Sau Khi Xuyên Sách Tôi Gả Cho Cậu Của Nam Chính
Chương 34: Cuộc đời nực cười
Trúc Diệp Tiểu Chu
09/07/2022
Editor: Voi Con
- ----
Là Lục Chiếu Hành.
Lục Chiếu Hành loạng choạng đi về hướng 'Tô Đồng Đồng'.
Máu từ trán chảy vào mắt làm mắt anh ta đỏ hoe.
"Đồng Đồng, em sao rồi? Em ổn không?"
Ngay lúc anh ta nói xong thì người phụ nữ giống Tô Đồng Đồng đến mười phần tháo kính râm xuống, Lục Chiếu Hành cả người cứng đờ.
"Tiên sinh, tôi nghĩ anh nhận sai người rồi. Nhưng vẫn cảm ơn anh đã cứu tôi."
Người phụ nữ khách khí nói, trên mặt không thấy một tia kinh hoảng.
Cô ấy vốn dĩ chính là quân cờ mà Tiêu Diễn đã an bài, cho dù Lục Chiếu Hành không lao tới thì chiếc xe hơi màu đen kia cũng không tông được cô ấy.
Lục Chiếu Hành cả người như bị sét đánh, anh ta là người thông minh, cơ hồ chỉ dùng vài giây liền nghĩ thông suốt mọi việc.
Uổng công anh ta coi mình thông minh, nhưng thật ra từ đầu tới cuối anh ta cùng lắm chỉ là một con chó mà Tiêu Diễn nuôi.
Lúc Tiêu Diễn vui thì anh ta là tổng tài hô mưa gọi gió trên thương trường, còn lúc Tiêu Diễn không vui thì anh ta chỉ là đứa trẻ bị bỏ rơi, anh ta từng cho rằng bản thân đã tự có thế lực cho bản thân nhưng thật ra chỉ là sự bố thí của Tiêu Diễn.
Lần này anh ta vô tình mới biết được Lục Minh Vũ điên cuồng muốn giết người, anh ta cũng không biết vì sao khi cấp dưới nói kế hoạch của Lục Minh Vũ anh ta liền bất chấp, trực tiếp lái xe tới cứu Tô Đồng Đồng, ngay lúc sinh mệnh cô gặp nguy hiểm thì anh ta không hề nghĩ ngợi liền lái xe tông qua......
Mà hiện tại anh ta phát hiện, người anh ta liều mạng cứ căn bản không phải Tô Đồng Đồng, chẳng qua chỉ là thế thân.
Ngoại trừ Tiêu Diễn thì ai có thể làm ra chuyện này?
Dù là anh ta hay là Lục Minh Vũ, mọi hành động của bọn họ đều nằm trong khống chế của Tiêu Diễn, căn bản anh chỉ xem bọn họ như con khỉ nhảy nhót vui đùa......
Anh ta cong khóe môi, tiếng cười lạnh tràn ra từ cổ họng.
Anh ta càng cười càng lớn tiếng, cuối cùng như điên rồi ngửa mặt lên trời cười to.
Người đi đường nhìn anh ta như bệnh nhân tâm thần, nhưng anh ta hoàn toàn không để tâm.
Không biết từ khi nào thì Tô Đồng Đồng đã chạy ra sau Lục Chiếu Hành.
Phía sau cô có 2 vệ sĩ, đương nhiên cô cũng biết xung quanh còn rất nhiều người ẩn thân bảo vệ cô.
Tiêu Diễn bảo vệ cô cực kỳ chu toàn khiến cô có cảm giác an toàn.
Lục Chiếu Hành cười đến mức dường như muốn tắt thở, vừa quay đầu lại gặp được Tô Đồng Đồng.
Tiếng cười đột nhiên im bặt, vẻ mặt ngây ra trong chốc lát rồi sau đó cúi đầu xấu hổ.
Tô Đồng Đồng thở dài một tiếng trong lòng, bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ đều không có ý tứ.
"Lục Chiếu Hành, vừa rồi cảm ơn anh đã có ý cứu tôi."
Lục Chiếu Hành ngẩng đầu, có chút khó tin nhìn cô, sau đó bước nhanh đi đến trước mặt cô, nhưng bị vệ sĩ ngăn cản khi còn cách 3 bước chân, anh ta cũng không hề xông vào mà coi như không có gì, đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Đồng Đồng, ánh mắt cố chấp lại tràn ngập chiếm hữu làm cô không khỏi liên tưởng đến miêu tả Lục Chiếu Hành trong nguyên bản, dường như biểu cảm này chỉ xuất hiện khi anh ta đối mặt với Lục Minh Vũ thôi mà.
