Sau Khi Xuyên Sách Tôi Gả Cho Cậu Của Nam Chính
Chương 2: Khẩn trương
Trúc Diệp Tiểu Chu
27/02/2022
Editor: Elf
- ----
Dù đang rất căng thẳng, nhưng cô cố tỏ ra bình tĩnh:
"Mời vào."
Cô nói xong, liền lùi ra sau 2 bước.
Sau đó, cửa mở ra.
Một người đàn ông cao ráo, thân hình vừa vặn đứng sau cửa.
Người này siêu cao, khoảng 1m86, ngũ quan ưa nhìn nhìn tổng thể vô cùng đẹp, so với các idol cô thấy còn đẹp hơn, chỉ là mặt hơi nhợt nhạt thiếu sức sống, nhưng điều này càng khiến cho anh trở nên đặc biệt.
Nghĩ đến anh chính là người tối qua, tim cô bỗng chốc đập loạn xạ. Mặc dù trong lòng cô đang tự phỉ nhổ bản thân chính là một con chó háo sắc, chỉ trong vài giây tâm tình cô đã bị vứt bỏ ở xó nào đó vì sắc đẹp của người này. Rốt cuộc tại sao người này lại lên giường với cô nhỉ, hmm dung mạo cô có chút thanh tú nhưng không đến mức xuất thần, dù có xếp hàng để ngủ cùng đại gia nào đó chưa chắc đã đến lượt cô. Hiện giờ thật muốn sờ anh ta một cái... chắc...không sao đâu nhỉ?
Thôi đi, cô chính là một con chó háo sắc! Kinh tởm, tự phỉ nhổ 1000 lần.
Người đàn ông bước đến:
"Tôi tên Tiêu Diễn, sự việc đêm qua thật xin lỗi, tôi sẽ chịu trách nhiệm, cô muốn thế nào?"
Anh đứng cách cô ba bước, cố gắng không tạo áp lực cho cô. Nhưng cô vẫn bất giác lùi về sau 2 bước.
Tiêu Diễn khẽ cau mày, nhìn động tĩnh của cô. Thật sự rất kỳ lạ, rõ ràng anh có thể xem là tình một đêm thôi, nhưng bây giờ anh cảm thấy không vui khi cô sợ mình......
Tô Đồng Đồng cố gắng bình tĩnh, không run rẩy.
"Tiêu, anh Tiêu, có thể hỏi một chút, tại sao lại là tôi?"
Nếu cô đoán không lầm, những người tối qua hẳn là đàn em của anh. Bọn họ dường như cố ý tìm cô? Mà tối hôm qua tình trạng của anh cũng rất tệ, thân thể lạnh toát, như muốn đóng băng luôn vậy. Cho nên, bọn họ là cố tình tới tìm cô, để cứu anh?
Trong lòng cô đầy nghi ngờ, nhưng sau khi hỏi, cô lại hối hận.
"Khoan, anh không cần nói cho tôi biết đâu."
Tục ngữ đã nói, biết nhiều quá cũng không tốt, nếu không may dính đến người này thì khổ, thôi tốt nhất là không biết gì đi.
Tiêu Diễn càng nhíu mày sâu hơn, dường như cô gái này đang né tránh anh, không muốn dính líu tới anh.
Tô Đồng Đồng lại nói.
"Đã qua rồi thì cho qua đi, một phần cũng do tôi. Tôi không cần anh phải bù đắp hay chịu trách nhiệm gì, nhưng tôi bị mất túi và điện thoại, anh có thể cho tôi mượn 200 không? Tôi muốn bắt taxi."
Cô không nói cô về nhà, vì cô không có chút kí ức nào của nguyên chủ nên cô không biết nhà ở đâu.
Tiêu Diễn nghe vậy, quay đầu lại phân phó.
"Mang vào đi."
Sau đó một người đàn ông có vẻ là thư kí cung kính bước vào, trên tay cầm một cái túi nữ.
Tiêu Diễn cầm lấy, đến gần cô, đưa tới trước mặt cô.
"Đây là túi và điện thoại của cô, giấy tờ trong đó đều đủ cả, tôi đã cho người tìm nó."
