Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Thành Người Duy Nhất Của Nam Phụ Thâm Tình
Chương 14: Hoàn kết
Nguyên Lai Thị Kính Tử
14/03/2024
Từ Miểu và Trịnh Tương trò chuyện về những tin đồn trong giới phu nhân, thỉnh thoảng cười vài tiếng.
Triệu Nhàn Viễn ngồi bên cạnh Từ Miểu, cùng Tề Nguyên Dịch nói về chuyện vận chuyển muối, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Từ Miểu.
Triệu Nhàn Viễn thấy Từ Miểu và Trịnh Tương nói chuyện hăng say nhất thời không quan tâm hắn ở bên cạnh. Hắn hỏi Tề Nguyên Dịch với giọng điệu thờ ơ, “Chuyện gia đình ngươi xử lý thế nào rồi?”
Tề Nguyên Dịch cau mày đáp: “Nhị thúc và tam thúc đã giải thích rõ ràng rằng bọn họ đều bị Trịnh phu nhân mê hoặc, mưu đồ chiếm đoạt tài sản của Tề gia.”
Sau đó Tề Nguyên Dịch có chút khó khăn nói: “Thần tra được bên phía Thất Nhật các có một vị các lão từng liên thủ với Thái hậu, ông ta là… là người cầm đầu của nhóm người ám sát Từ tiểu thư.”
Mới nhìn qua thì có vẻ Triệu Nhàn Viễn không có phản ứng gì sau khi nghe thấy mấy lời này, nhưng bàn tay giấu dưới bàn đã vô thức nắm chặt thành nắm đấm.
Tề Nguyên Dịch tiếp tục nói, “Gần đây, Hứa các lão vô cùng sôi nổi trong các, sợ là không bao lâu nữa sẽ hành động, còn hành động gì vẫn chưa biết được.”
“Ta biết rồi, cứ tiếp tục để mắt đến.”
Từ Miểu và Trịnh Tương mỗi người đều uống chút rượu, ánh mắt Trịnh Tương vẫn coi như thanh tỉnh.
Hai má của Từ Miểu hơi ửng hồng, ánh mắt lờ mờ.
Triệu Nhàn Viễn ngăn Từ Miểu chìa tay về phía ly rượu, “Miểu Miểu, nên về nhà rồi.”
Từ Miểu lắc đầu, “Không về đâu, không muốn về.”
Triệu Nhàn Viễn bất đắc dĩ, “Ngoan, không về nghỉ ngơi thì ngày mai không dậy nổi đâu.”
Từ Miểu bĩu môi, oán trách: “Không muốn dậy sớm, mỗi ngày lên triều đều phải dậy rất sớm, lúc nào mới có thể không cần dậy sớm để lên triều đây.”
Triệu Nhàn Viễn khoác áo choàng lên người Từ Miểu, “Nhanh thôi, đợi nàng trở thành Hoàng hậu rồi, nàng muốn dậy lúc nào thì dậy lúc ấy.”
Triệu Nhàn Viễn kéo tay Từ Miểu lại, “Miểu Miểu, thật sự nên đi rồi.”
Từ Miểu tiếc nuối vẫy tay với Trịnh Tương, “Lần sau ta đến tìm muội chơi tiếp nhé, tạm biệt.”
Trịnh Tương đáp: “Đi đường cẩn thận nhé.”
Đợi Từ Miểu và Triệu Nhàn Viễn ra khỏi phòng riêng, Trịnh Tương mới loạng choạng ngồi lên ghế, bàn tay không thành thật với đến bình rượu muốn rót cho mình một ly.
Choang, âm thanh lanh lảnh vang lên.
Trịnh Tương ngẩng đầu, ánh mắt lên án nhìn Tề Nguyên Dịch. Tề Nguyên Dịch xoa xoa tay Trịnh Tương, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Có đau không? Trách ta không thu sức lực kịp, làm nàng đau rồi đúng không?”
Tề Nguyên Dịch nhất thời tức giận, mạnh tay hơn bình thường một chút.
Giọng nói hơi bất mãn của Trịnh Tương vang lên, “Đau.”
