Sau Khi Xuyên Sách Tôi Được Bạn Cùng Phòng Cứu Vớt
Chương 40: Tháp Mặt Trăng
Ngã Tẩu Tại Trường Nhai Trung
10/08/2023
Thẩm Thụy yên lặng chờ Tô Nguyên mở lời.
“Ừm… cũng không phải chuyện gì to tát.” Tô Nguyên ngẩng đầu nhìn Thẩm Thụy, sau đó cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: “Thật ra chỉ là chuyện rất nhỏ thôi à.”
Thẩm Thụy làm tư thế sẵn sàng lắng nghe.
Tô Nguyên xoa xoa lòng bàn tay: “Có một sinh viên trốn học, giảng viên cho điểm chuyên cần thấp thì cậu ấy… lại nhắc đến đãi ngộ đặc biệt của em.”
Sợ Thẩm Thụy hiểu nhầm, Tô Nguyên vội vàng bổ sung thêm một câu: “Lúc đó em phản bác rằng em có thể lựa chọn việc lên lớp hay không nhưng đây không phải là lý do để cậu ấy viện cớ trốn học.” [Hầy, nếu không phải Vu Gia Tường lên tiếng thay mình thì mình cũng sẽ không nói những lời này khi ở trên lớp…]
Thẩm Thụy: “Nhưng Nguyên Nguyên vẫn không vui.”
Tô Nguyên dạ một tiếng, nói: “Dạ… chỉ là một chuyện nhỏ… Thậm chí còn không tính là trở ngại nhỏ nữa.” [Nhưng mình lại không kiềm chế được.]
Thẩm Thụy dịu dàng nói: “Ai cũng sẽ tức giận khi bị người nào đó nhắm vào mình. Đây là chuyện rất bình thường. Nguyên Nguyên mắng cậu ta vài câu đi, mắng xong sẽ vui vẻ hơn, thử chút nhé?”
“Dạ?” Tô Nguyên hơi buồn cười: “Ở trên lớp em đã mắng rồi, thật ra… Khi nói xong thì em đã không còn thấy khó chịu như vậy nữa.” [Cảm ơn Thụy Thụy.]
Thẩm Thụy cười cười, lấy ra một cái gói từ phía dưới: “Em xem này.”
Tô Nguyên nhận lấy: “Cái gì vậy ạ?” [Anh ấy mua cái gì hả?]
Cậu mở ra xem thì thấy đó là một xấp ảnh chụp.
Tô Nguyên lật ngẫu nhiên vài ảnh: “Đây là… ảnh chụp ở Lễ hội thả diều lần trước, là Mắt Quỷ!” [Chụp đẹp quá!]
Mắt Quỷ đón gió bay phấp phới giữa trời, Thẩm Thụy và Tô Nguyên kề vai ngẩng đầu nhìn về phương xa.
Dù chỉ là hai bóng lưng nhưng lại toát lên sự dịu dàng thân thiết.
Thẩm Thụy đặt một tay lên vai Tô Nguyên, cả hai cùng nhau ngắm nhìn những bức ảnh.
“À, em xem này, quán quân hôm đó là Mắt Quỷ đấy. Ở trên mạng nó được đánh giá rất cao. Năm nay Lễ hội thả diều được tổ chức cực kỳ tốt, rất nhiều cư dân mạng muốn đặt trước vé vào năm sau.”
“Nguyên Nguyên có thể thử vẽ vài con diều, anh sẽ cho người làm theo hình vẽ rồi năm sau mình mang đi thi, được không?”
Tô Nguyên chần chừ, nói: “… Làm diều chắc phải dựa theo khí động học anh nhỉ? Em không biết làm thế nào.” [Đến lúc đó diều không bay lên được thì…]
“Em chỉ cần vẽ thôi, để phần còn lại cho nghệ nhân chuyên nghiệp.”
“Vâng.” [Nghe có vẻ rất thú vị, vậy đừng nghĩ đến những chuyện không vui nữa nào.]
Thẩm Thụy nắm chặt vai của Tô Nguyên: “Giờ Nguyên Nguyên chọn mấy bức ảnh để tí dán lên tường nhé.”
Tô Nguyên gật gật đầu, không hề chần chờ lựa chọn.
Thẩm Thụy xắn ống tay áo lên, bắt đầu thu dọn bát đũa.
Hắn vừa đi thì Tô Nguyên mới từ từ chậm lại rồi khữ thở dài.
Cậu không thích việc mình luôn suy nghĩ quá nhiều và luôn liên tưởng đến những mặt không tốt của sự việc.
Nhưng lâu dần nó đã trở thành bản năng.
Tô Nguyên đặt ảnh xuống, hai tay xoa thái dương.
