Sau Khi Xuyên Sách Trở Về Ta Mang Thai Đứa Nhỏ Của Bệ Hạ
Chương 21: Cậu Hạ (1)
Lê Lam Lam
02/09/2024
Hạ Viễn Quân đứng dậy khỏi sô pha, sắc mặt vẫn sầm sì khiến người ngoài không thở nổi.
Ra khỏi cửa văn phòng, quản lý gần như phải nhấc chân chạy mới đuổi kịp sải bước của hắn. Ông ta nhìn theo bóng dáng Hạ Viễn Quân mà không tin được, đây đâu có giống bộ dạng của người phải nằm thực vật suốt hai tháng trời?
“Cậu Hạ, hiện giờ cậu có ổn không? Chủ tịch rất lo cho sức khỏe cậu, hay là chúng ta về trước…”
Hạ Viễn Quân dừng chân cúi đầu liếc quản lý của mình, sau đó giơ tay chỉ lên tóc: “Ông thấy tôi có ổn không?”
Phương Hùng nhìn lên quả đầu màu xanh lục theo ngón tay hắn, ông ta ngắm cực kỳ cẩn thận, sau khi xác nhận xong mới nghiêm túc nói: “Cậu Hạ, tôi xem rồi, không có cọng tóc nào không đều màu. Rất hoàn hảo!”
Hạ Viễn Quân: “…”
Mắt người này có vấn đề rồi đúng không? Đội nguyên một thảm cỏ xanh trên đầu mà còn khen hoàn hảo?!
Đương nhiên mắt thẩm mỹ của “hắn” trước kia là thứ càng có vấn đề hơn.
Hạ Viễn Quân đè tham vọng vặt đầu đối phương xuống, nén lửa giận nghiến răng: “Tìm người tẩy sạch ngay cho tôi!”
Phương Hùng bị hắn dọa hoảng luôn miệng đáp ứng, ngay sau đó vội vàng liên hệ với nhà tạo mẫu tóc. Xong hết đâu đấy, ông ta mới nói với Hạ Viễn Quân vẫn chưa nguôi cơn tức: “Xin cậu Hạ đừng nóng, không tốt cho sức khỏe, bây giờ chúng ta sẽ đi ngay ạ! Vào thang máy một cái là đến, ngay tầng 13 đây thôi!”
Hạ Viễn Quân đi vào thang máy, dựa lên vách tường rồi không động đậy nữa.
Lúc này tâm trạng hắn đang dao động rất lớn.
Quản lý công việc kiêm sinh hoạt Phương Hùng đã cho hắn biết, hắn vừa phải nằm liệt giường trong bệnh viện hơn hai tháng, nguyên nhân do đua xe ban đêm gặp tai nạn, không chết đã được tính là may mắn.
Nhưng sau khi Hạ Viễn Quân tỉnh lại vẫn cảm thấy rất mất hứng, luôn ở trong trạng thái chực chờ bạo nộ. Hắn cho rằng mình đã quên mất một chuyện rất quan trọng, nhưng lại không biết đó là chuyện gì.
Trực giác mách bảo hắn phải tới nơi này, thế nên ngày hôm qua vừa tỉnh lại sau hai tháng hôn mê, Hạ Viễn Quân bất chấp lời khuyên can của bác sĩ lẫn cha ruột, khăng khăng chạy tới công ty sục sạo.
Sau đó hắn moi ra được một tờ lý lịch ghi tên Kỳ Trạch trong đống giấy A4 sắp vứt đi.
Thật lòng mà nói, tấm ảnh dán trên lý lịch trông kém xa những gì Hạ Viễn Quân tưởng tượng —— Không sai, sau cái liếc mắt đầu tiên, hắn đã xác định đây đúng là người mình muốn tìm.
Không thể là ai khác.
Chẳng mấy chốc đã đến tầng 13, Hạ Viễn Quân bước vào phòng trang điểm luôn rộng mở dành riêng cho hắn, không biểu cảm ngồi xuống ghế mà không thèm cho người trong phòng một ánh mắt nào. Hắn nhìn tấm gương bóng loáng trước mặt, sau đó bị chính sắc xanh chói lọi trên đầu chiếu lóa mắt đến mức hoàn toàn không còn chút hứng thú thưởng thức diện mạo bản thân nữa.
Stylist, thợ cắt tóc và các trợ lý hoang mang đưa ánh mắt cầu cứu quản lý Phương Hùng đứng bên cạnh cậu chủ Hạ: Phải làm thế nào? Đại thiếu gia chưa nói, chúng tôi sao dám manh động!
Phương Hùng thấy cậu chủ lại bắt đầu nhíu mày bèn vội vàng vẫy tay ra hiệu mọi người mau vào việc, khôi phục màu tóc lại như cũ rồi từ từ nói sau.
Mỗi một nơi trong ba ngàn thế giới đều có một bản thể khác nhau của chính mình, chuyện này Hạ Viễn Quân đã biết từ lâu. Nhưng chuyện hắn không biết chính là, một khi bản thân tiến vào thế giới song song, nếu bản thể trong thế giới này chưa chết thì hai người sẽ bị chập làm một. May mà thời khắc hắn bước đến đây, hồn phách của “Hạ Viễn Quân” cũng vừa tiêu tán xong. Nếu không, những gì hắn phải đối mặt không chỉ là một cái xác phàm trần mà còn có khả năng trở thành người thần kinh phân liệt.
Từ thế giới ban đầu tiến vào một thế giới khác không phải chuyện đơn giản, độ thử thách gian nan cũng không dễ để miêu tả cho người ngoài. Thế nhưng lúc Hạ Viễn Quân mới tới đây, chỉ vừa kịp thả chút thần thức ra xác nhận Kỳ Trạch vẫn an toàn thì xung quanh bắt đầu có dị biến.
