Sau Khi Xuyên Sách Trở Thành Gối Ôm Của Đại Lão
Chương 48:
Hề Âm
29/08/2024
Trù nghệ ở Nghe Phong Lâu thật sự tuyệt diệu, thậm chí vượt xa đầu bếp trong Ninh Vương phủ. Đặc biệt là trà bánh, tinh tế, nhỏ nhắn, hương vị đậm đà.
Nàng còn phát hiện, mỗi khi nàng ăn nhiều loại trà bánh nào đó, lần sau quay lại, loại đó sẽ xuất hiện nhiều hơn trên bàn.
Về môi trường thì càng không phải bàn. Hương thơm đúng loại nàng ưa thích, trường kỷ làm từ gỗ sưa, đệm là hồ lăng. Chỉ cần nàng tiện miệng nói đầu xuân trời lạnh, ngay lập tức nhung thảm ấm áp sẽ được trải ra.
Có thể nói, từ ăn mặc đến sinh hoạt, không gì không hoàn hảo, thậm chí còn xa hoa hơn cả Ninh Vương phủ.
Sự chăm sóc tỉ mỉ này khiến nàng rất hài lòng, nhìn Tô Bích cũng càng thấy thuận mắt hơn.
“Ngươi nói là càng gần ta, ngươi càng dễ đi vào giấc ngủ?”
Tô Bích nhắm mắt, nhéo nhéo mũi, có chút bất đắc dĩ: “Ừ, hơi thở của ngươi càng gần, tâm trí ta càng bình ổn. Chỉ cần như lần trước là được, phiền quận chúa cách bình phong gần ta một chút.”
Ninh Hi Hoa suy nghĩ, rồi đáp: “Không cần phiền phức thế, cứ dọn hai chiếc sập lại gần nhau, ta bầu bạn với ngươi là được. Vừa hay khi đọc sách mệt mỏi, ta cũng có thể chợp mắt một chút.”
Tô Bích nghe xong bật cười, ánh mắt lấp lánh: “Quận chúa không câu nệ tiểu tiết như vậy, lại yên tâm ta đến thế sao?”
Ninh Hi Hoa chớp mắt, trêu ghẹo: “Tuy rằng ta biết mình xinh đẹp như hoa, nhưng điện hạ là chính nhân quân tử, điểm này ta có thể yên tâm mà.”
Vì vậy, hai chiếc sập được đặt sát nhau, nàng ở bên này đọc sách, ăn quà vặt, còn hắn ở bên kia bình yên đi vào giấc ngủ, hai người lặng lẽ bên nhau mà không làm phiền đến đối phương.
Có khi Ninh Hi Hoa thức dậy muộn hơn Tô Bích, phát hiện mình đã ngủ quá giờ, lại còn vô tình đè lên góc áo của hắn.
Tô Bích vẫn để yên cho nàng, không đánh thức, chỉ ngồi ở mép sập bên cạnh đọc sách.
Mỗi lần như thế, nàng đều lặng lẽ vuốt phẳng góc áo đã bị nàng làm nhăn, làm như không có chuyện gì xảy ra. Tô Bích cũng chưa bao giờ trách móc hay nói điều gì.
Nhưng kết quả của việc để nàng tự do là góc áo của Tô Bích chẳng bao giờ thẳng thớm được nữa.
Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc xuân đã sâu.
Ngày ấy, trong cung truyền ra tin tức. Tôn quý phi gần đây nghe nói Ninh Hi Hoa đã tỏa sáng tại bữa tiệc ngắm hoa của tứ công chúa, nên đặc biệt mời nàng tiến cung.
Ninh Hi Hoa không lấy làm ngạc nhiên, chỉ là không ngờ Tôn quý phi lại nhẫn nhịn đến cả tháng trời mới triệu nàng vào cung.
Ba năm trước, khi nguyên thân điên cuồng theo đuổi Tô Húc, Tôn quý phi đã rất hài lòng, đối đãi với nguyên thân như con gái ruột, khiến tứ công chúa điên cuồng ghen tỵ, hai người thậm chí còn thường xuyên đánh nhau.
Chính nhờ sự cổ vũ và ám chỉ của Tôn quý phi mà nguyên thân mới cố chấp bám lấy Tô Húc không buông. Sau khi nàng biến mất không lời từ biệt, rồi trở về và gây ấn tượng tại bữa tiệc ngắm hoa của tứ công chúa, Tôn quý phi đương nhiên muốn chính mắt xem xét tình hình hiện tại của nàng để sớm có tính toán cho nhi tử.
Nghe tin, Ninh Hi Hoa buông chiếc vòng đang ngắm nghía trong tay, chạy tới chính đường tìm Ninh Vương để báo cáo tình hình.
Ninh Vương bình thản nói: “Không muốn đi thì tìm cớ từ chối.”