Đừng nghĩ về điều đó nữa. Bây giờ mình đã có bạn trai rồi, không còn phải lẻ loi một mình nữa.
Cho dù là vì Thẩm Thụy thì cậu cũng phải chống chọi với bệnh tật.
Trong tim có tình yêu rồi thì nên quên đi cái chết.
…
Khi Thẩm Thụy dọn dẹp phòng bếp xong thì Tô Nguyên đã ngủ quên trên ghế sô pha. Cậu hơi cau đôi mày lại, hình như ngủ không được ngon lắm.
Hắn đắp chăn cho đối phương: “Nguyên Nguyên, anh ở đây… Ngủ đi em.”
Như thể Tô Nguyên nghe được hắn thì thầm bên tai, lông mày cậu dần thả lỏng ra.
Khi cậu tỉnh dậy, chân trời đã hiện sắc tím, có lẽ khi chạng vạng tối sẽ tràn ngập ánh sáng với vẻ đẹp vô biên.
“Em muốn ngắm hoàng hôn không?”
Thẩm Thụy dễ dàng hiểu được biểu cảm của Tô Nguyên, hắn lên kế hoạch thực hiện mong muốn nhỏ bé của đối phương.
Tô Nguyên thành thật gật đầu: “Em muốn xem.”
*
Tháp Minh Nguyệt ở Bắc Kinh.
Tô Nguyên được Thẩm Thụy dẫn tới đây. Bây giờ hai người đang ở trong thang máy ngắm cảnh bên ngoài tháp Minh Nguyệt với góc nhìn 270 độ, mặt trên mặt dưới đều làm bằng thủy tinh trong suốt nên trải nghiệm rất tuyệt vời.
Hai người đứng ở rìa ngoài thang máy, còn có một vài du khách khác cũng đi lên cùng bọn họ. Gần như tất cả mọi người đều nhịn không được mà nắm lấy lan can.
Mặc dù sẽ không bị ngã nếu không bám vào lan can nhưng k1ch thích tâm lý do trải nghiệm đi lên cực nhanh tác động lên thị giác khiến người bình thường khó có thể chịu nổi.
Tô Nguyên không cần bám lấy lan can, vẻ mặt bình tĩnh nhìn người và kiến trúc dưới mặt đất dần dần nhỏ lại.
“Nguyên Nguyên không sợ à.”
Đột nhiên Tô Nguyên bị người phía sau ôm thật chặt, sau đó một bên má nhận được một nụ hôn ướt át.
“Vâng, em không sợ.” [Thụy Thụy sợ sao? Mình có nên ôm anh ấy không nhỉ.]
Ánh mắt Thẩm Thụy lấp lóe, càng ôm chặt đối phương hơn, thân thể còn khẽ run.
Quả nhiên Tô Nguyên vòng tay ôm lấy hắn, cậu còn chủ động tặng hắn một nụ hôn dịu dàng ngắn ngủi.
Trong thang máy có mấy người mặt tái nhợt, hai chân run lẩy bẩy. Không ai còn sức để ý tới hành vi thân mật của đôi chim cu này.
Sau khoảng một phút, thang máy dừng lại ở đài quan sát ngoài trời trên đỉnh tháp.
Trước khi vào thang máy đã kiểm tra phiếu nên giờ có thể đi vào ngay lập tức.
Tô Nguyên vừa bước ra ngoài thì đã bị chấn động.
[Tầm nhìn bao quát non sông cũng chỉ là như vậy mà thôi.]
Thẩm Thụy khẽ cười, nói: “Tháp Minh Nguyệt cao sáu trăm mét, là tòa kiến trúc cao nhất nước ta. Từ chỗ này, toàn bộ Bắc Kinh đều nằm dưới chân của chúng ta đó. Có phải giống như chúng ta sở hữu cả thế giới không?”
Tô Nguyên nắm lấy lan can cao đến ngang eo, nhìn phong cảnh bên dưới một chút.
Dưới đó, ngựa xe như nước, khói lửa nhân gian.
… Nhảy xuống đi, nhảy xuống thì cậu sẽ có được bình yên vĩnh viễn.
Dường như Tô Nguyên đã nghe thấy câu nói mơ hồ này, cậu nhìn đăm đăm về phương xa rồi chậm rãi leo lên.
“Cẩn thận…” Thẩm Thụy ôm lấy eo đối phương, nói: “Điều không vui ngày hôm nay của em hãy theo mặt trời lặn xuống núi đi, ngày mai khi mặt trời mọc, anh dẫn em đi tắm nắng, được không em?”
Tô Nguyên: “Hoàng hôn đẹp như vậy, em không hề không vui.” [Bầu trời rất đẹp, từ trên này nhảy xuống, chắc hẳn sẽ không sống nổi nhỉ.]