Đứng trước số phận thì tất cả mọi người đều là rối gỗ bị giật dây.
Cho dù Lục Chiếu Hành cực kì tồi nhưng vì lần này anh ta liều mình cứu cô, hơn nữa đã hoàn toàn mất đi khí vận nam chính nên cô quyết định nói rõ ràng với anh ta.
"Đồng Đồng, em...... em không sao chứ? Em còn trách anh không? Tô gia đã phá sản, anh đã giúp em báo thù, em tha thứ cho anh một lần được không?"
Giọng anh ta thật cẩn thận như có hàng vạn tâm sự dồn nén.
Tô Đồng Đồng cảm thấy tinh thần của anh ta không đúng lắm.
"Thật ra anh không cần làm như vậy. Anh không cần cố tình vì tôi làm gì."
"Anh là anh trai em nên đây là điều cần phải làm."
Giờ phút này, ánh mắt anh ta chân thành tha thiết vô cùng.
Tô Đồng Đồng lại bất động.
"Không, anh không phải."
Lục Chiếu Hành vẻ mặt cứng đờ.
"Em, em nói gì?"
"Quả thật tôi không phải con gái Tô gia nhưng cũng không phải em gái của anh. Mọi chuyện xảy ra chẳng qua đều là lừa anh."
Giọng Lục Chiếu Hành gian nan mà khàn khàn.
"Vì...... Vì sao?"
Tô Đồng Đồng:
"Vì......"
"Vì muốn nhóc chủ động ly hôn."
Giọng Tiêu Diễn vừa lúc xuất hiện.
Không biết từ khi nào anh xuất hiện đi tới bên cạnh Tô Đồng Đồng.
Trong ánh mắt đỏ hoe của Lục Chiếu Hành bắn ra ngọn lửa thù hận mãnh liệt, anh ta nhìn chằm chằm Tiêu Diễn.
"Cậu gạt tôi?" (Cậu ở đây là theo vai vế nhé)
"Đúng vậy."
Tiêu Diễn cong môi cười.
"Nhóc còn có thể làm gì?"
"Cậu đã quên hứa hẹn với mẹ tôi rồi à? Cậu đồng ý với mẹ sẽ chăm sóc tôi và Minh Vũ, đây là chăm sóc của cậu à?"
Lục Chiếu Hành hận đến mức nước mắt sắp rơi, tay nổi đầy gân xanh.
Tiêu Diễn:
"Không phải tôi đã nuôi lớn hai đứa à? Tôi cũng đưa tài nguyên rồi nhỉ? Là do lòng tham của nhóc không đủ, năng lực cũng không đủ, lại còn quay ra trách tôi? Dùng đạo lý trói buộc tôi cũng vô dụng, tôi đối xử với mẹ nhóc và cả Lục gia đều đã tận tình tận nghĩa. Hôn nhân của nhóc và Đồng Đồng là do nhóc cưỡng ép mà ra, vốn dĩ đã không chính đáng, chẳng lẽ nhóc còn cảm thấy oan uổng?"
Lục Chiếu Hành bị anh nói đến mức á khẩu, cuối cùng nhìn về phía Tô Đồng Đồng, anh ta hít sâu một hơi, trong ánh mắt của mọi người liền quỳ xuống.
"Đồng Đồng, tha thứ cho anh, cho anh một cơ hội nữa được không?"
Hiện tại anh ta đã hiểu rõ tâm ý của bản thân, trải qua sự cố kia anh ta càng hiểu rõ tình yêu của bản thân đối với cô. Anh ta không thể mất cô, mất cô thì anh ta sẽ điên mất.
Tô Đồng Đồng từ trên cao nhìn anh ta, tay nhẹ nhàng xoa bụng nhỏ.
"Tôi đang mang thai."
Lục Chiếu Hành ma xui quỷ khiến nói một câu.
"Anh không ngại!"
"Nhưng tôi để ý!"
Tiêu Diễn không thể nhịn được nữa, một tay ôm Tô Đồng Đồng vào ngực.
"Hiện tại nhóc phải kêu cô ấy là mợ!"