Ninh Hi Hoa nằm dài trên ghế thái sư, lười biếng lắc đầu, “Không phải là không muốn đi, chỉ sợ lại xảy ra chuyện không hay.”
Nàng còn phát hiện, mỗi khi nàng ăn nhiều loại trà bánh nào đó, lần sau quay lại, loại đó sẽ xuất hiện nhiều hơn trên bàn.
Về môi trường thì càng không phải bàn. Hương thơm đúng loại nàng ưa thích, trường kỷ làm từ gỗ sưa, đệm là hồ lăng. Chỉ cần nàng tiện miệng nói đầu xuân trời lạnh, ngay lập tức nhung thảm ấm áp sẽ được trải ra.
Có thể nói, từ ăn mặc đến sinh hoạt, không gì không hoàn hảo, thậm chí còn xa hoa hơn cả Ninh Vương phủ.
Sự chăm sóc tỉ mỉ này khiến nàng rất hài lòng, nhìn Tô Bích cũng càng thấy thuận mắt hơn.
“Ngươi nói là càng gần ta, ngươi càng dễ đi vào giấc ngủ?”
Tô Bích nhắm mắt, nhéo nhéo mũi, có chút bất đắc dĩ: “Ừ, hơi thở của ngươi càng gần, tâm trí ta càng bình ổn. Chỉ cần như lần trước là được, phiền quận chúa cách bình phong gần ta một chút.”
Ninh Hi Hoa suy nghĩ, rồi đáp: “Không cần phiền phức thế, cứ dọn hai chiếc sập lại gần nhau, ta bầu bạn với ngươi là được. Vừa hay khi đọc sách mệt mỏi, ta cũng có thể chợp mắt một chút.”
Tô Bích nghe xong bật cười, ánh mắt lấp lánh: “Quận chúa không câu nệ tiểu tiết như vậy, lại yên tâm ta đến thế sao?”
Ninh Hi Hoa chớp mắt, trêu ghẹo: “Tuy rằng ta biết mình xinh đẹp như hoa, nhưng điện hạ là chính nhân quân tử, điểm này ta có thể yên tâm mà.”
Vì vậy, hai chiếc sập được đặt sát nhau, nàng ở bên này đọc sách, ăn quà vặt, còn hắn ở bên kia bình yên đi vào giấc ngủ, hai người lặng lẽ bên nhau mà không làm phiền đến đối phương.
Có khi Ninh Hi Hoa thức dậy muộn hơn Tô Bích, phát hiện mình đã ngủ quá giờ, lại còn vô tình đè lên góc áo của hắn.
Tô Bích vẫn để yên cho nàng, không đánh thức, chỉ ngồi ở mép sập bên cạnh đọc sách.
Mỗi lần như thế, nàng đều lặng lẽ vuốt phẳng góc áo đã bị nàng làm nhăn, làm như không có chuyện gì xảy ra. Tô Bích cũng chưa bao giờ trách móc hay nói điều gì.
Nhưng kết quả của việc để nàng tự do là góc áo của Tô Bích chẳng bao giờ thẳng thớm được nữa.
Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc xuân đã sâu.
Ngày ấy, trong cung truyền ra tin tức. Tôn quý phi gần đây nghe nói Ninh Hi Hoa đã tỏa sáng tại bữa tiệc ngắm hoa của tứ công chúa, nên đặc biệt mời nàng tiến cung.
Ninh Hi Hoa không lấy làm ngạc nhiên, chỉ là không ngờ Tôn quý phi lại nhẫn nhịn đến cả tháng trời mới triệu nàng vào cung.
Ba năm trước, khi nguyên thân điên cuồng theo đuổi Tô Húc, Tôn quý phi đã rất hài lòng, đối đãi với nguyên thân như con gái ruột, khiến tứ công chúa điên cuồng ghen tỵ, hai người thậm chí còn thường xuyên đánh nhau.
Chính nhờ sự cổ vũ và ám chỉ của Tôn quý phi mà nguyên thân mới cố chấp bám lấy Tô Húc không buông. Sau khi nàng biến mất không lời từ biệt, rồi trở về và gây ấn tượng tại bữa tiệc ngắm hoa của tứ công chúa, Tôn quý phi đương nhiên muốn chính mắt xem xét tình hình hiện tại của nàng để sớm có tính toán cho nhi tử.
Nghe tin, Ninh Hi Hoa buông chiếc vòng đang ngắm nghía trong tay, chạy tới chính đường tìm Ninh Vương để báo cáo tình hình.
Ninh Vương bình thản nói: “Không muốn đi thì tìm cớ từ chối.”
Ninh Hi Hoa nằm dài trên ghế thái sư, lười biếng lắc đầu, “Không phải là không muốn đi, chỉ sợ lại xảy ra chuyện không hay.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.