Thẩm Thụy ôm chặt lấy người mình yêu.
Không thể, nơi này sẽ đóng cửa từ ngày mai.
Tô Nguyên chỉ cảm thấy có một lực lượng mạnh mẽ đã kéo cậu trở về, lan can cũng đã tuột khỏi tay cậu.
“Tô Nguyên, anh yêu em…”
“Vâng…” Tô Nguyên hơi nghẹn ngào, gật đầu nói: “Em cũng yêu anh, Thẩm Thụy.”
[Mình có lỗi với Thẩm Thụy, ác ma đó lại tới mê hoặc mình nhưng mình lại không hề giãy giụa dù chỉ một chút, rõ ràng… anh ấy đang ở ngay sau lưng mình…]
Thẩm Thụy nắm tay Tô Nguyên dẫn cậu đến một cái đu quay, cách xa hàng rào nguy hiểm kia.
Vòng đu quay chậm rãi đi qua rìa tháp Minh Nguyệt. Ráng chiều như ánh lửa, dường như chỉ còn hai người đang nương tựa nhau ở rìa thế giới.
Thẩm Thụy vòng một tay ôm eo Tô Nguyên, hai người cùng nhìn về phía chân trời, tiếng nói cũng phát ra nhẹ nhàng: “Tô Nguyên, em đã hứa rằng sẽ yêu anh mãi mãi, sẽ không rời xa anh.”
Hắn sợ Tô Nguyên nhìn thấy sắc mặt hơi điên cuồng này của mình, trong lòng bùng lên d*c vọng cố chấp, trào lên mãnh liệt không thể can ngăn.
Tô Nguyên là khúc gỗ duy nhất mà hắn bắt lấy được khi trôi dạt trên biển, cũng là tình yêu duy nhất của đời hắn.
Nếu như tình trạng bệnh không thể kiểm soát được nữa, hắn sẽ liều mạng để giữ đối phương lại.
Bỗng nhiên Tô Nguyên tỉnh táo lại, nói: “Vâng… Em hứa với anh rồi mà.”
“Em yêu anh mãi mãi.”
“Em sẽ không rời xa anh.”
[Thế nhưng vừa rồi mình hoàn toàn không nghĩ về nó. Không, nó muốn đẩy mình vào chỗ chết. Mình không thể chết, mình chết rồi… Thụy Thụy phải làm sao bây giờ?]
Tô Nguyên mím chặt môi, bi thương từng chút một tụ lại trong mắt, cuối cùng hóa thành một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống từ khóe mắt.
“Thụy Thụy, từ giờ trở đi, ngày nào em cũng sẽ nói với anh một lần, như thế… em sẽ không bao giờ quên nữa, có được không anh?” [Nếu như quên mất mình yêu anh, thì mình sẽ không là chính mình nữa…]
“… Được.” Hai mắt Thẩm Thụy hơi sáng lên, vẻ mặt cũng trở nên dịu dàng: “Không thể tốt hơn.”
Vòng đu quay đi hết một vòng rồi một vòng, quay từ khi bầu trời đầy mây cho đến khi thành phố lên đèn.
“Nguyên Nguyên, sao trời vô tận, nhà nhà lên đèn, chẳng phải càng đẹp hơn so với hoàng hôn hay sao?”
Thẩm Thụy vẫn nhớ Tô nguyên đã nghĩ về điều này khi ở trong lều sao. Trước kia hắn đã từng hứa sẽ đưa cậu trở lại nơi đó để ngắm sao, không ngờ rằng hắn lại thực hiện lời hứa này ngay tại tháp Minh Nguyệt.
Tô Nguyên ngơ ngác một lúc, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Thụy rồi nở nụ cười.
“Đúng vậy ha, nhưng em cảm thấy, sao trời vô tận hay nhà nhà lên đèn cũng không bằng anh ở cạnh em.”
Lời vừa dứt, bỗng mặt Thẩm Thụy sát lại gần, hắn nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, chóp mũi của Tô Nguyên được mùi hương sạch sẽ mát lạnh trên người đối phương quấn lấy ngay lập tức.
Nụ hôn này kéo dài thật lâu, lâu đến mức khi hai người tách ra thì cả người còn hơi mềm nhũn, không đứng dậy được.
Thẩm Thụy nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ bừng như được nhuộm bởi hoa hải đường. Lúc này hắn mới th ở dốc, cố gắng điều hòa hơi thở. Suýt chút nữa đầu óc nóng lên làm hắn lại muốn hôn cậu.
“Thụy Thụy, phong cảnh nơi đây thật đẹp, em còn muốn ngắm cả đêm, hôm nay chúng ta không về được không ạ?” [Mình nhìn còn chưa đủ.]
Quanh người Tô Nguyên tỏa ra một mong muốn cháy bỏng.