Ra khỏi cửa văn phòng, quản lý gần như phải nhấc chân chạy mới đuổi kịp sải bước của hắn. Ông ta nhìn theo bóng dáng Hạ Viễn Quân mà không tin được, đây đâu có giống bộ dạng của người phải nằm thực vật suốt hai tháng trời?
“Cậu Hạ, hiện giờ cậu có ổn không? Chủ tịch rất lo cho sức khỏe cậu, hay là chúng ta về trước…”
Hạ Viễn Quân dừng chân cúi đầu liếc quản lý của mình, sau đó giơ tay chỉ lên tóc: “Ông thấy tôi có ổn không?”
Phương Hùng nhìn lên quả đầu màu xanh lục theo ngón tay hắn, ông ta ngắm cực kỳ cẩn thận, sau khi xác nhận xong mới nghiêm túc nói: “Cậu Hạ, tôi xem rồi, không có cọng tóc nào không đều màu. Rất hoàn hảo!”
Hạ Viễn Quân: “…”
Mắt người này có vấn đề rồi đúng không? Đội nguyên một thảm cỏ xanh trên đầu mà còn khen hoàn hảo?!
Đương nhiên mắt thẩm mỹ của “hắn” trước kia là thứ càng có vấn đề hơn.
Hạ Viễn Quân đè tham vọng vặt đầu đối phương xuống, nén lửa giận nghiến răng: “Tìm người tẩy sạch ngay cho tôi!”
Phương Hùng bị hắn dọa hoảng luôn miệng đáp ứng, ngay sau đó vội vàng liên hệ với nhà tạo mẫu tóc. Xong hết đâu đấy, ông ta mới nói với Hạ Viễn Quân vẫn chưa nguôi cơn tức: “Xin cậu Hạ đừng nóng, không tốt cho sức khỏe, bây giờ chúng ta sẽ đi ngay ạ! Vào thang máy một cái là đến, ngay tầng 13 đây thôi!”
Hạ Viễn Quân đi vào thang máy, dựa lên vách tường rồi không động đậy nữa.
Lúc này tâm trạng hắn đang dao động rất lớn.
Quản lý công việc kiêm sinh hoạt Phương Hùng đã cho hắn biết, hắn vừa phải nằm liệt giường trong bệnh viện hơn hai tháng, nguyên nhân do đua xe ban đêm gặp tai nạn, không chết đã được tính là may mắn.
Nhưng sau khi Hạ Viễn Quân tỉnh lại vẫn cảm thấy rất mất hứng, luôn ở trong trạng thái chực chờ bạo nộ. Hắn cho rằng mình đã quên mất một chuyện rất quan trọng, nhưng lại không biết đó là chuyện gì.
Trực giác mách bảo hắn phải tới nơi này, thế nên ngày hôm qua vừa tỉnh lại sau hai tháng hôn mê, Hạ Viễn Quân bất chấp lời khuyên can của bác sĩ lẫn cha ruột, khăng khăng chạy tới công ty sục sạo.
Sau đó hắn moi ra được một tờ lý lịch ghi tên Kỳ Trạch trong đống giấy A4 sắp vứt đi.
Thật lòng mà nói, tấm ảnh dán trên lý lịch trông kém xa những gì Hạ Viễn Quân tưởng tượng —— Không sai, sau cái liếc mắt đầu tiên, hắn đã xác định đây đúng là người mình muốn tìm.
Không thể là ai khác.
Chẳng mấy chốc đã đến tầng 13, Hạ Viễn Quân bước vào phòng trang điểm luôn rộng mở dành riêng cho hắn, không biểu cảm ngồi xuống ghế mà không thèm cho người trong phòng một ánh mắt nào. Hắn nhìn tấm gương bóng loáng trước mặt, sau đó bị chính sắc xanh chói lọi trên đầu chiếu lóa mắt đến mức hoàn toàn không còn chút hứng thú thưởng thức diện mạo bản thân nữa.
Stylist, thợ cắt tóc và các trợ lý hoang mang đưa ánh mắt cầu cứu quản lý Phương Hùng đứng bên cạnh cậu chủ Hạ: Phải làm thế nào? Đại thiếu gia chưa nói, chúng tôi sao dám manh động!
Phương Hùng thấy cậu chủ lại bắt đầu nhíu mày bèn vội vàng vẫy tay ra hiệu mọi người mau vào việc, khôi phục màu tóc lại như cũ rồi từ từ nói sau.
Mỗi một nơi trong ba ngàn thế giới đều có một bản thể khác nhau của chính mình, chuyện này Hạ Viễn Quân đã biết từ lâu. Nhưng chuyện hắn không biết chính là, một khi bản thân tiến vào thế giới song song, nếu bản thể trong thế giới này chưa chết thì hai người sẽ bị chập làm một. May mà thời khắc hắn bước đến đây, hồn phách của “Hạ Viễn Quân” cũng vừa tiêu tán xong. Nếu không, những gì hắn phải đối mặt không chỉ là một cái xác phàm trần mà còn có khả năng trở thành người thần kinh phân liệt.
Từ thế giới ban đầu tiến vào một thế giới khác không phải chuyện đơn giản, độ thử thách gian nan cũng không dễ để miêu tả cho người ngoài. Thế nhưng lúc Hạ Viễn Quân mới tới đây, chỉ vừa kịp thả chút thần thức ra xác nhận Kỳ Trạch vẫn an toàn thì xung quanh bắt đầu có dị biến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.