Tô Đồng Đồng:
"Chúng tôi đã kết hôn."
Lục Chiếu Hành: "......"
"Thế nên anh đừng dây dưa nữa, mau quay về với Lục Minh Vũ đi, không phải ban đầu anh tình nguyện vì cô ta mà gánh chịu mọi tai tiếng cùng tội lỗi sao? Chúc hai người trăm năm hạnh phúc."
Cô nói xong liền cười với Tiêu Diễn.
"Chúng ta về nhà đi."
Tiêu Diễn:
"Được."
Thẳng đến khi xe hai người rời đi, Lục Chiếu Hành còn ngây ngốc quỳ gối tại chỗ, dường như cả thế giới đều cách xa anh ta.
Trên trời bỗng nổi lên từng tầng u ám.
Người đi đường vội vàng tản ra, từng hạt mưa lớn rơi xuống, Lục Chiếu Hành vẫn quỳ gối tại đó.
Lục Minh Vũ trốn trong xe nơi có bóng tối che lấp, từ đầu tới cuối cô ta đã nhìn thấy hết, tuy rằng không nghe rõ điều mà Lục Chiếu Hành nói vưới Tô Đồng Đồng nhưng không cần nghe thì cô ta cũng biết được ý của Lục Chiếu Hành.
Hiện giờ Lục Minh Vũ liền hiểu rõ cảm giác vạn tiễn xuyên tim.
Lục Chiếu Hành phản bội cô ta, hoàn toàn phản bội cô ta.
Anh ta không chỉ liều mình đi cứu Tô Đồng Đồng, còn quỳ xuống cầu xin Tô Đồng Đồng......
Lục Minh Vũ cảm thấy toàn bộ thế giới đều sụp đổ.
Đây không phải anh trai mà cô ta yêu nhất, cũng không phải người anh trai yêu cô ta nhất, anh ta đã hoàn toàn thay đổi, anh ta phá tan trái tim cô ta thành từng mảnh.
Bỗng dưng xuất hiện suy nghĩ hủy thiên diệt địa, Lục Minh Vũ ôm tia may mắn cuối cùng gọi cho Lục Chiếu Hành.
Trong mưa to, tiếng chuông điện thoại làm Lục Chiếu Hành hoàn hồn, anh ta ngơ ngác nghe điện thoại, thấy giọng Lục Minh Vũ truyền đến.
"Anh trai, anh còn yêu em không?"
Lục Chiếu Hành trầm mặc, không biết trả lời thế nào.
Hốc mắt Lục Minh Vũ đỏ lên.
"Anh không nói lời nào chính là không yêu đúng không? Vậy anh hận em đúng không? Hận vì em muốn giết Tô Đồng Đồng đúng không? Ha hả......"
Cô ta liên tiếp phát ra tiếng cười lạnh, còn điên cuồng hơn so với Lục Chiếu Hành lúc nãy.
Sau khi cười xong, cô ta tiếp tục nói.
"Nhưng em cũng không muốn thế!"
Chỉ là em không muốn chết.....
Bíp ——
Nửa câu sau còn chưa nói xong, Lục Chiếu Hành liền cúp điện thoại.
Lục Minh Vũ cảm thấy thứ bị cắt đứt còn là tình yêu lẫn sự chờ mong của cô ta.
Cô ta biết mình xong rồi, dù là sinh mệnh hay là linh hồn đều đã chết, một khi đã như vậy thì để Lục Chiếu Hành chôn cùng cô ta thôi!
Cô ta tình nguyện chết, cũng muốn anh ta cùng chết!
Trong mưa to, Lục Chiếu Hành hốt hoảng đứng dậy, vừa định rời đi thì một chiếc SUV màu đỏ chạy về phía anh ta!
Rầm ——
Ngay lúc anh ta chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị xe đâm đến mức bay lên giữa không trung, sau đó lại rơi xuống.
Cả thế giới đều như được quay chậm trước mắt anh ta.
Cuối cùng ngay khi tiếp đất, anh ta thấy đằng sau chiếc xe SUV là khuân mặt vặn vẹo của Lục Minh Vũ.
Thật sự vô cùng nực cười, nhân sinh của anh ta như một tuồng kịch. Dù đến hiện tại, anh ta cũng không biết, rốt cuộc là sai ở đâu, tại sao đang tốt đẹp lại thành ra thế này......