“Được.” Thẩm Thụy khàn giọng đồng ý với cậu: “Dưới tầng có quán ăn ngắm cảnh, chúng ta có thể vừa nhìn vừa ăn. Còn đêm nay chúng ta sẽ ở tháp Minh Nguyệt nhé.”
Sau vụ bắt cóc lần trước, Thẩm Thụy đã thay đổi thời gian uống thuốc của Tô Nguyên, không có tiết học thì uống vào buổi sáng, có tiết thì uống vào buổi trưa.
Nên bây giờ không cần về phòng uống thuốc nữa.
Tô Nguyên: “Vâng.”
Tập đoàn Thịnh Thế có cổ phần ở tháp Minh Nguyệt, trước khi đến Thẩm Thụy đã đặt chỗ có thể ngắm cảnh đẹp nhất cho bữa tối.
Tâm trí của Tô Nguyên hoàn toàn không đặt trên những món ngon được trình bày tinh xảo trên bàn mà nó rơi trên những đốm lửa không ngừng sáng rồi tắt bên ngoài cửa sổ, nó thu hút phần lớn sự chú ý của cậu.
Thẩm Thụy mỉm cười cưng chiều, bằng lòng vất tất cả kế hoạch ra sau đầu.
“Thụy Thụy, anh ăn đi.” Tô Nguyên ngượng ngùng nở nụ cười, quay người gắp một miếng sườn vào bát của Thẩm Thụy.
[Ăn nhiều một chút, đừng để đói bụng.]
Thẩm Thụy không ngờ rằng những lời Tô Nguyên nói đều là nói thật.
Phòng ăn ngắm cảnh cứ sau nửa giờ sẽ xoay tròn một lần, phong cảnh ngoài cửa sổ cũng sẽ thay đổi theo đó.
Hắn hiểu rằng Tô Nguyên ham cảnh đẹp nhưng khi đến phòng tổng thống rồi mà cậu vẫn đang nhìn, trông dáng vẻ có lẽ cậu còn muốn nhìn đến khi bình minh.
Tất cả ánh đèn trong phòng đều bị dập tắt, chỉ còn lại một ngọn đèn nhỏ ở đầu giường.
Tô Nguyên mặc đồ ngủ, ngồi trên ghế sô pha cạnh cửa kính trong suốt từ trần đến sàn. Gần như mặt cậu dán hẳn lên mặt kính, suy nghĩ trong đầu tuôn ra không ngừng.
Thẩm Thụy tới gần và ôm cậu vào trong lòng: “Nguyên Nguyên.”
Tô Nguyên cười trả lời: “Thụy Thụy, anh nhìn này, ở bên kia mỗi một ngọn đèn đều đại biểu cho một gia đình.”
“Lúc này đây em mới cảm thấy trên thế giới này thật sự có rất nhiều người, hơn nữa nhìn bọn họ còn rất hạnh phúc.”
“Em chỉ mong một ngày nào đó, em cũng có thể sở hữu một trong số chúng. Nhưng rồi em lại nghĩ, em cũng muốn sống ở một nơi thật cao và nhìn những người khác cùng em thắp sáng thành phố này.”
[Có phải em rất ngốc hay không?]
Thẩm Thụy khẽ cười: “Nguyên Nguyên thích nơi này, vậy từ nay về sau căn phòng này sẽ không thể tiếp đón những vị khách khác. Chỉ có chúng ta có thể ở trong này thôi.”
Việc này hắn sẽ giao cho trợ lý Chu xử lý vào ngày mai.
Tô Nguyên hôn hắn, nói: “Cảm ơn Thụy Thụy, em rất thích.”
[Cách đây lâu lắm rồi, mình cũng nhìn thấy một khung cảnh đẹp như vậy ở một nơi rất cao.]
[Nhưng khi đó bên cạnh mình không có ai cả, chỉ có một mình lẻ loi ngắm nhìn rất lâu. Nếu không phải nó chưa tới, thì có lẽ lúc đó… mình đã nhảy xuống.]
[Cảnh càng đẹp càng khiến người ta mê đắm, nó dẫn những người lạc đường sa vào cạm bẫy mỹ lệ ấy, để rồi không thể sinh ra nổi một chút phòng bị nào.]
[Bây giờ đã khác, có Thụy Thụy ở bên cạnh làm mình thực sự hạnh phúc…]
Thẩm Thụy từng chút một ôm cả người cậu vào trong ngực, hai người dường như hoàn toàn hòa vào làm một thể, không phân biệt lẫn nhau.
Tô Nguyên chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Thẩm Thụy, em yêu anh mãi mãi, em sẽ không bao giờ rời xa anh.”
[Em yêu anh.]