Loại này việc nhỏ đối với anh mà nói dễ như trở bàn tay thậm chí không cần anh phải phân phó, đàn em của anh cũng sẽ làm.
Bởi vì anh tới gần, cái áp bức vô hình này càng khiến tim cô đập nhanh hơn. Cô còn nhớ mùi hương lành lạnh trên người anh, không phải nước hoa mà là mùi vị của chính anh. Đêm qua, thân thể mát lạnh này vẫn luôn quấn lấy cô, làm cô trốn không thể trốn, lui không thể lui, kí ức vốn dĩ mơ hồ lại vì hơi thở lạnh lẽo này, lập tức trở nên rõ ràng.
Mặt cô không khống chế được mà có chút đỏ lên. Sợ anh nhìn thấy, cô vội vàng cúi đầu.
"Cảm ơn..... Cảm ơn...... vậy, tôi đi trước."
Nói xong,cô liền vòng ra sau anh đi ra cửa.
Nhưng người này đột nhiên nắm cổ tay cô giữ cô lại.
"Tôi cho phép cô đi sao?"
Tô Đồng Đồng: "......"
Cô ngẩng đầu, mờ mịt nhìn anh, cặp mắt màu xám hiện lên nét như có vạn lời muốn nói, lại không biết nói sao, nhưng lại bị anh dọa sợ.
Giống như một chú mèo trắng bỗng nhiên bị anh bế lên liền gương cặp mắt hoang mang nhìn anh, thật là đáng yêu đến mức khiến người ta tan chảy.
"Cô còn chưa nói cho tôi biết, cô tên gì?"
Buổi sáng anh cũng đã xem qua tư liệu về cô, nhưng hiện tại anh muốn nghe chính cô tự giới thiệu tên
Thư ký đã sớm thức thời lui ra ngoài, còn giúp chu đáo giúp bọn họ đóng cửa phòng.
Tô Đồng Đồng: "......"
Cô cũng muốn biết hiện tại cô tên là gì! Trong đầu cô hoàn toàn không có kí ức của thân thể này một chút nào cả, giấy tờ đều ở trong túi, cô còn chưa được xem qua!
Không được khẩn trương, không thể để bị lộ, Tô Đồng Đồng, cố lên, cô có thể! Không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao? Còn là người 419 với cô đêm qua, lại đẹp trai lạnh lùng như nam chính ngôn tình nữa, cô sợ gì chứ?
Là một thiếu nữ toàn năng của thế kỉ 21, chưa chuyện gì chưa thấy! Phim Hàn phim Thái đều càn quét qua! Sao khi đứng trước người này lại nhũn hết cả chân?
Cô nỗ lực trấn tĩnh bản thân, sau đó tận lực nói.
"Tôi cảm thấy không cần thiết đâu. Tối hôm qua là ngoài ý muốn, về sau...... Chúng ta hẳn là cũng không gặp mặt đâu, tôi sẽ mau chóng đã quên chuyện này, sẽ không tìm đến anh gây phiền toái đâu. Cũng mong anh quên nó đi, coi như...coi như cái gì cũng chưa phát sinh đi!"
Cô không dám ngẩng đầu biểu cảm của người đàn ông, nhưng cô cảm thấy nhiệt độ trong phòng như giảm xuống vài độ huhu, anh giống như...... tức giận?
Tại sao?
Không phải đàn ông nào vô tình lên giường xong cũng sợ bị phụ nữ làm phiền đòi chịu trách nhiệm sao? Cô chủ động xem như không có chuyện gì mà? Sao anh ta tức giận? Đây là logic gì thế?
Nghĩ đến đây, cô cũng có chút nóng nảy, tiếp tục nói.
"Xin anh bỏ tay ra, tôi muốn đi."
Nếu tiếp tục ở lại không khí sẽ càng thêm xấu hổ hơn mất, hơn nữa cô cũng rất sợ lộ bí mật, lỡ như có người nhận ra cô khác thường, thì biết phải làm sao?
Nhưng Tiêu Diễn không buông tay cô ra, mà còn rút một cái phong bì đặt vào tay cô.
