Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Nhờ Vào Bộ Phim Máu Chó
Chương 3
Vương Sinh Bất Khả Kháo Cận
21/05/2023
Trần Nghiêu cảm nhận được sự đau khổ khi bạn gái đến ngày, cái này cũng không đúng cái kia cũng không đúng, vì vậy hắn quyết định giữ im lặng. Nếu có người có kinh nghiệm ở bên cạnh nhất định sẽ nhắc nhở hắn: Không, khi đối phương tức giận, ngay cả khi cậu hít thở cũng là một loại sai lầm, im lặng cũng chỉ khiến người ta càng thêm tức giận mà thôi.
Nhưng không có ai nói cho hắn biết điều đó cả, cho nên Mạnh Đình Thâm xem như hắn chấp nhận, anh tức giận đến mức bật cười, "Biết ngay lũ đàn ông đều là loại chó má mà."
Trần Nghiêu tốt bụng nhắc nhở anh, "Anh cũng là đàn ông."
Những lời này tựa như thêm dầu vào lửa, Mạnh Đình Thâm nổ tung, anh đứng lên đấm vào mặt Trần Nghiêu, "Tôi cần cậu nhắc nhở chắc?"
Trần Nghiêu không đánh trả, tuy rằng bỏ thuốc là do nguyên chủ làm, nhưng người đè Mạnh Đình Thâm là chính hắn, vô luận chọn ra cái nào, hắn đều đáng bị một quyền này.
Mẹ kiếp! Quá đau, hắn có thể cảm giác được gò má của mình từ từ sưng lên, trong miệng còn có vị máu, Trần Nghiêu không nghĩ tới thân thể nguyên chủ lại nhạy cảm như vậy, vốn dĩ hắn là người có thể nhịn đau, hiện tại nước mắt suýt nữa trào ra.
Sau khi Mạnh Đình Thâm đánh xong hắn vẫn im lặng, Trần Nghiêu làm chuyện sai trái cũng biết phải nói cái gì, cho đến khi hắn giơ tay ấn vào giữa lông mày, ngón tay mảnh khảnh tạo ra một cái bóng trên mặt hắn. Anh nhắm mắt, lập tức buông tay, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn hắn, "Trần Nghiêu, có phải cậu cảm thấy tôi dễ nói chuyện không? Cho nên trắng trợn bắt nạt tôi."
"..." Hắn muốn nói liệu có phải sẽ bị đánh chết hay không, nhưng Trần Nghiêu không dám nói, hắn vẫn sợ chết cũng sợ gãy tay gãy chân, càng sợ bị ném vào bệnh viện tâm thần nhận hết tra tấn, ai bảo Mạnh Đình Thâm là bá tổng ngạo mạn nhất trong cuốn sách, người không thuận theo anh đều không có kết cục tốt.
"Ký đi." Mạnh Đình Thâm cụp hàng mi dày, từ trong túi lấy ra một tờ giấy nhàu nát ném về phía hắn.
Trần Nghiêu mở nó ra, là một bản thỏa thuận bao dưỡng, Mạnh Đình Thâm làm kim chủ mỗi tháng cho hắn một khoản tiền, mà hắn phải thực hiện nghĩa vụ được bao dưỡng, trong lúc bao dưỡng không thể có người khác, ngoài ra mối quan hệ giữa hai người cũng phải được giữ bí mật và thông tin ngụ ý hoặc tuyên bố rõ ràng rằng hai người đang ở cùng nhau không được đăng trên bất kỳ nền tảng nào.
Không ngờ kế hoạch của nguyên chủ vẫn thành công, Mạnh Đình Thâm chủ động tìm tới cửa, nếu nguyên chủ còn ở đây, nhất định sẽ lập tức ký hợp đồng, nhưng Trần Nghiêu lại có chút do dự.
Cho dù có cô nhi viện phải nuôi, thù lao đóng phim<<Hào môn dạ yến>>ba mươi vạn cũng đủ để hắn xem như tiền vốn tăng gấp mấy lần cổ phiếu, hắn không thiếu tiền. Đối với giới giải trí kỳ thật cũng không có mấy hứng thú, nói muốn nổi tiếng cũng chỉ tuỳ ý, nhưng nếu như không ký hắn lại sợ Mạnh Đình Thâm đi tìm người khác.
Hắn không thích người khác vấy bẩn người của hắn, ở trong lòng Trần Nghiêu, Mạnh Đình Thâm không giống những người khác, ngoại trừ là hắn xuyên sách sau lần đầu tiên nhìn thấy người ta, còn là hắn kiếp trước kiếp này thoát khỏi thân phận ma pháp sư*.
*Đoạn này mình cũng hong biết dịch sao nữa, đọc hong hiểu lắm...