- ----
Đây là chương xuất hiện ở văn án đấy các cô, cũng báo hiệu còn 1 chương nữa là kết thúc rồi.
- ----
Là Lục Chiếu Hành.
Lục Chiếu Hành loạng choạng đi về hướng 'Tô Đồng Đồng'.
Máu từ trán chảy vào mắt làm mắt anh ta đỏ hoe.
"Đồng Đồng, em sao rồi? Em ổn không?"
Ngay lúc anh ta nói xong thì người phụ nữ giống Tô Đồng Đồng đến mười phần tháo kính râm xuống, Lục Chiếu Hành cả người cứng đờ.
"Tiên sinh, tôi nghĩ anh nhận sai người rồi. Nhưng vẫn cảm ơn anh đã cứu tôi."
Người phụ nữ khách khí nói, trên mặt không thấy một tia kinh hoảng.
Cô ấy vốn dĩ chính là quân cờ mà Tiêu Diễn đã an bài, cho dù Lục Chiếu Hành không lao tới thì chiếc xe hơi màu đen kia cũng không tông được cô ấy.
Lục Chiếu Hành cả người như bị sét đánh, anh ta là người thông minh, cơ hồ chỉ dùng vài giây liền nghĩ thông suốt mọi việc.
Uổng công anh ta coi mình thông minh, nhưng thật ra từ đầu tới cuối anh ta cùng lắm chỉ là một con chó mà Tiêu Diễn nuôi.
Lúc Tiêu Diễn vui thì anh ta là tổng tài hô mưa gọi gió trên thương trường, còn lúc Tiêu Diễn không vui thì anh ta chỉ là đứa trẻ bị bỏ rơi, anh ta từng cho rằng bản thân đã tự có thế lực cho bản thân nhưng thật ra chỉ là sự bố thí của Tiêu Diễn.
Lần này anh ta vô tình mới biết được Lục Minh Vũ điên cuồng muốn giết người, anh ta cũng không biết vì sao khi cấp dưới nói kế hoạch của Lục Minh Vũ anh ta liền bất chấp, trực tiếp lái xe tới cứu Tô Đồng Đồng, ngay lúc sinh mệnh cô gặp nguy hiểm thì anh ta không hề nghĩ ngợi liền lái xe tông qua......
Mà hiện tại anh ta phát hiện, người anh ta liều mạng cứ căn bản không phải Tô Đồng Đồng, chẳng qua chỉ là thế thân.
Ngoại trừ Tiêu Diễn thì ai có thể làm ra chuyện này?
Dù là anh ta hay là Lục Minh Vũ, mọi hành động của bọn họ đều nằm trong khống chế của Tiêu Diễn, căn bản anh chỉ xem bọn họ như con khỉ nhảy nhót vui đùa......
Anh ta cong khóe môi, tiếng cười lạnh tràn ra từ cổ họng.
Anh ta càng cười càng lớn tiếng, cuối cùng như điên rồi ngửa mặt lên trời cười to.
Người đi đường nhìn anh ta như bệnh nhân tâm thần, nhưng anh ta hoàn toàn không để tâm.
Không biết từ khi nào thì Tô Đồng Đồng đã chạy ra sau Lục Chiếu Hành.
Phía sau cô có 2 vệ sĩ, đương nhiên cô cũng biết xung quanh còn rất nhiều người ẩn thân bảo vệ cô.
Tiêu Diễn bảo vệ cô cực kỳ chu toàn khiến cô có cảm giác an toàn.
Lục Chiếu Hành cười đến mức dường như muốn tắt thở, vừa quay đầu lại gặp được Tô Đồng Đồng.
Tiếng cười đột nhiên im bặt, vẻ mặt ngây ra trong chốc lát rồi sau đó cúi đầu xấu hổ.
Tô Đồng Đồng thở dài một tiếng trong lòng, bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ đều không có ý tứ.
"Lục Chiếu Hành, vừa rồi cảm ơn anh đã có ý cứu tôi."
Lục Chiếu Hành ngẩng đầu, có chút khó tin nhìn cô, sau đó bước nhanh đi đến trước mặt cô, nhưng bị vệ sĩ ngăn cản khi còn cách 3 bước chân, anh ta cũng không hề xông vào mà coi như không có gì, đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Đồng Đồng, ánh mắt cố chấp lại tràn ngập chiếm hữu làm cô không khỏi liên tưởng đến miêu tả Lục Chiếu Hành trong nguyên bản, dường như biểu cảm này chỉ xuất hiện khi anh ta đối mặt với Lục Minh Vũ thôi mà.