***
Nguyên nguyên: Sao trời vô tận, nhà nhà lên đèn cũng không bằng Thụy Thụy.
Thụy Thụy: Đúng đúng đúng.
“Ừm… cũng không phải chuyện gì to tát.” Tô Nguyên ngẩng đầu nhìn Thẩm Thụy, sau đó cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: “Thật ra chỉ là chuyện rất nhỏ thôi à.”
Thẩm Thụy làm tư thế sẵn sàng lắng nghe.
Tô Nguyên xoa xoa lòng bàn tay: “Có một sinh viên trốn học, giảng viên cho điểm chuyên cần thấp thì cậu ấy… lại nhắc đến đãi ngộ đặc biệt của em.”
Sợ Thẩm Thụy hiểu nhầm, Tô Nguyên vội vàng bổ sung thêm một câu: “Lúc đó em phản bác rằng em có thể lựa chọn việc lên lớp hay không nhưng đây không phải là lý do để cậu ấy viện cớ trốn học.” [Hầy, nếu không phải Vu Gia Tường lên tiếng thay mình thì mình cũng sẽ không nói những lời này khi ở trên lớp…]
Thẩm Thụy: “Nhưng Nguyên Nguyên vẫn không vui.”
Tô Nguyên dạ một tiếng, nói: “Dạ… chỉ là một chuyện nhỏ… Thậm chí còn không tính là trở ngại nhỏ nữa.” [Nhưng mình lại không kiềm chế được.]
Thẩm Thụy dịu dàng nói: “Ai cũng sẽ tức giận khi bị người nào đó nhắm vào mình. Đây là chuyện rất bình thường. Nguyên Nguyên mắng cậu ta vài câu đi, mắng xong sẽ vui vẻ hơn, thử chút nhé?”
“Dạ?” Tô Nguyên hơi buồn cười: “Ở trên lớp em đã mắng rồi, thật ra… Khi nói xong thì em đã không còn thấy khó chịu như vậy nữa.” [Cảm ơn Thụy Thụy.]
Thẩm Thụy cười cười, lấy ra một cái gói từ phía dưới: “Em xem này.”
Tô Nguyên nhận lấy: “Cái gì vậy ạ?” [Anh ấy mua cái gì hả?]
Cậu mở ra xem thì thấy đó là một xấp ảnh chụp.
Tô Nguyên lật ngẫu nhiên vài ảnh: “Đây là… ảnh chụp ở Lễ hội thả diều lần trước, là Mắt Quỷ!” [Chụp đẹp quá!]
Mắt Quỷ đón gió bay phấp phới giữa trời, Thẩm Thụy và Tô Nguyên kề vai ngẩng đầu nhìn về phương xa.
Dù chỉ là hai bóng lưng nhưng lại toát lên sự dịu dàng thân thiết.
Thẩm Thụy đặt một tay lên vai Tô Nguyên, cả hai cùng nhau ngắm nhìn những bức ảnh.
“À, em xem này, quán quân hôm đó là Mắt Quỷ đấy. Ở trên mạng nó được đánh giá rất cao. Năm nay Lễ hội thả diều được tổ chức cực kỳ tốt, rất nhiều cư dân mạng muốn đặt trước vé vào năm sau.”
“Nguyên Nguyên có thể thử vẽ vài con diều, anh sẽ cho người làm theo hình vẽ rồi năm sau mình mang đi thi, được không?”
Tô Nguyên chần chừ, nói: “… Làm diều chắc phải dựa theo khí động học anh nhỉ? Em không biết làm thế nào.” [Đến lúc đó diều không bay lên được thì…]
“Em chỉ cần vẽ thôi, để phần còn lại cho nghệ nhân chuyên nghiệp.”
“Vâng.” [Nghe có vẻ rất thú vị, vậy đừng nghĩ đến những chuyện không vui nữa nào.]
Thẩm Thụy nắm chặt vai của Tô Nguyên: “Giờ Nguyên Nguyên chọn mấy bức ảnh để tí dán lên tường nhé.”
Tô Nguyên gật gật đầu, không hề chần chờ lựa chọn.
Thẩm Thụy xắn ống tay áo lên, bắt đầu thu dọn bát đũa.
Hắn vừa đi thì Tô Nguyên mới từ từ chậm lại rồi khữ thở dài.
Cậu không thích việc mình luôn suy nghĩ quá nhiều và luôn liên tưởng đến những mặt không tốt của sự việc.
Nhưng lâu dần nó đã trở thành bản năng.
Tô Nguyên đặt ảnh xuống, hai tay xoa thái dương.
Đừng nghĩ về điều đó nữa. Bây giờ mình đã có bạn trai rồi, không còn phải lẻ loi một mình nữa.