Cô có chút kinh ngạc, đây là cái gì?
- ----
Dù đang rất căng thẳng, nhưng cô cố tỏ ra bình tĩnh:
"Mời vào."
Cô nói xong, liền lùi ra sau 2 bước.
Sau đó, cửa mở ra.
Một người đàn ông cao ráo, thân hình vừa vặn đứng sau cửa.
Người này siêu cao, khoảng 1m86, ngũ quan ưa nhìn nhìn tổng thể vô cùng đẹp, so với các idol cô thấy còn đẹp hơn, chỉ là mặt hơi nhợt nhạt thiếu sức sống, nhưng điều này càng khiến cho anh trở nên đặc biệt.
Nghĩ đến anh chính là người tối qua, tim cô bỗng chốc đập loạn xạ. Mặc dù trong lòng cô đang tự phỉ nhổ bản thân chính là một con chó háo sắc, chỉ trong vài giây tâm tình cô đã bị vứt bỏ ở xó nào đó vì sắc đẹp của người này. Rốt cuộc tại sao người này lại lên giường với cô nhỉ, hmm dung mạo cô có chút thanh tú nhưng không đến mức xuất thần, dù có xếp hàng để ngủ cùng đại gia nào đó chưa chắc đã đến lượt cô. Hiện giờ thật muốn sờ anh ta một cái... chắc...không sao đâu nhỉ?
Thôi đi, cô chính là một con chó háo sắc! Kinh tởm, tự phỉ nhổ 1000 lần.
Người đàn ông bước đến:
"Tôi tên Tiêu Diễn, sự việc đêm qua thật xin lỗi, tôi sẽ chịu trách nhiệm, cô muốn thế nào?"
Anh đứng cách cô ba bước, cố gắng không tạo áp lực cho cô. Nhưng cô vẫn bất giác lùi về sau 2 bước.
Tiêu Diễn khẽ cau mày, nhìn động tĩnh của cô. Thật sự rất kỳ lạ, rõ ràng anh có thể xem là tình một đêm thôi, nhưng bây giờ anh cảm thấy không vui khi cô sợ mình......
Tô Đồng Đồng cố gắng bình tĩnh, không run rẩy.
"Tiêu, anh Tiêu, có thể hỏi một chút, tại sao lại là tôi?"
Nếu cô đoán không lầm, những người tối qua hẳn là đàn em của anh. Bọn họ dường như cố ý tìm cô? Mà tối hôm qua tình trạng của anh cũng rất tệ, thân thể lạnh toát, như muốn đóng băng luôn vậy. Cho nên, bọn họ là cố tình tới tìm cô, để cứu anh?
Trong lòng cô đầy nghi ngờ, nhưng sau khi hỏi, cô lại hối hận.
"Khoan, anh không cần nói cho tôi biết đâu."
Tục ngữ đã nói, biết nhiều quá cũng không tốt, nếu không may dính đến người này thì khổ, thôi tốt nhất là không biết gì đi.
Tiêu Diễn càng nhíu mày sâu hơn, dường như cô gái này đang né tránh anh, không muốn dính líu tới anh.
Tô Đồng Đồng lại nói.
"Đã qua rồi thì cho qua đi, một phần cũng do tôi. Tôi không cần anh phải bù đắp hay chịu trách nhiệm gì, nhưng tôi bị mất túi và điện thoại, anh có thể cho tôi mượn 200 không? Tôi muốn bắt taxi."
Cô không nói cô về nhà, vì cô không có chút kí ức nào của nguyên chủ nên cô không biết nhà ở đâu.
Tiêu Diễn nghe vậy, quay đầu lại phân phó.
"Mang vào đi."
Sau đó một người đàn ông có vẻ là thư kí cung kính bước vào, trên tay cầm một cái túi nữ.
Tiêu Diễn cầm lấy, đến gần cô, đưa tới trước mặt cô.
"Đây là túi và điện thoại của cô, giấy tờ trong đó đều đủ cả, tôi đã cho người tìm nó."
