền dời sơn trà đi.
Chậu hoa vẫn để ở Ngự Lan Hoa Đình —— cũng coi như là hồi ức chung của cậu và Hoắc Kiệu.
Nếu căn hộ cũng có ký ức, nó sẽ nhớ rõ nơi này cất chứa các loại đồ thủ công do chính tay Hoắc Kiệu làm, cũng nhớ rõ có một chậu hoa trắng xứ Vĩnh Nhạc từng thuộc về hắn.
Còn hoa sơn trà, khi nào cậu cùng Hoắc Kiệu thuê được phòng ở thì liền mang nó đến bên đó chăm.
Chử Duyên cười mỉm, âm thầm quyết định trong lòng.
Cậu không nói quyết định này với Hoắc Kiệu. Chử Duyên cảm thấy nếu bây giờ cậu nói chuyện tương lai với Hoắc Kiệu thì giống như là cậu đang tạo áp lực cho hắn vậy.
Chử Duyên không muốn Hoắc Kiệu chịu áp lực.
Cậu đi ra Ngự Lan Hoa Đình, nhưng không trực tiếp về nhà, mà là ngồi tàu điện ngầm đi đến tiệm lẩu của Vương Mai và Khuất Hướng Dân.
Hai người đều là người cần mẫn. Ăn Tết xong không ngồi yên được, hôm nay đã khai trương lại tiệm rồi.
Lúc Chử Duyên đến, trong tiệm chỉ có vài người khách.
Bác Khuất đang bận rộn sau bếp, Vương Mai thì đang dọn dẹp lại quầy.
“Mẹ, bác Khuất, con tới rồi.” Chử Duyên kêu.
“Duyên Duyên, sao con lại đến đây?” Vương Mai cười hỏi.
Bác Khuất cũng ló ra khỏi bếp chào hỏi cậu.
Chử Duyên tự cổ vũ bản thân trong lòng. Cậu nói với Vương Mai: “Con đến tìm mẹ.”
“Tìm mẹ làm gì? Có chuyện gì sao?” Vương Mai khó hiểu.
Chử Duyên hơi lo lắng, nhưng cậu vẫn cười nói với Vương Mai, “Con có chuyện muốn nói với mẹ.”
Vương Mai sửng sốt, rồi sau đó “Ồ” một tiếng.
“Là chuyện con nói với mẹ hồi ở siêu thị đúng không? Mẹ suy nghĩ mãi không ra, chuyện gì mà phải chờ đến khi ăn Tết xong mới có thể nói, nhưng mà gần đây bận quá nên mẹ quên mất.”
Chử Duyên gật đầu. Cậu cảm thấy nói ngay trong tiệm không ổn lắm, liền hỏi Vương Mai: “Mẹ ra quán cà phê ngồi với con một lúc được không?”
Trên đường tới đây, cậu đã nhìn thấy có một quán cà phê đã mở cửa.
Vương Mai chưa từng đi đến nơi giống như quán cà phê bao giờ.
Bà ngẩn người, tim giật thót, bởi vì không biết Chử Duyên muốn nói cái gì với bà, cho nên lòng sinh bất an.
Vương Mai cân nhắc một chút, thầm nghĩ không lẽ Chử Duyên định nói về nguyện vọng của cậu với bà?
Tuy bà không hiểu mấy chuyện đó, nhưng Chử Duyên bằng lòng nói với bà cũng khiến bà cảm thấy rất vui.
Nghĩ như vậy, Vương Mai cởi tạp dề, nói với Khuất Hướng Dân một tiếng rồi đi theo Chử Duyên đến quán cà phê kia.
Vốn dĩ trên con phố này có rất nhiều các loại quán ăn, quầy hàng, nhưng hiện giờ đang trong thời gian ăn Tết nên hầu hết đều chưa mở cửa, trông có vẻ quạnh quẽ.
Trong quán cà phê kia cũng không có khách khác, chỉ có một cô gái đang xem phim trên ipad ở quầy.
Quán cà phê không lớn, phong cách trang trí cũng bình thường.