Cho dù là vì Thẩm Thụy thì cậu cũng phải chống chọi với bệnh tật.
Trong tim có tình yêu rồi thì nên quên đi cái chết.
…
Khi Thẩm Thụy dọn dẹp phòng bếp xong thì Tô Nguyên đã ngủ quên trên ghế sô pha. Cậu hơi cau đôi mày lại, hình như ngủ không được ngon lắm.
Hắn đắp chăn cho đối phương: “Nguyên Nguyên, anh ở đây… Ngủ đi em.”
Như thể Tô Nguyên nghe được hắn thì thầm bên tai, lông mày cậu dần thả lỏng ra.
Khi cậu tỉnh dậy, chân trời đã hiện sắc tím, có lẽ khi chạng vạng tối sẽ tràn ngập ánh sáng với vẻ đẹp vô biên.
“Em muốn ngắm hoàng hôn không?”
Thẩm Thụy dễ dàng hiểu được biểu cảm của Tô Nguyên, hắn lên kế hoạch thực hiện mong muốn nhỏ bé của đối phương.
Tô Nguyên thành thật gật đầu: “Em muốn xem.”
*
Tháp Minh Nguyệt ở Bắc Kinh.
Tô Nguyên được Thẩm Thụy dẫn tới đây. Bây giờ hai người đang ở trong thang máy ngắm cảnh bên ngoài tháp Minh Nguyệt với góc nhìn 270 độ, mặt trên mặt dưới đều làm bằng thủy tinh trong suốt nên trải nghiệm rất tuyệt vời.
Hai người đứng ở rìa ngoài thang máy, còn có một vài du khách khác cũng đi lên cùng bọn họ. Gần như tất cả mọi người đều nhịn không được mà nắm lấy lan can.
Mặc dù sẽ không bị ngã nếu không bám vào lan can nhưng k1ch thích tâm lý do trải nghiệm đi lên cực nhanh tác động lên thị giác khiến người bình thường khó có thể chịu nổi.
Tô Nguyên không cần bám lấy lan can, vẻ mặt bình tĩnh nhìn người và kiến trúc dưới mặt đất dần dần nhỏ lại.
“Nguyên Nguyên không sợ à.”
Đột nhiên Tô Nguyên bị người phía sau ôm thật chặt, sau đó một bên má nhận được một nụ hôn ướt át.
“Vâng, em không sợ.” [Thụy Thụy sợ sao? Mình có nên ôm anh ấy không nhỉ.]
Ánh mắt Thẩm Thụy lấp lóe, càng ôm chặt đối phương hơn, thân thể còn khẽ run.
Quả nhiên Tô Nguyên vòng tay ôm lấy hắn, cậu còn chủ động tặng hắn một nụ hôn dịu dàng ngắn ngủi.
Trong thang máy có mấy người mặt tái nhợt, hai chân run lẩy bẩy. Không ai còn sức để ý tới hành vi thân mật của đôi chim cu này.
Sau khoảng một phút, thang máy dừng lại ở đài quan sát ngoài trời trên đỉnh tháp.
Trước khi vào thang máy đã kiểm tra phiếu nên giờ có thể đi vào ngay lập tức.
Tô Nguyên vừa bước ra ngoài thì đã bị chấn động.
[Tầm nhìn bao quát non sông cũng chỉ là như vậy mà thôi.]
Thẩm Thụy khẽ cười, nói: “Tháp Minh Nguyệt cao sáu trăm mét, là tòa kiến trúc cao nhất nước ta. Từ chỗ này, toàn bộ Bắc Kinh đều nằm dưới chân của chúng ta đó. Có phải giống như chúng ta sở hữu cả thế giới không?”
Tô Nguyên nắm lấy lan can cao đến ngang eo, nhìn phong cảnh bên dưới một chút.
Dưới đó, ngựa xe như nước, khói lửa nhân gian.
… Nhảy xuống đi, nhảy xuống thì cậu sẽ có được bình yên vĩnh viễn.
Dường như Tô Nguyên đã nghe thấy câu nói mơ hồ này, cậu nhìn đăm đăm về phương xa rồi chậm rãi leo lên.
“Cẩn thận…” Thẩm Thụy ôm lấy eo đối phương, nói: “Điều không vui ngày hôm nay của em hãy theo mặt trời lặn xuống núi đi, ngày mai khi mặt trời mọc, anh dẫn em đi tắm nắng, được không em?”
Tô Nguyên: “Hoàng hôn đẹp như vậy, em không hề không vui.” [Bầu trời rất đẹp, từ trên này nhảy xuống, chắc hẳn sẽ không sống nổi nhỉ.]
Thẩm Thụy ôm chặt lấy người mình yêu.
Không thể, nơi này sẽ đóng cửa từ ngày mai.