"Làm sao, không muốn? Hay là cậu thấy tiền ít quá?" Mạnh Đình Thâm thấy hắn cau mày, nửa ngày cũng không động bút, nhớ tới hai người mấy lần gặp nhau, lần đầu tiên là cô nhi viện quyên tiền bất ngờ gặp phải người này trở về, viện trưởng còn giới thiệu bọn họ cho nhau. Lần thứ hai gặp lại là hắn bị quy tắc ngầm, Trần Nghiêu nổi giận đánh người gần chết, biểu tình hung ác đánh người của hắn đến nay vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Khi đó anh nghĩ đến một đám trẻ con trong cô nhi viện đang chờ được cho ăn, liền mềm lòng giúp hắn thu dọn cục diện rối rắm, không nghĩ tới lần thứ ba gặp mặt người này liền trà trộn vào phòng anh hạ thuốc còn dám đè anh.
Lúc trước anh còn cảm thấy hắn đáng thương, còn lên án những tài khoản tiếp thị trên mạng là vô đạo đức, viết tài liệu vu khống và bêu xấu mọi người, nhưng mà những ý niệm này vào buổi tối hôm đó tan thành mây khói, người này căn bản giống như mấy tài khoản tiếp thị nói, tâm địa đen tối.
Rõ ràng hận không thể kéo người đi lấp biển*, nhưng chỉ cần nhớ tới ánh mắt trong veo của Trần Nghiêu, không khỏi mềm lòng, ngày đó Trần Nghiêu đứng dưới gốc cây chơi đùa với đám trẻ con, mặc áo T - shirt đơn giản và quần jean trắng, trên gương mặt tuấn tú đầy ý cười.
*Thần thoại Trung Hoa có nhắc đến Tinh Vệ là tên con gái của Viêm Đế, tên là Nữ Oa (女娃), một mỹ nữ tuyệt sắc, theo Sơn Hải kinh thì một lần Tinh Vệ ra Đông Hải chơi chẳng may thuyền bị sóng đánh đắm mà chết đuối. Linh hồn nàng oán hận biển cả nên hóa thành một con chim xinh đẹp, ngày ngày nàng bay đến núi Tây ngậm đá mang thả xuống hòng lấp biển để trả thù. Từ đấy nhân gian gọi luôn giống chim này là Tinh Vệ, nghĩa bóng người ta dùng điển tích chim Tinh Vệ ngậm đá để lấp biển (精衛填海; Tinh Vệ điền hải), chỉ việc oán thù sâu xa.
Hai tháng qua anh vì chuyện này tức giận đến ăn không ngon ngủ không yên, anh lại không muốn dễ dàng buông tha Trần Nghiêu, cuối cùng dưới đề nghị của thư ký Kim quyết định bao dưỡng hắn, vừa có thể tra tấn hắn lại có thể không tổn thương đến người của cô nhi viện.
"Không có, tôi ký đây." Sau khi do dự cân nhắc lợi hại, Trần Nghiêu vẫn quyết định ký, dù sao dạ dày hắn không tốt, ăn cơm mềm là thích hợp nhất.
Mạnh Đình Thâm nhận lấy thỏa thuận, chỉ nói "Chờ điện thoại của tôi" liền rời đi cùng đám vệ sĩ, Trần Nghiêu đứng ở bên cửa sổ nhìn anh rời đi, chờ không thấy khói xe mới xoay người.
Tống Thừa ló nửa đầu ra quan sát, thấy người đi hết mới chậm rãi chạy ra, kinh ngạc nhìn nửa mặt sưng húp, "Người này là ai thế? Sao lại đánh người ác như vậy."
Trần Nghiêu liếm liếm hàm răng, nghĩ về thỏa thuận vừa được ký kết, mơ hồ nói, "Đối tượng của tôi, tức giận vì tôi đi quay phim không nói cho anh ấy biết."
Mặt Tống Thành tràn đầy sự không thể tin được, "Hắn khí thế hung hãn, ánh mắt có thể giết người, em cảm thấy hắn giống như tới trả thù thì đúng hơn."
Trần Nghiêu vỗ một cái vào đầu cậu, nói lớn, "Cậu thì biết cái gì? Tôi thích anh ấy."
Khẩu vị thật độc đáo! Đánh giá duy nhất của Tống Thừa dành cho hắn.
Sau khi tiễn Tống Thừa, Trần Nghiêu ở nhà nửa tháng, vốn nhận được thù lao đóng phim muốn mời Lý ca ăn cơm, nhưng Lý ca ngày nào cũng bận rộn, Trần Nghiêu đành phải chờ anh rảnh rỗi rồi nói sau. Về phần Mạnh Đình Thâm, anh đã gửi một khoản tiền vào ngày thứ hai sau khi ký thỏa thuận, sau đó không có tin tức gì nữa.