Nhưng đây là lần đầu tiên Vương Mai tới một nơi có bầu không khí như thế này, nhất thời bà hơi mất tự nhiên.
“Không sao đâu ạ.” Chử Duyên trấn an Vương Mai.
Cậu tìm vị trí dựa cửa sổ cách quầy khá xa cho bà ngồi.
Sau đó lại đi đến quầy gọi hai ly cà phê và một phần bánh ngọt.
Chử Duyên bưng cà phê và bánh về bàn, đặt ly cà phê và dĩa bánh Black Forest xuống chỗ trước mặt Vương Mai.
“Duyên Duyên không ăn à?” Vương Mai hỏi.
Chử Duyên lắc đầu, “Con không muốn ăn, mẹ cứ ăn đi.”
Cậu đang lo lắng, không có cảm giác thèm ăn.
Vương Mai liền dùng muỗng múc một muỗng bánh kem ăn.
Bà ăn một lúc, bỗng nhiên nhỏ giọng nói với Chử Duyên: “Sao mẹ cứ cảm thấy nó không ngon bằng mấy cái bánh lúc trước con đem về.”
Chử Duyên kinh ngạc mà chớp mắt, nhớ ra hẳn là Vương Mai đang nói về mấy cái bánh kem mà cậu mang về lúc luyện tập làm bánh sinh nhật cho Hoắc Kiệu.
Lời khen của Vương Mai khích lệ cậu rất nhiều. Chử Duyên ngượng ngùng cười, trong lòng bớt lo lắng hơn một tí.
Cậu xây dựng tâm lý cho mình, cuối cùng lấy hết can đảm mà mở lời.
“Mẹ, con đang thích một người.”
Chử Duyên nói: “Cậu ấy là con trai.”
Vương Mai không cầm chắc cây muỗng trong tay, muỗng nhựa rớt xuống mặt bàn phát ra một âm thanh thô tạp, kem sô-cô-la rơi ra bàn, biến thành vết bẩn nhớp nháp.
Bà như bị sét đánh, ngơ ngác mà nhìn Chử Duyên.
Rõ ràng là nghe rõ từng chữ, nhưng Vương Mai lại cảm thấy mình không hiểu gì cả. Bà thà rằng là không nghe rõ.
Chử Duyên rũ mắt, nhìn chằm chằm vết bẩn màu nâu bẩn thỉu kia.
Dù bánh có đẹp, dù kem có ngon, nếu không ở nơi mình thuộc về, không được đặt đúng cách, rơi rớt ra ngoài và dính đầy bùn đất, thì nó cũng sẽ trở thành một thứ dơ bẩn mà thôi.
Càng không nói đến chuyện tình đồng tính khác người giữa cậu và Hoắc Kiệu.
Dù bọn họ biết nó ngọt, không có gì không tốt và cũng không có gì đáng sợ, nhưng trong mắt những người không hiểu, tình yêu của bọn họ chỉ là một tai họa hung hiểm, nhìn thôi cũng không muốn nhìn, sợ sẽ bị kéo vào vũng bùn dơ dấy ấy.
Chử Duyên lặng lẽ nắm chặt hai tay đặt trên đầu gối, chặt đến mức lòng bàn tay đã cảm nhận được cơn đau.
Cậu tiếp tục nói với Vương Mai: “Con thích đồng tính, trời sinh đã vậy.”
Những lời này giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà. Vương Mai mở to hai mắt nhìn Chử Duyên, môi run rẩy.
Bà không chịu tin mà hỏi lại: “Duyên Duyên, con vừa nói… Gì cơ?”
Chử Duyên dừng một chút, cuối cùng vẫn định mở miệng nói lại câu kia thêm lần nữa.
Vương Mai lại đột nhiên ngăn cậu lại, “Không, con đừng nói nữa!”
Bà thốt xong câu này, nước mắt đã chảy xuống.
Đời này Vương Mai đã vượt qua rất nhiều lúc gian nan. Lúc trước bà sẽ không khống chế được mà khóc lớn, nhưng sau đó bà phát hiện khóc cũng chẳng có ích gì, không còn ai sẽ đứng sau lưng giúp đỡ bà nữa.