Tô Nguyên chỉ cảm thấy có một lực lượng mạnh mẽ đã kéo cậu trở về, lan can cũng đã tuột khỏi tay cậu.
“Tô Nguyên, anh yêu em…”
“Vâng…” Tô Nguyên hơi nghẹn ngào, gật đầu nói: “Em cũng yêu anh, Thẩm Thụy.”
[Mình có lỗi với Thẩm Thụy, ác ma đó lại tới mê hoặc mình nhưng mình lại không hề giãy giụa dù chỉ một chút, rõ ràng… anh ấy đang ở ngay sau lưng mình…]
Thẩm Thụy nắm tay Tô Nguyên dẫn cậu đến một cái đu quay, cách xa hàng rào nguy hiểm kia.
Vòng đu quay chậm rãi đi qua rìa tháp Minh Nguyệt. Ráng chiều như ánh lửa, dường như chỉ còn hai người đang nương tựa nhau ở rìa thế giới.
Thẩm Thụy vòng một tay ôm eo Tô Nguyên, hai người cùng nhìn về phía chân trời, tiếng nói cũng phát ra nhẹ nhàng: “Tô Nguyên, em đã hứa rằng sẽ yêu anh mãi mãi, sẽ không rời xa anh.”
Hắn sợ Tô Nguyên nhìn thấy sắc mặt hơi điên cuồng này của mình, trong lòng bùng lên d*c vọng cố chấp, trào lên mãnh liệt không thể can ngăn.
Tô Nguyên là khúc gỗ duy nhất mà hắn bắt lấy được khi trôi dạt trên biển, cũng là tình yêu duy nhất của đời hắn.
Nếu như tình trạng bệnh không thể kiểm soát được nữa, hắn sẽ liều mạng để giữ đối phương lại.
Bỗng nhiên Tô Nguyên tỉnh táo lại, nói: “Vâng… Em hứa với anh rồi mà.”
“Em yêu anh mãi mãi.”
“Em sẽ không rời xa anh.”
[Thế nhưng vừa rồi mình hoàn toàn không nghĩ về nó. Không, nó muốn đẩy mình vào chỗ chết. Mình không thể chết, mình chết rồi… Thụy Thụy phải làm sao bây giờ?]
Tô Nguyên mím chặt môi, bi thương từng chút một tụ lại trong mắt, cuối cùng hóa thành một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống từ khóe mắt.
“Thụy Thụy, từ giờ trở đi, ngày nào em cũng sẽ nói với anh một lần, như thế… em sẽ không bao giờ quên nữa, có được không anh?” [Nếu như quên mất mình yêu anh, thì mình sẽ không là chính mình nữa…]
“… Được.” Hai mắt Thẩm Thụy hơi sáng lên, vẻ mặt cũng trở nên dịu dàng: “Không thể tốt hơn.”
Vòng đu quay đi hết một vòng rồi một vòng, quay từ khi bầu trời đầy mây cho đến khi thành phố lên đèn.
“Nguyên Nguyên, sao trời vô tận, nhà nhà lên đèn, chẳng phải càng đẹp hơn so với hoàng hôn hay sao?”
Thẩm Thụy vẫn nhớ Tô nguyên đã nghĩ về điều này khi ở trong lều sao. Trước kia hắn đã từng hứa sẽ đưa cậu trở lại nơi đó để ngắm sao, không ngờ rằng hắn lại thực hiện lời hứa này ngay tại tháp Minh Nguyệt.
Tô Nguyên ngơ ngác một lúc, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Thụy rồi nở nụ cười.
“Đúng vậy ha, nhưng em cảm thấy, sao trời vô tận hay nhà nhà lên đèn cũng không bằng anh ở cạnh em.”
Lời vừa dứt, bỗng mặt Thẩm Thụy sát lại gần, hắn nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, chóp mũi của Tô Nguyên được mùi hương sạch sẽ mát lạnh trên người đối phương quấn lấy ngay lập tức.
Nụ hôn này kéo dài thật lâu, lâu đến mức khi hai người tách ra thì cả người còn hơi mềm nhũn, không đứng dậy được.
Thẩm Thụy nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ bừng như được nhuộm bởi hoa hải đường. Lúc này hắn mới th ở dốc, cố gắng điều hòa hơi thở. Suýt chút nữa đầu óc nóng lên làm hắn lại muốn hôn cậu.
“Thụy Thụy, phong cảnh nơi đây thật đẹp, em còn muốn ngắm cả đêm, hôm nay chúng ta không về được không ạ?” [Mình nhìn còn chưa đủ.]
Quanh người Tô Nguyên tỏa ra một mong muốn cháy bỏng.