Tề Nguyên Dịch kéo tay Trịnh Tương đến trước miệng mình, nhẹ nhàng thổi, dỗ dành: “Ta thổi cho nương tử, thổi rồi sẽ không đau nữa.”
Triệu Nhàn Viễn đưa Từ Miểu về Từ phủ, hắn thì trở về Hoàng cung.
Mấy ngày trước Triệu Nhàn Viễn sớm đã biết có người tập kết tư binh ở ngoài cung, Hứa các lão sôi sục trong miệng Tề Nguyên Dịch là bút tích của Thái hậu, chỉ là thế lực của Thái hậu đã bị Triệu Nhàn Viễn dọn sạch từ lâu rồi.
Có thể khiến Thái hậu tro tàn lại cháy, e rằng chỉ có người đó.
Triệu Nhàn Viễn cắt bấc đèn rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau, tảo triều.
“Từ Tam Thuỷ, ta cảnh cáo ngươi lần cuối cùng, đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.”
Từ Miểu không thèm để ý đến Trương đại nhân đang kêu gào điên cuồng, còn có một chút nghi ngờ nói một câu, “Sao có con chó cứ sủa như thế nhỉ?”
Giọng của Từ Miểu không lớn cũng không nhỏ, chỉ có nàng và Trương đại nhân có thể nghe thấy.
“Ngươi!”
“Bệ hạ giá đáo.”
Sau khi Triệu Nhàn Viễn đến, Trương đại nhân không nói nữa, chỉ hung dữ nhìn chằm chằm Từ Miểu.
“Khởi bẩm Bệ hạ, hạ thần có chuyện muốn tâu.”
Là Trương đại nhân.
“Hạ thần muốn tố cáo Từ Miểu tập kết tư binh, có ý đồ mưu phản.”
Triệu Nhàn Viễn vẫn bình tĩnh. “Có chứng cứ gì không?”
Trương đại nhân bước lên trước hai bước, lấy từ trong ngực ra một cuốn sổ, đưa cho Phúc Hỉ.
Phúc Hỉ đưa sổ sách cho Triệu Nhàn Viễn, Triệu Nhàn Viễn lật từng trang từng trang sổ cho đến trang cuối cùng.
“Trẫm có một thắc mắc, nếu người mà ngươi tố cáo là Từ đại nhân, vậy thì tại sao sổ sách này là sổ sách của thừa tướng phủ chứ?”
Trên mặt Trương đại nhân có hơi toát mồ hôi, miễng cưỡng giả vờ bình tĩnh: “Có lẽ Bệ hạ nhìn nhầm chăng, Bệ hạ người xem lại thử xem?”
Triệu Nhàn Viễn ném cuốn sổ xuống đất, “Trương đại nhân cũng xem xem, rốt cuộc là mắt ngươi hỏng hay mắt Trẫm hỏng!”
Trương đại nhân bò đến trước cuốn sổ bắt đầu lật xem, khi hắn ta nhìn thấy con dấu của thừa tướng phủ in ở trang cuối cùng, đôi mắt mở to. “Đây, đây… sao có thể…”
Hắn ta run lẩy bẩy nhìn về phía An thừa tướng, hắn thậm chí còn không nhận được dù chỉ là cái liếc mắt của An thừa tướng.
Lúc này, An thừa tướng quỳ xuống nói: “Bệ hạ, thần nghĩ rằng Trương đại nhân có chút bất mãn với hạ thần, nên mới nguỵ tạo sổ sách ý đồ vu oan giá hoạ cho hạ thần. Mong Bệ hạ minh giám.”
“Trẫm tin An thừa tướng sẽ không làm ra loại chuyện như này, vậy theo An thừa tướng, Trương đại nhân này nên xử lý thế nào?”
An thừa tướng trả lời: “Hạ thần nghĩ rằng Trương đại nhân hãm hại thần tử, ý đồ gây chia rẽ quan hệ quân thần, tội không thể bao dung, nên xử tử.”
Trương đại nhân không thể tin được nhìn An thừa tướng.