Ngay khi Trần Nghiêu đang nghĩ đến việc tới công trường chuyển gạch, Chiêm Bưu gọi điện thoại tới mời anh tham gia một chương trình sinh tồn trên hoang đảo, Trần Nghiêu đồng ý.
Thông thường, những minh tinh nổi tiếng sẽ không lựa chọn tham gia Desert Island Survival, có hai lý do: thứ nhất, thời gian quay dài; thứ hai, tiền thì ít, sống lại vất vả. Nhưng Trần Nghiêu thì khác, trong tay có chút tiền dư lại không có công việc khác, đặt chân ở đâu đối với hắn mà nói cũng không quan trọng lắm.
Vì thế lập tức thu dọn đồ đạc bay qua tìm Chiêm Bưu, bắt đầu lần hợp tác thứ hai của hai người.
Trằn trọc suốt quãng đường, Trần Nghiêu ra khỏi nhà ga liếc mắt một cái liền thấy Chiêm Bưu lôi thôi lếch thếch tựa vào một chiếc xe tải màu trắng hút thuốc, so với lần chia tay trước trông cẩu thả hơn nhiều.
Chiêm Bưu cũng tình cờ nhìn thấy hắn, hắn mặc áo phông trắng, quần yếm xanh đậm, dáng người cao dong dỏng cực kỳ thu hút sự chú ý của mọi người, đôi chân dài đứng trên bậc thềm, khuôn mặt tuấn tú tỏa nắng, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào Chiêm Bưu.
Chiêm Bưu dừng một chút, ánh mắt Trần Nghiêu thường làm cho người ta có ảo giác được hắn yêu sâu đậm, anh ta lại xác nhận lần nữa chuyện mình thích con gái, anh ta vừa chạy tới vừa vẫy tay, "Chờ cậu nửa ngày, rốt cục tới rồi."
"Ai bảo anh toàn tìm chỗ hẻo lánh lại xa xôi. "Trần Nghiêu cũng bước về phía anh ta, nghe thấy anh ta oán giận không quên đáp trả, "Tôi một đường bôn ba cũng không nói gì, đám người các anh còn cáo trạng kẻ ác trước."
Cất hành lý xong, hai người lên xe, thắt dây an toàn xong lập tức xuất phát, trên đường Chiêm Bưu đột nhiên nhớ tới điện thoại của bác cả, anh ta một tay cầm tay lái, một tay gõ gõ bên cửa sổ, giọng điệu nặng nề mà ưu sầu nói với Trần Nghiêu, "Đêm nay<<Hào môn dạ yến>>sắp phát sóng, tuy rằng đài truyền hình ít khán giả, tôi cũng không còn mặt mũi nào đối mặt với những người lớn tuổi ở Giang Đông."
Lúc đó Trần Nghiêu đang vặn chai nước uống, nghe xong thiếu chút nữa phun nước ra, cố gắng nuốt nước trong miệng xuống, hắn mở to hai mắt khiếp sợ nhìn về phía Chiêm Bưu, "Không phải nói tháng sau phát sóng sao? Sao lại sớm hơn? Tất cả hậu kỳ đều đã hoàn thành rồi?"
Hít một hơi thật sâu, cổ họng Chiêm Bưu run rẩy, "Một bộ phim truyền hình bảy mươi tập trên chu đài vừa chiếu xong, bác cả tôi nói, lúc này chiếu phim của chúng ta vừa đẹp, không ai xem còn có thể thuận tiện đến lúc đó chiếu chín mươi tập phim tình cảm, thời điểm lễ mừng năm mới vừa vặn là tập cuối, tất cả mọi người đều vui vẻ, còn có thể tăng rating."
"Đáng tiếc chúng ta chậm trễ thời gian." Trần Nghiêu dừng vài giây, rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc," May mắn anh đến đây tìm tôi ghi hình, chúng ta tạm thời rời xa hỗn loạn bên ngoài."
"Tín hiệu điện thoại di động trên hoang đảo không tốt, yên tâm đi, bọn họ sẽ không biết kịch của chúng ta, chờ chúng ta quay xong cũng sắp chiếu xong rồi." Chiêm Bưu hạ cửa sổ xe xuống để gió thổi vào, giọng nói bình tĩnh điềm đạm," Tôi đã sớm sắp xếp xong xuôi tất cả rồi, còn mang cậu theo, vừa ý cậu chứ?"
"Đương nhiên." Trần Nghiêu nắm chặt nắm đấm, nhẹ nhàng đụng vào nắm đấm của anh ta, khuôn mặt tuấn tú cứng cỏi nở nụ cười, "Quá thú vị, không hổ là anh em."