Loại này việc nhỏ đối với anh mà nói dễ như trở bàn tay thậm chí không cần anh phải phân phó, đàn em của anh cũng sẽ làm.
Bởi vì anh tới gần, cái áp bức vô hình này càng khiến tim cô đập nhanh hơn. Cô còn nhớ mùi hương lành lạnh trên người anh, không phải nước hoa mà là mùi vị của chính anh. Đêm qua, thân thể mát lạnh này vẫn luôn quấn lấy cô, làm cô trốn không thể trốn, lui không thể lui, kí ức vốn dĩ mơ hồ lại vì hơi thở lạnh lẽo này, lập tức trở nên rõ ràng.
Mặt cô không khống chế được mà có chút đỏ lên. Sợ anh nhìn thấy, cô vội vàng cúi đầu.
"Cảm ơn..... Cảm ơn...... vậy, tôi đi trước."
Nói xong,cô liền vòng ra sau anh đi ra cửa.
Nhưng người này đột nhiên nắm cổ tay cô giữ cô lại.
"Tôi cho phép cô đi sao?"
Tô Đồng Đồng: "......"
Cô ngẩng đầu, mờ mịt nhìn anh, cặp mắt màu xám hiện lên nét như có vạn lời muốn nói, lại không biết nói sao, nhưng lại bị anh dọa sợ.
Giống như một chú mèo trắng bỗng nhiên bị anh bế lên liền gương cặp mắt hoang mang nhìn anh, thật là đáng yêu đến mức khiến người ta tan chảy.
"Cô còn chưa nói cho tôi biết, cô tên gì?"
Buổi sáng anh cũng đã xem qua tư liệu về cô, nhưng hiện tại anh muốn nghe chính cô tự giới thiệu tên
Thư ký đã sớm thức thời lui ra ngoài, còn giúp chu đáo giúp bọn họ đóng cửa phòng.
Tô Đồng Đồng: "......"
Cô cũng muốn biết hiện tại cô tên là gì! Trong đầu cô hoàn toàn không có kí ức của thân thể này một chút nào cả, giấy tờ đều ở trong túi, cô còn chưa được xem qua!
Không được khẩn trương, không thể để bị lộ, Tô Đồng Đồng, cố lên, cô có thể! Không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao? Còn là người 419 với cô đêm qua, lại đẹp trai lạnh lùng như nam chính ngôn tình nữa, cô sợ gì chứ?
Là một thiếu nữ toàn năng của thế kỉ 21, chưa chuyện gì chưa thấy! Phim Hàn phim Thái đều càn quét qua! Sao khi đứng trước người này lại nhũn hết cả chân?
Cô nỗ lực trấn tĩnh bản thân, sau đó tận lực nói.
"Tôi cảm thấy không cần thiết đâu. Tối hôm qua là ngoài ý muốn, về sau...... Chúng ta hẳn là cũng không gặp mặt đâu, tôi sẽ mau chóng đã quên chuyện này, sẽ không tìm đến anh gây phiền toái đâu. Cũng mong anh quên nó đi, coi như...coi như cái gì cũng chưa phát sinh đi!"
Cô không dám ngẩng đầu biểu cảm của người đàn ông, nhưng cô cảm thấy nhiệt độ trong phòng như giảm xuống vài độ huhu, anh giống như...... tức giận?
Tại sao?
Không phải đàn ông nào vô tình lên giường xong cũng sợ bị phụ nữ làm phiền đòi chịu trách nhiệm sao? Cô chủ động xem như không có chuyện gì mà? Sao anh ta tức giận? Đây là logic gì thế?
Nghĩ đến đây, cô cũng có chút nóng nảy, tiếp tục nói.
"Xin anh bỏ tay ra, tôi muốn đi."
Nếu tiếp tục ở lại không khí sẽ càng thêm xấu hổ hơn mất, hơn nữa cô cũng rất sợ lộ bí mật, lỡ như có người nhận ra cô khác thường, thì biết phải làm sao?
Nhưng Tiêu Diễn không buông tay cô ra, mà còn rút một cái phong bì đặt vào tay cô.
Cô có chút kinh ngạc, đây là cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.