Hắn ta nhìn thị vệ cách hắn ta càng ngày càng gần, cuối cùng không thể nhịn được lớn tiếng nói với Triệu Nhàn Viễn: “Bệ hạ, thần bị oan. Là An thừa tướng yêu cầu thần làm như vậy, sổ sách cũng là tuỳ ý nguỵ tạo, dùng để đổ lỗi cho Từ đại nhân. Ý đồ của An thừa tướng…”
Trương đại nhân vẫn chưa nói xong đã bị mũi tên ở góc tối bay đến cắt cổ, mất đi sự sống ngay tại chỗ.
“Hộ giá!”
Lúc này trong đại điện ồn ào hỗn loạn, Từ Miểu nhân lúc hỗn loạn chạy đến bên cạnh Triệu Nhàn Viễn.
“Yên lặng.” Hai từ này Triệu Nhàn Viễn nói ra tựa như có ma lực nào đó, cả đại điện yên tĩnh trở lại.
Bộp bộp bộp, Triệu Nhàn Viễn giơ tay lên vỗ tay. “An thừa tướng, thật không ngờ, người của ngươi vậy mà có thể vào trong điện Kim Loan này đấy.”
An thừa tướng vẫn muốn giả ngu, “Bệ hạ, thần không hiểu ý của người.”
“An thừa tướng không thể không nhận ra sổ sách của phủ mình chứ, tiền thiếu đã đi đâu rồi? Tập kết tư binh, ý đồ mưu phản?”
“An thừa tướng để con gái lớn thuyết phục Thái hậu mời Thất Nhật các xin sự giúp đỡ, sắp xếp để con gái thứ hai cũng chính là Trịnh phu nhân quấy rối đệ nhất phú thương Tề gia, ý đồ nhận được nhiều tiền của hơn để duy trì mở rộng đội ngũ tư binh của các ngươi, Trẫm nói có đúng không?”
“Nếu Bệ hạ đã biết rồi, người còn hỏi lão thần làm gì.”
“Trẫm chỉ hoài nghi, tại sao An thừa tướng lại muốn tạo phản?”
An thừa tướng bước chậm về phía trước, “Tạo phản chính là tạo phản, lấy đâu ra nhiều tại sao như vậy?”
An thừa tướng dừng lại khi còn cách Triệu Nhàn Viễn hai bước xa, không phải ông ta không muốn tiến thêm bước nữa, chỉ là có người kề kiếm vào cổ ông ta.
“An đại nhân chớ tiến thêm bước nữa, cẩn thận thanh kiếm không có mắt.”
Huyền Ngũ ẩn núp trong bóng tối cầm kiếm xuất hiện.
An thừa tướng đưa hai tay qua đỉnh đầu, chầm chậm lùi về sau, lùi về khoảng cách nhất định rồi nói với Triệu Nhàn Viễn: “Như này được rồi chứ.”
Triệu Nhàn Viễn đưa mắt ra hiệu cho Huyền Ngũ, Huyền Ngũ cầm thanh kiếm trên tay từ từ lùi về bên cạnh Triệu Nhàn Viễn.
Đã đến bước này, An thừa tướng không còn cách nào trở mình nữa.
“Bệ hạ, lão thần muốn chết rõ ràng.” An thừa tướng hơi cúi đầu xuống, làm tư thế khuất phục.
“Tề đại nhân ngoại trừ là đại thần phụ trách muối thì còn có một thân phận, chính là Các chủ Thất Nhật các.”
Nghe lời nói của Triệu Nhàn Viễn, An thừa tướng cười lớn, “Vốn muốn lợi dụng Thất Nhật các để kết liễu ngươi, nhưng không lường được bị Thất Nhật các phá hỏng đại sự của ta.”
Triệu Nhàn Viễn nhìn dáng vẻ sắp nổi điên của An thừa tướng, phất phất tay định gọi thị vệ ở bên ngoài vào bắt giữ An thừa tướng.