Hai người trò chuyện vui vẻ suốt đường đi, Trần Nghiêu dường như đã quên yêu cầu của Mạnh Đình Thâm đối với hắn lúc gọi lúc đến, cũng hoàn toàn không nhớ phải báo vị trí của mình cho anh, Mạnh Đình Thâm cách đó ngàn dặm cau mày, phiền não nghe điện thoại di động không ngừng lặp lại "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau." Anh giơ tay ấn giữa đôi lông mày, không thể xoa dịu vết nhăn của nó, cái lạnh buốt từ đầu ngón tay dường như xuyên qua da thịt thấm vào tim.
Anh đứng lên đi tới bên cửa sổ, hàng mi đen đày như lông vũ hạ xuống che giấu đôi mắt đen nhánh, nghiến răng nghiến lợi tự nói, "Trần Nghiêu, tốt nhất đừng để tôi bắt được, tôi đập chết cậu."
Hôm trước, sau khi hoàn thành dự án trong tay, bỗng nhiên nhớ tới Trần Nghiêu, anh liền lấy điện thoại di động ra mở danh bạ, ngón tay thon dài kéo tới kéo lui trên tên Trần Nghiêu, do dự mình có nên quan tâm chim hoàng yến mới nuôi hay không, lần đầu tiên anh bao nuôi, không hiểu rõ quá trình.
Trong lúc do dự, Mạnh Đình uống ba cốc cà phê, vị đắng chát cũng không thể đè xuống thấp thỏm của anh, anh lên mạng tìm kiếm một chút sau khi kim chủ bao dưỡng cần làm cái gì, kết quả tìm ra một đống văn bản bao dưỡng bá đạo của tổng tài, thôi thì có còn hơn không, anh bối rối mở ra một quyển trong đó.
Mạnh Đình Thâm gần như là nhíu chặt chân mày khi đọc xong, tuy rằng đọc rất phi logic, anh cũng không giống như tổng tài trong sách có rất nhiều thời gian ở cùng với chim hoàng yến, cũng không có thẻ đen cho Trần Nghiêu tùy ý tiêu xài, lại càng không có ngàn tỷ đô la.
Nhưng tài sản cá nhân của anh tốt xấu gì cũng có mười tỷ, anh trông cũng khá đẹp trai, vì sao Trần Nghiêu không giống chim hoàng yến trong sách mỗi ngày gửi tin nhắn cho kim chủ, cũng không mang theo cơm canh đến công ty tìm anh? Chẳng lẽ hắn đang lạt mềm buộc chặt? Cố ý chờ kim chủ chủ động phá vỡ cục diện bế tắc, sau đó mới đoạt lấy trái tim anh?
Mạnh Đình Thâm hai tay chống cái cằm sạch sẽ trắng nõn kết hợp với tình tiết trong sách, phân tích một hồi, hiểu sâu sắc cách khắc chế và thủ đoạn làm chim hoàng yến của Trần Nghiêu, anh hít sâu một hơi, được rồi, nếu cậu ta đã chủ động chờ điện thoại của mình, vậy mình đành phải gọi cho cậu ta vậy.
Kết quả là ba ngày không liên lạc được, anh tức giận chạy tới ký túc xá Trần Nghiêu bắt người, rất rõ ràng, Trần Nghiêu lại trốn. Lần này Mạnh Đình Thâm thật sự tức giận, anh không muốn làm phiền gia đình và bạn bè, chỉ có thể bảo thư ký Kim lén đi tìm người mà Trần Nghiêu liên lạc riêng.
Cuối cùng bọn họ tìm được Lý ca, quản lý cũ của Trần Nghiêu, thật đáng tiếc, lần cuối Trần Nghiêu liên lạc với anh là mười ngày trước, anh cũng không rõ rốt cuộc Trần Nghiêu đi đâu, Mạnh Đình Thâm mở điện thoại di động ra lục tìm trong đống sách xem chim hoàng yến chạy trốn ứng phó như thế nào, chờ Trần Nghiêu trở về anh muốn hắn phải đẹp mặt.
Trần Nghiêu bỗng nhiên rùng mình một cái, Chiêm Bưu lo lắng nhìn hắn, "Cậu không bị cảm đấy chứ? Tối nay chúng ta sẽ bắt đầu quay phim sau vị khách cuối cùng đến, chú ý một chút."
"Không biết vì sao sau lưng luôn cảm thấy lạnh." Trần Nghiêu xoa xoa mũi, hơi nhíu mày, "Chẳng lẽ là khán giả xem<<Hào môn dạ yến>>không ngừng mắng tôi?"