Đứng trước số phận thì tất cả mọi người đều là rối gỗ bị giật dây.
Cho dù Lục Chiếu Hành cực kì tồi nhưng vì lần này anh ta liều mình cứu cô, hơn nữa đã hoàn toàn mất đi khí vận nam chính nên cô quyết định nói rõ ràng với anh ta.
"Đồng Đồng, em...... em không sao chứ? Em còn trách anh không? Tô gia đã phá sản, anh đã giúp em báo thù, em tha thứ cho anh một lần được không?"
Giọng anh ta thật cẩn thận như có hàng vạn tâm sự dồn nén.
Tô Đồng Đồng cảm thấy tinh thần của anh ta không đúng lắm.
"Thật ra anh không cần làm như vậy. Anh không cần cố tình vì tôi làm gì."
"Anh là anh trai em nên đây là điều cần phải làm."
Giờ phút này, ánh mắt anh ta chân thành tha thiết vô cùng.
Tô Đồng Đồng lại bất động.
"Không, anh không phải."
Lục Chiếu Hành vẻ mặt cứng đờ.
"Em, em nói gì?"
"Quả thật tôi không phải con gái Tô gia nhưng cũng không phải em gái của anh. Mọi chuyện xảy ra chẳng qua đều là lừa anh."
Giọng Lục Chiếu Hành gian nan mà khàn khàn.
"Vì...... Vì sao?"
Tô Đồng Đồng:
"Vì......"
"Vì muốn nhóc chủ động ly hôn."
Giọng Tiêu Diễn vừa lúc xuất hiện.
Không biết từ khi nào anh xuất hiện đi tới bên cạnh Tô Đồng Đồng.
Trong ánh mắt đỏ hoe của Lục Chiếu Hành bắn ra ngọn lửa thù hận mãnh liệt, anh ta nhìn chằm chằm Tiêu Diễn.
"Cậu gạt tôi?" (Cậu ở đây là theo vai vế nhé)
"Đúng vậy."
Tiêu Diễn cong môi cười.
"Nhóc còn có thể làm gì?"
"Cậu đã quên hứa hẹn với mẹ tôi rồi à? Cậu đồng ý với mẹ sẽ chăm sóc tôi và Minh Vũ, đây là chăm sóc của cậu à?"
Lục Chiếu Hành hận đến mức nước mắt sắp rơi, tay nổi đầy gân xanh.
Tiêu Diễn:
"Không phải tôi đã nuôi lớn hai đứa à? Tôi cũng đưa tài nguyên rồi nhỉ? Là do lòng tham của nhóc không đủ, năng lực cũng không đủ, lại còn quay ra trách tôi? Dùng đạo lý trói buộc tôi cũng vô dụng, tôi đối xử với mẹ nhóc và cả Lục gia đều đã tận tình tận nghĩa. Hôn nhân của nhóc và Đồng Đồng là do nhóc cưỡng ép mà ra, vốn dĩ đã không chính đáng, chẳng lẽ nhóc còn cảm thấy oan uổng?"
Lục Chiếu Hành bị anh nói đến mức á khẩu, cuối cùng nhìn về phía Tô Đồng Đồng, anh ta hít sâu một hơi, trong ánh mắt của mọi người liền quỳ xuống.
"Đồng Đồng, tha thứ cho anh, cho anh một cơ hội nữa được không?"
Hiện tại anh ta đã hiểu rõ tâm ý của bản thân, trải qua sự cố kia anh ta càng hiểu rõ tình yêu của bản thân đối với cô. Anh ta không thể mất cô, mất cô thì anh ta sẽ điên mất.
Tô Đồng Đồng từ trên cao nhìn anh ta, tay nhẹ nhàng xoa bụng nhỏ.
"Tôi đang mang thai."
Lục Chiếu Hành ma xui quỷ khiến nói một câu.
"Anh không ngại!"
"Nhưng tôi để ý!"
Tiêu Diễn không thể nhịn được nữa, một tay ôm Tô Đồng Đồng vào ngực.
"Hiện tại nhóc phải kêu cô ấy là mợ!"
Tô Đồng Đồng:
"Chúng tôi đã kết hôn."
Lục Chiếu Hành: "......"