Biến cố đột nhiên phát sinh, lúc này nơi mà An thừa tướng lùi về sau chỉ cách Từ Miểu năm bước chân, khoảng cách không xa không gần này, không thể khiến Triệu Nhàn Viễn cảnh giác quá mức.
An thừa tướng mở vũ khí giấu trong tay áo, muốn dùng nó để bắt Từ Miểu làm con tin.
Xoẹt, đó là tiếng thanh kiếm đâm vào da thịt.
Từ Miểu che miệng lại, thanh kiếm trong tay Huyền Thất đâm vào người An thừa tướng mà đồng thời dao nhỏ của An thừa tướng cũng đâm vào người Huyền Thất.
Thanh kiếm trong tay Huyền Thất xuyên qua ngực An thừa tướng.
Mặc dù con dao của An thừa tướng đâm không sâu, nhưng lại có kịch độc.
Từ Miểu đỡ lấy Huyền Thất đang từ từ ngã xuống.
Huyền Thất khó khăn cười với Từ Miểu, “Từ đại nhân đừng quá đau lòng, cái mạng này của ta vốn dĩ cũng là ngài cho, ta muốn đi tìm ca ca của ta, huynh ấy nhất định rất nhớ ta.”
Triệu Nhàn Viễn vội vàng đến chỗ Từ Miểu và Huyền Thất, hắn nhìn Huyền Thất, đôi mắt đỏ hoe, mấp máy môi, cuối cùng chỉ nói một câu, “Chúc ngươi lên đường mạnh khỏe, hỏi thăm ca ca ngươi thay ta.”
Những người này đều là huynh đệ cùng Triệu Nhàn Viễn leo lên đế vị, đến bây giờ người bên cạnh hắn càng ngày càng ít.
Huyền Ngũ đỡ lấy Huyền Thất. “Đi mạnh giỏi.”
Huyền Thất được chôn cất cùng với ca ca và những huynh đệ đã từng kề vai sát cánh.
An thừa tướng tội làm phản, tru di cửu tộc.
Nửa tháng sau, kế hoạch của Triệu Nhàn Viễn và Từ Miểu bước vào giai đoạn cuối cùng.
“Thần muốn tố cáo Từ đại nhân.”
Triệu Nhàn viễn nhíu mày, “Ồ? Lại một người nữa muốn tố cáo Từ đại nhân? Nói nghe xem.”
“Thần muốn tố cáo Từ đại nhân nữ cải nam trang trà trộn vào quan trường.”
Triệu Nhàn Viễn cười vui vẻ, “Hoá ra Từ đại nhân là cô nương. Trẫm còn tưởng rằng đã phải lòng một nam tử.”
Từng đại thần bên dưới miệng há to cỡ một quả trứng cút, trước kia người Bệ hạ thích là một nam tử? Không đúng, là một cô nương nữ cải nam trang.
So với việc Bệ hạ thích nam tử, các đại thần dường như dễ dàng chấp nhận người Bệ hạ thích là chuyên gia trẻ chống lũ lụt được dân chúng yêu quý, điều quan trọng nhất là Hoàng thượng không thể nạp nam tử vào cung.
Có đại thần đề xuất, “Bệ hạ, người trong hậu cung không thể can dự việc tiền triều. Từ đại nhân bộc lộ tài hoa, há có thể gò bó ở hậu cung.”
Triệu Nhàn Viễn giả vờ buồn rầu, “Vậy phải làm thế nào?”
“Chi bằng như thế này, Trẫm đồng ý chỉ cưới một mình Từ đại nhân, như thế sẽ không có tranh đấu hậu cung, Từ đại nhân cũng có thể tham dự chuyện tiền triều.”
Trên đầu các đại thần từ từ kéo xuống ba vạch đen, Bệ hạ, người có muốn nghe thử những gì bản thân người nói không?
Bệ hạ, người có biết hình tượng của người đã sụp đổ rồi không.
Triệu Nhàn Viễn đoán trước được mọi chuyện sẽ không quá thuận lợi, nhưng hắn không lo lắng, kế hoạch nhiều năm như vậy của hắn cũng không vô ích.