Chiêm Bưu nhún vai buông tay tỏ vẻ không biết, "Dù sao nơi này ngăn cách với thế giới bên ngoài, cậu nếu muốn biết khán giả phản hồi cái gì, có thể lái xe đến thị trấn nhỏ cách mười km là có. Ở đó có tín hiệu ba vạch, gọi điện thoại cũng không thành vấn đề." Trần Nghiêu tách chân ra, giơ chân đá nhẹ một cái,"Cảm ơn đề nghị của anh."
Nhưng không có ai nói cho hắn biết điều đó cả, cho nên Mạnh Đình Thâm xem như hắn chấp nhận, anh tức giận đến mức bật cười, "Biết ngay lũ đàn ông đều là loại chó má mà."
Trần Nghiêu tốt bụng nhắc nhở anh, "Anh cũng là đàn ông."
Những lời này tựa như thêm dầu vào lửa, Mạnh Đình Thâm nổ tung, anh đứng lên đấm vào mặt Trần Nghiêu, "Tôi cần cậu nhắc nhở chắc?"
Trần Nghiêu không đánh trả, tuy rằng bỏ thuốc là do nguyên chủ làm, nhưng người đè Mạnh Đình Thâm là chính hắn, vô luận chọn ra cái nào, hắn đều đáng bị một quyền này.
Mẹ kiếp! Quá đau, hắn có thể cảm giác được gò má của mình từ từ sưng lên, trong miệng còn có vị máu, Trần Nghiêu không nghĩ tới thân thể nguyên chủ lại nhạy cảm như vậy, vốn dĩ hắn là người có thể nhịn đau, hiện tại nước mắt suýt nữa trào ra.
Sau khi Mạnh Đình Thâm đánh xong hắn vẫn im lặng, Trần Nghiêu làm chuyện sai trái cũng biết phải nói cái gì, cho đến khi hắn giơ tay ấn vào giữa lông mày, ngón tay mảnh khảnh tạo ra một cái bóng trên mặt hắn. Anh nhắm mắt, lập tức buông tay, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn hắn, "Trần Nghiêu, có phải cậu cảm thấy tôi dễ nói chuyện không? Cho nên trắng trợn bắt nạt tôi."
"..." Hắn muốn nói liệu có phải sẽ bị đánh chết hay không, nhưng Trần Nghiêu không dám nói, hắn vẫn sợ chết cũng sợ gãy tay gãy chân, càng sợ bị ném vào bệnh viện tâm thần nhận hết tra tấn, ai bảo Mạnh Đình Thâm là bá tổng ngạo mạn nhất trong cuốn sách, người không thuận theo anh đều không có kết cục tốt.
"Ký đi." Mạnh Đình Thâm cụp hàng mi dày, từ trong túi lấy ra một tờ giấy nhàu nát ném về phía hắn.
Trần Nghiêu mở nó ra, là một bản thỏa thuận bao dưỡng, Mạnh Đình Thâm làm kim chủ mỗi tháng cho hắn một khoản tiền, mà hắn phải thực hiện nghĩa vụ được bao dưỡng, trong lúc bao dưỡng không thể có người khác, ngoài ra mối quan hệ giữa hai người cũng phải được giữ bí mật và thông tin ngụ ý hoặc tuyên bố rõ ràng rằng hai người đang ở cùng nhau không được đăng trên bất kỳ nền tảng nào.
Không ngờ kế hoạch của nguyên chủ vẫn thành công, Mạnh Đình Thâm chủ động tìm tới cửa, nếu nguyên chủ còn ở đây, nhất định sẽ lập tức ký hợp đồng, nhưng Trần Nghiêu lại có chút do dự.
Cho dù có cô nhi viện phải nuôi, thù lao đóng phim<<Hào môn dạ yến>>ba mươi vạn cũng đủ để hắn xem như tiền vốn tăng gấp mấy lần cổ phiếu, hắn không thiếu tiền. Đối với giới giải trí kỳ thật cũng không có mấy hứng thú, nói muốn nổi tiếng cũng chỉ tuỳ ý, nhưng nếu như không ký hắn lại sợ Mạnh Đình Thâm đi tìm người khác.
Hắn không thích người khác vấy bẩn người của hắn, ở trong lòng Trần Nghiêu, Mạnh Đình Thâm không giống những người khác, ngoại trừ là hắn xuyên sách sau lần đầu tiên nhìn thấy người ta, còn là hắn kiếp trước kiếp này thoát khỏi thân phận ma pháp sư*.
*Đoạn này mình cũng hong biết dịch sao nữa, đọc hong hiểu lắm...