"Thế nên anh đừng dây dưa nữa, mau quay về với Lục Minh Vũ đi, không phải ban đầu anh tình nguyện vì cô ta mà gánh chịu mọi tai tiếng cùng tội lỗi sao? Chúc hai người trăm năm hạnh phúc."
Cô nói xong liền cười với Tiêu Diễn.
"Chúng ta về nhà đi."
Tiêu Diễn:
"Được."
Thẳng đến khi xe hai người rời đi, Lục Chiếu Hành còn ngây ngốc quỳ gối tại chỗ, dường như cả thế giới đều cách xa anh ta.
Trên trời bỗng nổi lên từng tầng u ám.
Người đi đường vội vàng tản ra, từng hạt mưa lớn rơi xuống, Lục Chiếu Hành vẫn quỳ gối tại đó.
Lục Minh Vũ trốn trong xe nơi có bóng tối che lấp, từ đầu tới cuối cô ta đã nhìn thấy hết, tuy rằng không nghe rõ điều mà Lục Chiếu Hành nói vưới Tô Đồng Đồng nhưng không cần nghe thì cô ta cũng biết được ý của Lục Chiếu Hành.
Hiện giờ Lục Minh Vũ liền hiểu rõ cảm giác vạn tiễn xuyên tim.
Lục Chiếu Hành phản bội cô ta, hoàn toàn phản bội cô ta.
Anh ta không chỉ liều mình đi cứu Tô Đồng Đồng, còn quỳ xuống cầu xin Tô Đồng Đồng......
Lục Minh Vũ cảm thấy toàn bộ thế giới đều sụp đổ.
Đây không phải anh trai mà cô ta yêu nhất, cũng không phải người anh trai yêu cô ta nhất, anh ta đã hoàn toàn thay đổi, anh ta phá tan trái tim cô ta thành từng mảnh.
Bỗng dưng xuất hiện suy nghĩ hủy thiên diệt địa, Lục Minh Vũ ôm tia may mắn cuối cùng gọi cho Lục Chiếu Hành.
Trong mưa to, tiếng chuông điện thoại làm Lục Chiếu Hành hoàn hồn, anh ta ngơ ngác nghe điện thoại, thấy giọng Lục Minh Vũ truyền đến.
"Anh trai, anh còn yêu em không?"
Lục Chiếu Hành trầm mặc, không biết trả lời thế nào.
Hốc mắt Lục Minh Vũ đỏ lên.
"Anh không nói lời nào chính là không yêu đúng không? Vậy anh hận em đúng không? Hận vì em muốn giết Tô Đồng Đồng đúng không? Ha hả......"
Cô ta liên tiếp phát ra tiếng cười lạnh, còn điên cuồng hơn so với Lục Chiếu Hành lúc nãy.
Sau khi cười xong, cô ta tiếp tục nói.
"Nhưng em cũng không muốn thế!"
Chỉ là em không muốn chết.....
Bíp ——
Nửa câu sau còn chưa nói xong, Lục Chiếu Hành liền cúp điện thoại.
Lục Minh Vũ cảm thấy thứ bị cắt đứt còn là tình yêu lẫn sự chờ mong của cô ta.
Cô ta biết mình xong rồi, dù là sinh mệnh hay là linh hồn đều đã chết, một khi đã như vậy thì để Lục Chiếu Hành chôn cùng cô ta thôi!
Cô ta tình nguyện chết, cũng muốn anh ta cùng chết!
Trong mưa to, Lục Chiếu Hành hốt hoảng đứng dậy, vừa định rời đi thì một chiếc SUV màu đỏ chạy về phía anh ta!
Rầm ——
Ngay lúc anh ta chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị xe đâm đến mức bay lên giữa không trung, sau đó lại rơi xuống.
Cả thế giới đều như được quay chậm trước mắt anh ta.
Cuối cùng ngay khi tiếp đất, anh ta thấy đằng sau chiếc xe SUV là khuân mặt vặn vẹo của Lục Minh Vũ.
Thật sự vô cùng nực cười, nhân sinh của anh ta như một tuồng kịch. Dù đến hiện tại, anh ta cũng không biết, rốt cuộc là sai ở đâu, tại sao đang tốt đẹp lại thành ra thế này......
- ----
Đây là chương xuất hiện ở văn án đấy các cô, cũng báo hiệu còn 1 chương nữa là kết thúc rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.