Mặc dù trong triều có phe bảo thủ, nhưng hắn không phải không có thế lực của mình, hắn có lòng tin có thể khiến Từ Miểu trở thành thê tử của hắn, là thê tử duy nhất.
Triệu Nhàn Viễn ngồi bên cạnh Từ Miểu, cùng Tề Nguyên Dịch nói về chuyện vận chuyển muối, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Từ Miểu.
Triệu Nhàn Viễn thấy Từ Miểu và Trịnh Tương nói chuyện hăng say nhất thời không quan tâm hắn ở bên cạnh. Hắn hỏi Tề Nguyên Dịch với giọng điệu thờ ơ, “Chuyện gia đình ngươi xử lý thế nào rồi?”
Tề Nguyên Dịch cau mày đáp: “Nhị thúc và tam thúc đã giải thích rõ ràng rằng bọn họ đều bị Trịnh phu nhân mê hoặc, mưu đồ chiếm đoạt tài sản của Tề gia.”
Sau đó Tề Nguyên Dịch có chút khó khăn nói: “Thần tra được bên phía Thất Nhật các có một vị các lão từng liên thủ với Thái hậu, ông ta là… là người cầm đầu của nhóm người ám sát Từ tiểu thư.”
Mới nhìn qua thì có vẻ Triệu Nhàn Viễn không có phản ứng gì sau khi nghe thấy mấy lời này, nhưng bàn tay giấu dưới bàn đã vô thức nắm chặt thành nắm đấm.
Tề Nguyên Dịch tiếp tục nói, “Gần đây, Hứa các lão vô cùng sôi nổi trong các, sợ là không bao lâu nữa sẽ hành động, còn hành động gì vẫn chưa biết được.”
“Ta biết rồi, cứ tiếp tục để mắt đến.”
Từ Miểu và Trịnh Tương mỗi người đều uống chút rượu, ánh mắt Trịnh Tương vẫn coi như thanh tỉnh.
Hai má của Từ Miểu hơi ửng hồng, ánh mắt lờ mờ.
Triệu Nhàn Viễn ngăn Từ Miểu chìa tay về phía ly rượu, “Miểu Miểu, nên về nhà rồi.”
Từ Miểu lắc đầu, “Không về đâu, không muốn về.”
Triệu Nhàn Viễn bất đắc dĩ, “Ngoan, không về nghỉ ngơi thì ngày mai không dậy nổi đâu.”
Từ Miểu bĩu môi, oán trách: “Không muốn dậy sớm, mỗi ngày lên triều đều phải dậy rất sớm, lúc nào mới có thể không cần dậy sớm để lên triều đây.”
Triệu Nhàn Viễn khoác áo choàng lên người Từ Miểu, “Nhanh thôi, đợi nàng trở thành Hoàng hậu rồi, nàng muốn dậy lúc nào thì dậy lúc ấy.”
Triệu Nhàn Viễn kéo tay Từ Miểu lại, “Miểu Miểu, thật sự nên đi rồi.”
Từ Miểu tiếc nuối vẫy tay với Trịnh Tương, “Lần sau ta đến tìm muội chơi tiếp nhé, tạm biệt.”
Trịnh Tương đáp: “Đi đường cẩn thận nhé.”
Đợi Từ Miểu và Triệu Nhàn Viễn ra khỏi phòng riêng, Trịnh Tương mới loạng choạng ngồi lên ghế, bàn tay không thành thật với đến bình rượu muốn rót cho mình một ly.
Choang, âm thanh lanh lảnh vang lên.
Trịnh Tương ngẩng đầu, ánh mắt lên án nhìn Tề Nguyên Dịch. Tề Nguyên Dịch xoa xoa tay Trịnh Tương, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Có đau không? Trách ta không thu sức lực kịp, làm nàng đau rồi đúng không?”
Tề Nguyên Dịch nhất thời tức giận, mạnh tay hơn bình thường một chút.
Giọng nói hơi bất mãn của Trịnh Tương vang lên, “Đau.”
Tề Nguyên Dịch kéo tay Trịnh Tương đến trước miệng mình, nhẹ nhàng thổi, dỗ dành: “Ta thổi cho nương tử, thổi rồi sẽ không đau nữa.”