"Làm sao, không muốn? Hay là cậu thấy tiền ít quá?" Mạnh Đình Thâm thấy hắn cau mày, nửa ngày cũng không động bút, nhớ tới hai người mấy lần gặp nhau, lần đầu tiên là cô nhi viện quyên tiền bất ngờ gặp phải người này trở về, viện trưởng còn giới thiệu bọn họ cho nhau. Lần thứ hai gặp lại là hắn bị quy tắc ngầm, Trần Nghiêu nổi giận đánh người gần chết, biểu tình hung ác đánh người của hắn đến nay vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Khi đó anh nghĩ đến một đám trẻ con trong cô nhi viện đang chờ được cho ăn, liền mềm lòng giúp hắn thu dọn cục diện rối rắm, không nghĩ tới lần thứ ba gặp mặt người này liền trà trộn vào phòng anh hạ thuốc còn dám đè anh.
Lúc trước anh còn cảm thấy hắn đáng thương, còn lên án những tài khoản tiếp thị trên mạng là vô đạo đức, viết tài liệu vu khống và bêu xấu mọi người, nhưng mà những ý niệm này vào buổi tối hôm đó tan thành mây khói, người này căn bản giống như mấy tài khoản tiếp thị nói, tâm địa đen tối.
Rõ ràng hận không thể kéo người đi lấp biển*, nhưng chỉ cần nhớ tới ánh mắt trong veo của Trần Nghiêu, không khỏi mềm lòng, ngày đó Trần Nghiêu đứng dưới gốc cây chơi đùa với đám trẻ con, mặc áo T - shirt đơn giản và quần jean trắng, trên gương mặt tuấn tú đầy ý cười.
*Thần thoại Trung Hoa có nhắc đến Tinh Vệ là tên con gái của Viêm Đế, tên là Nữ Oa (女娃), một mỹ nữ tuyệt sắc, theo Sơn Hải kinh thì một lần Tinh Vệ ra Đông Hải chơi chẳng may thuyền bị sóng đánh đắm mà chết đuối. Linh hồn nàng oán hận biển cả nên hóa thành một con chim xinh đẹp, ngày ngày nàng bay đến núi Tây ngậm đá mang thả xuống hòng lấp biển để trả thù. Từ đấy nhân gian gọi luôn giống chim này là Tinh Vệ, nghĩa bóng người ta dùng điển tích chim Tinh Vệ ngậm đá để lấp biển (精衛填海; Tinh Vệ điền hải), chỉ việc oán thù sâu xa.
Hai tháng qua anh vì chuyện này tức giận đến ăn không ngon ngủ không yên, anh lại không muốn dễ dàng buông tha Trần Nghiêu, cuối cùng dưới đề nghị của thư ký Kim quyết định bao dưỡng hắn, vừa có thể tra tấn hắn lại có thể không tổn thương đến người của cô nhi viện.
"Không có, tôi ký đây." Sau khi do dự cân nhắc lợi hại, Trần Nghiêu vẫn quyết định ký, dù sao dạ dày hắn không tốt, ăn cơm mềm là thích hợp nhất.
Mạnh Đình Thâm nhận lấy thỏa thuận, chỉ nói "Chờ điện thoại của tôi" liền rời đi cùng đám vệ sĩ, Trần Nghiêu đứng ở bên cửa sổ nhìn anh rời đi, chờ không thấy khói xe mới xoay người.
Tống Thừa ló nửa đầu ra quan sát, thấy người đi hết mới chậm rãi chạy ra, kinh ngạc nhìn nửa mặt sưng húp, "Người này là ai thế? Sao lại đánh người ác như vậy."
Trần Nghiêu liếm liếm hàm răng, nghĩ về thỏa thuận vừa được ký kết, mơ hồ nói, "Đối tượng của tôi, tức giận vì tôi đi quay phim không nói cho anh ấy biết."
Mặt Tống Thành tràn đầy sự không thể tin được, "Hắn khí thế hung hãn, ánh mắt có thể giết người, em cảm thấy hắn giống như tới trả thù thì đúng hơn."
Trần Nghiêu vỗ một cái vào đầu cậu, nói lớn, "Cậu thì biết cái gì? Tôi thích anh ấy."
Khẩu vị thật độc đáo! Đánh giá duy nhất của Tống Thừa dành cho hắn.
Sau khi tiễn Tống Thừa, Trần Nghiêu ở nhà nửa tháng, vốn nhận được thù lao đóng phim muốn mời Lý ca ăn cơm, nhưng Lý ca ngày nào cũng bận rộn, Trần Nghiêu đành phải chờ anh rảnh rỗi rồi nói sau. Về phần Mạnh Đình Thâm, anh đã gửi một khoản tiền vào ngày thứ hai sau khi ký thỏa thuận, sau đó không có tin tức gì nữa.
Ngay khi Trần Nghiêu đang nghĩ đến việc tới công trường chuyển gạch, Chiêm Bưu gọi điện thoại tới mời anh tham gia một chương trình sinh tồn trên hoang đảo, Trần Nghiêu đồng ý.