Bà đành phải khiến bản thân ngừng khóc, khiến bản thân mạnh mẽ lên. Bà còn có Chử Duyên cần bà nuôi lớn, nếu bà chỉ biết khóc lóc thì phải nuôi Chử Duyên thế nào đây?
Sau đó điều kiện gia đình dần tốt hơn, thành tích của Chử Duyên đã trở nên rất xuất sắc, bà cũng kết hôn cùng với Khuất Hướng Dân. Vương Mai cho rằng đây đã là khổ tận cam lai, bà không còn điều gì phải khóc nữa.
Tới ngày hôm nay, Vương Mai mới biết được, hóa ra bà vẫn muốn khóc, dường như ông trời vẫn luôn đùa giỡn với bà.
Bà bụm mặt khóc một lúc, rồi hoảng loạn hỏi Chử Duyên: “Con có thể sửa lại được không? Mẹ con mình đi khám bác sĩ được không, chắc chắn có thể…”
Chử Duyên cắn môi, cuối cùng vẫn nói:
“Mẹ, con thích đồng tính, đó không phải là bệnh. Con cũng không cần phải đi khám, bởi vì trời sinh đã vậy, con không đổi được.”
Vương Mai ngơ ngác nhìn cậu, “Nhưng nếu con cứ như vậy, thì sẽ bị người đời châm chọc sau lưng.”
Bà chỉ là một người phụ nữ giản dị, cả đời chưa đọc qua loại sách nào. Bà đã gả từ sớm, từ nông thôn đi ra làm công.
Không đi qua nhiều nơi, kiến thức cũng rất ít, nhưng lại có bả vai kiên cố, một mình nuôi lớn Chử Duyên trong thành phố lớn này.
Bà là một người mẹ thuần túy, chân thành. Trong mắt bà, Chử Duyên đã trở thành tên “Biến thái” trong lời bàn tán ra vào của những người khác, nhưng bà vẫn lo rằng Chử Duyên sẽ bị chỉ trích và chịu tổn thương.
Chử Duyên nở một nụ cười nhạt, “Con không sợ người khác nói gì, nhưng con mong sẽ được mẹ chấp nhận.”
Vương Mai lại khóc. Nước mắt bà như trận mưa to đổ xuống trong lòng Chử Duyên.
Tiếng khóc lại bị khắc chế.
Bà cố gắng không cho bản thân khóc thành tiếng. Bà muốn giữ gìn thể diện cho Chử Duyên, không muốn để cuộc trò chuyện giữa họ bị người khác nghe thấy, không muốn khiến Chử Duyên bị người ta châm chọc mắng là “Biến thái”.
Chử Duyên cũng cay cay đôi mắt.
Cậu đã trải qua hai thế giới, hai năm 17 tuổi, hai năm học 12, đây là lúc cậu cảm thấy khó nhất.
Chử Duyên nghĩ tới Hoắc Kiệu.
Cậu nghĩ, có phải lúc Hoắc Kiệu thừa nhận với người nhà cũng khó như vậy hay không, hay là còn khó hơn như vậy nữa?
Cậu hỏi Vương Mai: “Mẹ có muốn biết người con thích là ai không?”
“Nếu mẹ muốn biết, mai mốt con sẽ dẫn cậu ấy tới thăm mẹ.”
Chử Duyên cúi đầu, “Nói như vậy thật ích kỷ, nhưng con thật sự mong mẹ có thể chấp nhận cậu ấy.”
Sự im lặng kéo dài như đang diễn ra một vở kịch câm. Rốt cuộc Vương Mai cũng mở miệng.
Bà hỏi: “Là ai?”
Chử Duyên mím môi, “Mẹ đã gặp rồi, là Hoắc Kiệu, bạn cùng bàn của con.”
Là thằng bé đó ư.
Trước mắt Vương Mai xẹt qua hình ảnh nam sinh vừa cao vừa gầy, trông rất tuấn tú, có vẻ lạnh lùng, vừa nhìn đã biết là gia thế rất tốt kia.