Triệu Nhàn Viễn đưa Từ Miểu về Từ phủ, hắn thì trở về Hoàng cung.
Mấy ngày trước Triệu Nhàn Viễn sớm đã biết có người tập kết tư binh ở ngoài cung, Hứa các lão sôi sục trong miệng Tề Nguyên Dịch là bút tích của Thái hậu, chỉ là thế lực của Thái hậu đã bị Triệu Nhàn Viễn dọn sạch từ lâu rồi.
Có thể khiến Thái hậu tro tàn lại cháy, e rằng chỉ có người đó.
Triệu Nhàn Viễn cắt bấc đèn rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau, tảo triều.
“Từ Tam Thuỷ, ta cảnh cáo ngươi lần cuối cùng, đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.”
Từ Miểu không thèm để ý đến Trương đại nhân đang kêu gào điên cuồng, còn có một chút nghi ngờ nói một câu, “Sao có con chó cứ sủa như thế nhỉ?”
Giọng của Từ Miểu không lớn cũng không nhỏ, chỉ có nàng và Trương đại nhân có thể nghe thấy.
“Ngươi!”
“Bệ hạ giá đáo.”
Sau khi Triệu Nhàn Viễn đến, Trương đại nhân không nói nữa, chỉ hung dữ nhìn chằm chằm Từ Miểu.
“Khởi bẩm Bệ hạ, hạ thần có chuyện muốn tâu.”
Là Trương đại nhân.
“Hạ thần muốn tố cáo Từ Miểu tập kết tư binh, có ý đồ mưu phản.”
Triệu Nhàn Viễn vẫn bình tĩnh. “Có chứng cứ gì không?”
Trương đại nhân bước lên trước hai bước, lấy từ trong ngực ra một cuốn sổ, đưa cho Phúc Hỉ.
Phúc Hỉ đưa sổ sách cho Triệu Nhàn Viễn, Triệu Nhàn Viễn lật từng trang từng trang sổ cho đến trang cuối cùng.
“Trẫm có một thắc mắc, nếu người mà ngươi tố cáo là Từ đại nhân, vậy thì tại sao sổ sách này là sổ sách của thừa tướng phủ chứ?”
Trên mặt Trương đại nhân có hơi toát mồ hôi, miễng cưỡng giả vờ bình tĩnh: “Có lẽ Bệ hạ nhìn nhầm chăng, Bệ hạ người xem lại thử xem?”
Triệu Nhàn Viễn ném cuốn sổ xuống đất, “Trương đại nhân cũng xem xem, rốt cuộc là mắt ngươi hỏng hay mắt Trẫm hỏng!”
Trương đại nhân bò đến trước cuốn sổ bắt đầu lật xem, khi hắn ta nhìn thấy con dấu của thừa tướng phủ in ở trang cuối cùng, đôi mắt mở to. “Đây, đây… sao có thể…”
Hắn ta run lẩy bẩy nhìn về phía An thừa tướng, hắn thậm chí còn không nhận được dù chỉ là cái liếc mắt của An thừa tướng.
Lúc này, An thừa tướng quỳ xuống nói: “Bệ hạ, thần nghĩ rằng Trương đại nhân có chút bất mãn với hạ thần, nên mới nguỵ tạo sổ sách ý đồ vu oan giá hoạ cho hạ thần. Mong Bệ hạ minh giám.”
“Trẫm tin An thừa tướng sẽ không làm ra loại chuyện như này, vậy theo An thừa tướng, Trương đại nhân này nên xử lý thế nào?”
An thừa tướng trả lời: “Hạ thần nghĩ rằng Trương đại nhân hãm hại thần tử, ý đồ gây chia rẽ quan hệ quân thần, tội không thể bao dung, nên xử tử.”
Trương đại nhân không thể tin được nhìn An thừa tướng.