Thông thường, những minh tinh nổi tiếng sẽ không lựa chọn tham gia Desert Island Survival, có hai lý do: thứ nhất, thời gian quay dài; thứ hai, tiền thì ít, sống lại vất vả. Nhưng Trần Nghiêu thì khác, trong tay có chút tiền dư lại không có công việc khác, đặt chân ở đâu đối với hắn mà nói cũng không quan trọng lắm.
Vì thế lập tức thu dọn đồ đạc bay qua tìm Chiêm Bưu, bắt đầu lần hợp tác thứ hai của hai người.
Trằn trọc suốt quãng đường, Trần Nghiêu ra khỏi nhà ga liếc mắt một cái liền thấy Chiêm Bưu lôi thôi lếch thếch tựa vào một chiếc xe tải màu trắng hút thuốc, so với lần chia tay trước trông cẩu thả hơn nhiều.
Chiêm Bưu cũng tình cờ nhìn thấy hắn, hắn mặc áo phông trắng, quần yếm xanh đậm, dáng người cao dong dỏng cực kỳ thu hút sự chú ý của mọi người, đôi chân dài đứng trên bậc thềm, khuôn mặt tuấn tú tỏa nắng, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào Chiêm Bưu.
Chiêm Bưu dừng một chút, ánh mắt Trần Nghiêu thường làm cho người ta có ảo giác được hắn yêu sâu đậm, anh ta lại xác nhận lần nữa chuyện mình thích con gái, anh ta vừa chạy tới vừa vẫy tay, "Chờ cậu nửa ngày, rốt cục tới rồi."
"Ai bảo anh toàn tìm chỗ hẻo lánh lại xa xôi. "Trần Nghiêu cũng bước về phía anh ta, nghe thấy anh ta oán giận không quên đáp trả, "Tôi một đường bôn ba cũng không nói gì, đám người các anh còn cáo trạng kẻ ác trước."
Cất hành lý xong, hai người lên xe, thắt dây an toàn xong lập tức xuất phát, trên đường Chiêm Bưu đột nhiên nhớ tới điện thoại của bác cả, anh ta một tay cầm tay lái, một tay gõ gõ bên cửa sổ, giọng điệu nặng nề mà ưu sầu nói với Trần Nghiêu, "Đêm nay<<Hào môn dạ yến>>sắp phát sóng, tuy rằng đài truyền hình ít khán giả, tôi cũng không còn mặt mũi nào đối mặt với những người lớn tuổi ở Giang Đông."
Lúc đó Trần Nghiêu đang vặn chai nước uống, nghe xong thiếu chút nữa phun nước ra, cố gắng nuốt nước trong miệng xuống, hắn mở to hai mắt khiếp sợ nhìn về phía Chiêm Bưu, "Không phải nói tháng sau phát sóng sao? Sao lại sớm hơn? Tất cả hậu kỳ đều đã hoàn thành rồi?"
Hít một hơi thật sâu, cổ họng Chiêm Bưu run rẩy, "Một bộ phim truyền hình bảy mươi tập trên chu đài vừa chiếu xong, bác cả tôi nói, lúc này chiếu phim của chúng ta vừa đẹp, không ai xem còn có thể thuận tiện đến lúc đó chiếu chín mươi tập phim tình cảm, thời điểm lễ mừng năm mới vừa vặn là tập cuối, tất cả mọi người đều vui vẻ, còn có thể tăng rating."
"Đáng tiếc chúng ta chậm trễ thời gian." Trần Nghiêu dừng vài giây, rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc," May mắn anh đến đây tìm tôi ghi hình, chúng ta tạm thời rời xa hỗn loạn bên ngoài."
"Tín hiệu điện thoại di động trên hoang đảo không tốt, yên tâm đi, bọn họ sẽ không biết kịch của chúng ta, chờ chúng ta quay xong cũng sắp chiếu xong rồi." Chiêm Bưu hạ cửa sổ xe xuống để gió thổi vào, giọng nói bình tĩnh điềm đạm," Tôi đã sớm sắp xếp xong xuôi tất cả rồi, còn mang cậu theo, vừa ý cậu chứ?"
"Đương nhiên." Trần Nghiêu nắm chặt nắm đấm, nhẹ nhàng đụng vào nắm đấm của anh ta, khuôn mặt tuấn tú cứng cỏi nở nụ cười, "Quá thú vị, không hổ là anh em."
Hai người trò chuyện vui vẻ suốt đường đi, Trần Nghiêu dường như đã quên yêu cầu của Mạnh Đình Thâm đối với hắn lúc gọi lúc đến, cũng hoàn toàn không nhớ phải báo vị trí của mình cho anh, Mạnh Đình Thâm cách đó ngàn dặm cau mày, phiền não nghe điện thoại di động không ngừng lặp lại "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau." Anh giơ tay ấn giữa đôi lông mày, không thể xoa dịu vết nhăn của nó, cái lạnh buốt từ đầu ngón tay dường như xuyên qua da thịt thấm vào tim.