Bà nghĩ, bà nên phát hiện ra sớm hơn.
Tại sao bà lại không phát hiện sớm một chút?
Nhưng…
Cho dù phát hiện ra được, bà cũng có thể làm gì đây?
Vương Mai bỗng nhiên nhận ra bà không làm được gì cả, cái gì bà cũng không thể thay đổi được.
Chử Duyên từ khi lên 12 đã bắt đầu không cần bà đưa tiền sinh hoạt và tiền tiêu vặt, ngay cả học phí cũng là tự mình đóng, thi thoảng còn mua ít đồ cho bà và Khuất Hướng Dân.
Vương Mai đã từng cảm thấy vui mừng vì Chử Duyên hiểu chuyện, bà cảm thấy có đứa con trai như Chử Duyên là may mắn lớn nhất của bà.
Nhưng hiện giờ bà mới đột nhiên phát hiện, hóa ra Chử Duyên sớm đã trưởng thành đến nỗi không cần tới bà nữa rồi.
Bà đã không thể ảnh hưởng đến sự lựa chọn của Chử Duyên nữa.
Tuy rằng Chử Duyên trông hiền lành lương thiện, nhưng trong xương cốt lại là một người bướng bỉnh. Cậu kiên định và có ý nghĩ của riêng mình.
Điểm này, Vương Mai đã sớm cảm nhận được từ khi Chử Duyên không cần bà đóng học phí cho cậu.
Vương Mai lạc giọng. Bà vừa mở miệng, âm thanh nghẹn ngào liền phát ra.
“Vậy cậu bạn đó của con, người nhà cậu ta có đồng ý không?”
Chử Duyên siết tay càng chặt, giọng nói không biết sao cũng hơi lạc.
“Cậu ấy… Vì con mà từ bỏ rất nhiều.”
Trong lòng Vương Miai vừa sầu vừa hoảng, “Cậu bạn đó của con, vừa nhìn đã biết là gia thế không đơn giản, hai đứa thật sự có thể…”
Bà không tin hai người thật sự có thể tiếp tục.
Tưởng tượng đến khả năng Chử Duyên sẽ bị nhà người khác chỉ trỏ hay đánh chửi gì đó, Vương Mai liền cảm thấy bà điên mất thôi.
Chử Duyên nghe ra ý nhượng bộ trong lời nói của Vương Mai, cậu kinh ngạc mà mở to hai mắt.
Nhất thời, Chử Duyên không hình dung được trong lòng cậu đang cảm thấy thế nào, cảm giác giống như là các loại gia vị trộn lẫn với nhau vậy.
Chúng quyện vào nhau tạo thành vị đắng chát, nhưng trong đó lại có một tia hi vọng.
Cậu nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ trước khi thích cậu ấy, con còn có thể thích một người con trai khác.”
“Nhưng sau khi thích cậu ấy rồi, con sẽ không thích thêm ai khác nữa.”
Tình yêu thuở niên thiếu luôn mãnh liệt như vậy, hệt như loài hoa hướng dương luôn đón ánh sáng mặt trời.
Có lẽ sau khi mặt trời lặn, hoa sẽ không còn rực rỡ như vậy nữa. Nhưng khi mặt trời lại một lần nữa ló dạng, nó sẽ lập tức trở về dáng vẻ tươi đẹp nhất của mình.
Chử Duyên không thể biết trước tương lai, nhưng cậu lại hiểu rõ lòng mình.
Thích Hoắc Kiệu như vậy, đã là thích nhất rồi. Làm sao cậu lại có thể thích thêm một ai khác.
Chưa đến 18 tuổi mà đã nói trước chuyện cả đời có lẽ là quá vội vàng, nhưng sự chân thành của Chử Duyên chính là như thế.
Hoắc Kiệu là người mà cậu xuyên qua hai thế giới, khó lắm mới gặp được, cũng khó lắm mới có thể ở bên.
Làm sao cậu có thể buông tay cho được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.