Hắn ta nhìn thị vệ cách hắn ta càng ngày càng gần, cuối cùng không thể nhịn được lớn tiếng nói với Triệu Nhàn Viễn: “Bệ hạ, thần bị oan. Là An thừa tướng yêu cầu thần làm như vậy, sổ sách cũng là tuỳ ý nguỵ tạo, dùng để đổ lỗi cho Từ đại nhân. Ý đồ của An thừa tướng…”
Trương đại nhân vẫn chưa nói xong đã bị mũi tên ở góc tối bay đến cắt cổ, mất đi sự sống ngay tại chỗ.
“Hộ giá!”
Lúc này trong đại điện ồn ào hỗn loạn, Từ Miểu nhân lúc hỗn loạn chạy đến bên cạnh Triệu Nhàn Viễn.
“Yên lặng.” Hai từ này Triệu Nhàn Viễn nói ra tựa như có ma lực nào đó, cả đại điện yên tĩnh trở lại.
Bộp bộp bộp, Triệu Nhàn Viễn giơ tay lên vỗ tay. “An thừa tướng, thật không ngờ, người của ngươi vậy mà có thể vào trong điện Kim Loan này đấy.”
An thừa tướng vẫn muốn giả ngu, “Bệ hạ, thần không hiểu ý của người.”
“An thừa tướng không thể không nhận ra sổ sách của phủ mình chứ, tiền thiếu đã đi đâu rồi? Tập kết tư binh, ý đồ mưu phản?”
“An thừa tướng để con gái lớn thuyết phục Thái hậu mời Thất Nhật các xin sự giúp đỡ, sắp xếp để con gái thứ hai cũng chính là Trịnh phu nhân quấy rối đệ nhất phú thương Tề gia, ý đồ nhận được nhiều tiền của hơn để duy trì mở rộng đội ngũ tư binh của các ngươi, Trẫm nói có đúng không?”
“Nếu Bệ hạ đã biết rồi, người còn hỏi lão thần làm gì.”
“Trẫm chỉ hoài nghi, tại sao An thừa tướng lại muốn tạo phản?”
An thừa tướng bước chậm về phía trước, “Tạo phản chính là tạo phản, lấy đâu ra nhiều tại sao như vậy?”
An thừa tướng dừng lại khi còn cách Triệu Nhàn Viễn hai bước xa, không phải ông ta không muốn tiến thêm bước nữa, chỉ là có người kề kiếm vào cổ ông ta.
“An đại nhân chớ tiến thêm bước nữa, cẩn thận thanh kiếm không có mắt.”
Huyền Ngũ ẩn núp trong bóng tối cầm kiếm xuất hiện.
An thừa tướng đưa hai tay qua đỉnh đầu, chầm chậm lùi về sau, lùi về khoảng cách nhất định rồi nói với Triệu Nhàn Viễn: “Như này được rồi chứ.”
Triệu Nhàn Viễn đưa mắt ra hiệu cho Huyền Ngũ, Huyền Ngũ cầm thanh kiếm trên tay từ từ lùi về bên cạnh Triệu Nhàn Viễn.
Đã đến bước này, An thừa tướng không còn cách nào trở mình nữa.
“Bệ hạ, lão thần muốn chết rõ ràng.” An thừa tướng hơi cúi đầu xuống, làm tư thế khuất phục.
“Tề đại nhân ngoại trừ là đại thần phụ trách muối thì còn có một thân phận, chính là Các chủ Thất Nhật các.”
Nghe lời nói của Triệu Nhàn Viễn, An thừa tướng cười lớn, “Vốn muốn lợi dụng Thất Nhật các để kết liễu ngươi, nhưng không lường được bị Thất Nhật các phá hỏng đại sự của ta.”
Triệu Nhàn Viễn nhìn dáng vẻ sắp nổi điên của An thừa tướng, phất phất tay định gọi thị vệ ở bên ngoài vào bắt giữ An thừa tướng.
Biến cố đột nhiên phát sinh, lúc này nơi mà An thừa tướng lùi về sau chỉ cách Từ Miểu năm bước chân, khoảng cách không xa không gần này, không thể khiến Triệu Nhàn Viễn cảnh giác quá mức.