Anh đứng lên đi tới bên cửa sổ, hàng mi đen đày như lông vũ hạ xuống che giấu đôi mắt đen nhánh, nghiến răng nghiến lợi tự nói, "Trần Nghiêu, tốt nhất đừng để tôi bắt được, tôi đập chết cậu."
Hôm trước, sau khi hoàn thành dự án trong tay, bỗng nhiên nhớ tới Trần Nghiêu, anh liền lấy điện thoại di động ra mở danh bạ, ngón tay thon dài kéo tới kéo lui trên tên Trần Nghiêu, do dự mình có nên quan tâm chim hoàng yến mới nuôi hay không, lần đầu tiên anh bao nuôi, không hiểu rõ quá trình.
Trong lúc do dự, Mạnh Đình uống ba cốc cà phê, vị đắng chát cũng không thể đè xuống thấp thỏm của anh, anh lên mạng tìm kiếm một chút sau khi kim chủ bao dưỡng cần làm cái gì, kết quả tìm ra một đống văn bản bao dưỡng bá đạo của tổng tài, thôi thì có còn hơn không, anh bối rối mở ra một quyển trong đó.
Mạnh Đình Thâm gần như là nhíu chặt chân mày khi đọc xong, tuy rằng đọc rất phi logic, anh cũng không giống như tổng tài trong sách có rất nhiều thời gian ở cùng với chim hoàng yến, cũng không có thẻ đen cho Trần Nghiêu tùy ý tiêu xài, lại càng không có ngàn tỷ đô la.
Nhưng tài sản cá nhân của anh tốt xấu gì cũng có mười tỷ, anh trông cũng khá đẹp trai, vì sao Trần Nghiêu không giống chim hoàng yến trong sách mỗi ngày gửi tin nhắn cho kim chủ, cũng không mang theo cơm canh đến công ty tìm anh? Chẳng lẽ hắn đang lạt mềm buộc chặt? Cố ý chờ kim chủ chủ động phá vỡ cục diện bế tắc, sau đó mới đoạt lấy trái tim anh?
Mạnh Đình Thâm hai tay chống cái cằm sạch sẽ trắng nõn kết hợp với tình tiết trong sách, phân tích một hồi, hiểu sâu sắc cách khắc chế và thủ đoạn làm chim hoàng yến của Trần Nghiêu, anh hít sâu một hơi, được rồi, nếu cậu ta đã chủ động chờ điện thoại của mình, vậy mình đành phải gọi cho cậu ta vậy.
Kết quả là ba ngày không liên lạc được, anh tức giận chạy tới ký túc xá Trần Nghiêu bắt người, rất rõ ràng, Trần Nghiêu lại trốn. Lần này Mạnh Đình Thâm thật sự tức giận, anh không muốn làm phiền gia đình và bạn bè, chỉ có thể bảo thư ký Kim lén đi tìm người mà Trần Nghiêu liên lạc riêng.
Cuối cùng bọn họ tìm được Lý ca, quản lý cũ của Trần Nghiêu, thật đáng tiếc, lần cuối Trần Nghiêu liên lạc với anh là mười ngày trước, anh cũng không rõ rốt cuộc Trần Nghiêu đi đâu, Mạnh Đình Thâm mở điện thoại di động ra lục tìm trong đống sách xem chim hoàng yến chạy trốn ứng phó như thế nào, chờ Trần Nghiêu trở về anh muốn hắn phải đẹp mặt.
Trần Nghiêu bỗng nhiên rùng mình một cái, Chiêm Bưu lo lắng nhìn hắn, "Cậu không bị cảm đấy chứ? Tối nay chúng ta sẽ bắt đầu quay phim sau vị khách cuối cùng đến, chú ý một chút."
"Không biết vì sao sau lưng luôn cảm thấy lạnh." Trần Nghiêu xoa xoa mũi, hơi nhíu mày, "Chẳng lẽ là khán giả xem<<Hào môn dạ yến>>không ngừng mắng tôi?"
Chiêm Bưu nhún vai buông tay tỏ vẻ không biết, "Dù sao nơi này ngăn cách với thế giới bên ngoài, cậu nếu muốn biết khán giả phản hồi cái gì, có thể lái xe đến thị trấn nhỏ cách mười km là có. Ở đó có tín hiệu ba vạch, gọi điện thoại cũng không thành vấn đề." Trần Nghiêu tách chân ra, giơ chân đá nhẹ một cái,"Cảm ơn đề nghị của anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.