“Được.” Thẩm Thụy khàn giọng đồng ý với cậu: “Dưới tầng có quán ăn ngắm cảnh, chúng ta có thể vừa nhìn vừa ăn. Còn đêm nay chúng ta sẽ ở tháp Minh Nguyệt nhé.”
Sau vụ bắt cóc lần trước, Thẩm Thụy đã thay đổi thời gian uống thuốc của Tô Nguyên, không có tiết học thì uống vào buổi sáng, có tiết thì uống vào buổi trưa.
Nên bây giờ không cần về phòng uống thuốc nữa.
Tô Nguyên: “Vâng.”
Tập đoàn Thịnh Thế có cổ phần ở tháp Minh Nguyệt, trước khi đến Thẩm Thụy đã đặt chỗ có thể ngắm cảnh đẹp nhất cho bữa tối.
Tâm trí của Tô Nguyên hoàn toàn không đặt trên những món ngon được trình bày tinh xảo trên bàn mà nó rơi trên những đốm lửa không ngừng sáng rồi tắt bên ngoài cửa sổ, nó thu hút phần lớn sự chú ý của cậu.
Thẩm Thụy mỉm cười cưng chiều, bằng lòng vất tất cả kế hoạch ra sau đầu.
“Thụy Thụy, anh ăn đi.” Tô Nguyên ngượng ngùng nở nụ cười, quay người gắp một miếng sườn vào bát của Thẩm Thụy.
[Ăn nhiều một chút, đừng để đói bụng.]
Thẩm Thụy không ngờ rằng những lời Tô Nguyên nói đều là nói thật.
Phòng ăn ngắm cảnh cứ sau nửa giờ sẽ xoay tròn một lần, phong cảnh ngoài cửa sổ cũng sẽ thay đổi theo đó.
Hắn hiểu rằng Tô Nguyên ham cảnh đẹp nhưng khi đến phòng tổng thống rồi mà cậu vẫn đang nhìn, trông dáng vẻ có lẽ cậu còn muốn nhìn đến khi bình minh.
Tất cả ánh đèn trong phòng đều bị dập tắt, chỉ còn lại một ngọn đèn nhỏ ở đầu giường.
Tô Nguyên mặc đồ ngủ, ngồi trên ghế sô pha cạnh cửa kính trong suốt từ trần đến sàn. Gần như mặt cậu dán hẳn lên mặt kính, suy nghĩ trong đầu tuôn ra không ngừng.
Thẩm Thụy tới gần và ôm cậu vào trong lòng: “Nguyên Nguyên.”
Tô Nguyên cười trả lời: “Thụy Thụy, anh nhìn này, ở bên kia mỗi một ngọn đèn đều đại biểu cho một gia đình.”
“Lúc này đây em mới cảm thấy trên thế giới này thật sự có rất nhiều người, hơn nữa nhìn bọn họ còn rất hạnh phúc.”
“Em chỉ mong một ngày nào đó, em cũng có thể sở hữu một trong số chúng. Nhưng rồi em lại nghĩ, em cũng muốn sống ở một nơi thật cao và nhìn những người khác cùng em thắp sáng thành phố này.”
[Có phải em rất ngốc hay không?]
Thẩm Thụy khẽ cười: “Nguyên Nguyên thích nơi này, vậy từ nay về sau căn phòng này sẽ không thể tiếp đón những vị khách khác. Chỉ có chúng ta có thể ở trong này thôi.”
Việc này hắn sẽ giao cho trợ lý Chu xử lý vào ngày mai.
Tô Nguyên hôn hắn, nói: “Cảm ơn Thụy Thụy, em rất thích.”
[Cách đây lâu lắm rồi, mình cũng nhìn thấy một khung cảnh đẹp như vậy ở một nơi rất cao.]
[Nhưng khi đó bên cạnh mình không có ai cả, chỉ có một mình lẻ loi ngắm nhìn rất lâu. Nếu không phải nó chưa tới, thì có lẽ lúc đó… mình đã nhảy xuống.]
[Cảnh càng đẹp càng khiến người ta mê đắm, nó dẫn những người lạc đường sa vào cạm bẫy mỹ lệ ấy, để rồi không thể sinh ra nổi một chút phòng bị nào.]
[Bây giờ đã khác, có Thụy Thụy ở bên cạnh làm mình thực sự hạnh phúc…]
Thẩm Thụy từng chút một ôm cả người cậu vào trong ngực, hai người dường như hoàn toàn hòa vào làm một thể, không phân biệt lẫn nhau.
Tô Nguyên chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Thẩm Thụy, em yêu anh mãi mãi, em sẽ không bao giờ rời xa anh.”
[Em yêu anh.]
***
Nguyên nguyên: Sao trời vô tận, nhà nhà lên đèn cũng không bằng Thụy Thụy.
Thụy Thụy: Đúng đúng đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.