An thừa tướng mở vũ khí giấu trong tay áo, muốn dùng nó để bắt Từ Miểu làm con tin.
Xoẹt, đó là tiếng thanh kiếm đâm vào da thịt.
Từ Miểu che miệng lại, thanh kiếm trong tay Huyền Thất đâm vào người An thừa tướng mà đồng thời dao nhỏ của An thừa tướng cũng đâm vào người Huyền Thất.
Thanh kiếm trong tay Huyền Thất xuyên qua ngực An thừa tướng.
Mặc dù con dao của An thừa tướng đâm không sâu, nhưng lại có kịch độc.
Từ Miểu đỡ lấy Huyền Thất đang từ từ ngã xuống.
Huyền Thất khó khăn cười với Từ Miểu, “Từ đại nhân đừng quá đau lòng, cái mạng này của ta vốn dĩ cũng là ngài cho, ta muốn đi tìm ca ca của ta, huynh ấy nhất định rất nhớ ta.”
Triệu Nhàn Viễn vội vàng đến chỗ Từ Miểu và Huyền Thất, hắn nhìn Huyền Thất, đôi mắt đỏ hoe, mấp máy môi, cuối cùng chỉ nói một câu, “Chúc ngươi lên đường mạnh khỏe, hỏi thăm ca ca ngươi thay ta.”
Những người này đều là huynh đệ cùng Triệu Nhàn Viễn leo lên đế vị, đến bây giờ người bên cạnh hắn càng ngày càng ít.
Huyền Ngũ đỡ lấy Huyền Thất. “Đi mạnh giỏi.”
Huyền Thất được chôn cất cùng với ca ca và những huynh đệ đã từng kề vai sát cánh.
An thừa tướng tội làm phản, tru di cửu tộc.
Nửa tháng sau, kế hoạch của Triệu Nhàn Viễn và Từ Miểu bước vào giai đoạn cuối cùng.
“Thần muốn tố cáo Từ đại nhân.”
Triệu Nhàn viễn nhíu mày, “Ồ? Lại một người nữa muốn tố cáo Từ đại nhân? Nói nghe xem.”
“Thần muốn tố cáo Từ đại nhân nữ cải nam trang trà trộn vào quan trường.”
Triệu Nhàn Viễn cười vui vẻ, “Hoá ra Từ đại nhân là cô nương. Trẫm còn tưởng rằng đã phải lòng một nam tử.”
Từng đại thần bên dưới miệng há to cỡ một quả trứng cút, trước kia người Bệ hạ thích là một nam tử? Không đúng, là một cô nương nữ cải nam trang.
So với việc Bệ hạ thích nam tử, các đại thần dường như dễ dàng chấp nhận người Bệ hạ thích là chuyên gia trẻ chống lũ lụt được dân chúng yêu quý, điều quan trọng nhất là Hoàng thượng không thể nạp nam tử vào cung.
Có đại thần đề xuất, “Bệ hạ, người trong hậu cung không thể can dự việc tiền triều. Từ đại nhân bộc lộ tài hoa, há có thể gò bó ở hậu cung.”
Triệu Nhàn Viễn giả vờ buồn rầu, “Vậy phải làm thế nào?”
“Chi bằng như thế này, Trẫm đồng ý chỉ cưới một mình Từ đại nhân, như thế sẽ không có tranh đấu hậu cung, Từ đại nhân cũng có thể tham dự chuyện tiền triều.”
Trên đầu các đại thần từ từ kéo xuống ba vạch đen, Bệ hạ, người có muốn nghe thử những gì bản thân người nói không?
Bệ hạ, người có biết hình tượng của người đã sụp đổ rồi không.
Triệu Nhàn Viễn đoán trước được mọi chuyện sẽ không quá thuận lợi, nhưng hắn không lo lắng, kế hoạch nhiều năm như vậy của hắn cũng không vô ích.
Mặc dù trong triều có phe bảo thủ, nhưng hắn không phải không có thế lực của mình, hắn có lòng tin có thể khiến Từ Miểu trở thành thê tử của hắn, là thê tử duy nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.